Chấp Nhận Lời Theo Đuổi

Chương 8

"Tôi cũng chưa từng đ.ánh nhau vì cậu ấy, tất cả đều là bọn họ đồn thổi."

Tôi hơi bất ngờ vì hình như Trình Trì đang giải thích với mình.

"Không giống ai đó, trước khi thích tôi còn thích người khác, may mà còn biết đường quay đầu."

"Đúng không, Tống Tri Vi?"

Nói bóng gió thôi là được rồi, còn bày đặt hỏi trực tiếp...

15.

Vừa mới sáng sớm, tôi mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên vừa mới lên lớp đã phát hiện có chỗ nào không đúng lắm.

Nhất là giờ ra chơi, trên hành lang có vô số ánh mắt tập trung về phía tôi, tôi nghe được tiếng lòng đang dậy sóng của bọn họ.

"Tống Tri Vi là con ngoài giá thú đấy. Thảo nào nó một chân đạp hai thuyền, đúng là di truyền từ trong bụng mẹ."

"Nếu tao là nó, tao sẽ chẳng có mặt mũi nào gặp Tống Chi đâu."

"Cmn, gh.ê t.ởm..."

Tôi đi vào nhà vệ sinh, mở điện thoại lên xem thử, quả nhiên thấy bài viết với tiêu đề "Tống Tri Vi trung học cơ sở số 1 - con ngoài giá thú của Tống Gia, một chân đạp 2 thuyền." đang nổi rần rần.

Người đăng bài là một kẻ ẩn danh, tự xưng là một bạn học cảm thấy Tống Tri Vi vô cùng gai mắt nên đã dùng phương thức này để lột trần thân thế của tôi.

Càng quá đáng hơn là, bài viết nói mẹ Tống Chi mới là chính thất, mẹ tôi vì thèm muốn gia sản của Tống Gia nên mới tính kế để chen vào cuộc hôn nhân này, nhiều năm như vậy vẫn muốn cài cắm tôi vào để có thể hoá kiếp thành phượng hoàng.

Người này còn nói Tống Chi rốt cuộc đáng thương ra sao, sức khoẻ không tốt cũng là mẹ tôi can thiệp từ khi còn là một bào thai. Sau này cũng không biết vì sao tôi lại có thể vứt bỏ mặt mũi mà quyến rũ cùng lúc cả Chu Gia Thụ và Trình Trì....

Phần sau không cần xem cũng biết là một tá những lời ch.ửi r.ủa.

Rõ ràng là mẹ của Tống Chi mới là người đem lòng thầm thương trộm nhớ bố tôi, sau khi ông và mẹ tôi cưới nhau chưa được bao lâu thì hai người đó đã cùng nhau bỏ trốn.

Mẹ tôi biết ông vì tiền tài danh phận nên đau lòng nhưng cũng nhắm mắt buông xuôi.

Vậy mà giờ đây, mọi thứ lại đổi trắng thay đen.

Rửa mặt thật sạch tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa ra ngoài đã bắt gặp Chu Gia Thụ, cậu ta đưa cho tôi một tờ khăn giấy.

"Tôi đã nhờ người xử lý bài viết rồi. Cậu yên tâm."

"Cậu sớm đã biết chuyện này rồi?"

Ý tôi là những chuyện được đề cập đến trong bài viết.

Chu Gia Thụ có chút bất lực, gật đầu nói, "Chuyện này tôi sẽ tìm cách dìm xuống, sẽ không có ai dám bàn luận về thân thế của cậu, cậu đừng giận dỗi tôi nữa, đợi chuyện này kết thúc, chúng ta hãy xem như chưa có gì xảy ra."

Hỏi cũng chưa hỏi mà đã xem đó là sự thật rồi?

"Cậu xem, từ lần đầu tiên gặp nhau tôi đã giúp cậu rồi. Quay về đi, Tống Tri Vi."

Tôi ném khăn giấy vào thùng rác, bình tĩnh nói với Chu Gia Thụ, "Chu Gia Thụ, tôi không phải con riêng."

16.

Lần đầu tiên đến đây tôi còn chưa thạo đường nên bị lạc, lại bị một con chó lớn đuổi theo.

Mẹ m.ất vì b.ệnh d.ại nên từ nhỏ tôi rất sợ chó.

Hôm đó mưa lớn, đường lại trơn trượt, con chó lao về phía tôi, trong lúc hoảng hốt tôi đã bật khóc.

Lúc này, một tiếng huýt sáo vang lên, nó liền vui vẻ chạy đi.