Khí lạnh tràn vào khắp phòng, cửa sổ bằng thủy tinh đóng chặt, tấm rèm xanh dùng để che nắng cũng bị gió thổi lay động không ngừng, hành lang vắng lặng bỗng chốc xuất hiện bất thường.
“Ông nội… mẹ… huhuhu…”
Tiếng khóc sụt sùi của đứa nhỏ kèm theo tiếng vọng lại từ không gian trống trải khiến da đầu Dung Phỉ run lên.
“Tí tách… tí tách…”
Có thêm tiếng nước nhỏ xuống sàn nhà nghe như tiếng mưa rơi, không khí thoáng chốc tràn ngập mùi tanh tưởi của máu khiến người khác buồn nôn.
Hai loại âm thanh hòa lẫn vào nhau, nhưng chờ mãi vẫn không thấy ai xuất hiện. Dung Phỉ căng thẳng rúc vào lòng Thẩm Khiểm, dáo dác nhìn quanh.
“Hình như tôi nghe được tiếng khóc của con nít.” Rúc trong lòng Thẩm Khiêm vốn đã đủ lạnh, nhưng giờ Dung Phỉ còn cảm nhận thêm được cái lạnh từ các hướng xung quanh, rõ ràng trong phòng này không chỉ có mỗi con quỷ là Thẩm Khiêm. Răng Dung Phỉ va vào nhau cầm cập, còn hàm thì cứng đờ, vừa đau vừa không thể cử động theo ý muốn.
“Tôi… tôi lạnh.” Hai má tê cứng khiến Dung Phỉ muốn khóc, trước giờ chỉ biết con người có thể chết vì đuối sức, ai ngờ cứng hàm cũng có thể khiến người ta khó chịu đến muốn chết, mà dù có chết hàm cũng không mềm lại được.
Thẩm Khiêm không nói gì, biến ra lò sưởi cầm tay nhét vào lòng Dung Phỉ: “Cầm đi.”
Ôm lò sưởi trong lòng, Dung Phỉ thỏa mãn ‘ừ’ một tiếng, vội áp lên mặt. Hồi lâu sau, hàm răng đang va cầm cập mới chịu dừng lại.
“Đỡ hơn không?” Thấy Dung Phỉ thở ra một hơi, Thẩm Khiêm cười hỏi.
Dung Phỉ định gật đầu, lại thấy nữ quỷ lúc trước xuất hiện trên màn hình máy tính bước ra. Lỗ thủng ở bụng lộ cả thịt, máu chảy đầy đất. Nhưng thứ ghê nhất không phải máu mà là cái thứ đen đen đang thập thò mở miệng vết thương, hình như là cuống rốn!
Má ơi, phiên bản Sadako này đáng sợ quá!
Dung Phỉ trừng mắt, quên mất cả phản ứng.
Cô còn chưa kịp ổn định tinh thần, quần áo phía sau đã bị thứ gì đó kéo lấy. Cô quay đầu nhìn, bắt gặp khuôn mặt xanh trắng âm u của một cậu bé.
“Mẹ, huhuhu… Tiểu Quân nhớ mẹ huhuhu…”
Cậu bé thấy Dung Phỉ nhìn mình, xoa mắt khóc nửa nở, khóc đến mức người khác phải thắt lòng.
Có lẽ cậu nhóc này là con quỷ trông có vẻ bình thường nhất mà Dung Phỉ từng gặp, cũng là con quỷ yếu ớt, đáng thương nhất, cô không hề sợ hãi mà đau lòng để đỏ cả mắt, muốn đưa tay an ủi cậu nhóc, dỗ nó nín khóc nhưng bàn tay lại xuyên thẳng qua người nó.
Dung Phỉ ngạc nhiên nhìn tay mình: “Thẩm Khiêm…”
Cậu nhóc cũng giật mình, đỏ mắt nhìn Dung Phỉ, hồi lâu sau mới thút thít nói: “Chị là người tốt, Tiểu Quân là bé ngoan, không muốn hại anh chị, nhưng Tiểu Quân nhớ mẹ, nhớ ông nội, huhuhu… Nơi này lạnh quá, Tiểu Quân sợ huhuhu…”
Thẩm Khiêm kéo tay Dung Phỉ đưa lên miệng, đặt một nụ hôn tỏ ý an ùi rồi mới nhìn cậu nhóc và nữ quỷ: “Hai người cũng bị điều khiển bởi suy nghĩ?”
Cậu nhóc và nữ quỷ liếc nhau, gật đầu.
“Nếu đúng với suy đoán của tôi thì phải có ba người chết ở bệnh viện này, mục tiêu kế tiếp là Đới Lâm?” Thẩm Khiêm tiếp tục hỏi.
Hai con quỷ lại gật đầu.
“Nhưng Dung Phỉ xuất hiện bất ngờ nên suy nghĩ đó đã hạ lệnh mới cho các người?” Khóe miệng Thẩm Khiêm thể hiện sự lạnh lẽo, anh biết người đứng sau màn là ai, nhưng đã qua trăm năm, Lương Cảnh Thần không thể còn sống, chỉ có thể tồn tại ở dạng linh hồn giống mình. Tiếc là, dù đã tìm khắp cả trấn, thậm chí xuống tận âm ty, anh vẫn không cách nào tìm được tung tích của gã này, muốn bắt được gã khốn đó chỉ có thể dựa vào manh mối từ hình vẽ.
Hai con quỷ vẫn gật đầu.
“Chúng tôi biết oan có đầu, nợ có chủ, nhưng khi đối mặt với tên đầu sỏ gây nên cái chết của chúng tôi, ngoại trừ sợ hãi chúng tôi không làm được gì cả. Với lại, luồng suy nghĩ kia quá mạnh, chúng tôi không chống lại được.” Người nói chuyện là nữ quỷ, giọng nói tuy xa xăm nhưng khá trong trẻo: “Chúng tôi chưa hết dương thọ đã phải chết oan, không thể xuống địa phủ vào vòng luân hồi, chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ, ngay cả cái bệnh viện chết tiệt này cũng không ra được!” Khi còn sống, nữ quỷ là một cô gái nông thôn, nhắc đến cơn tức của mình, cô bất giác chửi thề.
“Tôi giúp hai người!” Dung Phỉ gần như không kịp suy nghĩ đã thốt ra khỏi miệng,ngay cả Thẩm Khiêm cũng phải kinh ngạc: “Tôi biết chuyện các người chết oan, tuy tôi không biết mình có thể giúp gì nhưng tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
Dung Phỉ vừa dứt lời, trong mắt nữ quỷ đã chảy ra huyết lệ.
Cậu nhóc không hề la khóc, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm Dung Phỉ, tràn ngập niềm hy vọng.
“Trấn tôi có một người là Tăng đạo sĩ, cũng có chút bản lãnh, tôi có thể hỏi thăm giúp các người coi có cách nào không.” Dung Phỉ cố né đi nửa người dưới kinh tởm của nữ quỷ, nói đầy ẩn ý: “Tôi biết các người bị chết oan, nhưng tôi vẫn muốn khuyên các người một câu, thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo mà chỉ là chưa đến, nhớ lại cảm giác của các người khi phải chết oan, đừng giết hại người vô tội.” Chỉ cần nghĩ đến việc cô và Đới Lâm suýt chút đã chết oan, cô đã lạnh cả cột sống.
Nghe những lời Dung Phỉ nói, Thẩm Khiêm không thể không thờ dài. Mấy đạo lý này người và quỷ đều biết, nhưng oan hồn là oan hồn, phần lớn đều bị khống chế bởi những suy nghĩ tà ác, không thể tuân theo ý mình, ngay cả anh, thân là lệ quỷ huyết sát, muốn tu luyện cửu âm cần có máu người nuôi dưỡng, may có thiện duyên chỉ điểm nên anh mới không lạm sát kẻ vô tội, lúc cần tới máu cũng chỉ lấy trộm từ kho máu của bệnh việni.
“Đạo sĩ đó thật sự có thể giúp được chúng tôi?” Nữ quỷ nhìn Thẩm Khiêm với vẻ cảnh giác, khẽ hỏi.
“Chỉ cần các người đừng làm thêm chuyện ác, tôi sẽ cố gắng giúp các ngưởi.” Dung Phỉ cắn môi dưới, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng ánh mắt lại kiên định: “Tuy nhiên, tôi chỉ là một người bình thường, thứ có thể giúp được không nhiều, có thể giúp các người thoát khỏi bể khổ hay không phải dựa vào mệnh số của các người.” Quan trọng hơn là cô cũng không chắc Tăng đạo sĩ rốt cuộc có mấy cân mấy lượng.
Hai quỷ đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không mấy hài lòng với lời cam đoan ba phải này của Dung Phỉ.
Thẩm Khiêm nói giọng thản nhiên: “Tin vào Tiểu Phỉ là lựa chọn sáng suốt nhất của các người rồi, bởi vì tôi sẽ ngăn cản tất cả những hành vi độc ác của các người, nếu các người nhất quyết làm trái ý trời, tôi không ngại thay trời hành đạo, cho các người hồn phi phách tán luôn đâu.” Thấy phản ứng hoảng sợ của hai con quỷ, anh nói tiếp: “Giờ tôi sẽ lấy đi một hồn một phách của các người, vậy thì các người sẽ không bị suy nghĩ đó điều khiển nữa.” Nói xong, anh lần lượt hút lấy một hồn một phách từ đỉnh đầu của hai con quỷ ra, tay nắm chặt, không biết đã cất hồn phách đó vào đâu. Nếu không tìm được Lương Cảnh Thần thì việc anh phải làm lúc này, ngoại trừ ngăn cản trận pháp hình thành chính là phá hư mấy con rối oan hồn, anh không tin không ép được tên khốn kia lộ mặt!