Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

Chương 42: Gánh Hát Thẩm Gia

Đứng trước cửa tứ hợp viện, Dung Phỉ ngơ ngác toàn tập. Kiến trúc trước mặt vừa quen thuộc như đã ăn sâu vào tiềm thức, lại vừa có phần xa lạ.

Trong ấn tượng của cô, tứ hợp viện vốn không nên là như thế, tường trắng ngói đỏ, cổng lớn sừng sững màu đỏ, đèn lồng đỏ vẽ hình đào hát,… Phía trên treo một tấm biển, trên biển viết mấy chữ to – Gánh hát Thẩm gia.

Két…

Dung Phỉ đang nghiêng đầu suy tư chợt nghe tiếng ‘két’, cổng lớn đóng chặt được mở ra.

Thẩm Khiêm mặc trường sam xanh, khoác áo khoác đen bước ra, vừa đi vừa đeo găng, phong cách cổ điển kết hợp với hiện đại không hề lạc quẻ mà có phần phóng khoáng, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt giống một vị công tử cao quý, nhưng đôi mắt xếch hẹp dài lại lộ vẻ tà mị.

Thấy Thẩm Khiêm, Dung Phỉ muốn chạy tới nhưng trong tích tắc, lại có một cô gái bộ dạng giống cô bước ra chắn trước mặt Thẩm Khiêm, cách ăn mặt của cô gái rất thời thượng, sườn xám trắng vân bạc kết hợp với áo khoác lông trắng muốt, đầu đội mũ lưới cùng màu, tay cầm túi thêu hoa sen thủ công tinh tế, chân mang giày da nạm đá trắng, từ trên xuống dưới đều lộ vẻ thục nữ.

Thấy Thẩm Khiêm nhíu mày thắc mắc, cô gái cúi đầu, ngượng ngùng.

“Chào anh Thẩm Khiêm, em là Lương Phỉ, em, em rất thích coi anh diễn, em thích anh!”

Trời đất, cô gái thời thượng kia bạo ghê!

Dung Phỉ như bị sét đánh, đứng hình mất một giây.

“Hả?” Thẩm Khiêm hạ mắt, khóe môi mỉm cười, vừa dịu dàng, vừa xa cách: “Chào Lương tiểu thư, cô thích phần diễn của Thẩm mỗ khiến Thẩm mỗ cực kỳ vinh hạnh, mong là sau này cô có thể tiếp tục ủng hộ Thẩm mỗ. Ngại quá, giờ Thẩm mỗ còn có việc, không thể tiếp cô được.” Anh quay sang nói với người bên cạnh: “Thím Toàn, đưa rương cho tôi, tôi tự gọi xe được rồi, thím không cần đi theo.”

“Dạ, ông chủ Thẩm.” Thím Thẩm cười đưa rương qua, không quên dặn dò: “Ông chủ Thẩm lên tỉnh nhớ ăn cơm đúng giờ.”

“Biết rồi” Thẩm Khiêm cười gật đầu với thím Toàn, không hề để tâm đến Lương Phỉ, xách rương đi.

Lương Phỉ sửng sốt đuổi theo: “Anh muốn lên tỉnh?”

“Ừ” Bước chân của Thẩm Khiêm nhanh hơn.

“Em đặc biệt từ tỉnh xuống đây để tìm anh, nếu anh đã muốn lên tỉnh thì chúng ta có thể đi chung với nhau, em có xe, có thể tiễn anh một đoạn.” Thẩm Khiêm bước nhanh hơn, Lương Phỉ không theo kịp nên chuyển sang chạy chậm.

“Cám ơn, tôi không cần.” Thẩm Khiêm nhíu mày, ý cười bên miệng nhạt dần.

“Ôi, anh không cần phải khách sáo với em!” Lương Phỉ hoàn toàn không biết nhìn sắc mặt.

Thẩm Khiêm hơi khó chịu, dừng bước: “Lương tiểu thư, tôi thật sự không cần.”

“Nhưng em đã nói em thích anh rồi mà, chúng ta phải đi chung mới có thể tìm hiểu nhau.” Dường như Lương Phỉ không hề nhận ra ý từ chối của anh, vẫn cười tươi như hoa.

“Xin lỗi.” Nụ cười của Thẩm Khiêm tắt hẳn, giọng điệu ôn hòa nhưng cực kỳ kiên quyết: “Cô có thể thích phần diễn của tôi, tôi thật sự rất vinh hạnh, nhưng tìm hiểu thì không cần…”

Lương Phỉ gấp gáp, kéo tay Thẩm Khiêm, nói vội: “Thẩm Khiêm, anh hãy nghe cho kỹ đây, Lương Phỉ em thích anh, không chỉ riêng những vai diễn của anh mà còn cả con người anh nữa, em thích anh, cho nên chúng ta cần phải tìm hiểu, không tìm hiểu sao có thể bắt đầu mối quan hệ nam nữ được?”

“Buông tay” Thẩm Khiêm hoàn toàn mất kiên nhẫn, mặt lạnh tanh: “Nhìn Lương tiểu thư không giống người có xuất thân nghèo khổ, nếu có bệnh thì nên nhờ người lớn trong nhà dẫn đi khám đi, Thẩm mỗ chỉ là đào hát, không phải bác sĩ, còn nữa, mới gặp lần đầu đã kéo tay đàn ông thổ lộ tình cảm, nằng nặc đòi yêu đương, cô thấy ổn không hả?”

Lời nói ác độc của Thẩm Khiêm khơi lên cơn tức của Lương Phỉ, mặt cô hết trắng lại đỏ, quả cầu lửa bùng nổ trong nháy mắt: “Bên nước ngoài đã khởi xướng phong trào tự do yêu đương, tự do kết hôn lâu lắm rồi, yêu thì cứ nói thẳng, giấu kín trong lòng để nghẹn chết hay gì? Làm gì có chuyện mới lần đầu gặp mặt đã thổ lộ tình cảm chứ, gần như buổi diễn nào của anh em cũng có mặt, dù là ở tỉnh hay ở trấn, em đối với anh là nhất kiến chung tình. Yêu thầm anh hơn nửa năm, tới tìm anh tỏ tình thì có gì sai? Em có quyền tỏ tình, anh từ chối cũng được nhưng không thể sỉ nhục em, dựa vào đâu mà anh mắng đầu óc em có bệnh hả?”

Không chỉ khóe miệng Thẩm Khiêm run rẩy mà cả Dung Phỉ đứng cạnh coi diễn cũng phải nghẹn họng chết trân, khiếp, dũng mãnh quá!

“Cô cũng nói là ở nước ngoài mà, nơi này là Trung Quốc, tuy hiện đại đã khác với cổ đại, con gái không cần tuân giữ nữ giới, có thể ra cửa, nhưng dè dặt thì vẫn phải có chứ?” Thật lâu sau, Thẩm Khiêm mới trầm giọng nói.

“Em quản mấy thứ đó làm gì?” Cơn nóng giận đã đánh bay hoàn toàn khí chất thục nữ của tiểu thư Lương Phỉ, nhưng nét mặt cô ấy lại thêm phần thanh tú, sinh động: “Dù sao hôm nay Lương Phỉ em đã nói rõ rồi đó, em thích anh, quyết tâm sẽ theo đuổi anh cho bằng được, anh cứ chờ mà tiếp chiêu đi!”

Lương Phỉ kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, không chờ Thẩm Khiêm phản ứng cô đã xoay người chạy mất. Nhưng Dung Phỉ thấy rõ, ngay khi cô ấy xoay người, nước mắt liền tràn mi. Lạ ở chỗ, Lương Phỉ khóc khiến cô cũng muốn khóc theo, cứ như bị lây cái cảm giác đau lòng đó vậy. Còn chuyện cô ấy tỏ tình với Thẩm Khiêm, cô không hề thấy tức giận hay ghen tị mà chỉ thấy đó như chuyện đương nhiên, như… chính mình đang tỏ tình.

Dung Phỉ chợt hoảng hồn, cô bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.

Nhưng, trong lúc cô ngẩn người, cảnh tượng trước mắt lại biến đổi.

Lần này chỗ Dung Phỉ đứng là cổng sau của một rạp hát, Lương Phỉ lúc trước bạo dạn tỏ tình giờ đang cầm một bó hồng to tướng, lượn lờ qua lại trước cổng không biết định làm gì, cô tò mò mở to mắt.

Hồi sau, Thẩm Khiêm mặt âu phục bước ra, bị bó hồng to lớn đột nhiên xuất hiện làm cho giật mình.

Không đợi Thẩm Khiêm tức giận, Lương Phỉ liền lùi về sau, giơ bó hồng lên: “Hoa hồng đại diện cho tình yêu, màu đỏ thẫm tượng trưng cho sự nhiệt tình, từ hai kết hợp lại thành một, cũng tượng trưng cho tình yêu nồng cháy em dành cho anh. Thẩm Khiêm, em tặng anh!” Nói xong, cô liền nhét bó hồng vào lòng Thẩm Khiêm.

Thẩm Khiêm đút hai tay vào túi, không muốn nhận, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Lương Phỉ cắn môi dưới, uất ức, nước mắt sắp tràn mi thì một cô nhóc mặc sườn xám đột ngột nhảy ra từ sau lưng Thẩm Khiêm: “Chị gái xinh đẹp ơi, tặng hoa thể hiện tình yêu là chiêu đàn ông dùng để theo đuổi phụ nữ, sư huynh là đàn ông, chị phải xài chiêu khác mới được.” Vừa nói vừa nháy mắt với Dung Phỉ.

“Tiểu Vân, đừng lộn xộn.” Thẩm Khiêm giơ tay cốc đầu Tiểu Vân.

“Hừ, anh dám đánh em, em thấy tốt nhất nên để chị gái xinh đẹp này thu thập tên yêu nghiệt anh mới đúng!” Tiểu Vân không hề sợ Thẩm Khiêm, bị gõ đầu vẫn vui vẻ cười ha ha, bước tới ôm tay Lương Phỉ, kề tai nói nhỏ: “Chị gái xinh đẹp, em nói cho chị biết, mấy cách chị làm đều là cách để đàn ông theo đuổi phụ nữ, sư huynh chẳng những không đồng ý mà còn bị mấy người trong đoàn hát cười nhạo, sư nương của em thường nói muốn tóm lấy trái tim của đàn ông, đầu tiên phải tóm lấy dạ dày của họ.”

Hai mắt Lương Phỉ sáng ngời: “Oa, ý tưởng này không tệ.” Cô cười tủm tỉm đánh giá Tiểu Vân: “Cảm ơn Tiểu Vân, sau này đừng gọi chị là chị gái xinh đẹp, gọi Tiểu Phỉ được rồi.”

“Chị Tiểu Phỉ.” Tiểu Vân gật đầu, giọng nói ngọt như mía lùi.

Hình như Lương Phỉ rất thích Tiểu Vân, không nói hai lời đã gỡ vòng ngọc trên tay xuống, đeo lên cổ tay cô bé: “Tặng em nè. Bao giờ em đổi giọng gọi chị là sư tẩu, chị sẽ tặng em món quà lớn hơn.”

“Hi hi…chị Tiểu Phỉ quả thật không hề biết thẹn là gì ha.” Tiểu Vân che miệng cười trộm.

“Thôi đi” Lương Phỉ đẩy đầu Tiểu Vân ra, nhìn lại phía cửa, phát hiện Thẩm Khiêm đã đi mất.

Dung Phỉ đứng cạnh theo dõi, vui chung niềm vui với Lương Phỉ, buồn theo nỗi buồn của Lương Phỉ, thấy cô ấy bĩu môi, cô cũng bất giác bĩu môi theo.

Nhưng, đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên tiếng gọi dịu dàng quen thuộc.

“Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ…”