Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 53

Phó Tư Dịch tiếp nhận túi, thấy cô ấy còn không đi, khách khí hỏi, “Còn có việc gì sao?”

Đầu óc Trần San xoay chuyển chóng mặt, lắc đầu.

Quay chụp buổi chiều, Trần San tới đón Trầm Hoan. Trầm Hoan thấy cô còn ngượng ngùng, vẫn luôn cúi đầu. Phó Tư Dịch lái xe đưa các cô đi đến chỗ công tác, trước khi bước xuống xe, Phó Tư Dịch ôn thanh dặn dò Trầm Hoan, nói trở về sẽ đón cô, nói cô chờ anh. Cuối cùng còn tặng kèm một nụ hôn tạm biệt.

Phó Tư Dịch còn đó, Trầm San đem tất cả nghi vấn trong đầu áp chế không thể hỏi cái gì. Chờ đến khi nghỉ ngơi, cô ấy bắt được Trầm Hoan.

“Em cùng Phó Tư Dịch ở bên nhau?”

“Vâng.”

“Hai người đã…..” Trần San nghĩ đến cảnh tượng buổi sáng, cảm thấy đầu choáng váng.

“Chị San, chị hỏi nhiều như vậy để làm gì?” Trầm Hoan thật ngượng ngùng.

“Hai người từ khi nào…. này tôi mặc kệ. Chị Tĩnh biết em cùng anh kết giao sao?” Trần San rất lo lắng, trước không nói bọn họ như thế nào lại ở bên nhau.

Cô nhìn Trầm Hoan cũng là người trầm ổn, sao ở thời điểm mấu chốt kéo đến chuyện này.

Trầm Hoan biết cô ấy đang sợ cái gì, không sợ mà cười một cái, “Chị San, việc này em tự có chừng mực. Nếu bị chụp lại, thì thừa nhận thôi.”

Trần San chừng to mắt, “Thừa nhận? Em nói thật đơn giản. Em cũng không nghĩ, hiện tại em không hề có chút tiếng tăm nào, truyền thông còn không biết bôi đen em như thế nào đâu. Em là vội vàng muốn đâm vào họng súng!”

“Chị yên tâm, em biết nặng nhẹ. Em biết bây giờ cái gì với em là quan trọng nhất. Danh khí gì đó, đều là mây bay thôi.” Trầm Hoan cười, trấn an cô ấy.

Phồn hoa cũng chỉ là khoảnh khắc, sống không mang đến, chết chẳng thể mang đi. Tư vị ở nơi địa vị cao kiếp trước cô đã trải qua, bận bận rộn rộn, sống vội vàng, cô không nghĩ sẽ lại sống như vậy.

Nếu thật sự bị cho ra ánh sáng, cùng lắm thì lui, cô cũng không phải không thể tồn tại.

Kiếp này, con đường cô đi đều có thể nói là Phó Tư Dịch dẫn dắt, hơn nữa khi hai người quen nhau, một cái vô ý liền trở thành mánh lới truyền thông.

Tương lai có thể đoán, con đường của cô cùng Phó Tư Dịch đi sẽ không dễ dàng.

Trầm Hoan vẫn luôn nghĩ như vậy, cho nên, ở thời điểm cùng Phó Tư Dịch quen biết, cô cũng không cố tình che che dấu dấu, hết thảy đều là thuận theo tự nhiên.

Nếu trước sau mưa gió đều phải đến, như vậy thì tới sớm một chút đi.

Mấy ngày nay, Phó Tư Dịch vẫn luôn ở bên cô. Cô đi quay chụp, Phó Tư Dịch đưa cô đến nơi làm việc, lại đánh xe trở về. Khi kết thúc, anh lại mang cô đi ăn cơm, đi nhà ăn đều tương đối bí mật, nếu thời gian dư dả, hai người còn có thể đi tản bộ.

Ở quốc gia khác, bước chậm trên đường, phía trước đều có người, thời gian trôi đi nhẹ nhàng thích ý.

Hồ Tĩnh thỉnh thoảng sẽ đến nơi xem một chút tiến độ quay chụp, chỉ cần nơi Hồ Tĩnh xuất hiện, Trầm Hoan đều có thể thấy Triệu Tỉnh Nhiên ở phía sau. Ngẫu nhiên thấy hai người nói chuyện với nhau, trên mặt Hồ Tĩnh sẽ hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Trầm Hoan lén lút hỏi qua Phó Tư Dịch, Hồ Tĩnh và Triệu Tỉnh Nhiên hai người có phải đã tốt hơn rồi hay không.

Đối với chuyện của hai người ấy Phó Tư Dịch càng hiểu rõ hơn, chỉ là hàm hồ nói cái này khó mà kết luận.

Có hôm, Trầm Hoan cùng Phó Tư Dịch đi ăn cơm gặp phải Thẩm Khiêm, ôm một mỹ nữ tóc vàng, đi qua bên cạnh cô cùng Phó Tư Dịch, mắt nhìn thẳng.

Sau đó, Trầm Hoan đi toilet, khi ra tới, thấy Thẩm Khiêm dựa vào tường hít mây nhả khói.

Giả vờ không biết, Trầm Hoan đang muốn thong dong đi qua. Thẩm Khiêm ở sau lưng cô mở miệng, “Em giống như một chút cũng không sợ hãi.”

Trầm Hoan nhíu mi một chút, bước chân không ngừng.

“Em cho rằng chỉ bằng Phó Tư Dịch là có thể bảo vệ được em sao?” Âm thanh trầm thấp, mang theo ý tứ cảnh cáo.

Trầm Hoan rốt cuộc quay đầu lại nhìn anh ta, “Lời này của anh là có ý gì?”

Thẩm Khiêm phun ra một luồng khói, lại cố ý hướng về phía mặt cô thổi một ngụm, khuôn mặt lạnh lùng lẫn trong sương khói có vẻ quỷ dị, “ Ý trên mặt chữ.”

Trầm Hoan cảm thấy Thẩm Khiêm quả thực không hiểu ra sao, không rõ anh ta rốt cuộc muốn nói cái gì. Lấy hiểu biết kiếp trước của cô, Thẩm Khiêm không có khả năng sẽ nói lời không có ý nghĩa.

Có lẽ là cô thần hồn nát thần tính.

Trầm Hoan không có tự hỏi nhiều.

Triệu Tỉnh Nhiên tuy nói vì cùng Hồ Tĩnh hòa hoãn quan hệ, tạm thời bỏ xuống công việc, nhưng cũng không thể luôn ở cùng Hồ Tĩnh. Huống hồ đem Tuấn Tuấn một mình ở chỗ cha mẹ anh ta, cả anh ta và Hồ Tĩnh đều không yên tâm, sau đó vài ngày, thương lượng một hổi với Hồ Tĩnh, chuẩn bị chính mình về nước.

Trước khi rời đi, bốn người bọn họ lần đầu tiên cùng ăn cơm.

Trầm Hoan đối với việc trên thương trường không biết gì, nghe bọn anh nói đến hướng đi của thị trường chứng khoán, giao dịch chứng khoán, cảm thấy đầu choáng váng, chỉ an tĩnh làm thính giả, không rên một tiếng ăn đồ ăn trên bàn.

“Gần đây Giang Thời Thận đang bận rộn cái gì, lâu rồi không gặp cậu ta?”

“Không rõ ràng lắm.” Phó Tư Dịch một bên đáp Triệu Tỉnh Nhiên, một bên rót nước ấm cho Trầm Hoan.

Tuy rằng Phó Tư Dịch luôn cùng bọn họ nói chuyện, dư quang lại vẫn chú ý Trầm Hoan, thường thường thêm đồ ăn cho cô.

Trầm Hoan cũng không đến mức quá xấu hổ.