Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ
tràn vào trong phòng.
Đúng bảy giờ, chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường vang
lên. Cố Hoài Ninh hơi nghiêng người vươn tay tắt đi. Gối nằm bên cạnh lập tức
có tiếng động, anh quay đầu nhìn sang thấy cô cũng trở mình, góc chăn bị cuốn
lên lộ ra đôi chân trần trắng nõn. Cố Hoài Ninh kéo chăn phủ lại chân cho Lương
Hoà, cẩn thận không chạm tới bụng vợ. Sau đó anh xuống giường rửa mặt rồi vào
bếp làm bữa sáng.
Anh tỉ mỉ nấu cháo, cẩn thận gọt hoa quả xếp vào đĩa,
còn chưa kịp bưng đồ bày ra bàn ăn đã nghe những tiêng động vang vọng ra từ
phòng ngủ. Trong lòng căng thẳng anh vội vàng bước ra khỏi phòng bếp, thấy cô
cuồng cuồng chạy vụt về phía toilet, động tác rất nhanh, hoàn toàn không giống
một người..phụ nữ có thai.
Chần chừ một chút Cố Hoài Ninh lại quay vào bếp bưng điểm tâm để lên bàn, sau
đó mới vào phòng vệ sinh để xem Lương Hoà. Mái tóc dài xoã tung của cô được
nhét vào bên trong cổ áo, hai tay vịn vào bồn cầu nôn không ngừng. Sau một lúc
lâu mới dừng lại cơn nôn khan, Lương Hoà quay đầu lại, thấy anh, cô bặm môi,
đôi mắt ướt như sắp khóc.
Biểu tình đáng thương của cô khiến lông mày Cố Hoài
Ninh nhăn tít lại, anh cầm mấy tờ khăn giấy đưa cho Lương Hoà, "Sao
có thể nôn nhiều thế này?"
Lương Hoà buồn rầu không trả lời, lấy nước đánh răng.
Ngay cả mùi kem đánh răng cô cũng không ngửi được. Cố Hoài Ninh đứng ở bên cạnh
xem toàn bộ quá trình đánh răng của cô, xem cô cố gắng nén xuống cảm giác buồn
nôn, lông mày anh vẫn nhăn tít lên không giãn ra chút nào.
Lương Hoà uể oải, "Em nôn
nhiều thế có ảnh hưởng đến cái thai không anh? Có khi nào thai chết trong bụng
không?". Càng nghĩ cô lại càng sợ hãi.
"Không được nói lung tung!" Cố Hoài
Ninh liếc mắt nhìn cô, tầm mắt anh dời xuống bụng Lương Hoà, nhìn nó vẫn bằng
phẳng và an ổn như trước anh mới thở dài một hơi, "Mới
chỉ có bảy tuần, sao mà có thể hành hạ người như vậy được?"
Nghe vậy Lương Hoà cũng buồn rầu, nghe Lâm Nhiên nói
khi mang thai Trương Hân bà cũng không bị nôn nghén nhiều, chỉ thèm ăn thèm
ngủ, nửa đêm hay tỉnh giấc vì đói, toàn thèm mấy món vừa lạ vừa khó mua, khiến
cho chồng bà rất bất lực, vừa nghe bà nói muốn ăn ông đã thấy đau đầu, luôn nói
rằng thai không hành bà mà bà hành ông. Lương Hoà không hiểu sao mình có thể
nôn nghén dữ dội như vậy, rõ ràng là tại Cố Hoài Ninh, vậy mà người bị khổ sở mệt
mỏi lại là cô, còn anh thì vẫn ung dung khoẻ mạnh như thế, điều này khiến Lương
Hoà rất bực bội.
Vì sao lại trở nên như thế này? Mọi việc phải kể lại
từ đầu...
Suốt mấy ngày cuối năm tâm tư lúc nào cũng phập phồng
lo lắng suy nghĩ, đến giao thừa lại vận động trên giường cả đêm mất bao nhiêu
sức lực, sáng hôm sau khi thức dậy đã giữa trưa. Lương Hoà ngồi trên giường
nhìn căn phòng ngủ vắng lặng, mơ hồ nhớ lại hình như lúc sáng trước khi đi anh
nói bên tai, "Anh về Kinh Sơn một chút,
em ở nhà đợi anh."
Diệp Vận Đồng từng nói, đêm giao thừa đơn vị có mở
tiệc liên hoan, ngày mùng một Tết còn gói bánh trẻo nữa, các cấp lãnh đạo, sĩ
quan chỉ huy cũng phải đến chung vui cùng các anh em chiến sĩ. Lương Hoà gật
đầu, đoán chắc anh về Kinh Sơn là vì chuyện này, thế nên lại trở mình ngủ tiếp.
Cô rất mệt, vì thế Cố Hoài Ninh cũng không đánh thức, anh đặt một nụ hôn trên
trán vợ sau đó đi ra ngoài.
Người đánh thức Lương Hoà là Lâm Nhiên. Mở cửa ra nhìn
thấy hai người mặc sẵn tạp dề đứng đó Lương Hoà ngơ ngác, hỏi ra mới hay hoá ra
buổi sáng trước khi đi Cố Hoài Ninh nói với bà, nếu rảnh rỗi thì sang nhà cùng
gói bánh trẻo với cô. Lương Hoà há hốc miệng, chẳng nhẽ anh sợ cô lại bỏ đi nên
mới nhờ Lâm Nhiên đến canh chừng sao? Thấy ánh mắt hai người nhìn chằm chằm
mình một cách thú vị, Lương Hoà sực tỉnh vội vàng vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt
chải đầu.
Khi nghe cô kể lại mọi chuyện Lâm Nhiên vừa pha bột
vừa trêu chọc Lương Hoà, "Hôm đó nhìn cháu là cô
biết ngay, cô cứ tưởng cháu đi về thẩng chứ, ai mà biết, aiii, có câu nói rất
đúng, tiếng sấm thì to, nhưng khi mưa rơi lại rất nhỏ."
Lương Hoà ngượng ngiụ cúi đầu trộn bột. Mặc dù cô
tiếng sấm thì to mưa rơi rất nhỏ thật đấy, nhưng mà không phải anh cũng rất lo
lắng đấy sao? Mặc kệ ai trêu ghẹo như thế nào, dù sao thì mục đích của cô cũng
đã đạt được rồi.
Lâm Nhiên trộn bột xong rồi đưa tới trước mặt Lương
Hoà, bảo cô ngửi "Thử xem, mùi có thơm
không?"
Lương Hoà xoa tay cầm lấy, mặt bỗng nhiên nhăn lên,
Lâm Nhiên thấy thế thì nhíu mày hỏi, "Sao
vậy, không thơm sao?"
Lương Hoà lắc đầu, "Không
phải, tự nhiên cảm thấy dạ dày lục đục, giống như muốn nôn.." Vừa dứt
lời cô đã nhịn không được, chạy vội vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cảm
giác như tất cả ruột gan đều đảo lộn lên.
Ngừng nôn, Lương Hoà lắc đầu cười, "Chắc
là bị cảm lạnh ạ!" Tối qua dẫn Cố Gia Minh ra ngoài đốt pháo,
đứng trong gió lạnh một thời gian khá lâu, sau đó về nhà lại bị "trừng
trị" cả đêm, mãi gần sáng mới được buông tha, không
cảm lạnh mới là lạ. Nghĩ tới điều này mặt cô lại đỏ bừng lên, lấy nước súc
miệng xong đi ra ngoài, thấy Lâm Nhiên vẫn còn cau mày đứng im tại chỗ.
Lương Hoà mỉm cười, "Cô,
cháu không sao đâu ạ, cô đừng lo!"
Lâm Nhiên nhướn mày lên nhìn cô, sau một lúc lâu đánh
giá bà nói, "Hoà Hoà.. hay là cháu có
rồi?"
Lương Hoà sửng sốt đờ người ra, có? Có cái gì? Lâm
Nhiên thấy vẻ ngây thơ của Lương Hoà thì sốt ruột, kéo tay cô vào trong phòng
ngủ, bà vừa lấy quần áo cho cô thay vừa nói, "Theo
cô thì cháu cứ đến bệnh viện kiểm tra là tốt nhất, nhanh lên, tranh thủ trời
chưa tối." Dừng một chút bà lại vỗ
vỗ trán, "Ôi, hôm nay là mùng một,
không biết bệnh viện có người trực không?"
Phản ứng của bà khiến Lương Hoà khẩn trương, túm tay
bà kéo lại, "Cô ơi, không có việc gì lớn đâu mà, không
cần phải đi bệnh viện."
"Không được!"
Lâm Nhiên cương quyết nói, lại thấy vẻ mơ hồ của cô, bà thở dài, chậm rãi hướng
dẫn từng bước, "Ngày trước cô cũng giống cháu
bây giờ, bắt đầu bị nôn cũng không để ý tới, mãi sau bụng to lên mới biết được
là mình có thai."
Có thai? Bà vừa nói là có thai? Lương Hoà trợn trừng
mắt, bỗng nhiên một cảm giác xúc động bừng lên, cô cố gắng túm chặt tay Lâm
Nhiên, kích động tới mức lắp bắp, "Cô.. cô nói. cháu có
thai ư?"
Lâm Nhiên nở nụ cười, "Cũng
chưa chắc chắn được, cho nên cô mới bảo cháu đến bệnh viện khám xem sao."
o---------------o
Dù là mồng một đầu năm, nhưng trong bệnh viện vẫn có
không ít người đến khám bệnh. Lương Hoà mặc chiếc áo khoác dày cộp đi theo sau
Lâm Nhiên vào Khoa Phụ Sản. Vị bác sĩ khám cho cô rất tốt bụng, nhẹ nhàng giúp
cô xếp lịch khám, sau khi đã kiểm tra xét nghiệm xong xuôi thì bảo cô ngồi ở
phòng ngoài chờ kết quả.
Lâm Nhiên cẩn thận đỡ Lương Hoà ngồi xuống, bà thở dài
một hơi nhẹ nhõm. Khi nãy bác sĩ hỏi triệu chứng, Lương Hoà mới nhớ là thời
gian vừa rồi quả thật mình không được khoẻ lắm. Dựa vào những biểu hiện mà
Lương Hoà kể ra, Lâm Nhiên có thể kết luận chắc chắn tám phần là đã có thai.
Lương Hoà bần thần ngồi trên ghế, bỗng nhiên nhớ tới
chuyện gì cô vội chụp lấy tay Lâm Nhiên, hoảng sợ, "Chúng
cháu.. chúng cháu tối hôm qua mới.. mới.." Nói tới
đây cô cắn môi ngừng lại, mặt đỏ bừng lên.
Lâm Nhiên thấy vậy liền hiểu ra ngay, bà vỗ nhẹ tay cô
an ủi nói, "Chắc là không có chuyện gì đâu, chờ lát
nữa xem bác sĩ nói thế nào."
Lương Hoà gật gật đầu, thấy mỗi giây phút chờ đợi
giống như một năm dài đăng đẵng, lo âu, dày vò. Không biết đợi qua bao lâu, cửa
phòng mở, Lương Hoà căng thẳng đứng lên, thấy bác sĩ đi ra trên tay cầm phiếu
xét nghiệm, mặt mỉm cười nói với cô, "Chúc
mừng!"
Lương Hoà sửng sốt, sau đó nước mắt rơi xuống.
Sau khi nghe xong một loạt những lời dặn của bác sĩ,
còn được tặng một quyển Sổ Tay Bà Mẹ Mang Thai, Lương Hoà cùng Lâm Nhiên ra
khỏi bệnh viện. Trời đã tối, tuyết rơi rải rác bay xuống trên đầu. Lâm Nhiên
dìu Lương Hoà đứng vào bên đường chờ xe, bà dậm chân, "Chậc,
sao mà chậm thế không biết, hay là không nhận được tin nhắn nhỉ?"
Cả người Lương Hoà bị vây trong chiếc áo khoác lớn, mũ
len cùng bao bịt tai kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt, vừa khóc xong mờ mờ một màn
hơi nước mong manh, dưới ánh đèn đường đôi mắt cô sáng như sao sa, "Sao
vậy cô?"
Lâm Nhiên vừa định trả lời đã thấy phía xa xa có đèn
xe loé lên. Bà cười, kéo quần áo lại cho Lương Hoà, lại hất hất cằm về phía
chiếc xe, "Đấy, cuối cùng cũng đến kia rồi!"
Lương Hoà ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn chiếc xe Hummer
của anh dừng ở trước mặt mình. Cửa xe bật mở ra, anh nhảy từ trên xe xuống.
Dường như anh có vẻ gấp gáp, ngay cả mũ cũng quên bỏ xuống, cả người anh tản ra
hơi lạnh lẽo mà vội vàng. Thấy Lương Hoà đứng đó mày anh cau lại, hai ba bước
tới bên người cô.
"Sao lại đứng chờ ở đây?"
Trong giọng nói hàm chứa sự trách móc, Lương Hoà rũ mắt nhìn xuống, không trả
lời.
Chỉ trong giây lát, từ đỉnh đầu truyền xuống tiếng thở
dài, một bàn tay nhẹ nhàng nâng má cô lên. Lương Hoà chưa kịp phản ứng thì anh
đã áp vào má cô, thử nhiệt độ. Tốt quá, không bị lạnh lắm.
Lương Hoà bối rối nhìn quanh, đẩy anh ra, "Cô
Lâm Nhiên đang ở đây!"
Cố Hoài Ninh cười, "Cô ấy đã
thấy anh hôn em rồi!"
Lương Hoà nâng mi mắt lên lườm anh một cái, sao da mặt
anh càng lúc lại càng dầy thế này không biết?! Cô bặm môi định phản bác, nhưng
giây tiếp theo cả cơ thể đã rơi vào vòng tay ôm ấp của anh. Lương Hoà dụi mặt
cọ cọ vào bờ vai Cố Hoài Ninh một lát, sau đó định đẩy anh ra, nhưng cánh tay
của anh đặt trên eo cô đã ghìm lại, không buông. Lương Hoà đành im lặng nép vào
trong ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập trầm trầm mạnh mẽ. Chỉ có khoảng
cách gần nhau như thế, cô mới cảm giác được thân hình anh đang run lên nhè nhẹ.
Lương Hoà giật mình, muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng bị bàn tay Cố Hoài Ninh đè
áp xuống.
"Ngoan nào, đừng động đậy!"
Giọng nói chiều chuộng, ẩn chứa sự yêu thương cuồng
nhiệt không khống chế được. Lương Hoà trố mắt không thể tin, sau đó dúi mặt vào
ngực anh vụng trộm cười. Cô cứ tưởng anh bình tĩnh lắm chứ, hoá ra cũng chỉ là
giả vờ hết, uổng công vừa nãy cô còn cảm thấy buồn buồn hụt hẫng vì vẻ điềm
tĩnh của anh. Lương Hoà ôm vai anh, như muốn chia sẻ hết tất cả tâm trạng trong
lòng cô lúc này. Mừng rỡ, vui vẻ, tất cả những kích động này rồi sẽ nhạt đi,
nhưng sẽ không biến mất mà tồn tại dai dẳng cũng với niềm mong chờ hạnh phúc.
Lương Hoà không hiểu được, trong lòng Cố Hoài Ninh
đang có cảm xúc rất phức tạp, phức tạp hơn mức anh có thể biểu lộ ra. Ngoài
niềm vui anh còn có một cảm giác khác, đó là sự thần kỳ đến mức tuyệt vời. Như
một phép màu trong cổ tích, anh chỉ rời xa cô có một ngày thời gian, làm sao cô
có thể tặng cho anh một niềm vui lớn lao như vậy? Khiến anh vừa kinh ngạc vừa
mừng rỡ như điên cuồng. Có một loại cảm xúc không thể diễn tả thành lời đang
bùng nổ trong đầu anh, khiến lý trí anh choáng váng. Thật sự là như trúng tà.
"Lương Hoà."
"Dạ?"
"Thật ra.. anh rất muốn hôn em.."
Cố Hoài Ninh ôm chặt cô, cúi đầu bên tai cô nói một câu, không ngoài dự đoán
quả nhiên thấy tai cô đỏ bừng lên. Lương Hoà cựa quậy ngẩng đầu lườm anh, sau
đó lại tiếp tục vòng tay ôm anh. Anh mỉm cười, tất cả những điều anh nói và
muốn nói, cô đều hiểu được, hiểu rất rõ.