Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 5

Ngày hôm sau lúc sắp tan tầm bất ngờ nhận được điện thoại của Cố Hoài Ninh. Thanh âm vốn không quen thuộc giờ nghe qua điện thoại trở nên hơi xa lạ, tính ra, đây hình như là lần đầu tiên hai người nói chuyện qua điện thoại với nhau.

"Em đang bận à?"

"Không, em cũng sắp hết giờ làm rồi, anh thì sao?"Lương Hoà tắt máy tính, cầm túi xách bước ra ngoài. Thời tiết đột ngột thay đổi, ngay cả người sắt như Hạ An Mẫn cũng bị ốm xin nghỉ bệnh ở nhà, duy chỉ có mình cô, buổi tối chẳng có việc gì để làm.

"Vừa mới họp xong." Nghe giọng hình như anh hơi mệt mỏi, chắc là cuộc họp rất lâu.

Trong lúc nhất thời cả hai bên đều im lặng, hai người không nói chuyện gì, Lương Hoà đứng ở cửa Toà soạn, nhìn dòng xe cộ tấp nập, người đến người đi, không biết chấm dứt cuộc điện thoại này như thế nào.

"Vậy anh có mệt lắm không?" Cô thử hỏi, và tinh tế nhận thấy Cố Hoài Ninh dường như hơi sửng sốt. Sau Lương Hoà mới nghĩ, chắc là thủ trưởng đại nhân chưa quen cách nói chuyện thân mật như vậy, cô định pha trò cứu vãn liền nghe thấy anh mở miệng:

"Hôm qua mẹ bảo về nhà ở em từ chối rồi à?"


"Vâng, em cảm thấy không được tiện lắm". Lương Hoà chợt muốn cười, tối qua cô mới cự tuyệt mẹ chồng hôm nay chồng liền gọi điện "hỏi tội", hay là anh cũng muốn cô chuyển về Cố viên ở? Theo lý mà nói vấn đề này là không có khả năng.

Quả nhiên, Cố Hoài Ninh cười cười, nói: “Không sao cả, anh sẽ nói rõ ràng với mẹ."

"Vâng, cám ơn anh."

Cúp điện thoại xong Lương Hoà nghĩ, Cố Hoài Ninh thật là người tốt, không đẩy cô vào chỗ khó xử. Theo cách nói của Hạ An Mẫn khi bàn về cô thì "Lương Hoà này ấy à, đừng thấy cô ấy im lặng giống như con thỏ con mà lầm, một khi cáu giận lên cô ấy có thể trở thành con chó nhỏ". Tuy rằng lời này chẳng nói lên được cái gì, nhưng Lương Hoà nghĩ, nếu thật sự đến ở trong Cố viên, vạn nhất có xảy ra khúc mắc nhỏ, đến lúc đó nhà người ta tuyệt đối là đứng cùng nhau đứng về một phe. Nghĩ nghĩ, Lương Hoà cảm thấy quyết định của mình là rất đúng.

Sau khi nghĩ thông suốt Lương Hoà lập tức ôm chăn nghiêng đầu sang một bên ngủ.

Song ở phía bên này điện thoại tâm tình của Cố Hoài Ninh lại không được tốt như cô. Một ngày hôm nay mọi người trong quân đoàn nhìn thấy đội trưởng Cố đều ngoan ngoãn hô một tiếng "Chào đội trưởng!" sau đó liền vòng tránh sang chỗ khác mà đi. Cũng không phải có vấn đề gì xảy ra, chỉ là nhìn thấy sắc mặt của đội trưởng không được vui vẻ, ai cũng không dám nói bừa, nếu không sẽ ăn đủ hậu quả.

Tham mưu trưởng Triệu Kiền Hoà nhịn không được, liền phê bình Cố Hoài Ninh "Làm loạn tinh thần đồng đội”.

Cố Hoài Ninh lạnh nhạt liếc bạn một cái, không them nói câu nào.

Áp suất thấp của toàn bộ Phòng Hoá đoàn kéo dài liên tục cho tới lúc Cố chính uỷ Cố Trường Minh từ quân khu đến thị sát mới giảm bớt một chút. Cố Trường Minh xuống xe liền thấy Cố Hoài Ninh đứng ở phía trước nghênh đón, ông thấy khoé miệng đứa cháu trai út hơi cười, nhưng trong đôi mắt anh lại không biểu lộ tình cảm gì. Hắc, khó trách anh trai ông là Cố Trường Chí - Cố tướng quân lại không có biện pháp đối phó với cậu con trai út, có đôi khi, thằng nhỏ này chỉ nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta sợ hãi.

Cố Hoài Ninh vờ như không nhận thấy biểu tình quái dị của chú Hai nhà mình, anh dẫn đầu các sĩ quan lãnh đạo của Phòng Hoá đoàn tiến lên chào đón Cố chính uý, hoan nghênh ông đến thị sát.

"Xin chào, Cố chính uỷ!"

Thanh âm không bộc lộ chút manh mối nào, chỉ là so với bình thường lạnh nhạt vài phần. Cố Trường Minh nhìn cháu trai út liếc mắt một cái, bắt tay.

Cố Hoài Ninh cười cầm tay ông, người bạn từ nhỏ đến lớn với anh là Triệu Kiền Hoà đứng ở một bên, nhìn hai chú cháu vẻ mặt thản nhiên giá lẫn nhau như vậy anh cố gắng nhịn cười. Người khác thì không biết quan hệ của họ, nhưng anh thì biết. Từ năm kia Cố Hoài Ninh xin chuyển công tác đến Phòng Hoá đoàn, số lần Cố Trường Minh tới nơi này cũng không phải là ít, lần nào cũng là cả khách lẫn chủ một nhà vui vẻ, không biết tại sao tình huống lần này có vẻ quỷ dị như vậy.

Chỉ có Lục Khinh Vũ là cái gì cũng không biết, cô tiến tới lần lượt nắm tay từng người, một đoàn người liền mời các vị lãnh đạo vào phòng khách của Đoàn bộ.

Cả một ngày, kể cả lúc ăn cơm hay lúc họp, Cố Hoài Ninh lúc nào cũng cười, nhưng nhìn vào mắt Cố Trường Minh thì ông biết, thằng nhóc này chính là cười ở bên ngoài, trong lòng thì chỉ sợ cái gì cũng đã rõ ràng hết, anh chỉ chờ ông mở miệng nói thẳng ra mà thôi. Nghĩ như vậy nên lúc chấm dứt cuộc họp xong Cố Trường Minh giữ Cố đội trưởng ở lại.

Cố Hoài Ninh phân phó Triệu Kiền Hoà đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho các vị lãnh đạo khác, còn mình thì bước chân nặng trịch trở về phòng khách. Thấy chú Hai nhà mình đã pha hai chén trà Minh Tiền Long Tĩnh ngồi trên ghế chờ sẵn, Cố Hoài Ninh cười cười, ung dung nhìn ông, "Chú Hai, chú không mệt sao?"

Cố Trường Minh phá lên cười to, "Biết rồi, thằng nhóc này, cả ngày hôm nay im lặng nín nhịn giả bộ không hỏi, chờ đến buổi tối mới "hỏi tội", có phải hay không?"

Cố Hoài Ninh khẽ nhấp một ngụm trà, hương thơm nhẹ nhàng thấm cả vào trong cơ thể, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh kéo lỏng cravat, ngả người dựa vào ghế sôpha trong phòng họp, nói: “Hỏi tội thì không dám, cháu cũng biết đây không phải là ý của chú!"

Cố Trường Minh nhìn đứa cháu út của mình, không khỏi cảm thán, chẳng trách đứa cháu gái nhỏ của ông mỗi lần thấy người chú út Cố Hoài Ninh đều phải chạy tới ôm một cái, gã thanh niên này của nhà họ Cố chỉ tuỳ tuỳ tiện tiện làm một động tác như vậy cũng thấy vô cùng đẹp mắt rồi. Ông rất khó tưởng tượng, nếu thằng nhóc này thật sự nghiêm chỉnh sẽ phong độ như thế nào nữa. Nghĩ đến đây, ông nói: “Việc hôn nhân của cháu, mọi việc làm quá nhanh, ba cháu đang ở Nga không trở về được không nói làm gì, ngay cả vợ cháu cũng không phải do người trong nhà chọn, mẹ cháu rất lo lắng. Cháu còn không biết tính của mẹ cháu hay sao, chuyện gì cũng đều muốn tốt nhất cho con cái. Ý của mẹ cháu là, để chú điều cháu đi công tác một thời gian, mẹ cháu xem xét sau rồi tính, để xem người vợ cháu chọn thế nào đã."

Cố Hoài Ninh nghe vậy thì mí mắt khẽ nhấc lên nhìn nhìn ông, nở nụ cười: "Chú Hai, làm sao mà lập tức lại nói hết cả ra như vậy, cháu còn chưa hỏi cơ mà."

Cố Trường Minh cũng không hùa theo lời nói đùa của anh, chỉ dặn: “Mặc kệ như thế nào, trong lòng cháu hẳn đã có đối sách. Còn nữa, đừng nói gì làm mẹ cháu buồn lòng."

Cố Hoài Ninh gật gật đầu, "Cháu biết rồi."


"Được rồi, Cố đội trưởng, cuộc thẩm vấn này đã xong rồi, chú phải đi nghỉ ngơi cái đã. Ai, chú làm việc này là đều đắc tội cả hai bên. Sau này khi mọi sự tình xong rồi, cháu nhớ nói với mẹ cháu đừng lại khó xử ông già này đấy nhé, hơn nữa, những chuyện cũ ngày xưa của các cháu, người già chúng ta cũng quản không được. Chú cũng đã khuyên mẹ cháu rồi, tuỳ các cháu làm thế nào thì làm thôi."

Cố Trường Minh đứng dậy, Cố Hoài Ninh đi theo phía sau đưa ông ra ngoài, nghe ông nói như vậy, anh cười nhẹ, trong lòng cũng nhẹ nhõm vài phần.