Tần Túc phong cửa phòng luyện chế lại, nhằm cho lại bị mấy a miêu a cẩu như Tiền Chung quấy rối khi đang luyện dược nữa thì mệt lắm.
Chậm rãi đi mấy bước chân tới lò luyện đan, Tần Túc liền bày ra toàn bộ dược liệu phối chế lần này.
Ba sợi thiên nguyên đằng, hai lượng bột nguyên bì, hai trái mộng cô quả, một dạ nguyên yêu tinh, một chút da của hoạt tích dịch, một cây dịch tinh thảo, một gốc tịch cốt Đảm, và một lọ huyết mục dịch.
Đầu tiên là hắn dao rạch từ đầu tới cuối hai sợi thiên nguyên đằng cho dịch bê trong chảy vào lò luyện, sau đó tới lột vỏ mông cô đem quả ép thành nước, rồi lại đem dạ nguyên yêu tinh mài ra thành phấn.
Mặc dù động chạm vào lĩnh vực đan dược nhưng Tần Túc vẫn xử lý công tác chuẩn bị rất nhanh và khéo, chí ít cũng nhờ gần tháng qua được lão thụ truyền nghệ không thì bây giờ chắc luống cuống tay chân tới chết!
Vài giây sau, khâu chuẩn bị hoàn toàn đã được hắn xử lý hoàn mỹ, đánh giá toàn bộ quá trình cực kỳ lưu lót, phải nói là nếu không phải người trong nghề khó có ai làm được như hắn.
Công tác hoàn toàn được chuẩn bị xong, Tần Túc bắt đầu bắt tay khâu phối chế Dịch Dung Linh Dịch.
Đầu tiên, hắn khống hỏa sao cho ở độ tầm vừa để đun lên mộng cô quả, khi mà mộng cô quả đã bị đun toàn bộ chỉ còn dư lại những chất lòng màu tím thì hắn mới tiếp tục cho vào bột nguyên bì.
Ở công đoạn này đáng chú ý chính là khi đem bột nguyên bì cho vào trong lò luyện thì phải từ từ chậm rãi cho vào, nếu đùng một cái cho vào luôn thì sẽ dẫn tới nguy cơ bị bạo lô.
Thế nên hắn phải từ từ chầm chậm cho bột vào, bột ngấm vào dung dịch đem hai thứ kia hình thành một lò luyện tràn ngập chất lỏng màu đen.
Trong giai đoạn này khi từng lượng bột nguyên bì cho vào một lát sau, lò luyện sẽ nổi lên những bọng nước sôi “ùng ục” vì vậy lúc này phải tăng hỏa diễm lên cao thêm một mức nữa mới có thể kiềm hãm sự dâng trào này được.
Tính toán thời gian cho hợp lí, mấy phút sau hắn liền dụng linh lực đồng loạt đem tất cả dược liệu còn lại cho vào lò luyện, ngoại trừ ba dược liệu chính là dịch tinh thảo, tịch cốt đảm, huyết mục dịch, phải trông chừng cứ năm phút sau mới được cho vào.
Bởi vì nếu cho vào một lúc dung dịch không thể nào hòa hợp với nhau nhanh được nên phải từ từ cho vào
Ục ục ục!
Dưới trình độ khống hỏa của Tần Túc, lò luyện dược tề sôi sùng sục.
Phùn phùn!
Từng luồng khói tím đen bốc lên nghi ngút, một hương vị khó ngửi dần dà tản ra khắp đan phòng, làm cho Tần Túc cũng suýt ngất.
Nhưng mà đó lại là dấu hiệu cho việc hắn đã luyện thành công Dịch Dung Linh Dịch, tuy mùi thì khó ngửi đấy, nhưng màu sắc dung dịch lại rất đẹp, màu tím hào lẫn đôi chút có màu đen thêm nữa, tựu như một bầu trời huyền ảo với những dải ngân hà bay lượn.
Mấy phút sau, tần Túc mới từ từ hạ lửa xuống, từ trong lò luyện lấy ra một bình chất lỏng màu tím.
Tần Túc nhìn bình Dịch Dung Linh Dịch này, rồi thở phào mootjc ái mãn nguyện, vạt áo không ngừng lấy lau đi mồ hôi lẫm đẫm trên trán.
Dịch dung linh dịch đã phối chế thành công mỹ mãn!.
…………
Bên ngoài đan phòng, Tiền Chung hai tay bụm hai quả trứng suýt nữa bị Tần Túc đá nát kia chạy tức tốc lên đại sảnh tầng hai:
“Chư Nguyên Tâm chấp sự đại nhân, xin hãy cho ta một cái công đạo?”
Tiền Chung khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa quỳ xuống đất trước vị đại thúc đi lấy thuốc lúc trước cho Tần Túc.
Hóa ra vị đại thúc đi lấy thuốc cho Tần Túc lại là một đan dược sư kiêm luôn chức quản sự có tiếng trong Linh Dược Các.
Chư Nguyên Tâm còn đang chăm chú nhìn lấy đáp án mà Tần Túc đã giải bày ra đến giờ còn chưa dứt, chưa kể hắn còn kéo ghế lại sát tường, đặt mông ngồi xuống hai tay không ngừng ghi chép, phân tích dược liệu, tỉ lệ phối chế mà Tần Túc đã viết lên.
hắn còn đang say mê đắm chiềm trong phối phương thì chợt bị Tiền Chung phá rối, cau mày sầm mặt hắn lạnh lùng quay lại nhìn Tiền Chung:
“Tiền Chung, ngươi lại ở đây làm gì? Đã xảy ra chuyện gì? Ai lại dám đánh ngươi?”
Trước uy thế của một đan dược sư Nhân cấp thượng phẩm, Tiền Chung sợ như vỡ mật, một sớm một chiều khai bày ra toàn bộ.
Chư Nguyên Tâm mặt âm trầm, lời từ một phía lão chẳng thể tin được, vả lại Tiền Chung nổi danh vô lại, lão cũng có nghe nên liếc qua nhìn thấy mấy người bên hàng ghế chờ quát:
“Trong mấy người các ngươi, ai chứng kiến, thuật lại sự tình cho lão phu xem?”
Quần chúng ngồi hàng ghế chờ chợt nhận ra Chư Nguyên Tâm đại sư, toàn bộ đều hàn lễ, mọi người liếc nhìn nhau rồi cử một tên đi ra thuật lại toàn bộ sự việc:
“Kính đại sư, quả thực y hệt như lời Tiền Chung đã nói, chưa kể mấy vấn đề trên tường mà ngài đang xem đều cho do thiếu niên trẻ tuổi đó viết hết cả!”
Nghe câu cuối cùng thốt ra từ miệng người kia, Chư Nguyê Tâm điếng hồn, hắn bước vội tới xách cổ áo người kia nhấc lên:
“Có thật như ngươi nói không?”
“vãn bối không dám nói dối nửa lời!”
Bị đan dược sư làm như vậy hắn cũng sợ hết hồn.
“Cao nhân, quả thực là cao nhân, là môn đồ của ai, của ai đây?....”
Chẳng quan tâm tới người kia nữa, lão buông hắn xuống quay mặt đi về phía Tiền Chung, miệng không ngừng suy nghĩ lẩm bẩm rốt cuộc Tần Túc là đệ tử của ai mà lại có thiên phú kinh người đến vậy.
Dường như có cảm giác bản thân mình bị cho ra rìa, Tiền Chung một lần nữa hướng Chư Nguyên Tâm bồi hỏi: