Từ biệt Lữ Chính Thuần xong, Tần Túc leo lên hắc mã phóng ra Thanh Phong Thành, lao nhanh như chớp, cảnh vật sông núi hai bên lướt qua chỉ còn để lại những tàng ảnh của hắc mã.
………………….
Vượt qua khu rừng rậm, trời vẫn tối đen như mực, le lói trên cao là một mảnh trăng khuyết, lập lờ sau những áng mây to lớn, xám xịt.
“Xem ra cũng nên tìm một chổ trú ẩn!”
Trên lưng ngựa Tần Túc vẫn rất ung dung thản nhiên, hắn vừa đi vừa ngâm thơ tản mạn, có lúc thì lại ca hát vọng cổ.
Cho đến khi ngựa hắn đi hơi mệt, dưới chân đồi những ánh sáng lo ló, nhom nhé lóe lên.
“Có chổ dừng chân rồi!”
Tần Túc cười cười giục ngựa chạy nhanh hơn.
Một lát sau, Tần Túc đi tới cửa thôn, thôn này cũng chẳng lớn lắm, tầm chỉ hai mươi, hai lăm hộ gia đình, tuy nhiên vẫn đầy đủ khách điếm, quán trà, quán rượu.
Thả chân xuống ngựa, Tần Túc một tay nắm lấy dây dắt ngựa bước vào thôn.
Ngay sau đó, liền xuất hiện một mỹ phụ đứng trước mặt Tần Túc.
“Vị đại ca này, cần ta giúp gì không?”
Ánh đèn Trước mặt Tần Túc khẽ tối lại, bị che khuất đi.
“Báo giá đi, bao nhiêu?”
Khẽ lướt nhìn từ trên xuống dưới cho tới bộ dang, y phục mà Tần Túc đang mặc, nam nhân cười tươi hắn lên, vội nói:
“Năm viên hạ”
Tần Túc kinh hô, nhưng sau đó lại dứt khoát gật đầu:
“Thành giao.”
Giao liền năm viên hạ phẩm cho mỹ phục, Tần Túc cũng giao ngựa luôn cho mụ đi buộc, ung dung phất tay áo đi vào quán trọ, tự chọn lấy luôn cho mình một căn phòng.
Nhưng ngay lúc này, khi mà Tần Túc dự định ngã lưng xuống giường đánh một giấc thì các võ giả cùng dân trong thôn bỗng xao động.
Trời tối đên bỗng dưng nổi sấm ầm ầm, hiếu kỳ hắn cũng ngoắc đầu ra xem, con ngươi tự dưng co mạnh lại, sắc mặt tự dưng biến hóa âm trầm.
Trên bầu trời đen kịn, mặt trăng tàn khuyết kia không biết tựu bao giờ đã biến hóa ra thành ba mặt trăng tròn.
Điều kì dị hơn là ba mặt trăng kia lại đỏ như máu, một khoảng trời mây mù mịt giăng kín trời, ba mặt trăng lơ lửng như ba quả máu hung tợn xem xoi xuống trần gian phàm tục.
Tần Túc ngồi trên giường bên cạnh chiếc chăn ấm mà vẫn cảm thấy một hơi lạnh người rét qua trong huyết mạch dâng tràn lên tim lên não.
“Thực kỳ dị! sao từ trăng khuyết lại thành trăng tròn?”
Có người không hiểu hỏi.
Có người lại hỏi khác:
“Kỳ lạ thực! sao một trăng lại biến thành ba trăng rồi!”
“Chưa kể còn lại trăng như máu nữa, lạ thật?”
“Dị tượng đất trời, có vẻ như sắp tới xảy ra không ít chuyện tốt lành gì rồi?.”
Có Người lại sợ hãi đớp lời.
Dân chúng phía dưới đều chạy ra xem không ngớt bàn tán xôn xao, hàng chục các giả thuyết viễn vông đều mang ra cả.
……………………
Thanh Phong Thành, Lữ gia.
“Tam Nguyệt Tề Huyết?”
Lão tổ lữ gia đang bế tử quan cũng phải đình chỉ trước sự kiện trăng máu kia.
……………………
Đằng Sơn Thành, La Tụ Quầy.
Bao Túc nằm trên mái hiên, miệng không ngừng ôm hồ lô hớp rượu, cũng phải giật mình trước thiên địa kỳ tượng (kỳ lạ dị tượng):
“Tam Nguyệt Tề Huyết?...Đại tai họa,..đại tai họa….”
Mắt lão lờ mờ run lên, miệng không ngừng lẩm nhẩm ba chứ “Đại Tai Họa”
……………………..
Bên trong các đại tông môn bang phái: Hàn Băng Tông, Bắc Tuyết Sơn Trang, Hỏa Vân Tông, Thiên Âm Các, Liên Minh 16 Chư Hầu.
Một số lão tổ hoặc các vị có thực lực cấp Tông Sư Cảnh lồ lồ hiện lên trên không, mắt chằm chằm nhìn Thiên Địa Kỳ Tượng cũng đều phải thốt lên: