Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 60

Lông mi Lục Tiểu Phong khẽ run lên, nhanh chóng chuyển hướng tầm mắt từ trên tay Tiêu Duy lên trên mặt của anh ta.

Tiêu Duy thấy môi cô ấy có một chút trắng bệch, hỏi: “Em rất căng thẳng?”

Đúng rồi, cảm xúc của nàng lộ ra ngoài quá mức, thật là không tốt chút nào.

Lục Tiểu Phong liếm liếm môi, hướng về phía xung quanh nhìn một chút: “Khát.”

“Bạch Phi.”

Chỉ chốc lát, một ly nước lọc được đưa đến trước mặt Lục Tiểu Phong.

Lúc Tiểu Phong uống nước xong, môi không còn trắng như vừa rồi nữa: “Nói tiếp đi.”

Tiêu Duy cười cười, lại gõ gõ mặt bàn, nghĩ một chút rồi nói: “Tô thiếu gia là cháu ngoại của Lão phu nhân Tăng gia, có điều lại là một cảnh sát, có từng nghe nói?”

Lục Tiểu Phong không thể nghĩ quá lâu, nhưng mà sau đó mỗi một câu của nàng nói đều rất then chốt, vốn dĩ nàng cho rằng nhất định Tiêu Duy biết đến người tên Tô Trí Nhược ngày hôm đó mới nói nhiều lời tàn nhẫn với nàng như vậy, nhưng hôm nay anh ta lại chuyển lời hỏi như vậy… nhất thời Lục Tiểu Phong không chắc chắn, nói: “Không phải anh biết rất rõ hay sao, trong năm năm này tôi hoàn toàn không có quan hệ gì với cảnh sát.” Đã không thừa nhận cũng không chủ nhận, trả lời lập lờ nước đôi đánh lạc đề.

“Cho nên, cũng chưa từng nói cho Tô thiếu gia thân phận thật sự của em, đúng không?” Câu trả lời của nàng giống như đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta, Tiêu Duy nhận lấy từ trên tay Bạch Phi một tập tài liệu, đưa cho Lục Tiểu Phong: “Ở cùng một chỗ với một người sùng bái bản thân mình, có phải có cảm giác rất an toàn hay không?”

Lục Tiểu Phong thản nhiên nhìn lướt qua, nhưng trong lòng lại ớn lạnh, đó là bản sao hợp đồng cho thuê phòng.

Lục Tiểu Phong thay đổi tư thế ngồi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sau khi anh ta tới ở tôi mới biết anh ta là cảnh sát, nhưng chuyện của tôi không cần phải… nói cho anh ta biết.”

“Tô thiếu gia kia thật đáng thương, ở chung một nhà với một người, cũng không biết thân phận của đối phương rốt cuộc là gì…” Nói đến đây anh ta bỗng nhiên ngừng lại, qua một lát, lại nói: “Tối hôm qua anh ta ẩn núp nghe chúng ta nói chuyện, sau khi trở về, có phải trở mặt với em hay không?”

“Trở mặt?” Lục Tiểu Phong ra vẻ khó hiểu, “Anh không biết anh ta đã chuyển ra ngoài rồi sao? Quan hệ của chúng tôi chưa đến mức đó.”

Thật ra Lục Tiểu Phong căng thẳng đến mức không thể tiếp tục căng thẳng được nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn tới ánh mắt của người trước mặt kia.

“Ah?” Tiêu Duy có chút hứng thú hỏi han: “Tôi còn tưởng rằng em lại muốn lấy chồng.”

Ý châm chọc thái quá trong những lời này làm cho người ta không thể chịu đựng nổi, nếu như là cô gái khác nghe xong có lẽ đã sớm xấu hổ và tức giận không nhịn được, nhưng mà Lục Tiểu Phong nghe xong cũng không có nhiều phản ứng, chỉ nhăn đầu lông mày nói: “Làm sao có khả năng.”

“Nói như vậy em và anh ta không có quan hệ gì?”

Lục Tiểu Phong im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Anh ta muốn cố chấp về chuyện Mông Sa thế nào, tôi mặc kệ, tôi cùng anh ta không có bất cứ quan hệ nào.”

Nếu là Mông Sa trước đây, có lẽ nói đến chỗ này, sau khi rũ bỏ sạch sẽ quan hệ không nói gì nữa. Nhưng bây giờ Lục Tiểu Phong biết chỉ phủ nhận là không đủ, vì thế tiếp tục nói: “Cho dù chúng tôi có quan hệ, lại cũng đâu có liên quan gì đến anh. Để tôi nghĩ thử xem.” Lập tức cười lạnh, lại nhìn xung quanh bốn phía nhà hàng một vòng, bắt chước giọng điệu trào phúng của Tiêu Duy nói: “Hình như anh đã hoà hợp lại với Kim Dục như lúc ban đầu, hẳn là không còn có ý nghĩ gì với tôi đi?”

Tia sắc lạnh trong mắt Tiêu Duy chợt lóe lên, lập tức xóa đi bày ra khuôn mặt tươi cười, dịu dàng hỏi lại: “Em thì sao, có ý nghĩ gì đối với tôi không?”

“Chỉ nghĩ rằng coi như không quen biết anh.”

Tiêu Duy tiếc nuối nói: “Vì yêu sinh hận, tôi có thể hiểu được.” (Mặt dày, ta đạp, ta ném đá)

Mặt Lục Tiểu Phong trơ như gỗ mặc kệ anh ta lại ăn nói điên khùng, đứng lên nói: “Tôi thấy không còn sớm lắm, Hạ Kỳ đâu?”

Tiêu Duy không nói gì, giơ tay ra hiệu.

Chỉ chốc lát, hai người mặc đồ đen từ phía sau đi ra, Hạ Kỳ đi theo phía sau, tuy rằng sắc mặt bị dọa cho tái nhợt, nhưng vẻ mặt coi như bình thường. Nhưng vừa nhìn thấy Lục Tiểu Phong liền lao người bổ nhào đến bên cạnh cô ấy, đôi mắt lập tức đỏ lên.

“Không có chuyện gì, đừng sợ.” Lục Tiểu Phong vỗ vỗ lưng của cô ấy, đem chắn cô ấy ở sau lưng.

Nàng còn chưa kịp nói, Tiêu Duy liền tranh mở miệng trước: “Xem ra Hạ tiểu thư không quá thích Tiêu mỗ, ngay cả ý tốt ngồi xuống uống một chén cũng không nhận.”

Lục Tiểu Phong khinh thường: “Sự đê tiện của anh cũng hoàn toàn như trước đây.”

Tiêu Duy không đồng ý: “Không dùng chút thủ đoạn, em sẽ ra ngoài? Tiểu Dục lại cho người mai phục mấy lần. Hơn nữa, chuyện này cũng chưa tính là cái gì.”

Nói xong, anh ta đứng lên vỗ vỗ tay.

Lục Tiểu Phong nghi ngờ, ngay từ đầu vẫn không hiểu ý của anh ta, nhưng ngay sau đó nhìn thấy Bạch Phi đích thân dẫn người đi ra, trong chốc lát sắc mặt hết trắng lại hồng, lại từ hồng thành trắng, đứng ngây tại chỗ.

Tô Trí Nhược không có biểu cảm gì, ánh mắt đang quét một vòng trên mặt mọi người, cuối cùng dừng ở trên mặt Lục Tiểu Phong.

Sau khi khiếp sợ lúc đầu qua đi, lúc này Lục Tiểu Phong muốn cười lại cười không nổi, sáng sớm nàng thấy đầu choáng ghê gớm, ở trước mặt Tiêu Duy vật lộn một phen đã sớm khiến nàng váng đầu hoa mắt, nhưng mà những lời nàng thật cẩn thận trả lời hóa ra đều rơi vào bẫy của anh ta, tâm tình trong nháy mắt tồi tệ tới cực điểm.

Tuy rằng hết lần này tới lần khác nói với bản thân việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, nhưng mà… đối với loại tiểu nhân này, không đáp lễ thì làm gì nữa!

Lục Tiểu Phong chỉ cách tiêu Duy có một cánh tay, Bạch Phi đang nhìn chằm chằm vào Tô Trí Nhược, Lục Tiểu Phong bước một bước dài, xông lên phía trước tung ra một cú đấm. Tiêu Duy không tránh né, thật sự ăn đủ, liền giật lùi vài bước dừng lại, quay đầu đi, kính mặt rơi xuống đấy giòn vang làm cho lầu hai này lập tức yên tĩnh lại.

“Cô…”

Bạch Phi phản ứng nhanh nhất, một đám vệ sĩ không biết từ nơi nào toàn bộ xông ra, lại bị Tiêu Duy đưa tay ngăn lại.

Còn Hạ Kỳ đã bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ tới mức không biết phản ứng như thế nào, tuy rằng sắc mặt Tô Trí Nhược có chút khó coi, nhưng ở trong khoảnh khắc Bạch Phi muốn động thủ đã đứng ở bên cạnh Lục Tiểu Phong.

Lục Tiểu Phong không để ý những cái khác, đi đến trước mặt Tiêu Duy túm cổ áo của anh ta kéo anh ta tới trước mặt mình, lại thấy người nọ vẫn còn cười, liếm liếm vết máu ở khóe miệng, nuốt xuống.

“Thật là khiến cho người ta tưởng nhớ, chỉ tiếc khả năng của em không thể so với năm đó.” Tiêu Duy cúi đầu nhìn khuôn mặt tức giận đến xanh lét của cô ấy, vẫn còn có ý muốn trêu chọc: “ Trước kia một quyền của em có thể đánh ngã tôi trên mặt đất.”

Tiêu Duy không kinh hoảng một chút nào. Dù sao nơi này đều là người của anh ta, có cái gì mà anh ta phải sợ.

“Trước kia tôi còn có thể lấy súng bắn chết anh.” Lục Tiểu Phong buông tay ra, quay quay cổ tay trái: “Điều cả đời này tôi hối hận nhất chính là một phát súng kia.”

Khuôn mặt Tiêu Duy mới vừa rồi còn đang cười đột nhiên âm trầm khủng khiếp, lệ khí (tia tàn nhẫn) ở đáy mắt anh ta không có kính mắt che lấp giống như một đám mây sấm lượn lờ tập hợp, từng đợt khí làm cho người ta sợ hãi bao trùm toàn bộ.

“Nói gì mà không muốn báo thù, em vẫn còn muốn đẩy tôi vào chỗ chết.” Tiêu Duy nâng cằm Lục Tiểu Phong lên, cẩn thận đem mặt của cô ấy đánh giá một lần: “Vì sao làm chuyện ngu xuẩn như thế, em nên biết kích thích tôi không có lợi đối với em.”

Lục Tiểu Phong cười ngắt lời: “Dù đâm chọc kích thích hay không, tôi cũng biết hôm nay tôi không thể ra khỏi cánh cửa này.”

Hạ Kỳ và Tô Trí Nhược nghe thấy vậy trên vẻ mặt đều ngạc nhiên.

Tiêu Duy mờ ám tiến đến bên môi Lục Tiểu Phong, từ tốn nói: “Em thật hiểu tôi?”

“Bình thường thôi.” Lục Tiểu Phong ngoài cười nhưng trong không cười.

Tô Trí Nhược nắm chặt nắm tay, dây thần kinh toàn thân đều nhịn đến phát đau, nhưng lại không thể nhúc nhích.

“Thả bọn họ đi.” Lục Tiểu Phong không sợ hãi chút nào nhìn Tiêu Duy nói: “Tôi ở lại.”

“Tiểu Phong!” Hạ Kỳ kinh hãi hô to, “Không thể!”

Tinh thần Hạ đại tiểu thư hoảng hốt, tình thế như thế này làm sao cô từng gặp được, xung quanh là một đám người mặc đồ đen mặt lạnh, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đi lên đòi cái mạng nhỏ của cô, hàng ngày cô thường rêu rao chuyện tên khốn kiếp Tiêu Duy này, nhưng hôm nay cô mới biết thế nào là đáng sợ, hóa ra Mông Sa luôn phải đối mặt với một người đàn ông như thế này.

Hạ Kỳ níu lấy tay Tô Trí Nhược liều mạng nói: “Này, anh mau nghĩ cách gì đi, đừng im lặng thế, không phải anh là thiếu gia Tăng gia sao?”

Mắt Tô Trí Nhược sắc lạnh nhìn Hạ Kỳ: “Một người phụ nữ không liên quan đến tôi, tôi nghĩ cách gì?”

Hạ Kỳ giật mình.

“Cô ấy cũng không phải là Mông Sa. Mông Sa trong lòng tôi đã chết.”

Mặt Lục Tiểu Phong cắt không còn giọt máu, đưa lưng về phía Tô Trí Nhược mặt thì ngẩn ra.

Tiêu Duy nhếch mày, đem Lục Tiểu Phong kéo ra phía sau, tiến lên từng bước nho nhã nhìn Hạ Kỳ nói: “Mời Hạ tiểu thư về trước, yên tâm, tôi sẽ không làm gì Tiểu Phong của cô đâu.”

Hạ Kỳ sợ hãi rụt lại về phía sau, vẫn không cam lòng nhìn Tiểu Phong.

“Cậu trở về đi, mình có thể ứng phó.” Lục Tiểu Phong cúi đầu xuống bình tĩnh nói.

Tô Trí Nhược nhanh chóng mím môi, sau đó cúi đầu bước đi,hạ Kỳ ngạc nhiên, bước chân chao đảo theo sát ở phía sau anh ta, thỉnh thoảng ngoảnh lại như trước.

Ra cửa chính, khi ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, Hạ Kỳ có cảm giác như sống lại, nhưng mà cái loại sợ hãi như mụn mọc trên lưng không thể nào trừ khử. Cô đi theo phía sau Tô Trí Nhược, người nọ đi cực nhanh, cô thế nào cũng phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp, hai người đi qua ba con phố, cuối cùng Hạ Kỳ không nhịn được chạy lên trước dang hai tay chắn ở phía trước Tô Trí Nhược, tiếp theo không giải thích tát một cái thẳng vào mặt anh ta.

“Không nghĩ rằng anh là một tên khốn kiếp như vậy! Tiểu Phong sẽ bị y giết chết!”

Nói xong khóc lớn thành tiếng, nhưng mà khóc một lúc lâu cũng không thấy Tô Trí Nhược có phản ứng, Hạ Kỳ lúng túng ngẩng đầu, nhìn thấy mặt của Tô Trí Nhược thì đột nhiên ngẩn ra.

Bởi vì dùng sức chịu đựng quá mức, bờ môi của anh ta bị chính mình cắn nát, máu không ngừng trào ra bên ngoài, môi đỏ tươi ướt át, cùng đối lập với màu da trắng nõn tươi sáng của anh ta.

Giọng Hạ Kỳ run run nói: “Anh…”

Tô Trí Nhược không nói lời nào, hắn tiện tay bắt một chiếc xe, sau khi ngồi trên xe, hắn ngửa đầu nhìn trần xe như mất hồn, một lát sau, tay phải vẫn nắm chặt từ từ mở ra, bên trong lộ ra một tờ giấy bị mồ hôi làm ẩm..