Thường thường, Tinh Anh hay đến quán mì Đức Hưng một mình, bà chủ quán luôn lấy cho hắn nhiều thức ăn hơn một chút. Lần này hắn dẫn sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm đi cùng, bà chủ theo thường lệ lấy cho hắn nhiều hơn hai phần. Đến khi quay đầu, trông thấy sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm đứng bên cạnh Tinh Anh, bà chủ ngẩn ra.
Tinh Anh đang muốn cầm lấy đĩa, bà chủ lại thu tay về, xúc một muỗng lớn, lại cho thêm một phần lươn rán dầu.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm ăn như hổ đói, nháy mắt ăn hết phần mì của mình, quay sang thấy Tinh Anh ngồi bên cạnh vẫn đang từ từ ăn, gạch cua và tôm bóc vỏ vẫn nằm yên trên đĩa chưa được động tới. Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm còn chưa ăn no, lại ngại ngùng không dám mở lời đòi hỏi, ánh mắt như hai viên đạn dán chặt trên đĩa thức ăn vàng óng.
Tinh Anh không nhanh không chậm từ từ đẩy đĩa thức ăn tới trước mặt sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm, hỏi: Không biết tham mưu Bùi đã lập gia đình chưa?
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Còn chưa.
Tinh Anh cười rạng rỡ, đang muốn đưa đĩa cho sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm, lại nghe thấy sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm nói: Trước từng đính ước với một em gái.
Dáng cười trên mặt Tinh Anh nhất thời cứng đơ, chiếc đĩa dừng lại.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Sau lại từ hôn.
Tinh Anh: Vì sao?
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Chiến tranh rồi, đến mình còn được bữa sớm lo bữa tối, giờ cưới vợ về nhà, sợ không lo nổi cho cô ấy.
Chiếc đĩa lại dịch gần thêm một chút về phía sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Thật ra nhiều lúc nghĩ lại cũng thấy hối hận.
Chiếc đĩa dừng lại.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Ở một mình rất cô đơn, trong quân đội lại toàn đám nghé còi.
Chiếc đĩa lại tiếp tục được đẩy mạnh.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm thở dài, đến khi hoàn hồn lại, thấy trước mặt mình là một đĩa gạch cua tôm bóc vỏ vàng óng.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Hể?!
Miếng sĩ quan há to ra, nước miếng sắp rớt ra ngoài.
Tinh Anh: Tôi ăn no rồi, tham mưu Bùi ăn tiếp được không?
Lời còn chưa nói hết, sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm đã bưng đĩa lên ăn như hổ đói, vừa ăn vừa khinh bỉ nhìn Tinh Anh: Cái tên Tây rởm nhà cậu, ăn còn ít hơn mèo!
Tinh Anh cười nhẹ nhìn anh: Là tôi ăn ít hơn tham mưu Bùi.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm đắc ý dạt dào: Nếu quân đội không thiếu lương thực, một mình tôi có thể ăn hết một nồi thịt!
Tinh Anh vừa châm trà cho anh, vừa nở nụ cười: Ồ, quả nhiên tham mưu Bùi là một con mèo lớn. Ăn từ từ một chút, cẩn thận bị sặc, thiếu thì có thể gọi thêm mà.
Về tính tình của sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm.
Có một đồng nghiệp của Tinh Anh muốn đi tìm sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm xử lý công sự, nhưng anh ta nghe qua một vài tin đồn về sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm nên không dám đi. Anh ta hỏi Tinh Anh: Quan hệ giữa cậu với tham mưu Bùi có vẻ tốt nhỉ?
Tinh Anh: Rất tốt.
Đồng nghiệp: Tôi nghe nói tính tình cậu ta tệ lắm.
Tinh Anh: Không đâu!
Đồng nghiệp: Thật vậy chứ? Sao tôi nghe người ta nói cậu ta hay mắng chửi cậu?
Tinh Anh: Đâu? Em ấy có mắng chửi tôi bao giờ đâu.
Đồng nghiệp:…. Cậu đừng gạt tôi, mới hôm qua tôi nghe thấy cậu ta gọi cậu là Tây rởm!
Tinh Anh: Thì tôi đúng là Tây rởm mà.
Đồng nghiệp: ……………………
Đồng nghiệp: Mấy hôm trước tôi còn nghe thấy cậu ta chửi cậu là nghé.
Tinh Anh nhấn mạnh: Là con nghé còi chứ không phải là nghé.
Đồng nghiệp: …………Không nói chuyện nữa.
Tinh Anh: Không phải lo đâu, em ấy chỉ mắng người trong một trường hợp nhất định thôi.