Chẳng Thể Quay Trở Lại

Chương 2

5.

Trước đây rất lâu, Lộ Vũ Hạo, Hứa Ngôn Tịnh và tôi thực sự là bạn bè.

Lúc đó, tôi mới chuyển đến ngôi trường này, và tôi đã cố gắng hết sức để kết bạn với mọi người và hòa nhập ở đây.

Tôi lấy nước cho Hứa Ngôn Tịnh, mang đồ đạc, chạy việc vặt và cố gắng hết sức để thể hiện sự thiện chí của mình với cô ta.

Bởi vì cha mẹ tôi muốn tôi cùng các bạn học thiết lập quan hệ tốt, như vậy bạn bè mới có thể chiếu cố xe hàng rong nhà tôi một chút.

Như vậy bọn họ mới có thể đỡ vất vả một chút, như vậy tôi mới là đứa con ngoan.

Con ngoan ư.

Tôi đã làm thế, và Hứa Ngôn Tịnh cũng bắt đầu chấp nhận tôi.

Để tôi, cô ta và Lộ Vũ Hạo thành ba người bạn tốt của nhau.

Biết hai bọn họ vì việc học hành mà sầu não, tôi liền làm cho bọn họ một cuốn sổ tay.

Trong đó ghi rõ ràng từng cách giải toán, vì việc này mà tôi đã thức mấy đêm ròng rã.

Dù họ không quan tâm lắm, thậm chí có chút khinh thường, nhưng họ cũng không tỏ ra chán ghét nó.

Đến lúc kiểm tra trả lời câu hỏi, họ sẽ tranh giành chỗ để ngồi cạnh tôi, họ còn dùng những động tác nhỏ khác nhau ý bảo tôi đọc đáp án cho họ.

Nhưng sau đó, mọi thứ đã thay đổi.

Tôi không biết là tôi thay đổi trước hay họ thay đổi trước.

Tôi chỉ biết rằng khi tôi phát hiện ra, họ đã trở nên vô cùng chán ghét tôi rồi.

Hứa Ngôn Tịnh gọi tôi là đồ rẻ rách, nói tôi với chó mặt xệ giống như nhau đều bám theo cô ta chỉ để cô giáo trách mắng cô ta bắt nạt tôi.

Nhưng rõ ràng là do cô ta khó chịu và đánh tôi ở nơi công cộng, khiến giáo viên nhìn thấy, nên mới trách mắng cô ta bắt nạt tôi.

Cô ta tính tình cao ngạo, thành tích học tập thì kém, vốn là người thường xuyên bị ghi sổ đầu bài.

Nhưng đó đâu phải là lỗi của tôi.

Tôi đã cố gắng giải thích, nhưng cô ta không thèm nghe, và cô ta bắt đầu cô lập tôi với các bạn cùng lớp.

Từ việc lạnh nhạt lúc đầu, đến việc sau này họ bắt nạt tôi.

Dưới sự tính kế của cô ta và Lộ Vũ Hạo, tôi biến thành một người khiến mọi người đều coi thường.

Nào là tôi ỷ lại vào điểm số của mình, đôi khi tôi sẽ nói xấu họ nếu tôi không vui.

Nào là tôi ỷ vào việc được giáo viên yêu thích, tôi tùy tiện báo cáo nhỏ về các bạn cùng lớp, khiến họ bị trừng phạt.

Vô số điều tích tụ lại, và cuối cùng tôi trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Mọi người trong trường ghét tôi, đi đâu cũng chỉ trỏ vào mặt tôi, thậm chí còn khạc nhổ vào mặt tôi.

Tôi đã báo cáo với giáo viên, với lãnh đạo nhà trường và khóc với bố mẹ tôi.

Nhưng không ai chú ý đến tôi.

Giáo viên cho rằng tôi quá nhiều chuyện, còn lãnh đạo nhà trường nói rằng tôi không có bằng chứng.

Về phần bố mẹ tôi...

Họ nghĩ tôi đáng bị như vậy.

“Cha mẹ cho con đến trường để con học chứ không phải để chơi”.

"Con mỗi ngày chỉ lo cúi đầu học, ai có cơ hội bắt nạt con chứ?"

"Hơn nữa, trong trường có nhiều học sinh chuyển đến như vậy, tại sao bọn họ chỉ bắt nạt con mà không bắt nạt người khác?"

"Có thể tha cho mẹ và cha con không, chúng ta mỗi ngày đều dậy sớm về muộn đã đủ mệt mỏi lắm rồi!

"Đồ ăn thức uống ngon đều cho con ăn, quần áo cha con rách cũng không dám mua. Con có thể hiểu chuyện chút được không?!"

“Không muốn đi học thì về đây bán bánh đi…”

Hết câu này đến câu khác, hết lần này đến lần khác.

Tôi gần như chìm đắm trong sự thờ ơ và chỉ trích của bọn họ, thậm chí chỉ cần một suy nghĩ hơi khác cũng cảm giác như bản thân đang phạm phải tội ác gì đó cực kì ghê tởm.

Vì vậy, tôi bắt đầu trốn tránh, bắt đầu thỏa hiệp và bắt đầu mặc kệ mọi thứ.

Tôi tưởng tượng về việc thu nhỏ mình thành một quả bóng, và những kẻ bắt nạt đó sẽ dần quên tôi và sẽ bỏ qua cho tôi.

Tôi tưởng tượng rằng nếu tôi mạnh mẽ hơn và khôn ngoan hơn, một ngày nào đó bố mẹ tôi sẽ nhìn thấy.

Nhưng không…

Tất cả những gì tôi nhận được để đổi lấy sự kiên nhẫn của mình là sự hãm hại ngày càng tăng lên.

Khi tôi bị tên lưu manh quấy rối tình d*c mà Lộ Vũ Hạo tìm thấy, tôi đã rất suy sụp.

Tên lưu manh đó đã sờ s0ạng tôi, c ởi quần áo của tôi và hôn tôi, ý đồ c**ng hi3p tôi.

Tôi bỏ chạy, nhưng tôi vẫn ghê tởm đến mức muốn đi chet.

Tôi vừa chạy về nhà vừa khóc, muốn nói với bố mẹ về nỗi ủy khuất của mình.

Và bố mẹ tôi,

Một lần nữa, họ chọn cách lạnh nhạt, mặc kệ…

6.

Khi tôi trở lại xe hàng ở nhà, bố mẹ tôi đã bán gần hết hàng.

Khách khứa cũng thưa dần, họ bắt đầu thu dọn đồ đạc, dọn dẹp đồ dùng đi về.

Chỉ đến lúc đó mẹ tôi mới lại nhớ đến tôi.

Bởi vì những việc này hàng ngày đều do tôi làm.

Bà ta nghiêng đầu nhìn cha tôi với vẻ mặt tức giận, và nói rằng con nhỏ Lâm Ngữ này thật là ngang bướng.

"Ông mau gọi điện thoại cho Tiểu Mỹ bảo đưa nó về đi, mấy ngày ở mãi nhà người khác mà không thấy xấu hổ à.”

Bố tôi ngồi bên cạnh đang hút một điếu thuốc, sắc mặt của ông tối sầm lại.

Sau khi ông chửi rủa lầm bầm ở trong miệng thì tay cũng rút di động ra, và gọi điện thoại cho dì Mỹ.

Khi dì tôi ở đầu dây bên kia nói rằng tôi không đến chỗ dì, tôi nhìn sang bố mẹ mình.

Tôi nghĩ lúc này họ sẽ trở lên lo lắng.

Hay ít nhất bọn họ cũng cũng sẽ tỏ ra ngạc nhiên.

Nhưng không.

Bố tôi lại giật nảy mình và nói: " Em cứ bao che cho nó đi, rồi có ngày nó gây ra sai lầm lớn cho mà xem."

Nói xong, ông cúp điện thoại.

Tôi sững sờ một lúc trước khi nhận ra rằng bố tôi nghĩ dì tôi đang nói dối ông.

Vì trước đó lúc tôi không chịu được mà chạy đến chỗ dì khóc, dì đã từng nói dối họ hộ tôi.

Tôi nhìn vẻ mặt lãnh đạm của bố tôi, và lắng nghe những lời mắng mỏ của ông với mẹ tôi.

Đột nhiên, tôi cảm thấy cái chet của mình thật nực cười.

Sau khi tôi bị bọn họ cưỡng dam, bố tôi đã cắt mái tóc dài của tôi.

Ông ta nói rằng do tôi xinh đẹp nên bị bọn lưu manh đó nhắm vào, từ giờ cắt tóc đi để tôi có thể tập trung vào việc học, cũng chả ai sẽ bắt nạt tôi nữa.

Lúc tôi trở lại phòng mình, tôi liền nghe thấy ông đang phàn nàn cùng mẹ tôi, nói rằng nếu là con trai làm gì lắm chuyện như thế.

Còn mẹ tôi thì càng không quan tâm, nói bố tôi nhìn tôi xem thế nào, cũng chỉ là trẻ con nghịch ngợm thôi.

“Mà này, ngày mai nhớ dậy sớm, lão Vương bên kia đặt trước rất nhiều bánh đấy…”

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại hoàn toàn, thế giới của tôi cũng trở thành tối đen.

Vì vậy, sau này tôi đưa ra một yêu cầu nữa và bị họ thờ ơ từ chối.

Tôi liền biết rằng tôi đã không còn đường sống nữa rồi

7.

Vào ngày tôi mất, tôi đã sử dụng điện thoại công cộng của trường để gọi cho bố mẹ mình.

Tôi nói rằng tôi cảm thấy không khỏe và hỏi liệu họ có thể bớt chút thời gian đến đón tôi được hay không.

Lúc đó tôi vừa được Hứa Ngôn Tịnh ‘tắm rửa sạch sẽ’ trong nhà vệ sinh, một nửa mặt sưng vù, gần như không thể nói câu chữ rõ ràng.

Bố tôi bận giao hàng nên vội vàng cúp điện thoại, nói rằng ông không rảnh.

Tôi không bỏ cuộc, vì vậy tôi đã gọi lại cho mẹ tôi.

Tôi rơm rớm nước mắt van xin mẹ, nói rằng tôi thực sự khó chịu, xin mẹ hãy đến đón tôi về, chỉ một lần thôi.

Mẹ tôi chỉ dừng lại vài giây, và cuối cùng nói với vẻ vô cùng bối rối rằng bà đang rất bận.

" Con không thể tự đi về một mình sao? Con xem con cũng lớn như vậy rồi mà.”

“ Không thì gọi taxi về đi, mẹ mới cho con sinh hoạt phí mà, con đừng nói là nhanh như vậy đã hết tiền đó nha…”

Sau một hồi trách móc, tôi nghe thấy giọng nói của một vị khách từ đằng kia vọng lại.

Mẹ tôi mặc kệ tôi, cuối cùng cúp điện thoại mà không nói lời nào.

Bà ta nói:

“ Mẹ cùng bố con vì con mà vất vả nhiều như vậy, con có thể hiểu chuyện chút được không, tự mình đi về đi.”

Lúc đó, tôi hoàn toàn sụp đổ.

Tôi không phải là một người không hiểu chuyện.

Nếu không phải thực sự khó chịu, hay thực sự sợ hãi thì tôi đã không như thế này.

Họ rõ ràng là người thân của tôi, là mối ràng buộc duy nhất tôi có trên thế giới này,

Nhưng sao họ lại xa lạ với tôi quá.

Có phải do tôi chưa đủ nỗ lực? Do tôi chưa đủ hiểu chuyện? Hay do tôi chưa đủ kiên cường?

Vì cái gì mà đến cuối cùng, một ánh mắt họ cũng không thèm để ý tôi?

Phải chăng vì tôi là con gái?

Không, không phải như vậy.

Là bởi vì ​​sự tồn tại của tôi chỉ là sự dư thừa, trói buộc và không nên có.

Họ khiến tôi cảm thấy rằng chính vì tôi sinh ra mới mang đến cho bọn họ sự vất vả và nghèo túng.

Dù điểm số của tôi có tốt đến đâu, dù tôi có cố gắng thế nào, tôi vẫn luôn là gánh nặng cho bọn họ.

Vậy tôi có đáng chet hay không?

Có thể nào khi tôi chet đi, họ sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn chăng?

Họ sẽ không còn thờ ơ, trách móc, mắng mỏ tôi nữa…

Tôi không đủ thời gian để thực hiện cuộc gọi thứ ba cho cảnh sát.

Hứa Ngôn Tịnh đã dẫn người đến chỗ tôi.