Một giọng nam thốt ra từ bên hông. Bạch y nữ tử bừng tỉnh, phục hồi tinh thần.
Lúc này sắc trời u ám tối tăm, xung quanh sương khói mờ ảo. Gió thổi sóng nước trên sông Vong Xuyên từ đằng xa xông tới, phất bay tà áo trắng tinh. Nàng đứng bên cầu Nại Hà, trong tay cầm chén canh còn bốc hơi nóng, trước mặt là quỷ hồn thẫn thờ nhìn chén canh phản chiếu cái bóng mơ hồ, không rõ đã đứng đợi bao lâu rồi.
Nàng thoáng lúng túng đưa tay qua.
Quỷ Sai vừa lên tiếng nhắc nàng thấy kì lạ, hắn bước tới, lo lắng hỏi: "Mạnh đại nhân, thần thấy ngài cứ như mất hồn ấy, sắc mặt cũng không được tốt, ngài vẫn ổn chứ?"
"À không... Chỉ là đêm qua ta nghỉ ngơi không đủ thôi." Mạnh Vãn Yên cười hối lỗi, tiếp tục múc thêm một chén Mạnh Bà thang khác.
"Ra thế." Quỷ Sai nghe xong liền vô tư gãi đầu, hắn nhếch miệng cười rồi không nói gì nữa. Sau khi vài quỷ hồn uống xong canh, Quỷ Sai dẫn chúng chậm rãi lên cầu Nại Hà, đến cõi Niết Bàn.
Mạnh Vãn Yên đứng nguyên tại chỗ, thất thần nhìn bóng lưng họ xa dần.
Sau khi luân hồi, dù cùng một căn hồn nhưng kiếp sống đều khác nhau, tuy nhiên nhân quả thường khó trốn tránh, giống như nàng không thể thoát khỏi tiền kiếp liên quan đến Cấm Hề, không có cách nào sống yên bình cùng Diêm U được nữa.
Ôi... Cớ sao mọi chuyện cứ nhắm vào mình thế này...
Bạch y mỹ nhân nhắm mắt lại, nỗi chua xót từ vành mắt chảy thẳng vào trong lòng. Trước đây nàng đã từng hận Diêm U biến mình thành người cõi âm, cắt đứt mọi quan hệ với nhân thế, bây giờ mới biết hóa ra bản thân vừa nực cười vừa đáng thương biết bao.
Nàng không thuộc về bất kì nơi nào, bởi vì nàng vốn không có quyền để sinh tồn. Nhờ có Diêm U bao che cho tên tội phạm như nàng, giữ nàng ở lại đây, nguyên nhân cũng vì một phần tình yêu dành cho Cấm Hề, cùng thù hận...
Nàng chán nản buông hai tay, lúc mở mắt ra thì bên kia cầu Nại Hà đã không còn bóng ai. Mười hai ngọn đèn dẫn hồn trên đầu cầu chập chờn đung đưa rồi thình lình tắt ngóm. Trước mặt là cả một vùng khói sóng rộng lớn, nhìn đặc biệt mênh mang.
Mạnh Vãn Yên thu thập xong xuôi đồ đạc, chậm rãi về chỗ ở của mình. Lúc đi ngang qua vườn hoa đỏ rực thì bất ngờ có người gọi lại.
"A Mạnh." Âm thanh quen thuộc đầy hớn hở, cảm xúc vui vẻ tràn cả ra ngoài không khí. Đầu não Mạnh Vãn Yên ông ông, đáy lòng nổi lên từng cơn sợ hãi.
Nàng cứng nhắc ngừng cước bộ, đôi mắt rũ xuống.
Hiện giờ ngay cả dũng khí đối mặt người kia cũng không dám...
Đúng vậy, nàng nên đối mặt như thế nào đây, ra vẻ như không biết, sau đó tiếp tục bên nhau, thoải mái hưởng thụ tình cảm của đối phương sao... Đến bản thân nàng còn thấy mình quá đê tiện.
Giờ phút này nàng có ý nghĩ định xoay người rời đi, không muốn trông thấy bộ phượng bào kia nữa, thế nhưng đôi chân cứ như bị đóng đinh tại chỗ, chẳng di chuyển được nửa bước, đành trơ mắt nhìn đối phương tươi cười dịu dàng từng bước đến gần mình.
Lập tức nụ cười ôn nhu kia chuyển thành ngạc nhiên cùng lo lắng.
Ngay sau đó trên trán cảm nhận được sự ấm áp, mùi Long Diên Hương quẩn quanh mũi, bên tai là thanh âm nhỏ nhẹ dễ nghe: "Sao sắc mặt nàng kém vậy, nàng khó chịu ở đâu à?"
Đáy mắt Mạnh Vãn Yên ảm đạm. Đúng vậy, rất khó chịu... trong lòng khó chịu.
Nếu như là ngày hôm qua, nàng sẽ tựa vào lòng Diêm U, an tâm hưởng thụ sự ân cần của đối phương. Thế nhưng nhờ tình huống đó, nàng không thể làm như không có gì xảy ra mà đi lưu luyến cảm giác ấm áp cùng yên bình này được.
Mỉa mai thay, cứ tưởng rằng hết mưa trời lại nắng, nào biết sau lưng chính là mây đen cuồn cuộn. Toàn bộ đều là giả tạo, từng tình cảm tích lũy cùng tương lai hằng mong ước chỉ nhằm mục đích che đậy ân oán khó giải quyết, tựa như một lớp bụi dày phủ lên bộ mặt thật.
Thật thật giả giả khó phân biệt, mà dù có vạch trần chân tướng thì bản thân nàng cũng không phòng bị kịp, chỉ có thể ngã xuống vực sâu, không có nổi một tia cơ hội để phản kháng...
Mạnh Vãn Yên im lặng lắc đầu, nở nụ cười gượng gạo nhưng vẫn không che giấu được vẻ tái nhợt.
Diêm U thấy vậy liền nhíu mày, bàn tay che trán nhẹ nhàng chuyển sang bưng mặt y nhân, cảm nhận được lạnh lẽo truyền sang, lông mày càng thêm cau lại: "Mới mấy hôm không gặp mà đã thành ra như vậy, nàng cố tình khiến ta đau lòng sao, hả?"
"Diêm U..." Mạnh Vãn Yên ngẩng đầu nhìn thẳng người trước mặt, tâm tư lại rối loạn. Diêm U càng đối xử ân cần dịu dàng, nàng càng thêm dằn vặt khổ sở. Đến cả ánh mắt chăm chú kia cũng tựa như mũi tên nhọn hoắt đâm xuyên tim.
"Sao vậy? Rốt cục là chuyện gì xảy ra?" Diêm U nhận thấy ánh mắt Mạnh Vãn Yên lóe lên tia bi thương, lập tức biến sắc, bèn nắm hai tay Mạnh Vãn Yên, gấp gáp hỏi.
Mạnh Vãn Yên cắn môi, quay đầu tránh ánh mắt Diêm U, nhưng hành động này càng khiến đối phương nhìn mình chằm chằm, vì vậy đành thỏa hiệp. Nàng cúi đầu thở dài một hơi, sau đó rút tay khỏi ngực đối phương, từ tốn nói: "Không có gì, đi dạo cùng ta một chút đi."
"Nàng..." Diêm U hơi kinh ngạc, muốn nói gì đó nhưng lại ngần ngừ, nàng yên lặng một lúc rồi gật đầu: "Được thôi..." Nói xong liền dắt tay Mạnh Vãn Yên, hai người chậm rãi đi dọc theo vườn hoa đến một chỗ khác.
Đi được chốc lát, Diêm U liếc nhìn sắc mặt bạch y nữ tử cạnh mình hơi tiều tụy, nhẹ giọng nói: "A Mạnh à, ta có chuyện muốn nói với nàng. Ngày kia... ta sẽ lên đường tham dự hội nghị Tông Miếu, đại khái là vắng mặt chừng mười ngày."
"Ta biết... Phong Vô Nhai có đề cập đến chuyện này." Mạnh Vãn Yên nhẹ giọng nói.
Diêm U khẽ giật mình, tình huống vượt khỏi dự liệu của nàng. Ngay lập tức một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu, rồi lại liên tưởng đến biểu hiện khác thường của nữ tử trước mặt, đáy lòng liền kích động.
Lẽ nào dáng vẻ tiều tụy thất thần kia... là vì biết mình sắp đi vắng ư?
Nghĩ đến đây, Diêm U không biết nên vui mừng hay lo lắng nữa, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu nguyên nhân khiến Mạnh Vãn Yên hôm nay như vậy chỉ có thế mà không phải là vì gì khác, nàng cũng thấy yên lòng.
Có lẽ... đối phương đang trách nàng không thông báo sớm hơn?
Chứng kiến y nhân cúi đầu không nói gì, Diêm U thấy khó hiểu. Vì vậy nàng nghĩ ngợi một lúc rồi nói thêm: "Mấy hôm trước ta không có cơ hội báo cho nàng biết, mãi đến khi sắp đi mới có dịp nói được, là tại ta không chu đáo." Nàng hơi do dự. "Chút nữa ta phải đi thị sát biên cảnh Minh Vực cùng Cơ Lan, đêm nay còn nhiều việc cần xử lý nên không thể bên nàng lâu được, đêm mai... đêm mai ta tới chỗ nàng nhé?"
Câu chữ thận trọng, mang theo tha thiết cùng chờ mong.
Mạnh Vãn Yên siết chặt tay, cuối cùng đáp: "Được thôi."
Sau đó nàng bỗng dừng bước, hỏi người bên cạnh: "Diêm U này, cái người tên Cơ Lan đó, ngài có biết không?"
Diêm U hơi ngạc nhiên, đôi mắt tím lộ vẻ khó hiểu: "Sao tự nhiên nàng hỏi vậy?"
"Không có gì, chỉ là thấy... quan hệ giữa hai người có vẻ không tệ." Mạnh Vãn Yên rũ mắt, âm điệu cũng trầm thấp hẳn.
Diêm U buồn cười nhếch miệng, nàng đưa tay ôm vai Mạnh Vãn Yên, nhẹ giọng nói: "Chúng ta là tỷ muội cùng cha khác mẹ, mẫu thân ta mất sớm, mẫu thân nàng ấy cũng qua đời sau đó, ngay từ khi còn nhỏ hai ta nương tựa vào nhau mà cùng trưởng thành."
"Hồi bé tính cách nàng ấy trong sáng thánh thiện, cũng rất bám người, rất thích bên cạnh ta, ta nói gì cũng tin, ta muốn gì cũng đều sẵn sàng giúp đỡ. Thế nhưng... ai rồi cũng phải lớn khôn, không biết từ khi nào nàng ấy đã thay đổi."
Nói đến đây, ánh mắt Diêm U thoáng ảm đạm: "Lúc hai ta cùng lên Âm Sơn tu hành, sự thay đổi ấy càng lúc càng rõ rệt. Cơ Lan bắt đầu có những tâm sự thầm kín không muốn nói ra, dần dần học được tính che dấu hỉ nộ. Nàng ấy khắc khổ tu luyện tại nơi ta không thấy, tràn đầy tham vọng muốn đánh bại ta."
"Trước mặt ta thì luôn tươi cười giống như hồi xưa, mà ta thì gần như không hiểu được nàng ấy."
Thanh âm trầm xuống, đôi mắt hơi ủ rũ. Cánh hoa Mạn Châu Sa Hoa đỏ rực bay xuống bên chân, chiếu vào trong mắt Diêm U, nàng thở dài một tiếng, vẻ mặt buồn bã.
"Có lẽ... nội tâm nàng ấy thật cố chấp. Nhưng dù thế nào, nàng ấy vẫn luôn là muội muội của ta."
"Thật không..." Bạch y mỹ nhân bên cạnh lãnh đạm nói, không nghe ra tâm tình gì. Tiếp đó nàng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Diêm U, hỏi: "Nếu ngài rời chức Minh Vương, buông bỏ mọi thứ để đi đến một nơi không ai hay biết cùng ta, chỉ hai người chúng ta yên bình sống qua ngày, ngài có nguyện ý không?"
"...Hả?" Diêm U kinh ngạc há hốc miệng.
"Suỵt..." Mạnh Vãn Yên đặt đầu ngón tay lên môi Diêm U, lắc đầu nói: "Đừng nghĩ gì nhiều, chỉ tập trung trả lời câu hỏi của ta thôi."
Trầm mặc trong chốc lát, sắc mặt Diêm U thay đổi liên tục, cuối cùng bình tĩnh lại. Nàng nắm tay y nhân, nhẹ nhàng áp vào ngực mình, theo từng nhịp tim ổn định, nàng chậm rãi mở miệng: "Ta nguyện ý, nhưng ta không thể làm vậy được, ngay cả ôm mộng cũng không thể, nàng hiểu chứ?"
Đáy lòng Mạnh Vãn Yên đắng chát.
Quả thực... là nàng ảo tưởng.
Nghe được đáp án như trong dự liệu, Mạnh Vãn Yên chỉ nhếch môi cười buồn. Tựa như có gì đó rơi xuống... tan thành hư vô... Nàng quay mặt đi chỗ khác, phóng tầm mắt nhìn rìa vườn hoa mênh mông, dần dần ánh mắt mất tiêu cự. Qua một lúc lâu, nàng khẽ nói: "Ta hiểu... Ngài phải gánh vác rất nhiều thứ."
Diêm U cúi đầu hôn xoáy tóc Mạnh Vãn Yên, giọng điệu xót xa cùng áy náy: "Xin lỗi... Làm nàng không vui rồi sao?"
"Không có, chỉ là thấy hơi buồn ngủ." Mạnh Vãn Yên lắc đầu, sau đó thả lỏng người tựa vào lồng ngực Diêm U, uể oải nói: "Cho ta dựa vào ngài một chút, chỉ một chút thôi..."
...
Xa xa, trên cành cây ẩn sau nóc nhà, hồng y nữ tử nằm nghiêng trên mái ngói ngửa đầu uống ngụm rượu cuối cùng trong bầu sứ trắng, gương mặt ửng đỏ vì chếch choáng.
Phía sau xuất hiện một nam tử khôi ngô tuấn tú, nam tử nửa quỳ, thấp giọng nói: "Chủ nhân."
"Tra được thứ đó ở đâu chưa?" Nữ tử đằng trước hơi liếc mắt.
Thanh âm dịu dàng vang lên, nam tử đang cúi đầu nên không rõ biểu cảm trên mặt, thế nhưng giọng điệu vẫn điềm tĩnh: "Vâng, đã điều tra xong xuôi rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động ạ."
"Tốt." Cơ Lan ngắm nghía bầu rượu trong tay, trông về vườn hoa đỏ rực bát ngát phía xa, ánh mắt dừng tại một chỗ trong đó, nàng nhếch môi nở nụ cười xinh đẹp: "Đến giờ thu lưới rồi."
...
————————————————————————————————
Diêm U: Hừm, sao tự nhiên ta có linh cảm rất xấu, nhưng rõ ràng mọi thứ vẫn rất bình thường mà nhỉ?
Trì Hàn: (tươi cười duyên dáng) Vương thượng à, đêm nay thần muốn đi hẹn hò với Nhai nhi, ngài tìm người thay thần đi tuần tra biên giới nha.
Diêm U: (⊙_⊙) Ểh?
Cơ Lan: (nghiêm túc) Ta muốn bế quan nghiên cứu "chủ nghĩa tư duy triết học XX", có việc gì thì đừng tìm ta.
Diêm U: (⊙_⊙) Hả?
Tâm Tuyết: (quyến rũ phất khăn tay) Nè nè vương thượng ~~ ba chúng ta thiếu một chân, ngài mau qua đây cùng xoa mạt chược đi ~~
...
Diêm U ngớ người một lúc lâu, nàng run lẩy bẩy chuyển hướng sang bạch y mỹ nhân nào đó: A Mạnh à, qua đây cho bản vương "chơi" nàng cái coi.