Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 63: Thanh phi

Nam nhân kéo chiếc khăn đen trên mặt xuống, cứ đứng bình tĩnh ở trước mặt nàng. Lông mày đen rậm, lông mi kiên cường, mũi ưng anh tuấn, con ngươi khiếp người giống như đầm đen, bình tĩnh mà sâu không thấy đáy, giống như sẽ tỏa sáng trong đêm tối, cộng thêm đôi môi mỏng mà khêu gợi, tạo thành khuôn mặt nam nhân kiên cường mười phần.

Trong nháy mắt, Liễu Nha thế nhưng không kiềm hãm được nắm chặt váy, nàng hoài nghi, vô số lần hoài nghi.

Cảm giác quen thuộc khi nằm ở trên lưng nam nhân.

Nam nhân thỉnh thoảng toát ra ánh mắt dịu dàng, còn có cảm giác đã từng quen biết, tất cả đều làm cho nàng hoài nghi, nhưng khi hắn nặng nề nói cho nàng biết, không cần tìm hiểu thân phận của hắn, thế nhưng hắn lại đột nhiên bày ra bộ mặt thật, hắn, rốt cuộc vì cái gì? Một nam nhân vừa mâu thuẫn vừa khổ sở!

Muôn vàn khổ sở nổi lên bên khóe môi nam tử, lửa trong tròng mắt chợt điên cuồng, Thanh Thanh nên sinh con vì yêu nghiệt đó! Nghĩ đến đây, cả người hắn ta tựa như dây cung căng cứng bị một cây kéo cắt đứt, trong lòng vừa nóng vừa giận giống như dầu rán, đau khổ thành tro, sự phẫn nộ không thể nói thành lời, cõi lòng đầy ghen tỵ, và chua xót khổ sở xuyên vào trong xương tủy, không phát ra được âm thanh nào, vẻ mặt không rõ, vào giờ khắc này, hắn chỉ muốn ôm nữ nhân vào trong ngực, thưởng thức ngọt ngào nên thuộc về hắn ta.

Nữ nhân của hắn, ai cũng không thể cướp đi!

Khi hắn hồi hồn, cái khăn đen đã ở trong tay của hắn rồi, hắn hơi ngẩn ra, thân thể mềm mại của nữ nhân khơi dậy dục vọng vô biên của hắn, hắn chợt cúi đầu, môi đỏ mọng không chút do dự áp xuống, vội vã mà khát vọng, kèm theo giằng co, bàn tay to của hắn lần lượt tuần tra thân thể mềm mại của nữ tử, đốt tia lửa khắp nơi.

Muốn, hoặc là không, đơn giản phức tạp, đau khổ không biết bao nhiêu lần, thế nhưng một lần này, hắn chưa kịp suy nghĩ đã hành động, hơn nữa còn vội vã, có lẽ, trong lúc này dục vọng đốt cháy đã đốt tới cuối cùng rồi.

"Đừng!" Liễu Nha đột nhiên bị động tác của nam tử dọa sợ hết hồn, nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại từ sự thật kinh người chính là Mặc Trạc chính là U Dạ La, cánh môi nóng bỏng mang theo dục vọng cũng đã đánh úp tới môi anh đào của nàng, mặt của nàng, cổ nàng, một luồng sóng quen thuộc chiến túc khiến nàng hơi rên rỉ, muốn kháng nghị, nhưng lời nói ra giống như đầy ắp mời gọi vô hạn, khiến nam nhân ôm chặt hơn, hôn gấp hơn.

"Thanh Thanh, cho ta đi, cho ta đi, ta đã không thể kiềm chế mình, nàng biết không? Bao nhiêu lần ở trước mặt nàng, ta đều muốn lấy đi chiếc khăn đen này, để cho nàng biết, ta là Mặc Trạc, thẳng thắn ở trước mặt nàng, không có bất kỳ giấu giếm, nhưng. . . . . . Sứ mạng, sứ mạng, nàng hiểu chưa? Vì hai người chúng ta bị sứ mệnh đè nặng trĩu, ta dùng thân phận Mặc Trạc cùng nhau sinh sống với nàng mười tám năm, ở nơi này mười tám năm, mỗi khi nàng dịu dàng cười với ta thì ta đều muốn kéo chiếc khăn đen trên mặt xuống, nói cho nàng biết, rời săn Lang Tộc, chúng ta ở một chỗ, ta không muốn làm Tộc trưởng, nàng cũng không cần làm Thánh nữ, chúng ta chỉ là một đôi nam nữ khát vọng yêu, tại sao gánh nặng ngàn năm lại đè ở trên người của chúng ta, cái này thật không công bằng, không công bằng, nhưng ta không làm được, thật không làm được, mỗi lần muốn làm như vậy, trong đầu ta đều sẽ lóe ra mặt vô số tộc nhân, ánh mắt bọn họ đều đầy khát vọng, bọn họ khát vọng ánh mặt trời, khát vọng cuộc sống tự do tự tại; ánh mắt bọn họ tràn đầy hi vọng, mà ta chính là người mang hi vọng cho bọn họ. Ta không đành lòng, không đành lòng đánh nát mộng của bọn họ, nhưng đối mặt với nàng, phần khát vọng này cũng làm cho người ta đau khổ, Thanh Thanh, tại sao, tại sao chúng ta là người Mặc tộc! Nàng biết không? Ta sắp hỏng mất rồi, ta, cũng không kiên trì được nữa rồi, Thanh Thanh, ta muốn nói cho nàng biết, không cần quan tâm sứ mạng nào nữa, không cần quan tâm chuyện gì khác, chúng ta đi, chúng ta đi thật xa, cứ hôn, ôm ấp, sinh hoạt chung một chỗ, đời đời kiếp kiếp không rời!" Mặc Trạc nóng càng ngày càng nhanh, càng ngày càng không mạch lạc, Liễu Nha gần như sợ ngây người, tất cả xảy ra quá đột ngột, quá đột ngột, trong lòng của nàng đột nhiên đầy nghi vấn, nhưng không có cơ hội mở miệng.

"Mặc Trạc, đủ rồi!" Sau lưng Liễu Nha đột nhiên truyền ra tiếng quát lạnh lùng của nữ tử, thân thể Mặc Trạc đột nhiên cứng lại từ trạng thái điên cuồng, hắn ta từ từ ngước mắt, trong ánh mắt thậm chí có sợ hãi, sau đó toàn thân hắn ta cứng đờ, từ từ buông Liễu Nha ra, cái khăn đen bịt kín, liễm mắt cúi đầu, trong con mắt sắc đột nhiên khôi phục yên tĩnh, chỉ là yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông.

Liễu Nha trực giác muốn xoay người, lại bị nữ tử lạnh lùng mở miệng ngăn cản, "Không nên quay đầu lại!"

Giọng nữ tử không lớn, lại nặng nề khác thường, nói năng có khí phách.

"Mặc Trạc, đưa nàng trở về, chỉ đưa đến cửa động là được, ngươi, không thể tùy hứng nữa!" Nữ nhân từ từ mở miệng.

Mặc Trạc gật đầu một cái, lôi kéo Liễu Nha đi.

"Nhưng. . . . . ." Liễu Nha ngẩn ra, muốn ngoái đầu nhìn thấy bộ dạng nữ nhân thần bí, nhưng đỉnh đầu lại bị Mặc Trạc nắm chặt lấy: "Thanh Thanh, đồng ý ta...đừng nói chuyện của ta cho ai, sau này thấy ta, cũng phải làm như chưa từng xảy ra gì cả, mới vừa rồi ta. . . . . . Mất lý trí rồi!" Hắn ta rũ rèm mắt xuống, khó khăn khạc ra ba chữ này.

"Mất lý trí? Thì ra đó mới là tính tình thật của ngươi?" Liễu Nha nhíu nhíu mày, nữ nhân thần bí đó tới thật là đúng lúc, nếu không, nàng thật sự không cần biết gì mà rời đi cùng hắn!

Mặc Trạc ngẩn ra, nhìn Liễu Nha thật lâu không có mở miệng, cuối cùng, trong ánh mắt hắn ta thoáng qua mâu thuẫn, thở dài một hơi: "Thanh Thanh, có đôi khi không thể quá thông minh!"

Lúc chuẩn bị mở giường trên ám đạo, Mặc Trạc đột nhiên nhét một quyển da dê vào trong tay Liễu Nha: "Tất cả mọi chuyện nàng muốn biết đều ở trên đây, nhớ lấy, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng!" Hắn ta nói xong, rũ mắt xuống.

Liễu Nha đột nhiên kéo cánh tay của hắn ta: "Nói cho ta biết, tại sao nữ nhân kia có lực ảnh hưởng lớn đối với ngươi như vậy?"

Lớn giống như có thể khống chế ý chí của hắn ta.

Nam nhân mím chặt môi, chỉ là trầm mặc, hắn ta đưa cánh tay lôi ra từ trong bàn tay nhỏ của nữ tử, để ván giường xuống, trong phòng nhất thời khôi phục yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, ánh sao lấm tấm từ từ ảm đạm, bầu trời dần sáng. Thì ra là đã qua hai giờ, Liễu Nha kinh ngạc đứng ở cửa sổ.

Ngắm nhìn cao lâu Ngọc Vũ phương xa bao phủ ở trong sương mù, màu vàng quang thoáng hiện giống như phá kén, khi vô số tia sáng vàng rực rọi xuống Ngọc Vũ, tia sáng lại lặng lẽ kéo dài, từ từ chiếu trên người nàng, bao phủ cả người nàng, mang cho nàng ấm áp, lạnh lẽo trong phòng tối lập tức biến mất, nàng đắm chìm trong ánh nắng, từ từ nhắm mắt lại.

Tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua đều giống như là một giấc mộng, giấc mộng này lại rõ ràng như thế, làm cho người ta khó có thể quên.

Mười bức hoạ rốt cuộc muốn ám chỉ điều gì? Nàng vội vàng mở quyển da cừu trong tay ra, phía trên rõ ràng là một hàng chữ Dẫn* nhỏ, rậm rạp chằng chịt.

*một trong các cách viết chữ Hán.

Nhìn hồi lâu, không biết chữ, cộng thêm một đêm không có ngủ, đầu choáng váng mờ mịt, mỏi mệt đánh tới, Liễu Nha đánh cái ngáp thật dài, tiện tay nhét cuốn da dê xuống dưới gối, kéo chăn nằm ngủ.

Trong phòng tối, Mặc Trạc quay về, ngắm nhìn khuôn mặt thất vọng tức giận của nữ tử, áy náy rũ rèm mắt xuống.

"Chẳng lẽ ngươi quên thân phận của ngươi rồi sao? Ngươi là tộc trưởng của săn lang tộc, chẳng lẽ vì một nữ tử nho nhỏ, có thể phụ kỳ vọng của ngàn vạn tộc nhân đối với ngươi sao?"

"Thật xin lỗi. . . . . ." Mặc Trạc khẽ mở miệng.

"Mặc Trạc, đây cũng không phải là lần đầu tiên, chẳng lẽ ngươi muốn ta lại thất vọng về ngươi lần nữa?" Bộ mặt nữ tử đã sớm lạnh lẽo đầy tức giận, trong hai con ngươi dấy lên hai đốm lửa kinh người.

"Sẽ không!" Nam tử khó khăn lên tiếng.

"Chặn mật đạo trong bạo thất lại, không thể để nàng đến mật thất này nữa!" Nữ tử lạnh lùng mở miệng.

"Dạ! Nhưng. . . . . ." Mặc Trạc đột nhiên ngước mắt, trong ánh mắt thoáng qua ánh sáng mâu thuẫn yêu hận lẫn lộn, "Là ngài dẫn Thanh Thanh tới nơi này, không phải sao?"

"Ta?" Nữ nhân ngẩn ra, trong ánh mắt thoáng qua kinh ngạc.

Nữ nhân biến sắc, trong giọng nói mang theo run rẩy người khác không dễ dàng phát giác, "Ngươi không cần biết, làm xong bổn phận của ngươi đi!" Nàng xoay người, lạnh lùng đi ra ngoài từ mật đạo khác.

Nam tử đứng thẳng bất động bên trong ám thất, hồi lâu sau, nhẹ nhàng thở dài một hơi, âm thanh sâu kín bồi hồi ở trong ám thất trống trải.

Hắn là một tên hèn nhát, không hơn không kém, kỳ thực hắn không làm được gì cả, chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt.

Sắc trời đã hoàn toàn sáng, mặt trời sáng sớm nhô ra khỏi chân trời, Kim Minh ở Lưu ly Cung chờ đợi một đêm mệt mỏi dãn gân cốt, lát sau có cung chạy ra bẩm báo.

"Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đã tỉnh rồi, mời Hoàng thượng đi vào!"

Kim Minh từ từ gật đầu một cái, một đôi mắt xanh trong suốt giống như mã não xanh biếc, lại mang theo hơi thở trầm lặng.

Từ từ bước vào tẩm cung của Thái hậu, chỉ thấy Thái hậu giùng giằng ngồi dậy từ trên giường: "Nghe nói ngươi ở bên ngoài trông coi một buổi tối, nô tài cũng thật là, nói là bệnh cũ, ngủ một giấc là tốt rồi, không cần kinh động ngươi, nhưng bọn hắn nhất định không nghe!" Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nam tử, cười yếu ớt.

"Thân thể mẫu hậu quan trọng, không sao là tốt rồi." Nam tử sâu kín mở miệng, hai mắt bắn ra khí lạnh nhìn thẳng vào Thái hậu, giọng điệu khách khí khác thường.

"Minh nhi, ngươi tức giận à? Tại sao nói chuyện với mẫu hậu cũng lạnh lùng như vậy?" Thái hậu bị hắn nhìn thì trong lòng toát ra khí lạnh, khóe miệng co rút, lúng túng cười cười.

"Không có, mẫu hậu, nhi thần đang suy nghĩ, mỗi lần mẫu hậu ngất xỉu đều trùng hợp như vậy, một lần là đuổi bắt Mặc Trạc, lần này là. . . . . ." Nụ cười của hắn lạnh lẽo, đôi mắt phát ra lạnh lùng.

Trái tim Thái hậu chợt trầm xuống, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: "Lời nói của Hoàng thượng là có ý gì, chẳng lẽ ngươi hoài nghi mẫu hậu đang trợ giúp loạn thần tặc tử ư?"

"Không phải, chẳng qua là cảm thấy kỳ lạ mà thôi, đúng rồi mẫu hậu, ngài nhất định phải giữ chặt nhẫn bạch ngọc trong tay, lần sau mất thì cũng không may mắn như vậy nữa đâu!" Kim Minh hơi chau chau mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hộp trang sức trên bàn trang điểm.

Thái hậu âm thầm hít vào một hơi, biết mình có lẽ lộ ra sơ hở. "Yên tâm đi, chỉ là Minh nhi, nghe nói ngươi nhốt Huy nhi vào đại lao, là bởi vì Thanh Thanh sao?" Nhưng nàng còn nhắm mắt mở miệng.

"Tin tức của mẫu hậu thật sự là linh thông, không sai, Kim Huy hắn tư thông với phi tần trong cung, mẫu hậu ngài nói xem, trẫm có nên đưa hắn vào Thiên Lao hay không?" Kim Minh thong thả ung dung nhẹ nhàng nhướng lông mày, từ từ mở miệng.

"Minh nhi, mẫu hậu biết ngươi luôn không thích Huy nhi, nhưng hắn vẫn là đệ đệ ruột của ngươi, lại nói, lúc nào thì Mặc Thanh Thanh được phong là phi tử? Theo pháp chế tổ tông chúng ta, phong phi là phải có thánh chỉ, có ngày chiêu cáo, Minh nhi, nếu như ngươi không đồng ý với cách làm của Huy nhi, lần này xem như là cho hắn một bài học, dạy dỗ qua rồi hắn thả ra, có được hay không?"

Thái hậu uyển chuyển mở miệng.

"Tốt, mẫu hậu cũng xin tha, trẫm còn có thể nói gì, mẫu hậu nói rất đúng, Mặc Thanh Thanh trong cung cuối cùng là một người không có chức vụ, không bằng phong vị phi tử, Thanh phi!" Kim Minh chợt toét miệng cười một tiếng, mặc dù nụ cười không lạnh cũng không mị, lại làm cho trong lòng người ta lạnh lẽo.

"Hoàng thượng. . . . . ." Thái hậu cả kinh, trong ánh mắt hơi có chút lo lắng, "Hoàng thượng mới vừa thành thân với Công chúa nước Tiên Nô, nếu như lại nạp phi nữa. . . . . ."

"Mẫu hậu, trẫm đã quyết!" Kim Minh thong thả ung dung cười như cũ, khóe môi hơi vểnh.

Nhìn thẳng vào mắt nam tử, trong lòng Thái hậu từ từ trầm xuống, đó là một đôi mắt tràn đầy thù hận và oán giận, hắn đang tiến hành theo hướng đáng sợ.

"Được được, Hoàng thượng nói cái gì chính là cái đó, không phải chỉ là một nữ nhân thôi ư!" Thái hậu miễn cưỡng cười một tiếng.

Kim Minh đột nhiên lạnh lùng đưa mặt đến gần, con mắt lạnh lùng nhíu lại: "Mẫu hậu, đừng quên, nàng là nữ nhân thuộc về Kim Nhật! Trẫm sẽ bắt được Kim Nhật, nhất định sẽ!"

Nam tử nói xong, cười tà mị, bàn tay nhẹ nhàng quăng vạt áo màu vàng, sải bước đi.

Sức lực này đột nhiên hút ra từ trên người nữ nhân, nữ nhân xụi lơ tại giường, nhìn bóng lưng ngạo tuyệt âm ngoan của nam nhân mà nhẹ nhàng thở dài một cái. "Phải nhanh, nhanh, nếu không thì không kịp nữa rồi!"

Nàng lẩm bẩm mở miệng, đột nhiên, nữ nhân nhớ tới cái gì, chuyển con mắt nhìn về Ngư ma ma hầu hạ bên cạnh: "Nữ nhân trong bạo thất đã chết thật sao?"

Ngư ma ma ngẩn ra, trên mặt lập tức xẹt qua vẻ phức tạp: "Hồi thái hậu, nàng đã chết vài chục năm rồi, nương nương cứ yên tâm đi!"

"Không phải nàng? Chẳng lẽ là tỷ tỷ. . . . . ." Nữ nhân chợt dừng lại, một ý nghĩ đơn giản thôi lại khiến thân thể của nàng đột nhiên run rẩy.

Không phải, sẽ không! Nàng liều mạng lắc đầu một cái, lấy cùi chỏ nhẹ nhàng chống đỡ cái trán.

"Thái hậu vẫn nên sớm nghỉ ngơi, bệnh nhức đầu phát tác càng ngày càng thường xuyên!" Ngư ma ma tiến lên, nhẹ nhàng dìu dắt thân thể suy yếu của Thái hậu.

"Không quan trọng, có thể kéo dài hơi tàn sống mấy chục năm này, đã đủ rồi, vậy là đủ rồi, chỉ sợ là ta không nhìn thấy ngày đó!" Thái hậu nằm ngửa trên giường, tự lẩm bẩm.

"Chủ tử, ngài nhất định sẽ thấy, ngày này không xa!" Ngư ma ma vội vàng an ủi nàng.

"Chỉ mong vậy!" Lông mi dài từ từ khép lại, Thái hậu mệt mỏi tiến vào mộng đẹp.

Từ Lưu ly Cung ra ngoài, bất tri bất giác đi tới trước bạo thất, ngước mắt, trong ánh mắt nam tử thoáng qua giãy giụa, hắn đứng ở trước cửa gỗ sơn đỏ, từ từ nheo mắt ngắm nhìn hai chữ bạo thất mạ vàng, hồi lâu sau, bước lên thềm đá, đẩy cửa đi vào.

Hậu viện bạo thất, một mảnh hoang tàn, gian phòng cũ nát, ngói xanh trên nóc nhà đã loang lổ không đồng đều, trong sân ngay cả bụi cây xanh lá cũng không tìm được, nơi này, giống như là một góc bị thế giới lãng quên.

Mặt trời lên cao, tất cả mọi người đều đi làm, nam nhân từ từ đẩy cánh cửa mục nát, tiến vào viện.

Kể từ khi đưa Thanh Thanh vào bạo thất, tất cả chuyện Thái hậu làm đều ở trong lòng bàn tay hắn. Hắn chính xác không có lầm đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy nữ tử ôm chăn bông nằm lỳ ở trên giường đang ngủ, cái mông vểnh lên, đầu nhỏ hơi nghẹo, nước miếng cũng chảy ra.

Trong phòng nhỏ tràn đầy tiếng ngáy hơi nhỏ, đều đều, sâu như vậy.

Nam tử tiến lên, từ từ vươn tay, vuốt nhè nhẹ sợi tóc của nữ tử, khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó chính là sống lưng, trên mặt lạnh lùng đột nhiên thoáng hiện ra nét dịu dàng, đột nhiên, hắn nhận thấy mình khác thường, muốn rút tay về, nhưng da thịt dưới bàn tay nhẵn nhụi như thế, giống như thủy tinh lạnh như băng mang lại cảm giác mát lạnh.

Rốt cuộc, bàn tay to của hắn dừng ở chỗ cái bớt của nữ tử, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, sâu trong nội tâm giống như có cái gì đang không ngừng giãy giụa, giống như mùa hè, cỏ dại lan tràn, gần như sẽ nhô đầu ra từ dưới hòn đá giam cầm.

"Thanh Thanh. . . . . . Nha Nha. . . . . ." Lời như nói mê làm hắn cũng sợ hết hồn, hắn đột nhiên đứng dậy, trên mặt hiện ra không dám tin, tại sao, tại sao có cảm giác không muốn xa rời đối với nữ tử này, giống như đã lâu, cái tên mơ hồ không rõ đã khảm thật sâu vào trong lòng.

"Ừ, ăn ngon!" Chép cái miệng nhỏ nhắn, Liễu Nha phất tay lau nước miếng, lật người, có lẽ là trên mông đau, chân mày không nhịn được nhăn nhíu.

Kim Minh hơi ngẩn ra, đột nhiên bị nữ tử nói mớ trong lúc vô tình chọc cho tâm tình thoải mái, khóe môi hơi vểnh, mỉm cười phát ra từ nội tâm từ từ nở rộ ở trên mặt, im hơi lặng tiếng, trong giây lát đó ánh sáng chói lóa.

Nhìn sắc trời, đã không còn sớm, hắn đứng dậy, lặng lẽ đóng cửa phòng.

Nơi hành lang, bóng trắng núp ở chỗ tối, lắc lư giống như linh hồn, nhìn bóng lưng nam tử, chợt cười to một tiếng.

Buổi chiều, Hoàng thượng đã tới đưa thánh chỉ mang Liễu Nha rời bạo thất, trước khi đi Liễu Nha dĩ nhiên không có quên Tiền Dung, rất nhiều nữ tử hâm mộ hai người có thể rời bạo thất.

Liễu Nha chợt dừng lại, lắc lư đầu, bỗng nhớ lại khuôn mặt xa lạ vào hôm té xỉu. "Tiền Dung, còn nhớ ngày đó ta ngã trong ao nhuộm là ai dìu ta không?" Nàng kéo tay Tiền Dung, tri ân đồ báo luôn luôn là lời nói chí lý của nàng.

Tiền Dung lắc đầu một cái, thật sự không nghĩ ra.

"Thật kỳ lạ, gương mặt đó rất xa lạ, trước kia ta chưa từng gặp qua, vốn muốn hỏi tên của nàng, có cơ hội mang nàng rời đi!" Liễu Nha tiếc nuối buông đôi tay, hai chữ bạo thất sau lưng cách nàng càng ngày càng xa.

(người đó là ai, đợi cuối truyện mn sẽ biết!!!)

Ngưng Hương cư, sau bình phong, hơi nước mờ mịt, dư hương lượn lờ, hơi nước ấm áp nhẹ nhàng bao quanh da thịt mềm mại của nữ tử, vết thương trên mông đã tốt hơn nhiều, cũng không biết là thánh dược gì chữa thương, hai ngày ngắn ngủn đã khiến cho vết thương kết vảy.

"Cô nương, vết thương còn đau không?" Tiền Dung lấy cẩm y đi vào, ghé đầu quan tâm hỏi.

"Không đau, Tiền Dung, còn phải đa tạ ngươi đưa thánh dược chữa thương, so với bạch dược Vân Nam còn tốt hơn rất nhiều!" Liễu Nha dừng lại, ở trong bồn tắm quay đầu, nâng đôi tay lên, đem nước nóng tạt vào trên người.

Tiền Dung chợt ngơ ngẩn, do dự ngoái đầu nhìn lại, chần chừ mở miệng: "Thanh cô nương, ngài nói thuốc nào?"

Hai tay giơ thật cao đột nhiên ngơ ngẩn, Liễu Nha kinh ngạc quay đầu: "Thuốc trên bôi mông ta không phải ngươi đưa cho ta sao?"

Tiền Dung từ từ lắc đầu một cái.

Lạnh lẽo bao vây lấy Liễu Nha, nàng chợt rùng mình một cái, vội vàng đứng dậy từ trong thùng tắm: "Ngươi xác định không có đưa thuốc cho ta?"

"Thanh cô nương, ngươi cũng biết bạo thất là nơi nào, trên tay nô tỳ làm sao có thể có thuốc chữa thương!" Tiền Dung bị biểu lộ nặng nề của nàng dọa sợ, vội vàng lắc lắc đầu.

Lòng của Liễu Nha chợt trầm xuống, một chuỗi dấu chân rõ ràng trên đất tối hôm qua dội vào trong đầu nàng, còn có kỹ thuật của nữ nhân xa lạ lúc nàng ngã vào trong ao nhuộm. . . . . . Chẳng lẽ là nàng?

"Cô nương, cô nương?" Tiền Dung ôm y phục nhẹ nhàng gọi Liễu Nha.

"Hả?" Liễu Nha ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua hồ nghi.

"Mau lau khô thân thể, không nên để lạnh!" Tiền Dung nói xong, cung kính dâng khăn tắm lên.

Liễu Nha kinh ngạc, như có điều suy nghĩ lấy khăn tắm, tùy ý lau khô tóc, mặc y phục, cũng không kịp búi tóc, mang tú hoa hài liền chạy ra ngoài.

"Cô nương, ngài muốn đi đâu?" Tiền Dung ở phía sau la lớn.

"Không cần lo cho ta...lát nữa ta sẽ. . . . . . Ai da!" Lời còn chưa dứt, Liễu Nha chỉ lo chạy băng băng về phía trước đột nhiên đụng vào trên người một nam nhân, lỗ mũi ê ẩm, nước mắt chảy xuống.

"Kẻ nào đi không có mắt. . . . . ." Vừa định mở miệng mắng to, bóng dáng màu vàng trước mặt đột nhiên khiến nàng ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn, khẽ cắn răng, nhăn nhíu lỗ mũi, ánh mắt do do dự dự hướng lên ngắm, đùng, một gương mặt so với Diêm La còn phải đen hơn, con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, tràn đầy quan sát.

"Thứ tội thứ tội, kính xin Hoàng thượng thứ tội!" Vội vàng cúi đầu cúi người, nghĩ lại không đúng, Kim Minh đổ oan cho nàng, đánh nàng 30 đại bản, vì vậy lập tức nghiêm mặt, ánh mắt chếch 45 góc độ, lạnh lùng tà nghễ như cây hòe bất động.

"Nữ tử lớn mật . . . . . ." Trương Anh vừa muốn giận dữ, liền bị nam nhân lạnh lùng giơ tay lên ngăn cản, hắn phất tay một cái, ý bảo Trương Anh và bọn thị vệ lui ra.

"Dạ!"

Vì vậy, trong hoa viên chỉ có Liễu Nha liếc mắt nhìn và Kim Minh không ngừng quan sát nàng.

"Mới vừa nói người nào đi đường không có mắt?" Nam nhân cười tà mị, bàn tay nâng lên, hình như muốn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nữ tử, lại do dự một giây, đặt ở trên cửa nách.

"Người nào đụng ta thì ta nói kẻ đó, cùng lắm thì ngươi cho ta thêm 30 đại bản, dù sao ngươi đã ngậm máu phun người!" Liễu Nha thở phì phò mở miệng, mắt ngước 45 độ không thay đổi.

"Chẳng lẽ ngươi thật không muốn nhìn trẫm nhiều hơn một chút?" Kim Minh bị nàng nói lẫy chọc cười, đung đưa thân thể cao lớn chuyển tới trong mắt Liễu Nha, vừa đúng cùng Liễu Nha bốn mắt nhìn nhau.

"Hừ!" Liễu Nha rũ mắt, không muốn nhìn hắn, quay người lại, chẳng qua là cảm thấy trong lòng uất ức.

Kim Minh luôn hỉ nộ vô thường, nàng thật không biết nên đối với hắn như thế nào.

"Cho ngươi!" Nam nhân đột nhiên đưa một tờ thánh chỉ nhét vào trong tay Liễu Nha.

"Cái gì?" Kiên quyết không nhìn hắn.

"Thánh chỉ!"

"Thánh chỉ gì thế?" Còn chưa nhìn.

"Thánh chỉ phong ngươi làm Thanh phi?" Nam tử cười khẽ, tiếng cười nhẹ nhàng giống như tiếng chuông trong gió, thậm chí khiến người ta say mê.

"Thanh phi?" Liễu Nha rốt cuộc chịu quay mặt lại, chỉ là trên mặt không phải mừng rỡ mà là khiếp sợ.

Nam nhân cười như cũ, từ từ gật đầu một cái.

"Đây không phải là ngươi muốn sao?"

"Dĩ nhiên không phải!" Liễu Nha trực giác mở miệng, không biết tại sao Kim Minh đột nhiên thay đổi tâm ý phong nàng làm phi, ngày ấy, hắn còn muốn lập tức bóp chết nàng!

Vẻ mặt mỉm cười của nam tử đột nhiên cứng đờ, hắn lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại: "Ngươi không cần?"

Trái tim Liễu Nha lộp bộp một tiếng, lại ngước mắt nhìn dáng vẻ như muốn giết người của nam nhân, uất ức khụt khà khụt khịt nhận lấy. "Tại sao?"

"Tại sao muốn phong ta làm phi tử, không phải ngươi còn muốn mạng của ta sao?" Nàng vuốt ve cái cổ, cảm giác vô lực hít thở không thông giống như còn quấn vòng quanh nàng.

"Bởi vì. . . . . ." Hắn đột nhiên cười tà mị, từ từ lại gần Liễu Nha, "Ta muốn biến thứ của hắn thành của ta!"

"Hả?" Liễu Nha ngẩn ra, không hiểu ý hắn. Hắn? Hắn là ai? Cái nào là vật của hắn?

"Ngươi không cần hiểu, ngươi chỉ cần biết, từ hôm nay trở đi, ngươi là phi tử của trẫm, ai cũng không thể cướp ngươi đi, Kim Huy, Kim Nhật, ai cũng không thể!" Hắn chợt ôm nữ tử chặt trong ngực, tròng mắt xanh u ám thoáng qua ánh sáng cướp đoạt.

". . . . . ." Điên rồi, từng kẻ đều điên rồi!

Có Kim Minh ở đây, Liễu Nha không thể đi bạo thất, chỉ có thể an tâm, ngồi ngay ngắn ở trong phòng. Kim Minh không nói lời nào, chỉ kinh ngạc nhìn nàng.

Khi đến bữa tối, Liễu Nha vốn cho là Kim Minh sẽ rời đi, nhưng không có nghĩ đến Trương Anh mang bữa tối của hắn truyền đến Ngưng Hương cư, mùi vị nhất thời tràn ngập cả Ngưng Hương cư.

Nhắm mắt cùng Kim Minh ăn một bữa, sẽ không có ăn xong thưởng cho A Hà và Tiền Dung, Liễu Nha liền ngồi ngay ngắn ở đó, chờ đợi Kim Minh rời đi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đã đến gần canh ba, mắt Liễu Nha cũng không căng ra được nữa, nhưng nam tử lại ổn tọa ở ghế tròn, trên tay là một quyển sách buộc chỉ xem say sưa ngon lành.

"Này, có phải ngươi nên đi rồi hay không?" Liễu Nha thật sự không chống đỡ nổi, khẽ dựa thân thể lên trên giường, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

"Đi? Đi chỗ nào?" Nam tử cười cười tà mị, để quyển sách trên tay xuống bàn, từ từ ngước mắt nhìn nàng.

"Dĩ nhiên là trở về Duẫn Thiên cung của ngươi? Chỉ mấy bước bước, ngươi tự đi đi, ta không tiễn, buồn ngủ quá!" Liễu Nha miễn cưỡng duỗi cái lưng mệt mỏi.

Kim Minh đột nhiên cười một tiếng, đặt sách ở phương án, đẩy cái ghế, ngay sau đó áo bào màu vàng theo thân hình cao lớn đứng thẳng, vẽ ra đường cong ở giữa không trung, một bóng dáng cao lớn khôi ngô đã đứng ở trước mặt nàng: "Hôm nay là ngày trẫm mới nạp phi, không thể lạnh nhạt ái phi được!" Hắn kéo tay của nàng, khuôn mặt tuấn dật không gợn sóng, tròng mắt xanh mê người lại lóe ra ánh sáng.