Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 113: Nhật? minh?

Hoàng hôn, bông tuyết lại bay lên rơi đầy trên mặt đất, phủ trắng cả vùng mênh mông, in lại những bước chân người đi qua, trên người hắn mặc quần áo bẩn thỉu, loang lổ vết máu nhưng không có một chút vết thương, nhưng sắc mặt lại hết sức mệt mỏi.

Tuyết mênh mông cả vùng, phía dưới ngọn núi có một căn nhà lá nhỏ, một luồng khói bếp bay ra từ ống khói bay ra ngoài, làm cho ánh mặt trời hoàng hôn có chút hơi thở nhân gian, cũng làm cho trái tim nam tử ấm áp hơn. Hắn ngước mắt, nhìn khói bếp, thở dai một hơi, bước chân càng nhanh hơn, cho đến khi tới cửa, cánh cửa phòng cót két mở ra, bóng dáng màu xanh từ túp lều đi ra, nhào vào trong ngực nam tử.

Mặc Trạc ngớ ra, hình như có chút xa lạ đối với sự nhiệt tình của cô gái, nhưng hắn chỉ rũ mắt, không đầy cô gái ra.

“Trở lại, rốt cuộc cũng trở lại rồi!” Cô gái dựa đầu vào ngực nam tử, lắng nghe nhịp đập nơi trái tim hắn, cảm thụ sự chân thật lúc này, lẩm bẩm ra tiếng.

“Ừ, ta đã trở lại!” Nam tử ngước mắt, nhìn trần nhà trát vôi dưới ánh mặt trời chiều phủ xuống căn nhà, tuy đau lòng, cô độc, nhưng vẫn trở lại đây.

Cô gái từ từ đưa mắt nhìn lên, chính là Lục Ánh, từ khi rời khỏi Hoàng cung, bởi vì có người chăm sóc, bệnh tình của nàng tốt lên, lúc này, đôi mắt nàng đầy hơi nước, ngón tay thon dài run rẩy chạm vào trán nam tử, vuốt ve như muốn khắc sâu khuôn mặt này trong lòng mình.

“Lục Ánh, quân Đại Hách đã rút khỏi biên giới Kim Lang vương triều, chúng ta đã thắng, ta đã trở lại!” Hắn đưa tay ra, ngón tay thô ráp xoa lên khuôn mặt cô gái, nhẹ giọng nói.

“Ta biết, ta biết rõ!” Cô gái không ngừng gật đầu, kéo bàn tay nam tử đặt trong lòng bàn tay, “Ta đã làm món cá kho tàu người thích ăn, nhanh vào nhà thôi!”

Lục Ánh lôi kéo Mặc Trạc vào căn nhà lá.

Nhà lá bày biện vẫn không thay đổi từ lúc Mặc Trạc đi, đơn giản, tự nhiên, chỉ khác duy nhất là giữa phòng có bày chiếc bàn tròn, nhiều hơn một chén cá kho tàu nóng hổi, mùi vị ngập tràn căn nhà lá nhỏ hẹp, làm cho người ta cảm thấy tràn đầy ấm áp, ngọt ngào.

“Cảm ơn ngươi, Lục Ánh!” Trong mắt Mặc Trạc ẩn ẩn hơi nước, thì ra hắn không bị thế giới này vứt bỏ, bên cạnh hắn vẫn còn một cô gái khăng khăng chờ đợi hắn.

“Ngươi có gặp được Thanh Thanh không? Nàng, không trở lại với ngươi sao?” Thu hết sự cô đơn của nam tử vào mắt, Lục Ánh như hiểu ra điều gì, ngồi đối diện với hắn, quan tâm hỏi thăm.

Nam tử lộ vẻ xúc động, khóe môi run run, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, chỉ bưng cơm, không một tiếng động.

Cô gái không hỏi nữa, chỉ giúp hắn gắp cá, thỏa mãn nhìn nam tử đang ăn như hổ đói.

Có những hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, đơn giản chỉ cần ăn cơm với người mình yêu.

Kể từ lúc Kim Minh, không, chính xác là Kim Minh và Kim Nhật hợp thành một thể tỉnh lại, Liễu Nha vẫn không ngừng nhìn hắn, ăn cơm nhìn, uống trà nhìn, ngủ cũng nhìn, chỉ thiếu nỗi đi nhà vệ sinh cũng đòi đi theo để nhìn, đôi mắt xoay tròn, chỉ sợ người trước mắt không phải là hợp thể mà là Kim Lang đáng sợ đó.

Không phải Đan kinh bảo chín lần hay sao. Hiện tại chỉ cần một lần đã xong sao? Vẫn nên cẩn thận thì hơn.

“Nha Nha đang nói thầm gì vậy?” Đột nhiên Kim Minh lên tiếng, chớp mắt cười hì hì, dáng vẻ hì hì đó của hắn làm cho nàng như thấy được tiểu Nhật.

“Không có gì…” Liễu Nha khoát tay, nàng không dám nói lời hoài nghi của mình với Kim Minh, chỉ cần còn tám buổi trưa để giải nguyền rủa là tốt rồi, cẩn thận vẫn tốt hơn.

“Không có gì? Nha Nha học được nói dối sao?” Kim Minh….. Không đúng, lúc đáng yêu phải gọi là tiểu Nhật mới đúng, con mắt giảo hoạt nháy nháy, hiển nhiên không tin lời nàng nói, “Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào ta, trong lòng đang nghĩ gì vậy?”

Liễu Nha bị nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ngoái đầu trách cứ: “Nghĩ cái gì? Chàng không cần nói lung tung!”

“Này, này, này, nàng không được vui vẻ như vậy, ta sẽ ghen đấy! Thì ra nàng vẫn luôn nhớ tới hắn!” Nam tử giả vờ lạnh lùng, ánh mắt tà mị liếc nàng một cái, nhỏ giọng.

“Minh…” Thật muốn điên rồi, lúc thì cười hì hì, lúc thì tà mị, rốt cuộc là tiểu Nhật hay là Minh?

Nam tử tiến lên ôm lấy Liễu Nha, hai mắt tròn xoe cười cười: “Chọc nàng chút thôi, ta đã nói rồi, ta có toàn bộ trí nhớ của Kim Nhật, ta có hai trái tim, là Kim Nhật, cũng là Kim Minh!”

“Nhưng rốt cuộc chàng là Kim Nhật hay là Kim Minh?” Liễu Nha cau mày khó hiểu.

Nam tử mím môi cười cười, xua tay không trả lời, chỉ đến gần khuôn mặt của cô gái, tà mị lên tiếng: “Là ai không quan trọng, quan trọng hiện tại ta muốn hôn nàng!”

Liễu Nha cười đùa né tránh, trong phòng tràn đầy tiếng cười. Góc đình viện có thân thể từ sau cây mai lộ ra, nhìn bóng dáng truy đuổi trong phòng.

“Hoàng thượng, hoàng thượng!” Thị vệ xông vào gian phòng, tiếng bước chân dồn dập phá vỡ khung cảnh tốt đẹp.

“Chuyện gì?” Nam tử không vui nhìn lại, có vẻ khó chịu vì bị người quấy nhiễu.

“Bẩm Hoàng thượng, Nhung tướng quân có chuyện gấp báo cáo!” Thị vệ cung kính dâng mật hàm lên.

Kim Minh lạnh lùng đứng dậy nhận lấy mật hàm, đọc cẩn thận từ đầu đến cuối, hai mắt lạnh lùng thâm trầm, đôi môi mím chặt, “Kim Huy định lấy thân mình trao đổi để Tiên Nô lui binh?”

“Vâng, ở phương Bắc chúng ta liên tục bại lui, trước mắt đánh mất mười thành trì, Vương gia nói, nếu Tiên Nô lấy danh nghĩa bào thù cho Công chúa chết thảm, như vậy, một Vương gia như hắn, thân phận không thấp hơn so với Công chúa, một đổi một, yêu cầu Tiên Nô lui binh!” Binh sĩ nhỏ giọng bẩm báo.

“Kim Huy, thật sự không chịu được nữa rồi, nếu không, người cơ trí như hắn, tại sao không thấy rõ ý đồ của Tiên Nô, mà lại nghĩ ra chủ ý ngây thơ này?” Kim Minh than nhẹ một tiếng, khép mật thư lại, “Ngươi nhanh chóng bẩm báo lại cho Nhung tướng quân, nói chiến sự nơi đây đã kết thúc, Trẫm sẽ nhanh chóng dẫn tướng sĩ đi về phương Bắc, để cho hắn đóng cửa thành, phòng thủ nghiêm ngặt, về phần trao đổi, không thương lượng gì hết!”

“Vâng, Hoàng thượng!” Tướng sĩ mừng rỡ, lập tức lĩnh mệnh.

Kim Minh dời mắt, chống lại ánh mắt nghiên cứu của cô gái, quyến rũ cười một tiếng: “Nha Nha, nhìn đủ hay chưa?”

Liễu Nha lắc đầu, rốt cuộc hắn là Kim Minh hay là Kim Nhật?

Kim Huy và Nhung Thiên không biết phương Nam thắng lợi. Lời đồn yêu nghiệt hại nước truyền khắp Tiên Nô, không ai không biết, không ai không hiểu, tướng sĩ Kim Lang vương triều không những phải chịu áp lực thật lớn, mà chuyện này như khối đá lớn đè nặng trong lòng mọi người.

Trong quân doang, Kim Huy lạnh lùng nhìn ấn ký thành trì trên bản đồ, hai hàng lông màu nhíu lại càng sâu.

Thời gian ngắn ngủi mấy ngày, Kim Lang vương triều thất thủ mười tòa thành trì, lúc quân Tiên Nô ra trận, hô to: “Báo thù cho Công chúa, giết yêu nghiệt, cứu vớt thiên hạ” Càng đánh càng hăng, Nhung Thiên chỉ đạo năm vạn binh mã này chỉ còn hơn hai vạn.

“Vương gia, ta đã phái người đi truyền lời với Hoàng thượng, không bao lâu nữa tin tức sẽ truyền đến, Vương gia đợi thêm chút nữa đi!” Nhung Thiên lo lắng mở miệng.

Kim Huy lạnh lùng cau mày, xoay người lại: “Ta có thể chờ nhưng Kim Lang vương triều có thể chờ sao? Mất đi mười tòa thành trì thì dân chúng có thể đợi sao? Cuộc chiến tranh này vừa nhanh vừa vội vàng, đánh cho chúng ta ứng phó không kịp, kế sách hiện giời chỉ có thể dùng tính mạng của ta đổi thái bình cho thiên hạ, chặn miệng Tiên Nô!”

“Vương gia, thuộc hạ cho rằng, phương pháp này cực kỳ không ổn. Tiên Nô nhanh như vậy có thể phát động tấn công, giống như có mưu đồ đã lâu, không phải không có tâm cơ, có lẽ Vương gia hành động như vậy chắc chắn sẽ trúng lòng tiểu nhân, bắt Vương gia, uy hiếp Hoàng thượng!” Nhung Thiên nặng nề mở miệng.

“Tại sao Bổn vương lại không biết, chính vì thế ta mới làm như vậy, làm cho Tiên Nô về tình về lý đều không chiếm được thượng phong, có lẽ binh sĩ chúng ta…” Hắn vén màn trướng, nhìn binh lính ủ rũ cúi đầu: “Mới có thể đường đường chính chính ưỡn ngực tử chiến với Tiên Nô!”

“Vương gia!” Nhung Thiên hô lên.

Kim Huy phất tay một cái, rũ mắt xuống, quan hệ được mất trong đó hắn tự nhiên hiểu được, thân hắn đã dính vào nguy hiểm, nhưng cũng chỉ có hạ sách như vậy, nếu không, phía nam có Đại Hách, phía Bắc có Tiên Nô, hai nước giáp công, Kim Lang vương triều làm sao có thể chịu đựng được!”

Phía sau nam tử là bản đồ biên giới là sông Dĩ Nam, có mười tòa thành trì đã cắm cờ Tiên Nô, đó là thành quả mấy ngày chiến đầu của hắn, nhưng sắc mặt nam tử vẫn bình thản, không có chút phấn khích, hắn nhìn cửa sổ, cảm nhận sự lạnh giá, thổi qua hàng lông mi dài, dịu dàng chạm vào bờ môi, như biến ảo thành một tầng nước mỏng.

Lúc sau, một nam tử hùng tráng mặc áo lông da hổ gõ cửa đi vào, lâu đi lớp băng mỏng trên mặt, nhỏ giọng: “Thái tử, ở phía Nam, chuyện Kim Lang vương triều đã đánh bại quân đội Đại Hách là thật, đây là mật hàm!” Hắn rũ mắt lấy trong ngực ra một bức thư được dán kín.

Nam tử cau mày, xoay người nhận thư, nhẹ nhàng mở ra, không bao lâu, môi mỏng hơi nhúc nhích: “Lộc Cộc Lỗ, truyền lệnh xuống, tạm ngừng chiến, nghỉ ngơi lấy sức, rất nhanh thôi, sẽ có một cuộc ác chiến.”

Lộc Cộc Lỗ gật đầu một cái, lui xuống, nam tử lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ, hai hàng lông mày chau lại tiết lộ tâm trạng buồn bã của hắn. Kim Lang vương đang trên đường tiếp viện, vậy Thanh Thanh thì như thế nào? Nàng có đến hay không?

Lần gặp mặt này, hai quân đối địch, làm sao có thể đối mặt?

*************

Chỉ dụ của Hoàng thượng làm cho mọi người tự tin gấp trăm lần, “Phương Nam đại thắng, ít ngày nữa Trẫm dẫn theo năm vạn binh sĩ tới phương Bắc, bình tĩnh chớ nóng vội, chờ đợi sự trợ giúp!” Mười chữ cái đơn giản, làm cho binh lính Kim Lang vương triều đang rơi vào nỗi lo lắng cũng trở nên vui vẻ, cái gì mà yêu nghiệt họa nước, tin đồn trong nháy mắt không công cũng tự phá.

“Vương gia, thật sự Hoàng thượng đã đánh lui được quân Đại Hách?” Nhung Thiên nắm chặt thánh chỉ màu vàng, mãi không thể tin vào ánh mắt của mình.

Kim Huy bình tĩnh ngồi trước cửa sổ, từ từ thưởng thức ly trà, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ. Nghe thấy Nhung Thiên mở miệng, tầm mắt không nhúc nhích, chỉ nhẹ gật đầu.

“Vương gia, người không vui sao? Có lẽ Hoàng thượng đã khôi phục hoàn toàn!” Nhung Thiên hưng phấn đến nỗi lời nói cũng run rầy.

Kim Huy gật đầu một cái, khuôn mặt thoáng qua nét vui mừng, nhưng sau đó hai hàng lông mày chau lại, mọi chuyện đều vì Kim Minh gây nên, đương nhiên phải do hắn khắc phục hậu quả, chỉ là chuyện Kim Minh khỏi hẳn - trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, tay cầm ly có chút run run.

Nàng làm được thật sao? Hắn nên vui mừng cho nàng! Hắn cố gắng để thuyết phục mình như vậy!

Hai ngày sau, Kim Minh để Mặc Trạc cũng hai vạn tướng sĩ trấn thủ phương Nam, còn mình thì dẫn theo Năm vạn tướng sĩ đi phương Bắc. Lương thành địa thế hiểm yếu, là lá chắn để Kim Lang vương triều chống đỡ sự tiến công của Tiên Nô, bên ngoài là núi, địa thế hiểm yếu, hơn nữa mấy ngày nay rét buốt, tuyết không ngừng rơi, muốn trong thời gian ngắn tấn công Lương thành, cũng không phải chuyện dễ dàng, đây cũng là nguyên nhân để Tiên Vu không vội vã tiến công.

Hắn đang suy tính, chờ thời tiết ấm lên, đến mùa xuân, thời tiết rết buốt sẽ không còn nhiều.

Kim Minh và năm vạn tướng sĩ đến nơi nhưng không vào thành hợp lại với Kim Huy mà đóng tại sườn núi ngoài thành, chọn chỗ hiểm trở, dùng khỏe đối mệt.

Lộc Cộc Lỗ vội vã đi vào Đại đường Châu phủ, “Thái tử, quân đội của Kim Minh đã đóng quân bên cách Lương thành mười dặm, chúng ta có nên thừa dịp bọn họ lặn lội đường xa, cả người mệt mỏi, đánh cho họ không kịp chuẩn bị hay không?”

Tiên Vu lắc đầu, mấy hôm nay lạnh giá, núi bên ngoài Lương thành đóng băng, nếu muốn tiến công dễ như vậy hay sao. “Bình tĩnh chớ nóng vội, chờ đợi thời cơ! Đúng rồi, ngươi mau đi mời quốc sư!”

Không lâu sau Quốc sư được mời tới, Tiên Vu đứng dậy ngênh đón: “Quốc sư, xin mời!” Hắn cung kính nhường vị trí chủ vị trên giường.

Bộ trường bào càng làm tăng thêm mấy phần khí chất thần tiên của quốc sư, hắn không từ chối trực tiếp ngồi lên thượng vị.

“Không biết mấy ngày nay quốc sư thăm dò thời tiết có thu hoạch gì hay không? Thời tiết mấy hôm nữa có ấm áp hơn không?” Tiên Vu không thể chờ đợi hơn nữa.

“Thái tử có bằng lòng nghe ta nói hay không?” Quốc sư nhẹ nhàng vuốt râu.

“Quốc sư, mời nói”.

“Sao chổi sinh ra sao Khuê, đi ngược lại hướng về phía Hoàng cung, quá trình xảy ra ba lần, rất lâu mới biến mất, chứng tỏ là điềm cực xấu. Sao chổi loại bỏ Hoàng cung, Thiên hạ đổi chủ, Thái tử, ta đoán rằng trong nước có biến, Thái tử có trở về nước hay không?” Quốc sư suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói.

Sắc mặt Tiên Vu tối sầm, nội tâm không vui nhưng không tiện phát tác. Cơ hội ngàn năm do Tiên Hoa dùng tính mạng đổi lấy, hắn làm sao không tiếp tục chiến sự mà trở về nước? Nhưng mà quẻ bói của quốc sư nhất định chính xác, hắn vừa gia tăng canh phòng chiến sự, vừa phái người trông coi hoàng cung nghiêm ngặt.

Đỉnh núi, Liễu Nha và Kim Minh cùng nhau đón gió, ngắm nhìn khung cảnh mênh mông, không nhịn được mà kích động.

Dãy núi một mảnh trắng xóa, tuyết như bị giam cầm giữa dãy núi, giống như đám mây lơ lửng trên mặt nước, tuyết rơi, đám mây trôi phiêu dật, dưới ánh mặt trời, càng mà cho nó trở nên trong lành hơn, như thủy tinh băng thanh ngọc khiết, làm cho người ta yêu thích không buông.

“Minh, chàng mau nhìn xem, đây chính là giang sơn của chàng! Thật là đẹp!” Liễu Nha nhẹ giọng cảm thán, bàn tay nắm chặt tay người bên cạnh.

Nam tử mím môi cười khẽ, “Đúng vậy, nếu không phải dãy núi này kết băng, tướng sĩ Tiên Nô không dám tùy tiện lên núi, sợ rằng Lương Thành đã sớm cắm quốc kỳ của Tiên Nô cũng nên!”

Liễu Nha nhìn nhìn, dưới chân núi là phủ đệ Thông châu, mười vạn quân Tiên Nô bao vây chân núi một giọt nước cũng không chảy lọt.

“Minh, thật sự không có biện pháp giải quyết hòa bình hay sao? Tiên Vu cũng không phải là người có dã tâm bừng bừng, chỉ vì thương yêu muội muội mới trở thành như vậy, không bằng chàng tìm người hòa giải được không?” Liễu Nha nhìn đôi mắt lạnh nhạt của nam tử thở dài một hơi, hắn từng nói hâm mộ cuộc sống thế ngoại đào nguyên, không để ý đến chuyện đời, hôm nay lại rơi vào trong cuộc phân tranh.

Kim Minh ôm lấy cô gái, vỗ nhẹ vai nàng, “Nha Nha ngốc, nàng chỉ thấy được mặt bên ngoài mà thôi, ban đầu chuyện Tiên Nô và Kim Lang vương triều kết thân đã có mục đích, tại sao Tiên Vu ở lại Hoàng cung mấy ngày ngắn ngủi liền rời đi, sau đó cùng lúc khởi binh cùng Đại Hách? Mọi chuyện đều không phải trùng hợp, là âm mưu đã có từ lâu của hắn, chỉ là hắn không để lộ ra, mà dùng Ngọc Triệt làm bia đỡ đạn mà thôi!”

Liễu Nha ngẩn ra, ánh mắt đầy nghi ngờ, thật sự như vậy sao? Chẳng lẽ những lúc Tiên Vu ở cùng với nàng đều là giả dối? Không, tuyệt không thể nào như vậy.

“Ngọc Triệt chẳng qua cũng chỉ là một cô gái, dã tâm hùng bá thiên hạ, chân chính phía sau mới là Thái tử Tiên Vu!”

“Không, tuyệt đối không thể nào là Tiên Vu!” Liễu Nha kiên định lắc đầu, đưa mắt nhìn đội nhân mã dưới chân núi vừa lao ra, đi về phía Bắc.

“Ôi, có người, đi thôi” Liễu Nha kêu khẽ một tiếng, ánh mắt Kim Minh run lên, ánh mắt có chút lo lắng, “Chỉ sợ là điều binh trở lại, xem ra chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh mới được! Chỉ là núi cao chót vót, kết băng lại, người muốn lên cũng không dễ dàng, xuống cũng hết sức khó khăn!”

Kim Minh cúi người, cẩn thận sờ đá xanh trên núi, đồi cao, tầng băng dày, xuống núi thật sự không dễ.

Liễu Nha không biết đánh giặc, nhưng giữa núi tuyết như thế này làm cho nàng nhớ tới kinh nghiệm nghỉ phép vào mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân, có một cánh đồng tuyết, lúc trượt tuyết còn có thể nhìn thấy tượng đá, băng tan, thật sự rất vui.

“Thật ra thì trượt tuyết rất đơn giản!” Liễu Nha xoay người, lấy tấm chắn của thị vệ để xuống dất, người ngồi lên đó, sau đó dừng trường mâu chống đỡ, “Minh, tới đây đi, chúng ta thử phương pháp này một chút xem có được hay không?” Nàng ngẩng đầu, nhiệt tình gọi Kim Minh.

Kim Minh nửa tin nửa ngờ đặt tấm chắn xuống phía dưới, lấy trường mâu cầm trên tay.

“Nhìn đi, từ nơi này, tương đối bằng phẳng, nếu trượt xuống từ đây, tấm chắn có sai lệch hoặc mắc kẹt không thể di chuyển sẽ dùng trường mâu chống đỡ để đổi phương hướng. Chúng ta nhanh tới thi xem, ai tới chân núi trước!” Liễu Nha quay đầu lại, hả hê quơ trường mâu trong tay, tóc đen tung bay theo gió, đẹp mắt vô cùng.

“Chậm thôi!” Đột nhiên Kim Minh bước ra khỏi tấm chắn, bước nhanh về phía trước, không nói hai lời ôm Liễu Nha từ trong tấm chắn ra, “Nàng quên sao, trong bụng nàng còn có tiểu bảo bảo, sao có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy, không bằng như vậy, Mạc Tang, ngươi tới đây” Hắn xoay người gọi Mạc Tang, Mạc Tang ngẩn ra, sau đó thay thế vị trí Liễu Nha.

“Thật là, chàng xác định mình biết làm sao?” Liễu Nha không phục, chỉ là trượt tuyết mà thôi, không nguy hiểm như tưởng tượng.

Kim Minh cười khẽ một tiếng, cùng với Mạc Tang, hai người đứng song song trên đỉnh núi, Liễu Nha hô một tiếng lắc đầu, hai người như tên vừa bắn ra khỏi cung nhanh chóng lao đi.

Đường núi không bằng phẳng, may nhờ có tuyết che lấp tấm chắn cũng dễ dàng hơn, hơn nữa có trường mâu hỗ trợ, Kim Minh và Mạc Tang hai người thuận lợi trượt xuống chân núi.

“Chủ tử, chủ ý của nương nương thật không tệ!” Dưới chân núi, Mạc Tang cầm tấm chắn lên, hào hứng mở miệng.

“Mạc Tang, dẫn theo 3000 tướng sĩ, tối nay dùng phương pháp như thế này tập kích Tiên Nô!” Kim Minh gật đầu một cái, lạnh lùng mở miệng.

“Tuân lệnh!”

Buổi tối mùa đông, màn đêm đến sớm, đến nửa đêm, Kim Minh dẫn theo 3000 tướng sĩ leo lên đỉnh núi.

Ra lệnh một tiếng, các tướng sĩ tháo khôi giáp xuống, ngồi trên tấm chắn, tay cầm trường mâu, lao xuống ngọn núi, xông thẳng quân doanh của Tiên Nô, nhất thời, tiếng reo hò vang lên, ánh lửa trống trơn đập vào mắt, 3000 tinh binh, như thanh kiếm sắc bén cắm vào trái tim Tiên Nô.

“Thái tử, không xong rồi, Kim Lang vương phái người tập kích quân doanh!” Lộc Cộc Lỗ vội vàng vọt vào phủ châu bẩm báo.

“Cái gì? Có bao nhiêu người?” Tiên Nô ngẩn ra, nhanh chóng phủ thêm khôi giáp.

“Không nhìn thấy rõ, hình như không qua 3000 người!” Lộc Cộc Lỗ nhỏ giọng nói.

“3000, lá gan của Kim Minh thật lớn, muốn dùng 3000 người công phá mười vạn đại quân của chúng ta, truyền lệnh xuống, nghênh địch, bắt sống Kim Minh!” Tiên Vu lạnh lùng mở miệng.

“Tuân lệnh!” Lộc Cộc Lỗ nhận lệnh rời đi.

Bên ngoài doanh trướng, Kim Minh dùng một kiếm chém đứt một đầu người, người mắt nhìn binh lính từ trong phủ châu xông ra, trong lòng hiểu rõ, nhanh chóng huýt sáo một tiếng, tiếng còi bén nhọn vang dội lên không trung.

Binh lính hắn lãnh đạo tất nhiên sẽ nghe theo người của tổ chức, mọi người đều là cao thủ khinh công, lập tức ném tấm chắn, lui về, vừa lui vừa dẫn địch, từ từ dẫn đại quân Tiên Nô lên giữa sườn núi.

“Mau rút lui!” Kim Minh hét lớn một tiếng, chúng tướng sĩ rối rít nghe lệnh, vội vàng chạy nhanh lên đỉnh núi, mà trên đó, Ngự Phong sớm đã chuẩn bị nước đá, “Trông cậy vào ngươi đó, Ngự huynh!” Kim Minh hô to một tiếng, Ngự Phong nhẹ nhàng vung tay lên, binh lính lập tức đổ nước đá vào đầu đội quân Tiên Nô.

Binh lính Tiên Nô mặc khôi giáp, cầm tấm chắn, trường mâu, cộng thêm bò nửa ngọn núi, sớm mệt không chịu nổi, lại bị tưới một cái như vậy, giữa trời đồng giá rét, đã sớm không chịu được, lúc này, Kim Minh vung tay lên, binh lính Kim Lang vương triều từ trên đỉnh núi công kích xuống, không cần tốn nhiều sức lực đã đại thắng trận đầu.

Tiên Vu ở phía xa nhìn nam tử ở trên đỉnh núi đạp tuyết mà đến, ánh lửa chiếu vào ánh mắt lạnh lùng kiêu căng, hắn tà mị cười cười, giống như một chiến thần, đón lấy gió, dưới ánh trăng lạnh lẽo, tay vung lên, chỉ huy binh lính phát động công kích.