Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 40: Con gái tôi tối nay ra ngoài “Hả?”

Trần Giang gần như nổ tung sau khi nghe những lời của Đặng Nam.

Về phần Hoàng Thiên, cô phải gọi tên rác rưởi này là bố liệu sau này cô còn có thể ngóc đầu lên được không?

“Trần Giang, lại đây, giúp tôi cầu xin em rể” Đặng Nam vẻ mặt chua xót, hiện tại anh thật sự rất sợ mất việc. Trần Giang sắc mặt †ái xanh vì tức giận, người xem thường Hoàng Thiên nhất chính là cô, mà bây giờ cô phải cúi đầu cầu xin với Hoàng Thiên, cô không làm đượ!

c Bốp! Bốp! Trần Giang đi đến gần Đặng Nam và cho hắn hai cái bạt tai. Đặng Nam bị Trần Giang làm cho choáng váng. Kể từ khi quen biết hắn, Trần Giang luôn ngưỡng mộ hắn, mà bây giờ cô ấy lại tặng cho anh hai cái bạt tai sao?

“Trần Giang, em??”

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!Trần Giang lao vào tặng cho Đặng Nam thêm bốn cái tát nữa.

Cô chỉ vào mặt hắn mà chửi: “Anh là đồ vô dụng, thật sự là anh quỳ xuống cầu xin một tên rác rưởi như Hoàng Thiên, anh có thấy xấu hổ không?”

“Trần Giang vậy em nói anh phải làm sao? Chủ tịch Bắc nói rằng anh phải cầu xin hắn “Đặng Nam chua xót nói.

Trần Giang tức giận đến mức không thèm quan tâm tới Đặng Nam mà nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên nói: “Hoàng Thiên, cậu đừng đi quá xa, cẩn thận một chút, tôi nói với mẹ chồng cậu đói”

“Muốn làm gì thì làm.” Hoảng Thiên nhẹ giọng nói.

“Cậu!” Trần Giang nghiến răng tức giận:“Đừng tưởng rằng cậu có ông Bắc chống lưng mà tôi sẽ sợ cậu. Chờ ở đấy cho tôi! Tôi sẽ tìm cách đối phó với cậu!” Sau đó, Trần Giang rời đi.

“Trần Giang! Trần Giang!”Đặng Nam không quỳ nữa vộ vàng chạy nhanh ra cửa đuổi theo.

“Anh cút khỏi mắt tôi! Chúng ta chính thức chia tay!”Trần Giang hét lên vì xấu hổ và tức giận, và sau đó rời khỏi đó mà không nhìn lại. Đặng Nam hận tím cả ruột gan, vừa mất việc, bây giờ trước mặt mọi người xấu hổ vì bị bạn gái đá.

Không thể giúp nhà họ Vương lấy được dự án, phải hoàn trả ba tỷ rưỡi, bởi vì cha của tiết kiệm điện. Đặng Nam đuổi theo Trần Giang như người mất hồn, nếu có thể cầu xin Trần Giang tha thứ, tổn thất hắn nhận được có thể ít hơn một chút.

Lâm Minh Thủy và Tố Huệ lúc này kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, họ đều không cảm thấy bí Tuyênh. Chẳng lẽ là một người bình thường lại có thể khiến ngài Bắc lại kính nể như vậy? Hoàng Thiên đã gặp vận may chết tiệt nào? Lâm Minh Thủy và Tố Huệ khó hiểu và muốn nói chuyện với Hoàng Thiên, nhưng Hoàng Thiên thậm chí không thèm nhìn họ.

“Đi thôi! ” Vương Tử Tuyên tức giận đến mức hai con ngươi muốn rớt ra ngoài, hắn tức giận gọi Lâm Minh Thủy và Tố Huệ ra khỏi nhà hàng.”

“Vương Tử Tuyên, chúng ta phải làm sao bây giờ? Không thể cứ như vậy thừa nhận. ” Đứng ở trêи đường, Lâm Minh Thủy không cam lòng hỏi Vương Tử Tuyên. Trêи mặt Vương Tử Tuyên có một tia giễu cợt: “Hừ hừ, nhà họ Vương không thể ký hợp đồng cho các dự án, người khác cũng đừng mong yên ổn mà nhận hợp đồng! Con khốn Tô Lạc Yến. Cô ta cũng quên mất nhà họ Vương của chúng ta dựa vào cái gì. “

Lâm Minh Thủy lắng nghe. Khi Vương Tử Tuyên nói câu này, cô ta đột nhiên thức tỉnh: “ Vương Tử Tuyên ý của anh là nhà họ Tô không thể tiếp tục sao?”

“Em nói đúng, cục cưng, anh muốn làm công viên nước thậm chí không thể bắt đầu thi công công việc, sau đó Lương Mạnh Bắc sẽ phải đích thân đến cầu xin anh, haha. ” Vương Tử Tuyên cười đắc ý.

Trong nhà hàng, Lương Mạnh Bắc lo lắng đứng sang một bên, Hoàng Thiên không nói, ông cũng không dám nói.



“Ông Bắc, người phụ trách dự án công viên nước hiện đang không có. Ông có muốn bổ sung vào vị trí không?” Hoàng Thiên nhìn Lương Mạnh Bắc hỏi.

“Cậu Thiên, trêи công ty có quá nhiều việc, một mình tôi không làm được. ” Lượng Mạnh Bắc ngượng ngùng đáp. Hoàng Thiên gật đầu, một công ty lớn như Quốc tế Toàn cầu có rất nhiều việc hàng ngày, Lương Mạnh Bắc quả thực không thể phân thân. Suy nghĩ một chút, Hoàng Thiên nói với Lương Mạnh Bắc: “Như vậy đi, ông để cho Lưu Nguyệt Hoa thay thế vị trí của Đặng Nam.”

Nói xong Hoàng Thiên đưa tấm danh thϊế͙p͙ mà Tô Lạc Yến đưa cho anh đưa cho Lương Mạnh Bắc: ‘Đây là danh thϊế͙p͙ của Tô Lạc Yến. Ông quay về đưa cho Lưu Nguyệt Hoa liên lạc với cô Nhiên. Công viên nước phía Tây và Sơn trang Cầm Viên sẽ được bắt đầu xây dựng cùng một lúc.”

“Vâng, vâng, tôi sẽ làm điều đó khi tôi quay trở lại!” Lương Mạnh Bắc gật đầu mạnh mẽ, run rẩy.

“Không sao, ông có thể đi về.” Hoàng Thiên thẳng thừng nói.

“Vậy tôi xin phép quay về, cậu Thiên.”

Lương Mạnh Bắc lau mồ hôi lạnh, xoay người rời khỏi nơi này.

Tô Lạc Yến và Tô Đức Minh choáng váng. Đặc biệt là Tô Đức Minh, ông thực sự nghỉ ngờ mình có đang nằm mơ bây giờ không! Khi Hoàng Thiên lần đầu tiên bước vào nhà hàng, trong lòng ông ta đã coi thường trăm bề, không có hy vọng vào chuyện xin công trình. Nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy.

“Cậu Thiên, cậu, tôi làm sao để cảm ơn cậu bây giờ?” Tô Đức Minhđứng lên, hai bàn tay to run lên vì kϊƈɦ động. Nhìn về phía Tô Đức Minh, Hoàng Thiên cười nhạt: “Chú Minh khách sáo, tôi và Lạc Yếnlà bạn học cũ, không có chuyện gì đâu.”

Làm sao lại không có chuyện gì đâu?

Cậu Thiên, cậu đã cứu cái mạng già này của tôi!

Với một phần nhỏ của dự án công viên nước, cộng với việc hoàn thiện Sơn trang Cầm Viên có thể kiếm được hàng chục tỉ đồng, món nợ ôm thân bao năm có thể trả hết trong vài tháng!

“Mừng quá, bố sẽ không làm phiền các con, tối nay bố và mẹ muốn đi ăn mừng nên không về nhà, đi chơi với cậu Thiên cho vui nhé??” Tô Đức Minh nở nụ cười thật tươi.

Ông dành cho con gái một cái nhìn đầy ẩn ý. Mặt của Tô Lạc Yến ngay lập tức đỏ lên, trong đầu nghĩ rằng bố cô đừng nói lộ liều như vậy được không? Nhìn Hoàng Thiên, Tô Lạc Yến quá xấu hổ không biết phải làm gì. Mọi người đều là người lớn. Ai không thể biết điều này có nghĩa là gì? Hoàng Thiên cũng có chút xấu hổ, nhìn Tô Đức Minh, hắn có chút ngẩn người. Tuyên Lai này đúng là có ý khác.

“Cậu Thiên, khi nào đến nhà tôi chơi, lúc đó cậu nhất định phải nể mặt đấy.” Tô Đức Minh cũng cảm thấy những gì mình nói vừa rồi quá hấp tấp, ngượng ngùng chữa lỗi.

“Chắc chắn rồi.

“Được rồi, tôi về trước, tôi phải về chuẩn bị, ngày mai công việc có thể bắt đầu.” Tô Đức Minh hào hứng nói. Sau đó rời đi. Khuôn mặt của Tô Lạc Yến vẫn còn đang đỏ bừng, và những lời cha cô nói khi nãy khiến cô quá xấu hổ.

“Hoàng Thiên, tôi thật sự không biết cảm ơn cậu như nào?” Tô Lạc Yến nhẹ giọng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lúc này cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên. Tình bạn giữa những người bạn cùng lớp vốn rất tốt đẹp đã bịTô Đức Minh thay đổi.



“Đừng khách sáo với tôi. Sau này Lưu Nguyệt Hoa sẽ liên lạc với cậu. Nếu cậu gặp khó khăn gì, cô ấy có thể giúp cậu giải quyết.”

“Nhân tiện, cậu có thể thanh toán hóa đơn. Tôi có việc phải làm, vậy tôi đi trước đây. ” Hoàng Thiên cười nhẹ với Tô Lạc Yến, sau đó xoay người rời khỏi nhà hàng. Tô Lạc Yến ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên đã rời đi, thật lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần. Đây có phải là Hoàng Thiên mà các bạn cùng lớp của côđã cười ở trường cấp hai không? Bây giờ thân phận của Hoàng Thiên là gì 222 Sau khi rời đi, Hoàng Thiên định lái xe đến khu đô thị Hoa Lan một chuyến. Cha nuôi cùng Hoàng Linh ở nơi biệt thự cao cấp nhất mà Hoàng Thiên mua cho đó. Không biết bọn họ đqã dọn đến chưa?

Nhưng đúng lúc này, Lâm Ngọc An gọi điện thoại tới: “Hoàng Thiên, không tốt rồi, Huỳnh Mai xảy ra chuyện rồi! ” Giọng nói lo lắng của Lâm Ngọc An truyền đến điện thoại.

Hoàng Thiên trong lòng có chút rung động.

Đứa em vợ này có để cho người khác yên tâm một chút không, tại sao lại xảy ra chuyện?

“Huỳnh Mai bị làm sao vậy?”

“Huỳnh Mai đang gặp rắc rối lớn, đừng hỏi thêm, đến công ty đón tôi đi! Nhân tiện đừng nói với mẹ, kẻo mẹ giận.”

“Được rồi, anh đi đón ngay.” Hoàng Thiên cúp máy, lái xe đến công ty của Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc Anđã sớm đợi ở cửa, nhìn thấy Hoàng Thiên đến, cô nhanh chóng lên xe.

“Ngọc An, có chuyện gì vậy?” Hoàng Thiên hỏi Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An vẻ mặt cực kỳ không tốt, cô run rẩy nói với Hoàng Thiên: ” Mau đi tới khu công nghiệp Xa Lađi. Bọn họ kêu anh và tôi cùng đi, nếu không sẽ dùng dao cào nát mặt nó.”

Con mẹ nó.

Hoàng Thiên trong lòng trầm xuống, xem ra chuyện này thật sự rất nghiêm trọng. Cũng không biết “bọn họ” của Ngọc An rốt cuộc là bọn nào. Nhưng mà phía bên kia chỉ đích danh anh và Lâm Ngọc An, nhất định họ đang nhắm vào anh.

Hoàng Thiên lái xe rất nhanh, sau đó hỏi Lâm Ngọc An: “Ngọc An, em có biết người bên đầu dây kia là ai không?”

“Người gọi cho tôi nói rằng anh ta tên là Trịnh Minh Nghĩa, con trai của Trịnh Tiến.”

Lâm Ngọc An liếc nhìn Hoàng Thiên, và sau đó nói: “Khi anh và Tiếu Tam đứt tay chân của Trịnh Tiến không? Lần này Trịnh Minh Nghĩa trở về từ vùng khác để báo thù cho cha của hắn. Hoàng Thiên, giờ phải làm sao?” Hoàng Thiên gật đầu, gây rối cả một ngày hóa ra là con trai của Trịnh Tiến, cái thứ có mắt không tròng còn muốn gây chuyện?

“ Đừng lo lắng, anh sẽ cứu Ngọc Anh.”

Hoàng Thiên nhẹ giọng nói. Lâm Ngọc An hơi ngạc nhiên, cô thấy gần đây Hoàng Thiên thay đổi rất nhiều. Sau khi đến khu công nghiệp Xa La, Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An đến một nhà kho lớn theo địa điểm được Trịnh Minh Nghĩa báo trước đó qua điện thoại. Hai gã tóc vàng đứng ở cửa, vẻ mặt tàn nhân khi thấy có người đi tới.

“Là Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An à?” Một tên tóc vàng nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.

“Ừ. ” Hoàng Thiên liếc nhìn tên tóc vàng, bình tĩnh nói. Tên tóc vàng cười khổ một tiếng, mở cửa kho hàng, giọng âm trầm nói với Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An: ” Vào đi, con dao của anh Nghĩa đã đói khát lắm rồi. “