Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 45: Chó Cắn Chó



Triệu Hùng thấy vị khách hàng vừa trò chuyện với Trần Minh Quân vẫn còn ở trong phòng làm việc xem náo nhiệt.

Anh nháy mắt với Tuyền Ngốc một cái, Tuyền Ngốc tóm chặt cổ áo phía sau người kia rồi nhấc anh ta đi ra như một con gà.
Tuyền Ngốc lớn tiếng nói với người kia: “Đi nhanh lên! Một lát nữa cảnh sát tới rồi, cẩn thận cũng đưa anh đi cùng đấy.”
Người kia vừa nghe thấy thì thật sự cho rằng Trần Minh Quân phạm tội gì đó.

Nơi nào còn dám tiếp tục ở lại đây, vắt chân lên cổ lấy túi công văn mà chạy.
Triệu Hùng gọi cho Văn Báo: “Cậu mang tới chưa?”
“Mang tới rồi.

Chúng tôi lập tức đi lên.”
Lúc đầu Trần Minh Quân vẫn rất khiếp sợ.

Chẳng qua sau khi hết khiếp sợ thì ngược lại tỉnh táo hẳn.

Anh ta khoanh tay muốn nhìn một chút xem tên nhóc Triệu Hùng này có thể làm ra cái thành tựu quỷ gì?
Chỉ trong chốc lát, Văn Báo tự mình áp giải Vũ Trần và Vũ Minh đi vào.
Trần Minh Quân vừa nhìn thấy Vũ Trần, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lại một vài tiếng bước chân vội vã truyền đến, người đến là Lưu Minh Vũ thuộc Đội Điều tra Kinh tế Thành phố.
Quan hệ cá nhân giữa Trần Minh Quân và Lưu Minh Vũ không tệ, vừa thấy Lưu Minh Vũ đến thì anh ta nhiệt tình tiến lên chào hỏi: “Đội trưởng Vũ, anh đến rất đúng lúc! Mấy người này tự tiện xông vào công ty tôi, còn đánh nhân viên công ty tôi bị thương, anh nhanh bắt giữ bọn họ đi.”
Lưu Minh Vũ nhíu mày, nói với Trần Minh Quân: “Trần Minh Quân, là Triệu Hùng báo cảnh sát để tôi mang người tới bắt các anh, ngược lại anh lại cắn người ta một cái.”
“Cái gì?” Trần Minh Quân cố ý giả vờ hồ đồ, nói với Lưu Minh Vũ: “Đội trưởng Vũ, anh đùa gì thế? Trần Minh Quân tôi không có phạm tội, mấy anh cũng không thể vô duyên vô cớ bắt người chứ?”
“Không có chứng cứ, chúng tôi làm sao dám bắt anh?”
Lưu Minh Vũ dặn dò với một nữ cảnh sát phía sau: “Chị Quý, đưa video cho anh ta.”

Nữ cảnh sát lấy laptop ra, sau đó cắm USB vào.

Trên màn hình máy tính nhanh chóng xuất hiện đoạn video cuộc trò chuyện của Vũ Trần và Trần Minh Quân.

Nội dung video chính là làm thế nào công ty bao bì hãm hại Lý Thanh Tịnh, khiến Trần Minh Quân lấy lý do xâm phạm bản quyền tiến hành bắt Lý Thanh Tịnh bồi thường lớn.”
Sau khi Trần Minh Quân nhìn thấy video này, tê liệt đặt mông xuống ghế.

Đoạn video này là bản thân Trần Minh Quân dùng camera lỗ kim ghi lại, mục đích là đề phòng Vũ Trần đối phó ngược lại anh ta,anh ta không hiểu tại sao đoạn video này lại rơi vào tay cảnh sát.
Trần Minh Quân không hiểu hỏi cảnh sát: “Tại sao các anh có thể có đoạn video tôi quay lại này?”
Vũ Trần nghe thấy thì tức giận, chỉ vào Trần Minh Quân mắng: “Trần Minh Quân, anh bị ngớ ngẩn à? Anh quay video này làm gì?”
Trần Minh Quân không phản đối nói: “Tôi đương nhiên muốn đề phòng anh rồi, đề phòng anh chơi xấu.”
“Nhưng tại sao video anh quay sao lại rơi vào tay của cảnh sát?” Vũ Trần tức giận quát lên.
Trần Minh Quân nổi giận nói: “Tôi làm sao biết được.”
Lúc này Triệu Hùng mở miệng nói chuyện.

Anh nói với Lưu Minh Vũ: “Cảnh sát Vũ, mấy người này hại nhà tôi thảm như vậy, bắt bọn họ xin lỗi vợ tôi không quá đáng chứ?”
Lưu Minh Vũ gật đầu nói: “Không quá đáng, nhưng tôi chỉ có thể cho anh năm phút.” Anh ta nói xong mang người đi ra ngoài.
Sau đó cửa phòng làm việc lần nữa đóng lại, Triệu Hùng đi tới trước mặt Vũ Trần và Vũ Minh, quát lên với hai người: “Quỳ xuống!”
Vũ Trần và Vũ Minh vốn không muốn chịu áp bức và lăng nhục quỳ xuống như vậy, chẳng qua Văn Báo cứ đứng bên cạnh, hai người này nhìn thấy Văn Báo đang trừng mắt mình, đầu gối của hai người mềm nhũn, vụt một cái quỳ xuống.
Triệu Hùng lạnh lùng nói: “Xin lỗi vợ tôi đi! Nếu như lời xin lỗi không làm tôi hài lòng thì các người sẽ biết hậu quả.”
Những ngày qua Vũ Minh đúng là bị dọa cho sợ hãi.
Thời điểm gần đây không hiểu sao một ngày bị đánh tới hai lần.

Đúng lúc bị thương thì bị Triệu Hùng tàn nhẫn quật một trận.


Hôm qua lại bị thuộc hạ của Văn Báo xử một phen.

Một gương mặt đẹp trai đã sớm hoàn toàn thay đổi, sưng phù đến mức không ra hình thù gì.
“Thanh Tịnh! Ngàn sai vạn sai đều là Vũ Minh tôi sai.

Cô thả anh trai tôi đi.

Chuyện này không liên quan gì tới anh ấy.”
Triệu Hùng vừa nghe thấy thì tát một cái vào mặt Vũ Minh, cười lạnh nói: “Ơ, anh còn rất có tình có nghĩ đấy nhỉ? Chẳng qua nếu như chỉ đánh một người giữa anh và Vũ Trần, nói đi, là đánh anh hay đánh Vũ Trần đây?”
“Chuyện này…” Sắc mặt Vũ Minh lưỡng lự.
Vũ Trần tức giận mắng to: “Vũ Minh mày hay lắm, nếu không phải vì mày tao có thể rơi vào tình cảnh này sao.

Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng, tôi có lỗi với hai người.

Tôi chủ động nói ra tất cả, là Vũ Minh sai tôi làm như vậy.”
“Vũ Trần, anh hồ đồ rồi sao? Đây rõ ràng là kế chia rẽ của Triệu Hùng bày ra.”
“Vũ Trần tao trả giá vì mày nhiều như vậy đã được gì chưa? Bây giờ còn bị mày liên lụy phải vào tù nữa.”
“Anh, em sẽ nói chuyện này với chú, chú sẽ cứu chúng ta.”
Vũ Trần xanh mặt tức giận nói với Vũ Minh: “Đừng gọi tao là anh trai, tao không có thằng em trai như mày.”
Triệu Hùng thấy mình còn chưa ra tay xử lý, hai tên này đã bắt đầu chó cắn chó, tự mình cãi nhau ầm ĩ.

Anh nói: “Vũ Trần, anh đứng lên đi! Vũ Minh, anh tiếp tục quỳ cho tôi.


Nếu như không ngoan ngoãn một chút, cho dù anh ở trong tù, tôi cũng có cách khiến người ta tới xử lý anh.”
Vũ Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh tốt nhất đừng rơi vào tay Vũ Minh tôi.

Nếu không tôi sẽ cho anh đẹp mặt.”
“Bốp!”
Lòng bàn tay Tuyền Ngốc xòe quạt hương bồ lớn ra, tát một phát vào mặt Vũ Minh.

Cậu mắng nhiếc nói: “Thằng ngu này, còn dám vô lễ với cậu chủ nhà tao à, một quyền của tao sẽ đấm chết mày.”
“Tuyền Ngốc, đừng kích động.” Triệu Hùng quát Tuyền Ngốc bảo ngừng lại.
Tuyền Ngốc hung ác trừng Vũ Minh một cái, Vũ Minh nhìn ánh mắt hung tợn của Tuyền Ngốc, thật sự sợ hãi.

Cảm giác nếu anh ta nói thêm một câu nữa thì thằng ngu này có thể chém sống mình.
Triệu Hùng lại đi tới trước mặt Trần Minh Quân nói: “Trần Minh Quân, xin lỗi vợ tôi đi.”
“Tôi dựa vào cái gì mà phải xin lỗi cô ta?”
“Bốp!” Triệu Hùng tát một phát vào mặt Trần Minh Quân, lớn tiếng quát lên: “Đừng tưởng rằng tôi không đánh anh.

Xin lỗi đi, nếu không Vũ Trần và Vũ Minh sẽ là tấm gương cho anh đấy.”
Trần Minh Quân thấy Vũ Trần và Vũ Minh bị đánh đến không ra hình thù gì, trong lòng thực sự có mấy phần sợ hãi.

Nhưng Trần Minh Quân trà trộn thương trường nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn gì chưa từng nhìn thấy, làm sao sẽ bị dăm ba câu của Triệu Hùng dọa cho sợ hãi.
Trần Minh Quân lớn tiếng kêu cứu: “Cảnh sát Vũ, cảnh sát Vũ, có người đánh tôi.”
Lưu Minh Vũ nghe thấy động tĩnh, lo lắng Triệu Hùng xảy ra chuyện gì, đẩy cửa ló đầu vào phòng làm việc nhìn một chút.
Trần Minh Quân nhìn thấy Lưu Minh Vũ như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, nhìn về phía anh ta cầu xin: “Cảnh sát Vũ, xin anh cứu tôi.

Triệu Hùng này là một tên cuồng bạo lực, tôi không xin lỗi Lý Thanh Tịnh thì anh ta liền muốn đánh tôi.”
Lưu Minh Vũ đẩy Trần Minh Quân về văn phòng, nói với Triệu Hùng: “Ngài Hùng, năm phút đồng hồ, anh chỉ còn lại hai phút rưỡi thôi.” Anh ta nói xong thì phịch một tiếng khép cửa phòng lại.
Triệu Hùng đi tới tóm chặt tóc Trần Minh Quân, quật anh ta ngã xuống đất, lạnh giọng nói: “Trần Minh Quân, anh còn tưởng rằng người khác có thể cứu anh sao? Lập tức xin lỗi vợ tôi đi, nếu không tôi đưa bức ảnh anh và những người đàn ông kia, xem như quảng cáo nho nhỏ tố giác người qua đường, để mọi người xem miễn phí.”
Trần Minh Quân thế mới biết cái gì gọi là nhân vật hung ác, anh ta so với Triệu Hùng quả thực như gặp được sư phụ.


Mà dường như bên ngoài Lưu Minh Vũ cũng rất kiêng kỵ Triệu Hùng, kiên trì cho riêng anh ta thời gian năm phút đồng hồ.

Một khi mà Triệu Hùng công bố những tấm hình kia của mình với mọi người, bản thân anh ta nào còn mặt mũi tiếp tục sống ở thành phố này.
Trần Minh Quân trừng Triệu Hùng một cái, lạnh giọng nói: “Xem như anh lợi hại!” Anh ta nói xong rồi đi tới trước mặt Lý Thanh Tịnh, vụt một tiếng quỳ xuống nói: “Lý Thanh Tịnh, là Trần Minh Quân tôi không phải người, hãm hại công ty cô.

Chẳng qua tất cả những chuyện này đều là Vũ Trần bảo tôi làm vậy.”
Lý Thanh Tịnh đã biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhưng hôm nay nếu như không có chồng cô Triệu Hùng thì sao có thể bắt những kẻ xấu này nhận lỗi với cô.

Ngay trong thời gian năm phút đồng hồ ngắn ngủi vừa nãy, Lý Thanh Tịnh nhìn thấy một vẻ mặt cực kỳ thô bạo của Triệu Hùng.

Loại khí thế bễ nghễ thiên hạ này ngay cả cô nhìn thấy cũng sững sờ, đây vẫn là người chồng vô dụng yếu đuối của mình sao?
“Trần Minh Quân, tôi sẽ không tha thứ cho anh.

Chẳng qua là anh phạm pháp thì đương nhiên phải có pháp luật đến trừng trị anh.”
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Ông xã, năm phút đồng hồ sắp hết rồi.

Giao bọn họ cho cảnh sát Vũ đi.

Bây giờ anh đưa em về công ty, buổi tối tan làm về nhà sớm một chút, em tự mình xuống bếp làm chút thức ăn ngon cho anh.

Lần này nhớ đừng quên mua rượu nhé.

Chúng ta phải tổ chức ăn mừng, kẻ xấu rốt cuộc đã bị trừng phạt.”
Vừa nghe Lý Thanh Tịnh muốn uống rượu, ánh mắt Triệu Hùng sáng lên.
Con gái Dao Châu của hai người cũng bởi vì sau khi hai người say rượu mới bất ngờ mang thai.
Triệu Hùng vội vàng gật đầu đồng ý: “Vợ, em yên tâm! Chắc chắn đêm nay sẽ có rượu!”.