Chàng Rể Quyền Thế

Chương 8

Bùi Nguyên Minh vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Tôn Hạo Dương làm chuyện này, anh lắc đầu không nói nữa, thay vào đó anh bước đến bên cạnh Trần Hiểu Thu, nói: “Cậu có muốn đi cùng không? Nếu không sợ rằng lát nữa sẽ có người làm phiền cậu đấy.”

“Chuyện này…” Trần Hiểu Thu có chút do dự, mặc dù lúc đi học mối quan hệ của cô và Bùi Nguyên Minh cũng không tệ, nhưng tối nay rõ ràng là Tôn Hạo Dương mời, bây giờ nói đi là đi, như vậy khó tránh khỏi làm mất lòng Tôn Hạo Dương.

Mặt khác, đây không phải là lần đầu tiên Tôn Hạo Dương nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không chỉ lùi đi mà còn chạy đến dụ dỗ mấy bạn học xinh đẹp, lúc này sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, trừng mắt nói: “Bạn học Bùi Nguyên Minh hà, không cút đi thì thôi đi, bây giờ con mặt dày muốn đưa bạn học xinh đẹp của chúng tôi đi, cậu nghĩ mình là ai chứ? Cậu là một người thành công sao? Không phải cậu đã quên đấy chứ? Cậu đang ở rể nhà người ta, người như cậu thật khiến chúng tôi cảm thấy mất mặt!”

“Đúng đúng đúng! Bạn bè chúng tôi đều giỏi như thế này, sao lại có một người bạn không có thể diện như cậu được chứ?”

“Cậu còn không mau cút đi! Trần Hiểu Thu, cậu ta đang ở rể đấy, cậu tuyệt đối đừng để bị cậu ta lừa!”

Buổi tiệc tối hôm nay là do Tôn Hạo Dương làm chủ, bạn bè ở đây đều ở ngoài xã hội lăn lộn bao nhiêu năm, bản lĩnh thì không có chì giỏi đi vuốt mông ngựa nịnh hót là giỏi, lúc này đối với Bùi Nguyên Minh thật giống như là sỉ nhục cậu.

Bùi Nguyên Minh nhíu mày, nếu như không phải vì sợ lát nữa Trần Hiểu Thu sẽ bị liên lụy, anh thật sự chả thèm ở nơi này mà tốn nước bọt

Lúc này, Tôn Hạo Dương nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không chịu đi, cảm thấy bản thân bị mất mặt, anh ta vỗ đập một tấm thẻ ngân hàng xuống bàn, cười lạnh nói: “Phục vụ, thanh toán, nếu có người không chịu đi, vậy thì cho cậu ta mở mang kiến thức một chút, cậu ta có kiếm tiền cả đời cũng không thể ăn bữa tiệc này nổi!”

Nhìn thấy động tác của Tôn Hạo Dương, rất nhiều người kinh ngạc.

Thẻ bạch kim! Nghe nói thẻ bạch kim này phải có trong tài khoản vài trăm tỷ mới cấp được.

Không ngờ Tôn Hạo Dương còn rất trẻ tuổi mà đã thành công đến như vậy, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Trái lại là Bùi Nguyên Minh, mặc dù nhìn thế nào cũng ấy cậu ta là một tên khố rách áo ôm, nhìn thế nào cũng thấy cậu ta là một tên hèn nhát, vô dụng, khoảng cách chênh lệch giữa người với người quá lớn?

Quả nhiên, lúc nhìn thấy tấm thẻ bạch kim, ngay đến cả Tống Kiều Linh cũng phải trố mắt liếc sang Tôn Hạo Dương, khó có thể nhìn ra, tên nhóc này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ.

Nhìn thấy những ánh mắt đầy khen ngợi, vẻ mặt Tôn Hạo Dương rất đắc ý, lúc này anh ta lại trừng mắt với Bùi Nguyên Minh, tiếp tục nói: “Không được, đột nhiên tôi lại muốn thay đổi ý định rồi, phục vụ, bữa cơm hôm nay chia đều đi, có điều trừ phần của cậu ta thôi, phần còn lại cứ tính cho tôi hết đi, cậu đưa cho tôi hai tờ hóa đơn.”

Nhân viên phục vụ gật đầu, lập tức đi in hóa đơn.

Ngay lúc này đến cả Trần Hiểu Thu khẽ đánh mắt về phía Bùi Nguyên Minh, lúc nãy đi sớm đi thì đã không có chuyện gì rồi hay sao chứ? ệc tối nay tính ra cũng đã mấy chục triệu rồi, trung bình mỗi người cũng phải chi hết mấy triệu, Bùi Nguyên Minh lấy đâu ra tiền chứ?

Nghĩ đến việc này, Trần Hiểu Thu thở dài ra một hơi, nhưng sau đó lại lặng lẽ lấy ra tấm thẻ ngân hàng của mình, dù sao cũng phải lấy lại thể diện cho bạn học cũ của mình, nên giúp Bùi Nguyên Minh thanh toán, tránh khiến anh ấy cảm thấy khó xử.

Lúc này, lại nhìn thấy nhân viên phục vụ lúc nãy mang tấm thẻ ra, bên cạnh có một quản lý vội vàng bước nhanh vào trong phòng.

Nhân viên phục vụ đó cùi đầu, áy náy nói với Tôn Hạo Dương: “Là quý khách này ạ, xin lỗi, số dư tài khoản của anh không đủ ạ.”

Tôn Hạo Dương thoáng sửng sốt, cực kỳ phẫn nộ: “Cậu giỡn mặt với tôi hả! Trong tấm thẻ này có mấy chục tỷ, sao cậu lại nói là số dư không đủ được chứ!”

“Vâng thưa anh, nhưng xin lỗi anh, thanh toán lần này hết sáu mươi tỷ ba chục triệu, số còn lại anh cần phải tự thanh toán, anh cần đưa thêm sáu mươi tỷ hai chục triệu…”

“Phụt…”

Nghe thấy con số này, Bùi Nguyên Minh khó mà có thể nhịn cười được, mất lịch sự thì mất lịch sự thôi chứ biết làm sao giờ.

Lời Tôn Hạo Dương nói ra thật không thể tin được, chai rượu nhân viên mang ra lúc nãy, mọi người không ai biết, nhưng Bùi Nguyên Minh thì có thể nhận ra. Đó là rượu Eaton NAIl nồi tiếng, loại rượu hoàng gia chính gốc của Pháp, một ly cũng đã hết hai tỷ tám, vừa nãy Tôn Hạo Dương gọi hắn hai chai, tính ra cũng đã hơn năm sáu chục tỷ.

Lúc này Tôn Hạo Dương bị dọa cho tỉnh rượu, anh ta chỉ vào nhân viên phục vụ nói: “Cậu có bị điện không? Ở đây chúng tôi chưa đến hai mươi người, ăn cũng khoảng bảy triệu thôi chứ? Trung bình mỗi người ba trăm rưỡi? Nhanh nhanh nhanh, mau gọi quản lý của mấy người ra đây, để tôi xem nhà hàng của mấy người rốt cuộc xấu xa đến mức nào!”

Nhân viên phục vụ thở dài một sớm đã đoán trước được chuyện này, liền lùi về phía sau nữa bước, nói: “Đây là quản lý của chúng tôi.”

“Được!” Tôn Hạo Dương trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông ăn mặc tươm tất chỉnh tề trước mặt mình, rồi hét lớn lên: “Nhà hàng của mấy người tính làm cái gì vậy? Anh biết tôi là ai không? Tôi là anh em họ với Lý Đông Lưu đó!”

Quản lý cũng không nóng này, mà vẫn thản nhiên, ung dung lên tiếng:

“Thưa quý khách, thật ngại quá, bữa cơm ở đây chỉ có vài đồng, nhưng hai chai rượu anh gọi khi nãy, là loại rượu cao cấp thượng hạng Eaton XIII, một ly khoảng ba mươi tỷ sáu trăm triệu, anh gọi đến tận hai chai, tổng cộng sáu mươi mốt tỷ, cộng thêm suất ăn, tổng cộng sáu mươi hai tỷ hai chục triệu, có điều để giữ thể diện cho ngài đây, chúng tôi đã bỏ bớt số lẻ đi rồi.

“Có tin ông đây giết anh bây giờ không!” Tôn Hạo Dương tức giận, túm chặt lấy áo sơ-mi của quản lý: “Ba mươi tỷ một chai rượu mà các người cũng có? Cứ coi như là có đi thì ai lại muốn loại đắt như vậy chứ? Tin tôi báo cảnh sát không!”

Quản lý ổn định lại tâm trạng của mình, từ từ hất tay của Tôn Hạo Dương ra.

Anh làm ở vị trí này cũng đã mấy năm rồi, có nói là gặp không biết bao nhiêu người có máu mặt ở đây, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên anh gặp phải trường hợp đã không có tiền rồi còn giả bộ.

Sau khi hít sâu một hơi, anh mới trầm giọng nói: “Thưa anh, tôi muốn nói rõ với anh vài chuyện, thứ nhất, chính anh là người yêu cầu loại rượu tốt nhất ở đây, chúng tôi mới cung cấp cho anh, thứ hai, trước đó nhân viên của chúng tôi đã nhắc anh đến hai lần giá của chia rượu, nhưng anh lại không để ý, thứ ba những chuyện này đều có camera giám sát ghi lại để làm bằng chứng, nếu như anh muốn báo cảnh sát thì xin mời.”

“Bốp bốp bốp…”

Dứt lời, vị quản lý này đã nhẹ nhàng vỗ tay mấy cái.

“Ầm” một tiếng, mấy người ở trong phòng đều bị đá văng ra ngoài, chỉ nhìn thấy hơn mười mấy thanh niên cao to vạm vỡ mang sơ mi chỉnh tề xông vào, trên người nồng nặc sát khí.

Ngay khi bộ phận an ninh báo cáo, quản lý cảm thấy ở đây có người làm loạn, cho nên anh mới gọi vài người bảo vệ đến.

Tôn Hạo Dương xoay người mồ hôi lạnh tuôn ra nhễ nhại, anh run lên cầm cập, cắn răng nói: “Ông chủ của mấy người đâu? Tôi muốn gặp ông chủ của mấy người! Khách sạn ở đây muốn giết người cướp của!”

“Ý của anh, là khách sạn tôi muốn giết người cướp của sao?”

Một người mặc áo sơ mi trắng, cúi đầu, một thanh niên trẻ tuổi cầm trong tay hai quả cầu, vẻ mặt cười như không cười, bước vào.

Anh ta đeo một cặp kính vàng, trông có vẻ rất cà lơ phất pho, nhưng trông anh ta lại rất tà khí, khiến ai nhìn thấy cũng phải hít sâu một hơi.

Ông chủ của khách sạn Royal, Ngô Kim Hổ, được xem như là ông trùm của thành phố Hải Dương, khách sạn Royal này là một trong những sản nghiệp đứng tên anh.

Vốn dĩ Tôn Hạo Nhiên muốn mắng một trận, nhưng lúc này mồ hôi trên mặt lại tuôn ra không ngừng, đây là Ngô Kim Hồ!

Anh ta vừa hót hay lắm, nói cái gì mà Lý Đông Lưu và Ngô Kim Hồ là anh em với nhau, nhưng thật ra anh ta cũng biết rằng, trước mặt Ngô Kim Hồ, Lý Đông Lưu không là cái thá gì cả!

Nói thế nào thì anh ta cũng chỉ là tầng lớp lao động, làm công ăn lương mà thôi!

Thấy ông chủ đến, quản lý lại lạnh lùng nói: “Đây là vị khách mà tôi thấy anh ta dùng thẻ bạch kim, hay là siết lấy chiếc Audi của anh ta đi. Chính miệng anh ta muốn loại rượu tốt nhất, lần đầu gói hai chai, bây giờ lại không muốn thanh toán?”

“Không dám! Không dám!” Tôn Hạo Dương nhanh như chớp tiếp lời: “Chúng tôi đưa, chúng tôi có tiền mà!”

Anh ta vừa nói, vừa nhìn về phía mấy bạn học xin giúp đỡ, trong thẻ của anh ta chỉ có khoảng ba chục tỷ, đây là số tài sản mà bản thân đã bán mạng làm việc mấy năm qua, chiếc Audi vẫn còn đang trả góp, bây giờ anh ta lấy đâu ra tiền mà trả chứ?”

Các bạn học lúc nãy còn đang tâng bốc anh ta, lúc này đều nhìn đi hướng khác. Vừa rồi còn muốn giả bộ lấy loại rượu mắc nhất, bây giờ lại thế này là có ý gì chứ? Muốn chúng tôi đưa tiền ra? Không đời nào!

Thấy dáng vẻ này của bọn họ, làm sao Ngô Kim Hổ lại không nhìn ra, anh từ từ bước đến, vươn tay vỗ vào mặt Tôn Hạo Dương hai cái: “Nhóc con, không có tiền thì đừng học đòi làm sang, làm người đừng có thấp kém như vậy, hiểu không?”

“Dạ dạ dạ…”

“Bữa cơm tối nay tôi có thể không tính tiền.” Ngô Kim Hồ nở một nụ cười đầy thâm sâu: “Nhưng, với một điều kiện…”

“Anh nói đi, anh nói đi! Nhất định tôi sẽ cố gắng làm hết sức…” Vẻ mặt Tôn Hạo Dương nịnh hót.

Ngô Kim Hồ lại cực kỳ tà khí, thản nhiên nói: “Để cô này và cô này, đi với tôi.”

Anh đảo mắt về phía Tống Kiều Linh, rồi sau đó lại nhìn đến Trần Hiểu Thu, hai người con gái này một người thì gợi cảm, người kia thì lại rất thuần khiết.