Chàng Rể Đào Hoa

Chương 27

“Cái gì được đưa đến vậy?”

Dương Ninh Vân thấy Trần Hoàng Thiên cất điện thoại, lập tức hỏi.

Bây giờ mọi người đang nhắm vào Trần Hoàng Thiên, cô không hi vọng có đồ không tốt được gửi đến, tranh lại bị người ta móc mỉa một lần nữa.

Không đợi Trần Hoàng Thiên mở miệng, bạn trai của Dương Ngọc Mai là Hách Kiến Huy đã nói: “Tôi nghe Ngọc Mai nói con rể của bác hai đang ở nhà cô ấy, cũng chỉ mặc quần áo trên shopee. Chắc không phải là anh mua quần áo trên shopee, bây giờ người ta chuyển đến đấy chứ?”

Nói xong, anh ta vẫn không quên sửa lại cổ áo, sợ Trần Hoàng Thiên không biết đồ anh ta mặc chính là của hãng Versace vô cùng xa xỉ.

“Ha ha ha!”

Dương Chí Văn lập tức cười to: “Em rể nói đúng lắm, tên phế vật này suốt ngày mặc đồ giả trên shopee mấy trăm nghìn, chắc chắn đây là đồ anh ta mua trên shopee mang đến!”

Nói đến đây, anh ta cười lạnh với Trần Hoàng Thiên: “Cái tên vô dụng này, không biết ở đâu ra một đống hóa đơn, lừa tao sáu trăm triệu, có ích gì chứ? Còn không phải là để mẹ vợ nuôi à, mày không thường mặc đồ shopee chắc?”

Dương Ngọc Mai che miệng cười: “Một tên vô dụng mà thôi, đồ giả trên shopee cũng hợp với anh ta lắm.”

Sau đó cô ta chỉ quần áo trên người Hách Kiến Huy, kiên ngại nói với Trần Hoàng Thiên: “Versace, chưa từng nghe đến đúng không? Đây là nhãn hiệu của hãng thời trang quốc tế, một bộ quần áo có giá hơn chín mươi triệu, có đủ trả anh tiền lương chuyển phát nhanh một năm không?”

Trần Hoàng Thiên khinh thường cười cười: “Ở vùng đất Lãnh Hoa này, rất nhiều người đi dép lê, nhặt ve chai, nhưng sổ tiết kiệm lại có thể đè chết mấy bộ đồ chục triệu của các người, cho nên đừng khoe khoang, cũng đừng chế giễu, đến lúc mất mặt lại thấy khó chịu.”

“Ha ha!”

Dương Chí Văn cười lớn: “Cái tên vô dụng này, vậy mà mày cũng tin?”

“Anh rể, ở tỉnh lỵ chúng ta đúng là có không ít người giàu có thân phận thấp kém như vậy.” Hách Kiến Huy cười cười.

Sau đó lại quay sang nhìn Trần Hoàng Thiên, cười lạnh rồi nói: “Nhưng người ta ngày ngày kiếm được không ít, còn anh? Suốt ngày chỉ chuyển phát nhanh, cũng xứng coi mình là một người giàu có biết khiêm tốn sao?”

“Anh đã gặp người có sổ tiết kiệm có thể đè chết chúng tôi làm nghề giao hàng chưa?”

“Tôi gặp rồi!” Cuối cùng Dương Ninh Vân cũng không nhịn được: “Tiền tiết kiệm của Dương Ninh Vân tôi có thể đè chết mấy người.”

Bị người trong nhà coi thường còn chưa tính, anh ta chỉ là một người ngoài mà lại nói không ngừng, cô không nhịn được, đây là chồng cô đấy!

Huống chi nhà Trần Hoàng Thiên đã bị phá dỡ, trong ví Zalo Pay chỉ còn hơn chín trăm triệu, nếu đổi thành một cục tiền năm trăm nghìn, cầm ba mươi cục thực sự có thể đập chết người

“Ha ha ha!”

Dương Chí Văn, Dương Ngọc Mai, Hách Kiến Huy đều bị Dương Ninh Vân chọc cười.

“Dương Ninh Vân, cô bị điên rồi à, sổ tiết kiệm của tên này thì có bao nhiêu tiền chứ, cho ăn mấy bữa no là hết, có thể đập chết ai cơ chứ!” Dương Chí Văn không nhịn được mà mỉa mai.

“Đúng vậy.” Dương Ngọc Mai cũng cười nhạo nói: “Coi như anh ta có tiền tiết kiệm, nếu tất cả đổi được ra bảng Anh có thể mua một chiếc xe giống như của Hách Kiến Huy mua cho tôi, thì tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi anh ta!”

“Nhớ lời!” Dương Ninh Vân vô cùng tức giận.

“Được!” Dương Ngọc Mai vỗ ngực nói: “Nếu anh ta có tiền, có thể mua được chiếc xe chín trăm triệu, tôi nhất định sẽ quỳ trước mặt anh ta nói xin lỗi, nhưng điều kiện tiên quyết là, không cho phép mẹ cô xử Dương Chí Văn về việc bị lừa sáu trăm triệu.”

“Được.”

Dương Ninh Vân thở hồng hộc đồng ý, chăm chú và nghiêm túc nói với Trần Hoàng Thiên: “Chúng ta đi mua một chiếc xe, để cô ta quỳ xuống nói xin lỗi!”

Cô rất tức giận, coi như cô mượn tiền của Trần Hoàng Thiên, chờ đến cuối năm ông nội gửi một tỷ hai lãi cho cô, cô sẽ trả lại cho Trần Hoàng Thiên.

“Ninh Vân, con điên rồi, tên vô dụng này thì làm sao có tiền mua xe mấy trăm triệu cơ chứ!” Lý Tú Lan xen vào trợn mắt nói: “Nếu không muốn bị người ta giễu cợt, muốn đi xe sang để người ta hâm mộ, thì ly hôn với tên vô dụng này, mẹ hoàn toàn sẽ không để con phải gả cho nhà giàu trị giá dưới mấy chục tỷ!”

“Còn nếu không muốn ly hôn thì chịu đựng cho mẹ, đừng nghĩ đến việc để mẹ lén cho con tiền, để tên vô dụng kia mua xe về làm mất mặt Ngọc Mai!”

Nói đến đây, bà lại nhìn Trần Hoàng Thiên, mạnh mẽ lên án: “Thứ xấu hổ, còn đứng ở đây làm gì, ông nội sẽ không chào đón cậu, cút đi, đừng tham gia vào buổi tiệc!”

“Ha ha ha!”

Dương Chí Văn, Dương Ngọc Mai, Hách Kiến Huy và cô gái đang tiếp khách ở ngoài cửa khách sạn, cùng một số vị khách đều cười to.

Dương Ninh Vân cũng không chịu nổi người mẹ này, tức giận dậm chân, sao mẹ lại để cùi chỏ ra bên ngoài, trả đũa Trần Hoàng Thiên chứ!

“Con cũng sẽ không đòi tiền mẹ!” Dương Ninh Vân vô cùng tức giận, lôi kéo tay của Trần Hoàng Thiên: “Chúng ta đi.”

“Không cần đâu Ninh Vân.” Trần Hoàng Thiên dịu dàng cười với cô: “Xe đang ở trên đường rồi, cuộc gọi điện thoại vừa nãy là có người đến đưa xe Porsche Panamera phiên bản hàng đầu. Chúng ta chờ một chút, sắp đến rồi.”

“Đến lúc đó…” Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Dương Ngọc Mai, gằn từng chữ: “Để cô ta quỳ xuống nói xin lỗi!”

Dứt lời, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Dương Ninh Vân ngơ ngác nhìn Trần Hoàng Thiên, trong mắt không có chút nghi ngờ mà tràn ngập sự cảm động.

Không thể nghi ngờ, Trần Hoàng Thiên luôn ở sau lưng cô đặt một chiếc Porsche Panamera đến.

Cô không muốn?

Tất nhiên là cô rất muốn!

Lúc cô đi học, nghĩ sau khi mình tốt nghiệp, muốn kiếm tiền tự mua cho mình một chiếc Porsche Panamera, cho nên cô rất cố gắng đọc sách.

Chỉ là sau khi tốt nghiệp Harvard trở về, bị ông nội đưa vào công ty làm, vì không để đám người Dương Chí Văn nói ông không công bằng, cho nên tiền lương của cô rất thấp.

Cô đương nhiên không muốn làm, muốn làm ở công ty đã được đưa ra thị trường hoặc công ty xuyên quốc gia, tiền lương cao, phúc lợi tốt lại còn có tương lai.

Cuối cùng ba cô khuyên nên đi làm ở tập đoàn của nhà họ Dương, chấp nhận cầm mấy triệu tiền lương. Cho đến khi ba cô bị tai nạn, ông nội mới đưa cô lên làm tổng giám đốc, tiền lương của cô không cao hơn bác cả và chú út, chỉ có ba mươi sáu triệu, còn không bằng tiền lương của quản lý bên phòng tài vụ.

Tất nhiên cô rất khó chịu, cũng không muốn làm, nhưng ba cô lại trở thành người thực vật, nếu cô không làm, bác cả và chú út có thể lấy lý do mà không chia hoa hồng hàng năm cho cô, rơi vào đường cùng, cô đành phải làm tổng giám đốc ở công ty, cơ bản không có cơ hội mua Porsche Panamera.

Đêm đó Trần Hoàng Thiên nói muốn mua cho cô, nhưng cô lại không muốn, nên không cho anh mua, không nghĩ tới Trần Hoàng Thiên lại lén lút ở sau lưng cô mua.

Khiến cô rất cảm động!

“Con mẹ nó, tôi không nghe lầm đấy chứ, tên vô dụng này còn nói có người đến đưa xe cho anh ta, mà còn là Porsche Panamera phiên bản hàng đầu? Dương Chí Văn đột nhiên dở khóc dở cười kêu lên.

“Anh cũng đừng tinh tướng.” Dương Ngọc Mai cười lạnh: “Không có tiền mua thì cứ nói thẳng, tinh tướng làm gì? Đến lúc đó không có Porsche Panamera, mặt sẽ bị vả rất đau đấy!”

“Tôi đoán là anh ta mua xe Porsche Panamera đồ chơi, bây giờ chuyển phát nhanh còn chưa đến đâu.” Hách Kiến Huy cười nhạo nói.

“Ha ha!”

Dương Chí Văn và Dương Ngọc Mai đều cười như điên.

“Nếu chút nữa đồ ăn hại này mang xe đồ chơi đến thì ăn hết cho tôi!” Lý Tú Lam tức đến nỗi thở hổn hển nói lắp, cơ bản không nghĩ đến việc đấy là xe thật.

Một tháng được mấy triệu bạc đưa cho bà, có cái rắm anh ta mua được xe Porsche Panamera!

Cho nên bà cảm thấy Hách Kiến Huy nói rất có lý, đây chắc chắn là xe đồ chơi!

“Mẹ, mẹ đừng kích động, đây chắc chắn là xe thật.” Trần Hoàng Thiên nói.

“Xe thật cái rắm!” Em vợ Dương Bảo Trân hung dữ nhìn Trần Hoàng Thiên như muốn róc xương róc thịt anh ra: “Kể cả anh bán cả hai viên thận cũng không mua nổi xe Porsche Panamera cho chị tôi!”

“Ha ha!”

Bọn người Dương Chí Văn bị chọc cười đến nỗi đau bụng.

Chỉ cảm thấy tên vô dụng này con mẹ nó quá hài hước.

Đúng lúc này, một tiếng xe đi đến vang lên.

Rõ ràng là hai chiếc Ferrari, cùng kéo một xe Porsche Panamera không bảng màu trắng tới.

Rất nhanh ba chiếc xe đã dừng lại ở trước cửa quán rượu, ngay sau đó có ba thanh niên mặc đồ xa xỉ xuống xe.

Là Ngô Vĩ Khang và hai người tóc vàng đến!

“Tên ăn hại này, đừng nói chiếc Porsche Panamera này là anh mua đấy chứ?” Dương Ngọc Mai cười lạnh.

Nhưng không ngờ cô ta vừa nói xong, một tiếng quát to vang lên.

“Con mẹ mày, mày nói ai là đồ án hại!”

Rõ ràng là Ngô Vĩ Khang, đằng đằng sát khí dẫn người đàn ông tóc vàng đến trước mặt Dương Ngọc Mai.

“Tôi, tôi…” Dương Ngọc Mai bị dọa đến nỗi cả cơ thể đều run lên, mặt mũi trở nên trắng bệch. .

“Anh trai, anh hiểu lầm rồi, bạn gái của tôi không nói các anh là đồ ăn hại mà là nói anh ta là đồ ăn hại.” Hách Kiến Huy chỉ Trần Hoàng Thiên giải thích.

“Con mẹ mày!”

Ngô Vĩ Khang đá vào bụng anh ta một phát, khiến anh ta ngã xuống.

“Anh dựa vào cái gì mà đánh người!” Hách Kiến Huy tức đến nổ phổi.

“Dựa vào cái gì sao?” Ngô Vĩ Khang cười lạnh, chỉ Trần Hoàng Thiên, gằn từng chữ: “Dựa vào việc anh ấy là anh Thiên mà tao vẫn luôn kính trọng, không phải người mà mày có thể sỉ nhục!”