Editor: Đờ
Dương Hạ chết vào triều đại Trường Hi Nguyên.
Đương tiết tháng bảy, thời tiết nóng nực.
Mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời, tỏa ánh nắng chói chang khiến người ta đi ngoài đường chỉ một lúc thôi cũng chảy mồ hôi ròng ròng.
Nhưng hôm đó trên đường vẫn ồn ào náo nhiệt, dân chúng ra khỏi nhà mà chạy tới pháp trường.
Người người chen chúc kết hợp với khí trời nóng nực khiến không khí tản mát ra mùi hôi thối như xác chết.
Dương Hạ quỳ gối trên đài hành hình, áo tù nhăn nheo, nom nhếch nhác không thể tả, chẳng còn phong thái của đại thái giám nữa.
Đao được mài sắc bén, lưỡi đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nằm trong tay đao phủ chờ hành động.
Còn chưa chém xuống nhưng Dương Hạ đã cảm nhận được sự sắc bén của vết đao, chắc hẳn là chỉ cần cọng tóc bay qua cũng sẽ đứt làm đôi.
Mà chỉ một chốc nữa thôi, thanh đao ấy sẽ chặt đầu của hắn.
Dương Hạ hé mắt nhìn đám đông phía dưới, bên tai văng vẳng tiếng chửi rủa, phỉ nhổ.
Có kẻ lớn tiếng nói, giết đúng lắm, hoạn quan hại nước hại dân, chết là xứng đáng!
Hắn cười khẩy, tóc tai rối bời.
Chẳng qua là vua nào triều thần nấy thôi.
Nếu hắn không thất bại thì hắn vẫn nắm quyền trong triều, như mặt trời ban trưa, những kẻ này đến cả ngẩng đầu lên nhìn hắn cũng chẳng dám nhìn.
Thắng làm vua, thua làm giặc mà thôi.
Tân đế đăng cơ, Dương Hạ chuyên quyền nên đứng mũi chịu sào bị định tội, xét nhà, canh ba ban trưa chém đầu thị chúng, vây cánh liên quan nhốt vào đại lao.
Một tiếng chuông dài vang lên, canh giờ đã đến, hành hình!
Mọi người xôn xao.
Thẻ gỗ đỏ bị ném ra, nện trên mặt đất.
Dương Hạ nhìn chằm chằm thẻ bài gỗ thô ráp kia, hốt hoảng.
Ba mươi năm trôi qua như cưỡi ngựa xem hoa, hắn đã từng hiển hách nhất thời, nắm trong tay quyền sinh quyền sát, nắm trong tay vinh hoa phú quý.
Bao nhiêu người hận không thể giẫm đạp lên hắn chỉ có thể cong eo, cúi đầu, hèn mọn mà nằm trong bóng tối nhìn ra.
Hắn cho rằng đời này không uổng.
Nhưng nếu nói không còn điều gì tiếc nuối thì lại còn một nỗi buồn khó gọi tên ra.
Dương Hạ không hiểu được.
Chẳng hiểu sao hắn lại nhớ đến tân đế.
Dương Hạ đã gặp y hai lần.
Một kẻ nhát gan, chỉ biết sợ hãi, rụt rè, chỉ dám cẩn thận nhìn hắn mà giờ đã chễm chệ trên ngôi vị hoàng đế.
Nghĩ vậy, hơi không cam lòng.
Chợt, Dương Hạ bị đè xuống một cách thô bạo, chóp mũi đầy mùi máu tanh.
Đao nhanh chóng hạ xuống.
Đau thật.
Dương Hạ đã từng chém rất nhiều người, như những lời chính nghĩa nói thì là những triều thần ngỗ nghịch hắn.
Không nghĩ rằng chém đầu là cảm giác này.
Mọi người nói đao phủ ra tay nhanh, chuẩn, gọn.
Lưỡi đao chém xuống như chém quả dưa chuột mà thôi.
Quả nhiên là mọi người rất hận hắn, tên đao phủ hành hình hắn cũng không định nhanh tay.
Gã nhỏ giọng chửi hai câu, định không xử hắn gọn gàng mà dừng lại ở cổ họng nửa giây mới tiếp tục chặt xuống, máu đỏ bắn tung tóe.
Pháp trường ầm vang, tiếng hoan hô, tiếng la hét chói tai.
Dương Hạ không nghĩ rằng mình sẽ tỉnh lại.
Hắn sờ phía sau cổ mình, sờ được làn da ấm áp như thể nỗi đau thấu xương tủy kia là ảo giác.
Dương Hạ ngẩn ngơ như đang trong giấc mơ.
Hắn đờ ra một lát mới nhìn xung quanh.
Phòng không lớn, cửa sổ được che bởi bức màn nho nho, hơi đơn sơ nhưng Dương Hạ chỉ liếc mắt qua cũng nhận ra đây là phòng cũ của mình.
Mười lăm năm trước, khi ở quan giam, hắn ở phòng này.
Dương Hạ bật dậy, vì đứng nhanh quá nên đầu váng mắt hoa, chân chạm đất, lạnh run cả người vẫn thấy hốt hoảng.
Gương mặt trong gương đồng trước mặt Dương Hạ vẫn còn nét trẻ con.
Là gương mặt hắn khi còn trẻ, chưa dính máu tanh sát phạt, chưa hề hung ác nham hiểm, nhìn thật xa lạ.
Dương Hạ nhìn chằm chằm nó một hôi lâu mới nở nụ cười.
Hắn cười lên vô cùng xinh đẹp, như tuyết chảy băng tan, như đóa hoa kiều diễm nở rộ trên mũi kiếm, đẹp đẽ nhưng có thể giết người.
.
Hãy tìm đọc trang chính ở ( TR Цмtrцуen.mE )
Dương Hạ vốn không tin quỷ thần nhưng giờ không tin không được.
***
Úp tạm cho có:D.