So với hội Ngục Huyết bí ẩn thì danh tiếng Ám Ảnh còn vang xa hơn nhiều.
Cái tên Ám Ảnh vang dội đất Giang Đông, đừng nói là giới xã hội đen, mà người bình thường nghe tên Ám Ảnh cũng biết hắn chính là thần chết của Giang Đông.
Nhiều năm trước, Ám Ảnh đơn độc ra tay giết sạch một gia đình, từ đó thanh danh hắn đã lan khắp chốn. Số người chết trong tay hắn nhiều không đếm xuể, đáng với danh xưng thần chết Giang Đông.
Ám Ảnh luôn khiến người ta mới nghe tiếng đã sợ mất mật. Nhưng vài năm gần đây hắn mai danh ẩn tích, Giang Đông ít khi xuất hiện tin đồn liên quan đến hắn. Mọi người đều cho rằng vì hắn có quá nhiều kẻ thù nên mới lui về ở ẩn. Cũng có người đoán hắn đã bỏ mạng rồi.
Nhưng hôm nay Ám Ảnh lại xuất hiện. Nghe nói hắn muốn tới Bạch Vân Cổ Trấn, vừa khéo, sáng nay Bạch Vân Cổ Trấn lại có án mạng, chết liền một lúc năm người.
Liên tưởng hai vụ việc này lại, đương người dân trong Bạch Vân Cổ Trấn đều thấy hoang mang sợ hãi, vô cùng hãi hùng, ai lại không sợ tên thần chết đó chứ?
Đối với Bạch Vân Cổ Trấn, sự xuất hiện của Ám Ảnh chắc khác nào tai họa tận thế. Nhưng với Ngô Bách Tuế thì đây lại là chuyện tốt, vì anh biết, Ám Ảnh là thủ lĩnh của Ngục Huyết, giết giặc phải giết tướng trước, người anh cần tìm nhất chính là Ám Ảnh.
Gương mặt Ngô Bách Tuế lạnh như băng, anh đứng thẳng trên con phố rộng rãi, nhìn những du khách ít ỏi còn sót lại đang chạy trốn mà không buồn nhúc nhích.
“Chú ơi, sao chú còn đứng giữa đường thế này, Ám Ảnh sắp tới rồi, chú mau trốn đi!” Chợt Đường Dĩnh lại chạy tới bên Ngô Bách Tuế, lo lắng khuyên nhủ anh.
Ngô Bách Tuế bất động, anh dửng dưng đáp: “Tôi đang đợi hắn ta.”
Vừa nghe lời này, Đường Dĩnh đã cảm thấy kinh ngạc, cô lo sợ nói: “Chú điên rồi sao, Ám Ảnh là một con quỷ giết người đấy, chú đừng có tự tìm đường chết, nếu chú không còn chỗ nào để đi thì tới nhà cháu đi, bạn cháu đi rồi, vẫn còn phòng cho chú đấy.”
Đường Dĩnh biết Ngô Bách Tuế rất mạnh, nhưng anh có mạnh nữa thì cũng không thể bì với Ám Ảnh, hoặc nói cách khác, bọn họ không thể so bì với nhau. Đối với người bình thường, Ám Ảnh chính là thần chết, hắn muốn ai chết người đó sẽ phải bỏ mạng.
Làm gì có ai đủ năng lực để chống lại thần chết?
Ngô Bách Tuế đáp lại thật đơn giản: “Không cần!”
Đường Dĩnh vẫn không bỏ cuộc, cô tiếp tục khuyên anh: “Chú ơi, chú đừng phân cao thấp với Ám Ảnh, hắn sẽ giết chú thật đấy, chú đừng lấy mạng mình ra đùa!”
Trong lúc đang nói chuyện, Đường Dĩnh chợt phát hiện bên hông Ngô Bách Tuế có vết máu, cô kêu lên ngay: “Chú xem kìa, chú còn đang bị thương nữa, chú về nhà với cháu đi, nhà cháu có thuốc.”
“Tiểu Dĩnh, sao em lại vẫn ở ngoài đường thế, em muốn chết sao, mau về nhà với anh.” Đường Duệ tập tễnh bước tới bên Đường Dĩnh.
Đường Dĩnh nói với Đường Duệ: “Chú bị thương rồi, em muốn đưa chú ấy về nhà.”
Đường Duệ tức khắc kéo tay Đường Dĩnh, nói với vẻ bất mãn: “Em đừng gây chuyện, em muốn để sát thủ tìm tới nhà chúng ta sao?” Nói rồi, Đường Duệ kéo Đường Dĩnh bỏ đi.
Trong lúc đang bị kéo đi, Đường Dĩnh vẫn lớn tiếng gọi với theo Ngô Bách Tuế: “Chú nhìn đi, trên đường làm gì còn người nữa đâu, chú mau đi trốn đi!”
Ngô Bách Tuế nhìn bóng lưng hai anh em Đường Duệ rời đi, ánh mắt anh dần trở nên sâu lắng. Hôm nay anh tới nhà xưởng bỏ hoang, bị Hoàng Quý Lan đánh lén, mắc bẫy của Ngục Huyết, nhưng đầu mối về nhà xưởng bỏ hoàng này là do Đường Dĩnh tiết lộ cho anh. Ngô Bách Tuế không khỏi nghi ngờ hai anh em nhà này. Anh vốn đã định điều tra lại về hai người họ, nhưng giờ nếu Ám Ảnh chuẩn bị xuất hiện, Ngô Bách Tuế cũng không định lãng phí thời gian, anh chỉ cần chờ Ám Ảnh tới là được.
Con đường lớn là vậy mà gần như không có bóng người đúng như lời Đường Dĩnh nói, lác đác vài du khách còn sót lại khi nãy cũng đã chạy hết rồi.
Cả Bạch Vân Cổ Trấn trở nên hoang vắng. Sự sầm uất náo nhiệt trước đó biến mất, chỉ còn lại vẻ tiêu điều kỳ dị, cùng sự im lặng âm u trước khi cơn dông kéo tới.
Bạch Vân Cổ Trấn thật sự sắp rung chuyển rồi.
Tin Ám Ảnh chuẩn bị xuất hiện tại Bạch Vân Cổ Trấn như mọc cánh truyền khắp Giang Đông.
Cũng vì vậy mà các thành phố tại Giang Đông cùng nổi sóng dữ.
Có rất nhiều người xuất phát từ các thành phố khác nhau hùng hổ tìm tới Bạch Vân Cổ Trấn.
Người bình thường thì chỉ sợ hãi muốn trốn khỏi Bạch Vân Cổ Trấn, còn đám người này thì hoàn toàn trái ngược, họ cố tình chạy tới Bạch Vân Cổ Trấn, lý do chỉ vì họ có mối thù sâu như biển với Ám Ảnh.
Ám Ảnh luôn rất bí ẩn, khó có thể bắt gặp hắn, mấy năm gần đây còn bặt vô âm tín, vì vậy mà dù mọi người có oán hờn hằn sâu sắc tới đâu với hắn cũng không thể báo thù. Mà giờ, Ám Ảnh lại xuất hiện tại Bạch Vân Cổ Trấn, đây là cơ hội ngàn năm có một với kẻ thù của hắn ta, ai có thể bỏ lỡ được chứ?
Nhưng có một số chuyện phải tự lượng sức mình, đám tôm tép bình thường chắc chắn sẽ không tới báo thù Ám Ảnh, hôm nay, những người dám tới thị trấn cổ này để trả thù đều là sếp sòng với thế lực mạnh mẽ xưng bá một phương. Bọn họ tới báo thù Ám Ảnh, đương nhiên cũng phải đưa theo các cao thủ hạng nhất.
Để xử lý Ám Ảnh, các thế lực nối đuôi nhau tìm tới Bạch Vân Cổ Trấn.
Nhóm người tới sớm nhất chính là nhóm đại diện cho thành phố Tây Nguyên, kẻ dẫn đầu nhóm người này là ông hoàng cũ của giới xã hội đen Tây Nguyên, Phó Thanh Vân.
Phó Thanh Vân đã thoái lui từ thời còn trẻ, sau khi ông ta rút lui, giới xã hội đen thành phố Tây Nguyên chia làm hai, có hai nhân vật đại diện xuất hiện, một trong số đó là Phùng Thắng Lợi, kẻ còn lại cũng có địa vị ngang hàng với ông ta, đó chính là Tề Thái.
Tề Thái và Phùng Thắng Lợi như hai con mãnh hổ, danh tiếng vang khắp Tây Nguyên. Giới xã hội đen thành phố Tây Nguyên hiện giờ chỉ biết đến Tề Thái và Phùng Thắng Lợi, gần như chẳng mấy ai nghe danh Phó Thanh Vân. Nào ngờ, Tề Thái và Phùng Thắng Lợi đều là do Phó Thanh Vân cất nhắc, Phó Thanh Vân mới chính là ông hoàng thật sự của thế giới ngầm thành phố Tây Nguyên.
Có thể nói, Phó Thanh Vân là người duy nhất có thể thống nhất thế giới ngầm thành phố Tây Nguyên trong lịch sử của mảnh đất này.
Chỉ là nhân vật trong truyền thuyết này lui về ở ẩn khi đang trên đỉnh cao, thoái lui khỏi chốn giang hồ.
Sau khi Phó Thanh Vân thoái ẩn, Tề Thái và Phùng Thắng Lợi mới lên ngôi, thành công leo lên vị trí cao hơn.
Nhưng dù có vậy, hai người vẫn coi Phó Thanh Vân như người thầy của mình, nhất mực nghe lời ông ta. Dù Phó Thanh Vân có thoái lui thì cũng không ai lung lay nổi địa vị vô hình của ông ta. Theo lý mà nói, không ai dám đắc tội với một kẻ đáng gờm như ông ta. Nhưng Ám Ảnh thì không như vậy, hắn không sợ trời, không sợ đất, không sợ đắc tội với bất cứ ai. Con trai của Phó Thanh Vân đã chết trong tay Ám Ảnh. Với Phó Thanh Vân, đây chính là mối thù cả đời khó quên, cũng là chuyện mà ông ta vĩnh viễn không quên nổi. Hôm nay có tin tức hiếm hoi về Ám Ảnh, Phó Thanh Vân bỏ qua hết thảy để rời núi, lao ngay tới Bạch Vân Cổ Trấn.
Phùng Thắng lợi và Tề Thái cũng được coi là hai vị lão tướng của Phó Thanh Vân, biết Phó Thanh Vân báo thù cho con trai, cả hai tức khắc kiên quyết đưa một đám người tới giúp đỡ.
Vì đối tượng báo thù là Ám Ảnh nên Phó Thanh Vân cũng không trông cậy vào Phùng Thắng Lợi và Tề Thái. Vì ông ta biết rõ sức mạnh của Ám Ảnh rất kinh khủng, hắn không phải người mà Phùng Thắng Lợi và Tề Thái có thể xử lý. Người mà Phó Thanh Vân thật sự trông cậy vào chính là cao thủ số một thành phố Tây Nguyên – Phí Trung.
Danh tiếng của Phí Trung tại thành phố Tây Nguyên không vang dội được như Phùng Thắng lợi và Tề Thái, vì ông ta rất kín đáo, không phô trương, cũng chưa từng tham gia vào mâu thuẫn ẩu đả chốn giang hồ. Ông ta chỉ mở một võ quán ở thành phố Tây Nguyên, tuyển một lượng học trò có hạn mỗi năm.
Nhưng dù ông ta có kín tiếng ra sao thì vẫn có rất nhiều người biết Phí Trung chính là cao thủ số một Tây Nguyên, Phùng Thắng Lợi từng tràn trề nhiệt huyết khiêu chiến Phí Trung, kết quả lại thảm bại trở về.
Trước giờ, Phí Trung không màng danh lợi, tiền bạc không có sức cám dỗ với ông ta, người bình thường không thể mời ông ta ra tay. Nhưng lần này, Phó Thanh Vân lại có thể nhờ cậy ông ta, chuyện này không chỉ vì thân phận đặc biệt của Phó Thanh Vân, mà chủ yếu do trước đó Phí Trung từng mắc nợ ân tình Phó Thanh Vân, hai người có tình cảm khá sâu đậm, cùng vì món nợ ân tình này mà Phí Trung mới chịu giúp Phó Thanh Vân xử lý Ám Ảnh.
Một giờ chiều, người phe thế giới ngầm của thành phố Tây Nguyên đã tới Bạch Vân Cổ Trấn, một đoàn vài chục người tụ tập đông đủ tại con phố lớn trống trải.
“Không phải Bạch Vân Cổ Trấn là khu thắng cảnh du lịch sao? Tại sao đường phố lại trống không như vậy?”
“Đúng đấy, thật là không tưởng tượng nổi.”
“Còn phải nói sao, chắc chắn do bọn họ sợ Ám Ảnh rồi.”
“Đúng là một lũ chuột nhắt nhát gan, sợ chết tới vậy ư.”
“Không thể nói vậy được, dù sao thì với người bình thường, Ám Ảnh chẳng khác nào ma quỷ.”
“Vậy hôm nay chúng ta phải thay trời hành đạo, trả lại sự yên bình cho Giang Đông.”
Đám người thấy cảnh tượng khác thường của Bạch Vân Cổ Trấn mà không nén nổi phải xì xào bàn tán.
Đi được nửa đường, bọn họ chợt nhìn thấy có duy nhất một người đang đứng ngay chính giữa đường phố rộng lớn trống vắng.
Người này bẩn thỉu dơ dáy, trông vô cùng nhếch nhác, anh đứng trơ trọi ở đó hệt như một cô hồn.
Người này, chính là Ngô Bách Tuế.
“Sao lại có người ở đó?” Có người trong nhóm của Phó Thanh Vấn cất giọng nghi ngờ.
“Trông bộ dạng tên đó kìa, chắc là một tên ăn xin, ăn xin thì sao biết Ám Ảnh đáng sợ tới đâu, cũng có thể hiểu mà.” Một người khác thuận miệng nói.
“Tôi từng gặp người này rồi, anh ta chính là tên ngốc ở rể nổi tiếng thành phố Tây Nguyên, Ngô Bách Tuế.” Tên đàn em Tề Thái dẫn theo nhận ra Ngô Bách Tuế bèn kêu lên.
Lúc này Phùng Thắng lợi mới nhận ra Ngô Bách Tuế, ông ta nói ngay: “Đừng ăn nói linh tinh, cậu ấy không phải tên ngốc.”
Nói xong, Phùng Thắng Lợi vội tiến lại trước mặt Ngô Bách Tuế, kính cẩn nói: “Chào cậu, Ngô tiên sinh.”
Ngô Bách Tuế thấy Phùng Thắng Lợi mà vẻ mặt không mảy may thay đổi, anh chỉ khẽ gật đầu với ông ta.
Lúc này, Phó Thanh Vân cũng tiến tới, ông ta nói với Phùng Thắng Lợi: “Đây chính là người mà cậu từng nhắc tới, là Ngô Bách Tuế đã dễ dàng đánh bại cậu sao?”
Phùng Thắng Lợi gật đầu: “Vâng.”
“Ha ha, lão Phùng, hóa ra ông bị thằng ngốc thành phố Tây Nguyên đánh sao, sao ông chưa từng nói cho tôi nghe chuyện này vậy?” Tề Thái đứng cạnh hả hê cất lời.
Dù bảo Tề Thái và Phùng Thắng Lợi từng là hai cánh tay của Phó Thanh Vân, nhưng hai người này không hòa hợp với nhau, giờ đã trở thành những tay máu mặt có thân phận, có địa vị rồi nhưng quan hệ của hai người vẫn như nước với lửa, chưa bao giờ hòa hợp nổi.
Tìm được chuyện để châm chọc Phùng Thắng Lợi, Tề Thái vui như mở cờ.
Phùng Thắng Lợi nhìn Tề Thái, nghiêm túc nói: “Lão Tề, ông đừng trách tôi không nhắc ông, đắc tội với Ngô tiên sinh chẳng có lợi cho ông đâu.” Những người khác không biết nhưng Phùng Thắng Lợi rất rõ Ngô Bách Tuế không hề đơn giản.
Tề Thái không hề tin lời Phùng Thắng Lợi. Một tên ngốc có mạnh nữa thì cũng chỉ là tên ngốc mà thôi. Dù bảo anh có thể đánh bại Phùng Thắng Lợi, nhưng điều này cũng chỉ có thể chứng minh Phùng Thắng Lợi già rồi, thui chột rồi, Tề Thái tuyệt đối sẽ không xem trọng một tên ngốc. Vậy nên, ông ta lại thờ ơ khiêu khích: “Tôi nói đấy, thì sao nào? Chẳng lẽ tên ngốc này dám đánh tôi sao?”
Đám đàn em của Tề Thái đều bật cười ha hả, vì bọn họ cũng chẳng để tâm tới tên ngu ngốc nổi tiếng thành phố Tây Nguyên này.
Phùng Thắng Lợi chẳng buồn phí lời với Tề Thái, ông ta lại đưa mắt nhìn Ngô Bách Tuế, tò mò hỏi: “Ngô tiên sinh, tại sao cậu lại đứng đây vậy?”
Ngô Bách Tuế lời ít ý nhiều: “Đợi Ám Ảnh.”
Ba chữ đơn giản này đã nói rõ ý định của Ngô Bách Tuế. Anh tới đây vì Ám Ảnh. Thủ lĩnh của đám người này là Phó Thanh Vân cũng đến tìm Ám Ảnh giống anh, nhưng Phó Thanh Vân không chỉ đưa Phùng Thắng Lợi và Tề Thái theo, mà còn mời cả cao thủ số một thành phố Tây Nguyên – Phí Trung. Để có thể xử lý Ám Ảnh, Phó Thanh Vân cũng phải cẩn thận tới vậy. Còn Ngô Bách Tuế lại đứng chờ Ám Ảnh ở đây một mình, đây đúng là một chuyện hoang đường.
“Lão Phùng, ông nhìn tên ngốc này đi, rõ ràng cậu ta phát bệnh rồi, đứng chờ Ám Ảnh ở đây một mình, rốt cuộc tên ngốc này định làm gì vậy? Chuẩn bị đơn độc chiến đấu với Ám Ảnh sao?” Tề Thái giễu cợt.
Đến cả đám đàn em của Tề Thái cũng không dằn lòng được phải mở miệng: “Tên ngốc này còn mơ mộng hão huyền định chiến đấu với Ám Ảnh một mình sao? Chán sống rồi à?”
“Ha ha, chắc chắn cậu ta không biết Ám Ảnh mạnh tới mức nào rồi, tôi đoán Ám Ảnh đá một cú thôi là cũng đủ giết cậu ta.”
“Đứng đơn độc ở đây chờ Ám Ảnh, đúng là chỉ có tên ngốc mới làm được chuyện này.”
“Thôi được rồi, đừng nói nữa.” Trong lúc mọi người đang say sưa châm chọc Ngô Bách Tuế, Phó Thanh Vân trầm giọng cất lời.
Dù ông ta ngăn mọi người giễu cợt Ngô Bách Tuế, nhưng ông ta cũng không để ý tới anh, đương nhiên Phó Thanh Vân không coi trọng Ngô Bách Tuế rồi. Dù sao bộ dạng của Ngô Bách Tuế cũng rất khó coi, anh lại còn trẻ như vậy, Phó Thanh Vân không nghĩ anh có thể giỏi giang được tới đâu. Nhưng nếu anh có thể đánh bại Phùng Thắng Lợi, khiến Phùng Thắng Lợi phải kính nể tới vậy thì Phó Thanh Vân cũng không thể để Phùng Thắng Lợi mất mặt.
Đám người của Tề Thái thấy Phó Thanh Vân lên tiếng bèn lập tức ngậm miệng lại.
Sau khi nhóm của Phó Thanh Vân có mặt, các thế lực của Giang Đông cũng nối đuôi nhau lần lượt tìm tới.
Con đường vốn vắng tanh dần trở nên náo nhiệt, đến cuối còn đầy ắp người.
Trong ngày đặc biệt này, Bạch Vân Cổ Trấn bé nhỏ chào đón hào kiệt tứ phương, gần như tất cả các cao thủ hạng nhất của tỉnh Giang Đông đều tụ tập lại đây.
Bọn họ đến từ các nơi khác nhau của Giang Đông, nhưng cùng mang mục đích như nhau, cùng nhất trí đánh bại Ám Ảnh.
Kẻ thù của Ám Ảnh không thể bảo là ít. Cao thủ họ mời tới cũng đúng là người sở hữu sức mạnh bậc nhất.
Bạch Vân Cổ Trấn trở thành nơi tập trung của các cao thủ, sự rầm rộ này đúng là trăm năm hiếm có một lần.
Thời gian chầm chậm trôi đi, người đến tới gần như cũng tới cả rồi, mọi người cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị tiêu diệt Ám Ảnh.
Chỉ là Ám Ảnh vẫn cứ chưa chịu xuất hiện.
Mọi người đợi, đợi đến tận bôn giờ chiều, vẫn không thấy bóng Ám Ảnh đâu. Lần này, có rất nhiều người bắt đầu nóng nảy rồi.
Có kẻ không kiềm chế được, thét lên tiếng gào sang sảng: “Ám Ảnh, mày đừng làm con rùa rụt đầu nữa, có giỏi thì xuất hiện so bì cao thấp với bọn tao đi!”