Như vậy cũng tốt, Du Nhiên nghĩ, một năm thời sinh
viên quý giá nhất đã trải qua cùng anh, đây là lúc để đoạn tình cảm đó trở
thành hồi ức.
Anh đã chủ động buông tay, không còn yêu cầu cô phải
lựa chọn, mà đáp án đó rốt cuộc là gì, ngay cả Du Nhiên cũng không rõ.
Và, cũng không còn quan trọng nữa.
Một chương này của cô và Khuất Vân đã hoàn toàn kết
thúc, từ nay về sau, là một chương mới, anh có thể không phải để chính mình
chịu uất ức nữa, còn cô cũng có thể không bị vướng bận nữa.
Kết quả như vậy, đối với bọn họ, đều tốt.
Du Nhiên hiểu, bọn họ đều hiểu.
Chỉ là trong lòng… Chỉ là trong lòng…
Lần trốn đi đó, vết khâu của Cổ Thừa Viễn bị rách, may
mà đến bệnh viện đúng lúc mới không xảy ra sự cố gì.
Du Nhiên vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc anh ta, trải
qua sự kiện lần này, Cổ Thừa Viễn biến thành một đứa trẻ thiếu cảm giác an
toàn, Du Nhiên thật sự không thể rời khỏi anh ta nửa bước.
Nhưng trong lúc bận rộn, Du Nhiên cũng không còn thời
gian rảnh rỗi để nhớ về một số việc, nhớ tới một số người nữa.
Về chuyện cái nhẫn, Du Nhiên không biết phải nói thế
nào, vì vậy cô chọn cách im lặng.
Mấy tuần sau, cuối cùng Cổ Thừa Viễn cũng được xuất
viện, dưới sự chăm sóc hết lòng của Du Nhiên và tác dụng của canh bồi bổ của
Bạch Linh, dường như anh ta còn béo hơn một chút.
Như vậy mới hợp với chiều cao của anh ta.
Mối quan hệ của bọn họ là một loại quan hệ hoàn toàn
mới, hòa lẫn giữa tình thân và sự ăn ý từ nhỏ.
Nhưng đôi khi, sẽ tăng thêm một chút mờ ám – người
tăng thêm thường là Cổ Thừa Viễn.
Bọn họ thường nói đến thời gian khi còn bé – anh ta đi
xe đạp, cho cô ngồi phía sau, đưa cô đi mua bánh kem; tháng Ba, anh ta làm một
con diều cho cô, sau đó hai người tới sườn núi bên cạnh thả diều; ngày hè, anh
ta đưa cô tới bờ sông, cùng nhau bắt tôm cá.
Quãng thời gian vui vẻ đó dường như được ôn lại một
lần qua những lời kể.
Chỉ là, mỗi khi Cổ Thừa Viễn nói đến năm hai người hẹn
hò, Du Nhiên sẽ chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.
Ngoài ra, cô cũng tránh chuyện về chiếc nhẫn.
Cô không nhắc tới không có nghĩa Cổ Thừa Viễn cũng như
vậy.
Tổng cộng anh ta đã cầu hôn cô hai lần.
Lần đầu tiên vào ngày xuất viện, nhìn Du Nhiên đang
thu dọn đồ dùng, anh ta nhẹ giọng nói: “Du Nhiên, chúng ta kết hôn đi.”
Du Nhiên chỉ cười cười, không có bất cứ phản ứng gì.
Lần thứ hai là một tuần sau khi xuất viện, Cổ Thừa
Viễn lại đưa Du Nhiên ra ngoài ăn trưa, sau khi ăn xong, thuận tiện tới một khu
biệt thự xa hoa đang rao bán ở bên cạnh.
Khi đi tới một trong những căn biệt thự trong đó, Cổ
Thừa Viễn đột nhiên hỏi: “Căn nhà này làm nhà mới khi kết hôn thế nào?”
Du Nhiên đương nhiên hiểu ý của anh ta, nói lảng đi:
“Mùa đông ở đây không có tuyết, vậy mà trong phòng khách lại có một cái lò sưởi
âm tường, đúng là giả tạo.”
Cứ như thế, hai lần cô đều chuyển hướng câu chuyện.
Thật ra, Cổ Thừa Viễn cũng có thể coi là một đối tượng
tốt, nếu bọn họ ở bên nhau, Cổ Thừa Viễn sẽ không còn cô đơn, bố mẹ cũng sẽ vui
vẻ, giống như kết cục cả nhà cùng vui.
Nhưng Du Nhiên luôn cảm thấy cô không thể làm như vậy.
Về phần nguyên nhân, cô không biết.
Có lẽ, người không thể nhìn rõ tâm tư của mình nhất,
chính là bản thân.
Du Nhiên nhớ cô từng thề trước mặt Khuất Vân, nói sẽ
tìm một người đàn ông coi cô như báu vật trong lòng bàn tay.
Cô cảm nhận được nỗi khổ khi yêu một ai đó, vì vậy cô
chấp nhận Tiểu Tân, muốn được yêu một lần, nhưng kết quả vẫn là không tốt.
Còn Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên xác nhận, sau khi trải qua
những chuyện đó, anh ta đối với cô tốt, rất rất tốt.
Nhưng tới lúc này Du Nhiên mới mơ hồ nhận ra, thứ mình
muốn dường như còn nhiều hơn thế.
Cô quá tham lam – cô muốn một người yêu mình, mà mình
cũng yêu người đó.
Du Nhiên nghĩ, cô nhất định sẽ cô đơn cả đời.
Lần cần hôn thứ ba của Cổ Thừa Viễn diễn ra trong
phòng Du Nhiên.
Lúc đó, Bạch Linh và Lý Minh Vũ ở trong bếp nấu cơm,
để hai người bọn họ nói chuyện riêng.
Du Nhiên lại nhớ tới một số chuyện thú vị khi còn bé,
vui vẻ mang ra bàn luận.
Khi còn bé, Du Nhiên vừa ăn đậu tương vừa xem ti vi,
kết quả cắn phải lưỡi, máu chảy ròng ròng, lúc đó người lớn đều đã ra ngoài, Cổ
Thừa Viễn đỡ cô lên xe đạp, đi thẳng tới bệnh viện.
“Em nhớ khi đó em cứ nhào vào lòng anh khóc, quần áo
của anh nhuộm đầy máu từ miệng em, khi mẹ tới bệnh viện còn tưởng bụng anh bị
thương, vô cùng sợ hãi.” Du Nhiên khẽ cười.
Lúc đó, cô cũng rất sợ, nghĩ rằng mình sẽ chết, may mà
Cổ Thừa Viễn luôn ở bên an ủi cô.
Trong trí nhớ của cô, Cổ Thừa Viễn luôn áo quần gọn
gàng, sạch sẽ, mang theo một cảm giác lạnh lạnh.
Thích anh ta, có phải từ khi đó?
“Anh nhớ, trước đây, khi ở bên anh, em luôn rất vui
vẻ.” Đường viền đôi môi Cổ Thừa Viễn cong lên thành một đường cong rõ ràng,
giống như đang nhớ lại quá khứ thật tươi đẹp, nhưng chậm rãi, lông mày anh ta
hạ xuống, biến thành dáng vẻ cô đơn: “Đáng tiếc, đều bị anh phá hủy.”
“Đừng nói những chuyện này nữa, giờ không phải tốt lắm
sao?” Du Nhiên lại chuyển hướng câu chuyện: “Em đói rồi, em đi trộm ít đồ ăn
đến đây.”
Nói xong, cô định đứng dậy, nhưng Cổ Thừa Viễn kéo cô
lại.
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, qua một lúc rất lâu mới nói:
“Du Nhiên, cứu anh.”
“Anh…” Ánh mắt Du Nhiên khẽ lay động.
“Nghe nói Khuất Vân đã bắt đầu gặp gỡ cô gái vừa xem
mặt, bố mẹ cô gái đó là bạn của bố mẹ cậu ta.” Bàn tay Cổ Thừa Viễn nắm trên
khuỷu tay cô, ngón tay cái chạm vào gân tay của cô: “Cậu ta đã bắt đầu một cuộc
sống mới.”
“Vậy sao?” Du Nhiên trả lời như vậy, giọng nói thật
bình tĩnh.
“Anh thật hâm mộ cậu ta, không phải vì cậu ta đã từng
ở bên em, mà vì cậu ta cầm được cũng buông được. Anh không làm được, thứ anh
muốn, ngay từ đầu là cái gì thì vĩnh viễn sẽ là cái đó, anh không có được,
chính là trọn đời chìm đắm. Vì vậy… Du Nhiên, xin em hãy cứu anh.”
Đường cong mạnh mẽ trên thân thể Cổ Thừa Viễn trong
giây phút đó dường như mềm đi: “Du Nhiên, đeo nhẫn, vĩnh viễn ở lại bên anh.”
Du Nhiên không biết nên đáp lại thế nào, cô dùng
phương pháp như trước – trì hoãn.
Cô xin anh ta cho cô thêm một ngày, cô sẽ suy nghĩ kỹ
càng, sẽ cho anh ta một đáp án chính xác.
Mà đáp án kia, là cuối cùng, một khi đã nói ra sẽ
không thay đổi nữa.
Thời gian phải trả lời chính là sáng ngày hôm sau, đêm
hôm đó, Du Nhiên không ngủ được, một mình đi dạo bên bờ sông.
Mặt sông là một màu đen sâu kín, thỉnh thoảng có một
chiếc thuyền hàng chạy qua, tạo thành những gợn sóng.
Dựa nửa người vào lan can, Du Nhiên nghĩ, bạn gái lần
này của Khuất Vân sẽ giống cô, hay giống Đường Ung Tử?
Có lẽ, cô gái này chính là một nửa còn lại của đời
anh, có lẽ, bọn họ rất nhanh sẽ kết hôn, có lẽ, những dây dưa đau khổ trong
cuộc tình với cô chỉ là một sự luyện tập trước khi gặp cô gái này.
Cẩn thận nghĩ lại, có thể có một cuộc tình oanh oanh
liệt liệt, đủ loại tình tiết khiến người ta méo mặt, một cuộc tình đáng bị sét
đánh, một cuộc tình khiến người ta chỉ trích lẫn nhau, anh tàn khốc, tôi vô
tình, cô cố tình gây sự với một người có tần suất xuất hiện rất cao trong giấc
mơ của nữ sinh toàn trường như Khuất Vân cũng coi như không uổng phí cuộc đời.
Lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra, ngắm nghía
dưới ánh đèn đường, không tệ, không tệ, kích cỡ vừa vặn, đủ trang nhã, đẹp đẽ.
Có lẽ lúc này chính là lúc để cô bước tiếp – dù sao,
Khuất Vân cũng đã bước tiếp rồi.
Có lẽ, sau khi trải qua rất nhiều phân phân hợp hợp,
Cổ Thừa Viễn mới chính là cái đích đã định trước kia?
Chỉ là… Du Nhiên đã thử vài lần nhưng vẫn không cách
nào đeo vào tay.
Ngón tay và chiếc nhẫn kim cương giống như hai viên
nam chân cùng một cực, đẩy nhau ra xa.
Mắt thấy sắc trời càng lúc càng đen, Du Nhiên cảm thấy
có chút nguy hiểm – kẻ xấu nào mắt mũi không tốt rất có thể sẽ nhìn nhầm cô
thành mỹ nhân mà XXOO.
Du Nhiên vẫn còn nhớ bài học từ thời tiểu học, trước
giờ qua đường đều đi trên vạch kẻ đường – nếu có bất hạnh bị đụng vào còn có
thể ăn vạ được ít tiền.
Gái Diệp thì ghi nhớ khẩu hiệu của Metersbonwe*, không
thích đi trên vạch kẻ đường tầm thường kia, mà phải đi cách đó năm mét – nếu có
bị xe đâm cũng có thể dùng đôi bàn tay nhuốm máu sờ tới vạch kẻ đường, ăn vạ
lấy tiền bồi thường.
* Slogan của hãng thời trang Metersbonwe
là “be different”
Mà lúc này, đang có một người làm chuyện giống như gái
Diệp, cách Du Nhiên năm mét phía bên ngoài, trước mặt, có một người đang sang
đường.
Sống lưng cao thẳng, chân dài thẳng tắp, làn da trắng
nõn, tấm lưng kia, chính là Khuất Vân.
Du Nhiên không có thời gian suy nghĩ vì sao anh lại ở
đây, bởi vì cô nhìn thấy một chiếc xe đang phi như bay từ bên kia tới.
Còn Khuất Vân dường như đang cầm điện thoại nói chuyện
với ai đó, hoàn toàn không chú ý tới sự nguy hiểm trí mạng.
Trong một giây đó, Du Nhiên không suy nghĩ nhiều, một
ý định nảy lên, không một chút do dự, cô chạy thẳng tới bên cạnh Khuất Vân, đẩy
anh sang bên kia đường.
Chiếc xe lướt sát ngay qua vạt áo Du Nhiên, trượt qua
vài mét rồi dừng phắt lại.
Một thanh niên đầu tóc có thể so găng với con nhím,
nhuộm màu mè như vòng ngũ sắc trên đầu Phật tổ Như Lai thò đầu ra khỏi cửa xe,
mắng: “Muốn chết à!!!”
Sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Người cậu ta mắng là Du Nhiên.
Do động tác vừa rồi, Du Nhiên vẫn bảo vệ Khuất Vân ở
bên trong, nhận hết nguy hiểm lên người mình.
Tất cả những hành động này đều là vô thức.
“Cô gái, cô không sao chứ?” Một giọng nói khiến thần
trí của Du Nhiên trở về thể xác.
Du Nhiên quay đầu, phát hiện người mình cứu không phải
Khuất Vân.
Dáng người anh ta rất giống Khuất Vân, gương mặt cũng
rất đẹp, cũng tương xứng với Khuất Vân.
Chính là loại trai đẹp mà nếu Du Nhiên gặp trên đường
sẽ âm thầm nhìn chằm chằm, buổi tối khi đi ngủ còn nhớ lại rồi không ngừng hoang
tưởng.
Trai đẹp rõ ràng vô cùng cảm kích với ơn cứu mạng của
Du Nhiên, liên tục nói cảm ơn, còn kiên quyết muốn đưa Du Nhiên tới bệnh viện
kiểm tra.
Nhưng Du Nhiên cảm thấy sức sống của mình vẫn còn mãnh
liệt, không chịu một chút thương tích nào, nên nhẹ nhàng từ chối.
Nhưng anh chàng đẹp trai này có vẻ đã sinh ra hứng thú
dào dạt với “trái tim vàng lương thiện” của cô, hào hứng mời cô đi ăn.
Du Nhiên dùng lý do giảm béo không ăn đêm để uyển
chuyển từ chối, trai đẹp lại không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi số điện thoại của
cô, nói ngày khác vào ban ngày lại mời cô đi ăn.
Bề ngoài của trai đẹp bắt mắt, dáng người của trai đẹp
cao ráo, lời nói của trai đẹp khéo léo, ánh mắt của trai đẹp nồng cháy, viết
mấy chữ vàng lóng lánh to đùng: nợ nhân tình, tôi nguyện lấy thân báo đáp.
Du Nhiên do dự một lúc rồi nói ra một dãy số, sau đó
mượn cớ bắt xe bỏ đi.
Cô biết cô và anh chàng đẹp trai này sẽ không gặp lại.
Bởi vì, số cô đưa là một số giả.
Bởi vì, cô đã hiểu rõ một việc.
Tới thời gian ước hẹn của ngày hôm sau, Cổ Thừa Viễn
hẹn Du nhiên tới một nhà hàng kiểu Pháp trang trí tao nhã, vô cùng thích hợp để
tiêu tiền, nằm ở khu phố trung tâm.
Khi uống đến canh cà rốt, Du Nhiên quyết định sớm chết
sớm siêu sinh, cô lau miệng, đặt chiếc nhẫn trước mặt Cổ Thừa Viễn.
Cổ Thừa Viễn buông chiếc thìa xuống, một lúc lâu mới
hỏi: “Em thật sự… không chịu tha thứ cho anh sao?”
“Không, em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi.” Du Nhiên
bình tĩnh nói: “Chỉ là, tối hôm qua em đã nhìn rõ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tối hôm qua, em đã cứu một người. Trước đây, khi xem
ti vi, em luôn nghĩ, khi xe lao tới, thật sự có ai đó sẽ đẩy người đang bị nguy
hiểm kia ra sao? Có cần thiết phải dùng chính thân thể của mình nhào qua không,
đúng là tự tìm chết. Nhưng cho tới khi chuyện đó xảy ra với mình, em mới hiểu,
khi đó, con người không còn bao nhiêu lý trí, họ chỉ nghe theo trái tim mình.
Động tác nhào tới kia là vô thức, là vì đảm bảo người mình quan tâm kia sẽ
không bị thương.”
“Người em cứu là Khuất Vân?” Cổ Thừa Viễn lẳng lặng,
chậm rãi hỏi.
“Không.” Du Nhiên lắc đầu: “Chỉ là một người rất giống
anh ấy.”
Nhưng, chuyện đó đã đủ nói rõ tất cả vấn đề.
Khuất Vân nói, cô còn nhớ tới anh, Du Nhiên không tin.
Tiểu Tân nói, cô còn nhớ tới anh, Du Nhiên không tin.
Cổ Thừa Viễn nói, cô còn nhớ tới anh, Du Nhiên vẫn
không tin.
Nhưng chuyện tối qua đã khiến Du Nhiên nhìn rõ trái
tim mình trong nháy mắt.
Thì ra, là sự thật.
“Em sẽ đi tìm cậu ta sao?” Cổ Thừa Viễn hỏi, anh ta
nhìn cô, ánh mắt khiến người ta rất khó đoán biết.
“Không.” Du Nhiên tiếp tục lắc đầu: “Anh ấy đã bắt đầu
một cuộc sống mới, hơn nữa anh ấy đã bỏ cuộc với em rồi.”
Khi cô nghĩ thông suốt, bọn họ đã bỏ lỡ nhau.
Chuyện đời luôn là như vậy.
Du Nhiên vẫn luôn nghĩ rằng, ba cuộc tình này của cô,
anh em, thầy trò, chị em, không thành công là vì chúng quá lệch lạc. Nhưng nghĩ
kỹ lại, tất cả chỉ vì cô quá cố chấp.
Điều cuối cùng cô muốn chính là một người yêu cô, và
cô cũng yêu người đó.
Từ chối Cổ Thừa Viễn, là vì cô không còn yêu anh ta.
Từ chối Tiểu Tân, là vì cô chưa bao giờ yêu cậu ta.
Từ chối Khuất Vân, lúc mới đầu là vì không xác định
anh có yêu cô hay không, sau đó, cô lại không xác định mình còn yêu anh hay
không.
“Có lẽ, em còn chưa gặp được người thật sự dành cho
mình, nhưng không sao, em sẽ đợi.” Du Nhiên cười khẽ: “Yêu đương lâu như vậy
rồi, em có chút mệt mỏi, đã đến lúc nên dời sức lực sang công việc rồi.”
“Em sẽ không yêu anh lần nữa, là ý này phải không?” Cổ
Thừa Viễn hỏi, đôi mắt anh ta dưới ánh đèn có vẻ đen và sâu không đáy.
“Đúng vậy.” Du Nhiên quyết định nói rõ: “Tình cảm nam
nữ, em không thể cho anh nữa, mà sẽ làm em gái anh, sẽ ở bên anh những lúc anh
cần… Xin lỗi, đây là chuyện duy nhất em có thể làm được.”
Vì chính mình, vì người khác, cô sẽ không bao giờ làm
bừa nữa.
Sau khi biết rõ chính mình muốn gì, tiếp đó chính là
kiên trì, cho dù cuối cùng không đạt được gì cũng không thể làm bản thân thất
vọng.
Ngày hôm đó, Cổ Thừa Viễn cũng không có vẻ gì khác
thường, vô cùng bình tĩnh, giống như một hình ảnh phản chiếu của ánh trăng lạnh
lẽo như từ trước tới giờ.
Cuối cùng, anh ta nói: “Chỉ cần anh cần em, bất kể lúc
nào, em sẽ tới sao?”
“Đúng vậy.” Du Nhiên hứa hẹn như vậy.
Cổ Thừa Viễn nhẹ nhàng gật đầu.
Cứ như thế, mọi chuyện dường như đã được giải quyết.
Du Nhiên lại trở về với những ngày điên đảo ngày đêm,
vùi đầu đọc sách, vùi đầu ngủ, tâm trạng vô cùng thoải mái, ngay cả buổi tối
nằm mơ cũng thấy cậu bé Hồ Lô đánh nhau với siêu nhân điện quang.
So với cậu bé Hồ Lô và siêu nhân điện quang trước đây
thì những giấc mơ này cao thượng hơn gấp bội.
Quan hệ giữa Cổ Thừa Viễn và gia đình cô cũng trở về
như lúc ban đầu, giống như người một nhà.
Thì ra con người có thể thay đổi, Du Nhiên quyết định
phải thay đổi chính mình, giữ vững lập trường, tranh thủ gia nhập Đảng, cố gắng
làm một chiến sĩ đắc lực của chủ tịch Mao.
Mùa hè này xảy ra quá nhiều chuyện, vì vậy Du Nhiên
cảm thấy nó qua đặc biệt nhanh, chưa được bao nhiêu ngày trăng mọc đã là khai
giảng.
Đúng lúc này, trong một buổi tụ tập của công ty, Lý
Minh Vũ rút được giải nhất – chuyến du lịch cho hai người tới Quế Lâm.
Nhìn hai ông bà già vô cùng hứng chí sắm sửa hành lý,
Du Nhiên giận đến nghiến răng nghiến lợi – chuyện này rõ ràng là kỳ thị kết
tinh tình yêu là cô đây.
Rưng rưng vẫy tay nhỏ tiễn bố mẹ đi, Du Nhiên cuộn
tròn trên sô pha, dùng cái thìa lớn xúc kem, chuẩn bị luyện tiên.
Không phải luyện thành tiên nữ, mà luyện thành Thiên
Bồng Nguyên Soái.
Đang vui vẻ biến đổi, Cổ Thừa Viễn gọi điện tới rủ cô
ra ngoài ăn, sau khi nghe giọng nói uể oải của cô, hỏi ra chuyện, hiểu ngay
được suy nghĩ của cô, lập tức hạ lệnh cô đi sửa soạn hành lý, cùng anh ta tới
Quế Lâm khiến Lý Minh Vũ và Bạch Linh ngạc nhiên một phen.
Du Nhiên nhảy cẫng lên, làm theo ngay, thu dọn xong
xuôi, khóa kỹ cửa, cô xuống dưới lầu chờ Cổ Thừa Viễn.
Không lâu sau, Cổ Thừa Viễn tới, Du Nhiên mang theo
hành lý lên xe.
Trên đường đi, Du Nhiên loay hoay xử lý cái máy ảnh
không biết vì sao lại trục trặc của mình, thuận miệng hỏi: “Anh lấy vé máy bay
chưa?... Coi như em chưa hỏi đi, việc anh làm, em luôn luôn yên tâm.”
“Em tin tưởng anh như vậy?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
Đây hẳn là một câu nói đùa nhưng lại thiếu sự hài
hước.
Chỉ là, toàn bộ sự chú ý của Du Nhiên đều đặt trên cái
máy ảnh: “Nếu anh mà cũng có sai sót thì thật sự không còn gì để nói nữa rồi.”
“Trong lòng em, anh tốt đến vậy sao?” Cổ Thừa Viễn
hỏi.
“Đương nhiên.” Du Nhiên cầm máy ảnh, đưa lưng về phía
anh ta, vội vàng quay ra chụp cảnh vật ngoài cửa sổ.
Phía sau truyền tới giọng nói của Cổ Thừa Viễn, giọng
nói đó nhạt đến mức gần như xa cách: “Nếu vậy, vì sao không thể tiếp nhận anh?”
Giống như tia lửa điện lóe lên khi chạm vào dây điện,
Du Nhiên chậm rãi buông máy ảnh xuống, nhẹ giọng nói: “Không phải chúng ta đã
nói sẽ không nhắc tới chuyện này nữa sao?”
“Đúng là đã hứa như thế, chỉ là…” Khuôn mặt Cổ Thừa
Viễn giống như được mạ một lớp kim loại màu ấm, nhưng đôi mắt lại là màu lạnh:
“Giờ là lúc nên nhắc tới chuyện đó.”
Trực giác nói cho Du Nhiên biết có điều gì đó khác
thường, ngay lúc này, di động trong túi xách vang lên.
Cô cúi đầu, không dám nhận – trên màn hình là dãy số
của Khuất Vân – Du Nhiên không cố gắng nhớ nhưng khó có thể quên được dãy số
này.
Sau khi điện thoại vang lên ba tiếng, Du Nhiên nghe
máy.
Không có gì phải né tránh, cô nghĩ như vậy.
Đồng thời, quả thật cần một việc nào đó để xua đi bầu
không khí quái dị trên xe.
“Là tôi.” Đây là câu nói đầu tiên của Khuất Vân.
“Tôi biết.” Du Nhiên nói, cũng cố gắng dời sự chú ý
của mình ra ngoài cảnh sắc đang vùn vụt trôi qua ngoài cửa sổ.
Sau đó, Khuất Vân vô cùng nghiêm túc hỏi cô một câu:
“Du Nhiên, em có tin tôi không?”
“Cái gì?” Du Nhiên không hiểu.
Ngữ điệu của Khuất Vân khiến cho không khí lại căng
thẳng lên: “Bởi vì sau đây tôi muốn nói cho em một số sự thật, một số sự thật
mà dù thế nào em cũng không muốn tin.”
“Anh nói đi.” Trò chơi Du Nhiên ghét nhất từ khi sinh
ra đến giờ chính là giải câu đố.
“Thứ nhất, người lái xe đụng vào bố mẹ em chính là do
Cổ Thừa Viễn sai khiến. Thứ hai, lần hiến gan kia, thật ra là một vở kịch đã
dựng sẵn, Cổ Thừa Viễn không bị lừa.”
Hai câu nói ngắn ngủi này giống như qua một lúc thật
lâu mới có thể trôi vào tai Du Nhiên, cô vẫn duy trì tư thế nghe máy, thậm chí
ngay cả lông mi cũng không chớp một cái.
“Em có thể mắng tôi là lừa đảo, có thể khinh thường
tôi, nhưng trước tiên, em hãy nghe lời nói của mấy người trong cuộc đã.” Khuất
Vân nói.
Anh đã thu thập được tất cả chứng cứ rồi.
“Điện thoại của ai vậy?” Cổ Thừa Viễn bỗng lên tiếng
hỏi.
“Bạn học của em.” Nét mặt Du Nhiên vẫn như bình
thường, nhưng trái tim đã bắt đầu đập mãnh liệt.
Khuất Vân ở bên kia ngừng lại một lát, sau đó trầm
giọng nói: “Cổ Thừa Viễn ở bên cạnh em?”
“Ừ.” Du Nhiên đáp nhẹ một tiếng, cũng đổi điện thoại
sang tai bên phải, không muốn khiến Cổ Thừa Viễn phát hiện ra.
“Du Nhiên, hãy nghe tôi nói, lập tức mượn cớ rời khỏi
hắn, đừng một mình ngả bài với hắn, hiểu không?!” Những lời này của Khuất Vân
dùng một ngữ điệu rất chậm, rất nhẹ, nói ra.
Anh cố gắng khiến cô bình tĩnh lại.
“Tớ đang trên đường tới sân bay, tớ sắp đi Quế Lâm,
vậy khai giảng gặp lại nhé.” Du Nhiên cố gắng khiến giọng nói thật bình thường.
Ngắt máy, thấp thỏm chờ đợi năm phút, dường như Cổ
Thừa Viễn không phát hiện ra điều gì.
Sự kiên nhẫn của Du Nhiên đã dùng hết, cô chọn đúng cơ
hội, nói: “Em muốn vào nhà vệ sinh.”
Đi vệ sinh rồi trốn, đây là kế hoạch của cô.
Nhưng Cổ Thừa Viễn giống như không nghe thấy.
“Em không nhịn được nữa.” Không khí trong xe thật
lạnh, nhưng Du Nhiên cảm thấy lòng bàn tay lại đầy mồ hôi.
“Chiêu này, là Khuất Vân vừa mới dạy cho em?” Cổ Thừa
Viễn hỏi, đôi mắt anh ta vẫn nhìn phía trước, mà khóe miệng lại có một độ cong
lạnh lùng tới mơ hồ.
Anh ta biết tất cả.
Du Nhiên cũng không muốn tiếp tục giả vờ nữa, hỏi
thẳng: “Người đâm xe vào bố mẹ, có đúng là do anh sai khiến hay không?”
“Em tin lời của Khuất Vân sao?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Em không tin, vì vậy em muốn nghe lời giải thích của
anh.” Du Nhiên nắm chặt tay.
“Nhưng, em đã tin, nếu không em đã không nghe lời cậu
ta, vội vàng muốn rời khỏi anh.” Cổ Thừa Viễn nói một chuyện thật.
Du Nhiên không nói gì để đáp trả.
Đúng vậy, trong vô thức, cô đã tin Khuất Vân, chuyện
này đủ để giải thích một loạt hành động trốn tránh vừa rồi của cô đối với Cổ
Thừa Viễn.
“Thì ra, diễn trò lâu như vậy, kết quả vẫn cứ là vô
dụng.” Cổ Thừa Viễn lẳng lặng cười, nụ cười kia mang theo hơi lạnh, không ngừng
bao trùm toàn bộ lỗ chân lông của Du Nhiên.
“Những lời này, ý là thừa nhận sao?” Giọng nói của Du
Nhiên hơi run run, giống một người đứng không vững.
“Đúng vậy.” Cổ Thừa Viễn nói.
“Dừng xe!” Du Nhiên trầm giọng ra lệnh: “Từ nay về
sau, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa!”
Anh ta sao có thể làm chuyện như vậy với bố mẹ cô?
Nếu có một chút sai sót, bố mẹ cô có thể vĩnh viễn sẽ
không tỉnh lại.
Anh ta sao có thể đối xử như vậy với sinh mệnh của
những người mà cô yêu nhất!
“Du Nhiên.” Cổ Thừa Viễn nhẹ giọng gọi tên cô.
Du Nhiên quay đầu, nhìn thấy một bình xịt nhỏ và một
lớp sương mù màu trắng phun ra từ vòi phun.
Một mùi vị gay mũi tràn tới, sau đó, Du Nhiên chìm vào
bóng tối.
Khi tỉnh lại, Du Nhiên phát hiện mình đang nằm trên sô
pha trong phòng khách của một biệt thự xa lạ, đầu hơi choáng váng, giống như
say rượu.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là một màu xanh ngắt, toàn bộ
tràn vào trong mắt như đang không ngừng phồng lên.
Nhẫn nhịn cảm giác không khỏe, tựa đầu sang một bên,
Du Nhiên nhìn thấy chân của Cổ Thừa Viễn.
Trong tay anh ta, chính là di động của cô.
“Khuất Vân gọi cho em hơn hai mươi cuộc điện thoại,
xem ra, hắn rất lo lắng cho em.” Cổ Thừa Viễn nói.
“Anh làm thế này là có ý gì?” Du Nhiên phát hiện hai
tay của mình đang bị chiếc còng tay bằng kim loại lạnh lẽo còng lại.
“Du Nhiên, em đã nói, chỉ cần anh cần em, em sẽ đến.
Thế nhưng, bất cứ lúc nào anh cũng cần em, bởi vậy, anh không thể để em chạy
thoát.” Cổ Thừa Viễn đi tới trước cửa sổ sát đất, mở cửa thủy tinh ra, sau đó,
di động của Du Nhiên vẽ một đường cong màu bạc trên không trung, cứ như thế,
rơi xuống chân núi.
“Nơi này là biệt thự nghỉ dưỡng mà anh đã mua, rất yên
tĩnh, sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta. Cổ Thừa Viễn lại trở về bên cạnh
chiếc sô pha Du Nhiên đang nằm, ngồi xuống, bàn tay lướt dọc theo chân cô.
Đầu ngón tay của anh ta lạnh như rút ra từ hầm băng,
cho dù ở trong khí trời nóng như vậy cũng có thể khiến làn da Du Nhiên tổn thương
vì giá lạnh.
“Đầu tiên anh đe dọa, khiến tôi đề phòng, tiếp theo
sai người đâm vào xe bố mẹ tôi, rồi tới trước mặt tôi, khiến tôi làm anh bị
thương, sau đó lại liên hợp với bố anh biểu diễn sự vô tội của mình, khiến tôi
xấu hổ trong lòng, đúng không?” Du Nhiên hỏi, âm cuối hơi run run, có lẽ vì
những ngón tay lạnh lẽo của anh ta, cũng có thể vì chuyện khác.
“Đúng vậy.” Bàn tay Cổ Thừa Viễn vẫn thong thả di
chuyển trên cơ thể Du Nhiên.
“Sau lần rơi xuống nước kia, anh căn bản không hôn mê,
chỉ đang diễn kịch, đúng không?”
“Đúng vậy.” Tay, vẫn luôn di chuyển.
“Lần hiến gan kia, cũng chỉ là một vở kịch cho tôi
xem, anh hoàn toàn không bị Cổ Chí lừa dối, có lẽ, lá gan kia chính là thù lao
mà anh trả để ông ta giúp anh diễn vai phụ, đúng không?”
“Đúng vậy.” Bàn tay mơn trớn từng tấc da thịt, mang
theo tiếng thở dài đầy quyến luyến.
“Anh từ bệnh viện trốn ra, cố ý xé rách vết thương,
lại không muốn quay về bệnh viện chữa trị, chỉ vì muốn ép tôi đeo cái nhẫn kia,
đúng không?”
“Đúng vậy.” Bàn tay, đã đi tới trên đùi cô.
“Còn bố mẹ tôi đi du lịch đúng lúc này, cũng là công
lao của anh, đúng không?”
“Sếp của công ty bố em có quen biết với anh, phần
thưởng lần này do anh tài trợ, điều kiện chỉ có một – cho bố mẹ em rút trúng
giải nhất, tạm thời rời đi.” Cổ Thừa Viễn nói thẳng ra tất cả.
Đã không còn gì cần giấu giếm nữa.
Thì ra, từng hành động của anh ta, từng câu nói của
anh ta, đều là một sợi tơ nhuộm đầy âm mưu, chầm chậm, đan thành một cái lưới
lớn, quấn lấy cô.
Sau khi biết được chân tướng, cảm xúc Du Nhiên cũng
không phun trào, không nổi điên, mà chỉ bình tĩnh hỏi một câu: “Làm như vậy, có
đáng không?”
Thật sự đáng giá sao?
Đáp án của Cổ Thừa Viễn là khẳng định: “Nếu anh không
làm như vậy, em sao có thể thân cận anh một lần nữa, thậm chí còn suýt chút nữa
nhận lời cầu hôn của anh?”
“Nhưng một ngày nào đó, tôi vẫn sẽ biết sự thật, khi
đó, tôi cũng sẽ rời đi.” Du Nhiên nói.
“Em cho rằng khi đó em vẫn có khả năng rời khỏi anh
sao?” Cổ Thừa Viễn hỏi, giọng nói trầm thấp, giống như chui vào da rồi hóa
thành những mũi kim bén nhọn.
“Tôi đã không còn yêu anh, chúng ta ở bên nhau sẽ
không hạnh phúc.” Du Nhiên lắc đầu.
“Anh sẽ hạnh phúc, chỉ cần có em, anh sẽ hạnh phúc.”
Bàn tay Cổ Thừa Viễn bất giác đã đặt lên bụng Du Nhiên.
“Nhưng tôi sẽ không hạnh phúc.” Ánh mắt Du Nhiên trầm
tĩnh như nước: “Tôi không yêu anh, ở bên anh tôi sẽ không hạnh phúc, giống như
khi mẹ ở bên bố anh, ngay cả cười mẹ cũng cười rất ít.”
“Du Nhiên, anh không phải Cổ Chí, anh sẽ làm cho em
hạnh phúc.” Cổ Thừa Viễn nói.
“Không, anh sẽ không.” Giọng nói của Du Nhiên bỗng
lạnh đi: “Bởi vì anh hoàn toàn không quan tâm tôi có hạnh phúc hay không, thứ
anh quan tâm chỉ là chính mình, thứ anh quan tâm chỉ là cảm giác của một mình
anh… Anh căn bản không hề yêu tôi.”
Cổ Thừa Viễn chậm rãi cúi thấp người xuống, kề sát môi
vào bên tai Du Nhiên: “Có yêu hay không, rất nhanh em sẽ biết.”
Giữa đôi môi và vành tai, có một vài sợi tóc ngăn
cách, cảm giác ngứa ngáy khiến cho Du Nhiên sợ hãi một cách khó hiểu.
Giây tiếp theo, bàn tay Cổ Thừa Viễn lập tức bắt đầu
kéo khóa quần jeans của cô.
“Anh muốn làm gì?” Du Nhiên vô cùng sợ hãi, sử dụng
hai tay đã bị còng lại để ngăn cản.
Nhưng Cổ Thừa Viễn chỉ dùng một tay đã gạt đi được sự
chống cự của cô, một bàn tay vẫn tiếp tục sờ lên phần bụng dưới của cô, nói:
“Trước đây, anh luôn cho rằng, nếu anh là con ruột của mẹ, bà ấy sẽ không bỏ
rơi anh, nếu như vậy, cho dù khổ sở thế nào, bà ấy cũng sẽ vì anh mà vĩnh viễn
ở bên Cổ Chí.”
Du Nhiên càng nghe càng cảm thấy những lời này lạnh
đến thấu xương: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Vì vậy, nếu em có con của anh, em cũng sẽ không rời
khỏi anh.”
Ngữ điệu của Cổ Thừa Viễn rất nhẹ, rất chậm, nhưng lại
giống như búa tạ, đập thẳng lên thái dương của Du Nhiên.
“Anh không thể làm chuyện như vậy!” Du Nhiên bắt đầu
liều mạng giãy dụa.
Nhưng Cổ Thừa Viễn xoay người lên, dùng cơ thể anh ta
vững vàng chặn cô lại: “Du Nhiên, thời gian để chúng ta nghỉ ngơi ở đây còn rất
dài, chúng ta sẽ có con.”
Du Nhiên cảm thấy cơ thể mình chốc thì lạnh, chốc lại
nóng, hàm răng bắt đầu va vào nhau, cô không dám tưởng tượng đến thời khắc đó.
Khóa quần bị kéo xuống, từng cm một, đi xuống dưới,
tuy thong thả nhưng dù thế nào cũng tới thời khắc mà Cổ Thừa Viễn mong muốn.
Giống như anh ta nói, thời gian còn rất nhiều.
Anh ta sẽ đạt được mục đích, mặc kệ là hy sinh chính
mình, hay hy sinh người khác.
Chỉ cần đủ tàn nhẫn.
Chỉ cần đủ tàn nhẫn…
Du Nhiên bỗng ngừng giãy dụa, cô điều chỉnh hô hấp,
khiến từng tế bào toàn thân đều tích tụ sức lực, trong giờ phút cuối cùng, dùng
trán đập mạnh về phía cằm của Cổ Thừa Viễn.
Sức lực của cô đập tới khiến Cổ Thừa Viễn né tránh
trong vô thức, vì vậy, anh ta tạm thời buông lỏng sự kìm hãm của mình.
Bắt lấy cơ hội, Du Nhiên giãy mạnh anh ta ra, nhào về
phía bàn uống nước, cầm lấy cái cốc ở bên trên, đập mạnh xuống đất.
Cốc trà lập tức nát thành từng mảnh nhỏ sắc nhọn,
không đợi Cổ Thừa Viễn kịp phản ứng, Du Nhiên trực tiếp cầm lấy một mảnh vỡ,
không chút do dự cắt thẳng xuống động mạnh trên cổ tay.
Không ngừng lại một chút, liên tiếp bốn năm vết cắt,
động tác đó giống như cổ tay kia không phải của cô.
Máu tìm được đường đến với tự do, sau đó tiếp tục chạy
theo đường dẫn, chảy ra ngoài, buông mình xuống mặt đất, giống như một hồ nước
bằng máu nho nhỏ.
Nếu phải tàn nhẫn, cô cũng có thể.
Chẳng phải giữ mình vì ai, chỉ là, nếu thật sự có con,
như vậy cũng tương đương một bi kịch khác lại bắt đầu.
Du Nhiên không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra, vì
vây, cô dùng mảnh vỡ này để ngăn cản bi kịch.
Đây là chuyện duy nhất cô có thể làm trong lúc này.
Cổ Thừa Viễn xông tới giật lấy mảnh sứ vỡ kia, nhưng
cổ tay Du Nhiên đã bị thương nghiêm trọng.
“Xem ra, so với cái chết, anh còn đáng sợ hơn, phải
không?” Đôi mắt Cổ Thừa Viễn giống như đất Địa Ngục, đen một cách tinh khiết,
mang theo lửa đỏ.
Du Nhiên đau đến mức mồ hôi chảy ra như tắm, nhưng
khóe miệng vẫn cười: “Khó khăn lắm mới được sống một lần, sao có thể để nửa đời
sau của mình đau khổ?”
Thật ra, Du Nhiên đang đánh cuộc, cô đánh cuộc Cổ Thừa
Viễn sẽ không mở mắt nhìn cô chết, anh ta chắc chắn sẽ đưa cô tới bệnh viện,
đến lúc đó, cô có thể cầu cứu người bên ngoài.
Nhưng điều Du Nhiên không ngờ đến là, Cổ Thừa Viễn bế
cô vào một phòng ngủ rất lớn, sau đó, dùng một cuộc điện thoại để gọi bác sĩ tư
nhân của anh ta tới.
Bác sĩ cẩn thận chẩn đoán, xác định mấy vết cắt của Du
Nhiên không ảnh hưởng đến dây thần kinh và dây chằng, sau đó gây tê và khâu vết
thương, để lại thuốc rồi định bỏ đi.
Lúc này, trong mắt Du Nhiên, bác sĩ này là một cái du
thuyền xa hoa giữa biển rộng, đời nào cô chịu buông tay?
Vội vàng, Du Nhiên dùng một bàn tay khác không bị
thương bắt được một cánh tay của cái du thuyền xa hoa kia, suýt chút nữa còn
đâm cả móng tay vào: “Bác sĩ, mau báo cảnh sát, hắn ta là biến thái, là bệnh
nhân tâm thần, hắn ta bắt cóc tôi, còn nhốt tôi ở đây!”
Bác sĩ còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã truyền tới
giọng nói không nhanh không chậm của Cổ Thừa Viễn: “Người anh gọi tới, em nghĩ
anh ta sẽ giúp em sao?”
Du Nhiên tập trung nhìn, quả nhiên, bác sĩ kia mỉm
cười tách những ngón tay của cô ra.
Ngay lập tức, trong cảm nhận của Du Nhiên, bác sĩ từ
một cái du thuyền xa hoa trực tiếp biến thành con tàu Titanic trong ba mươi
phút cuối cùng của bộ phim.
Nhưng trợn mắt nhìn tên bác sĩ kia bỏ đi không phải
cách làm của Du Nhiên.
Vì vậy, cô dùng cánh tay không bị thương cầm lấy cái
đèn bàn, ném thẳng vào sau gáy anh ta.
Con tàu Titanic thấy chết không cứu rách da, chảy máu.
Sau khi đuổi bác sĩ đi, Cổ Thừa Viễn chậm rãi đi tới
trước mặt Du Nhiên, cái chuông cảnh báo trong lòng Du Nhiên liên tục rung lên,
vội vàng lùi về sau.
“Anh đáng sợ đến vậy sao?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Đúng vậy.” Câu trả lời của Du Nhiên không một chút do
dự.
“Anh chỉ muốn ở bên em, Du Nhiên.” Cổ Thừa Viễn nói.
“Đúng vậy, chỉ là muốn. Anh chỉ muốn trả thù, vì vậy
mới tàn nhẫn bỏ rơi tôi trong sinh nhật mười tám tuổi của tôi; anh chỉ muốn
không còn cô đơn, vì vậy anh mới không để ý đến cảm nhận của tôi, ép buộc tôi
phải ở bên anh; anh chỉ muốn đạt được mục đích, vì vậy hạnh phúc của những
người khác đều không quan trọng… Tôi thông cảm với những gì anh phải chịu khi
còn bé, tôi cũng cảm thấy có lỗi vì những tổn thương tôi đã gây ra cho anh khi
còn nhỏ, nhưng, những điều này không thể trở thành liều thuốc để tha thứ cho
tất cả những hành vi của anh. Cổ Thừa Viễn, tôi không nợ anh gì cả, anh không
thể níu kéo tương lai của tôi, anh không có cái quyền ấy.”
Đôi môi Du Nhiên tái nhợt vì mất máu, màu sắc tái nhợt
đó như những tia sáng gai mắt, đâm vào trong mắt Cổ Thừa Viễn.
Để lại là đau đớn, nhổ đi, vẫn là đau đớn.
“Lúc này, trong lòng em, anh nhất định đáng sợ như
cương thi phải không?” Anh ta hỏi.
Du Nhiên không chút nể mặt: “Không, còn đáng sợ hơn
thế.”
Nghe vậy, khóe miệng Cổ Thừa Viễn khẽ nhếch lên, anh
ta nở nụ cười, chỉ là, âm thanh đó lại giống một tiếng nức nở: “Thế nhưng, Du
Nhiên, em vĩnh viễn sẽ không biết, bản thân em quan trọng với anh đến nhường
nào. Tuổi thơ của em là thứ anh vẫn luôn hướng tới, ở bên em, anh sẽ cảm nhận
được loại hạnh phúc này, cho dù chỉ là một chút hương thơm cũng tốt, có thể
ngửi được nó, đối với anh, đã là đủ rồi.”
Nói xong, Cổ Thừa Viễn nhào về phía cô.
Nhưng Du Nhiên lúc nào cũng duy trì sự cảnh giác, thân
thể lập tức co lại, sau đó kéo đứt băng vải trên tay, nhẫn tâm kéo nứt vết
thương, máu chảy ra.
“Buông tay!” Du Nhiên gầm nhẹ: “Nếu không tôi sẽ chết
ở đây!!!”
“Buông tay?” Cổ Thừa Viễn nhẹ giọng nhắc lại những lời
này: “Một lần buông tay, anh đã mất em tròn bốn năm, lúc này, anh không thể nào
buông tay nữa.”
Nói xong, anh ta cầm lấy chiếc kéo để cắt băng vải,
nhanh chóng cắt lên tay mình một đường.
Màu đỏ Du Nhiên quen thuộc từ mạch máu Cổ Thừa Viễn
tuôn ra.
Sau đó, anh ta như một con báo vồ mồi, dùng sức lực
không cách nào ngăn cản, cấp tốc đè Du Nhiên lên giường.
Cổ tay anh ta chạm vào cổ tay cô, hai loại máu hòa vào
nhau, chảy xuống ga trải giường, nở ra những bông hoa vừa chói mắt vừa vắng
lạnh.
“Cho dù chết, hai chúng ta cũng phải chết cùng nhau.”
Giọng nói của Cổ Thừa Viễn bình tĩnh đến mức không giống âm thanh của một người
đang sống.
Nói xong, anh ta cúi người xuống, hôn lên cổ cô.
Giống như một con quỷ hút máu đẹp đẽ, tái nhợt, chỉ
đến vào những khi tờ mờ tối, đang hút dòng máu cứu lấy sinh mệnh của mình.
Môi Cổ Thừa Viễn lạnh như đúc kết lại từ giá lạnh của
toàn thế giới, từng chút một, đóng băng sinh mệnh của Du Nhiên.
Du Nhiêng ngẩng đầu nhìn trần nhà, cái đèn có chụp đèn
giả cổ màu xanh thẫm kia đang lắc lư trong không trung, trong im lặng.
Huyết quản nơi cổ tay đang nảy lên theo nhịp tim đập
thình thịch, mỗi một tiếng đều đau như dao cắt.
Thân thể Cổ Thừa Viễn nặng đến mức cô không cách nào
chịu nổi, phổi bị ép tới mức chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
Vậy thì phải dùng hơi thở cuối cùng này đi, Du Nhiên
dùng giọng nói khàn khàn gào ra một câu nói từ sâu trong lòng.
“Cái tên Khuất Vân chết băm chết vằm, mất dạy, đã ngu
còn tỏ ra nguy hiểm, giả tạo đến mức đáng bị sét đánh, giả nai đến mức đáng bị
người cưỡng hiếp, tổ sư bà nhà anh chết ở chỗ nào rồi!!!”
Trong giờ phút nguy hiểm nhất, người Du Nhiên nghĩ
đến, chỉ có Khuất Vân, chỉ có Khuất Vân.
Cho dù cô biết anh không thể nào xuất hiện ngay lúc
này, nhưng nếu cô phải chết, cô cũng muốn trước khi chết, gào lên một câu thật
lòng nhất này.
Một câu gào thét này có thể coi như kinh thiên động
địa, tiếng vang tạo thành từ đó cũng rất cao – Du Nhiên còn nghe thấy cả tiếng
động trên cầu thang ngoài cửa.
Theo lý mà nói, tiếng động đó phải là càng lúc càng
nhỏ, nhưng Du Nhiên phát hiện ra, âm thanh đó càng lúc càng gần, nghe rất rõ,
giống như tiếng cộp cộp của giày da gõ trên mặt đất.
Vài giây sau, cửa bị phá, sau đó, trọng lượng của Cổ
Thừa Viễn trên người Du Nhiên nhất thời biến mất – người nào đó đã kéo Cổ Thừa
Viễn ra, sau đó dùng một nắm đấm đánh ngã anh ta trên mặt đất.
Mà người nào đó trong truyền thuyết, chính là Khuất
Vân, với vẻ mặt còn đáng sợ hơn cả cương thi thiếu nửa cái đầu đang nhảy cóc.
Cổ Thừa Viễn không phải loại người yếu ớt, anh ta đứng
dậy, lập tức đánh trả.
Hai bên đều đã từng tập luyện, lúc này đang đánh đấm
rầm rầm, bịch bịch, hự hự, máu văng tung tóe, xương khớp kêu rắc rắc.
Du Nhiên vô cùng muốn ngồi dậy xem trận đấu đặc sắc
này, nhưng cơ thể cô sau khi thả lỏng trong liên tục căng thẳng, lại mất máu
quá nhiều, không thể duy trì được nữa, đôi mắt đảo tròn, trợn lên, đầu lệch đi
một cái rồi hôn mê.
Không có mơ mộng, bởi vì thời gian chỉ như chớp mắt
một cái, cô đã tỉnh lại.
Trước khi mở mắt, Du Nhiên biết sắp tới đây cô sẽ phải
đối mặt với hai loại sự thật.
Một cái là Cổ Thừa Viễn bị đánh bại, Khuất Vân cứu
được cô trở về.
Cái còn lại là Khuất Vân bị đánh bại, đồng thời đã bị
trồng trong khoảng rừng ở ngọn núi phía sau, chờ đến mùa rồi thu hoạch.
Vì vậy, động tác mở mắt này của Du Nhiên phải dùng
toàn bộ dũng khí.
Kết quả không khiến cô thất vọng.
Khuất Vân ngồi bên cạnh cô.
Chỉ là – gương mặt tuấn tú kia bị đánh chỗ xanh chỗ
tím.
Du Nhiên chớp mắt, chớp mắt, rồi lại chớp mắt, giống
như không nhận ra anh.
“Xin giới thiệu một lần nữa.” Khuất Vân nói: “Tôi
chính là Khuất Vân chết băm chết vằm, mất dạy, đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, giả
tạo đến mức đáng bị sét đánh, giả nai đến mức đáng bị người cưỡng hiếp đây.”
“Anh chưa bị chôn à? Hay vừa từ dưới đất chui lên?” Du
Nhiên nhìn những vết thương trên mặt Khuất Vân, hỏi.
“Cổ Thừa Viễn cũng bị thương không nhẹ, tôi và cậu ta,
không ai hơn ai.” Khuất Vân hiểu được ý của Du Nhiên.
Lúc này Du Nhiên mới liếc mắt nhìn bốn phía, phát hiện
mình đang nằm trên giường bệnh, chỗ cổ tay có một lớp băng rất dày.
“Cổ Thừa Viễn đâu?”
“Tôi vốn định báo cảnh sát, nhưng mẹ em gọi điện tới
xin cho cậu ta, nói mọi chuyện cứ chờ em tỉnh lại rồi hỏi ý kiến của em.” Khuất
Vân nhìn theo ánh mắt Du Nhiên, dừng lại ở vết thương của cô, dùng tay mình
trùm lên nó một cách rất tự nhiên: “Mẹ vợ tương lai của tôi đã nói, tôi không
dám không nghe, cậu ta giờ đang nằm ở một bệnh viện khác – khi tôi và cậu ta
lăn từ trên cầu thang xuống, cậu ta bị vỡ đầu, khâu hơn mười mũi.”
Bàn tay Khuất Vân khô ráo, ấm áp, nhiệt độ đó xuyên
qua lớp băng gạc truyền thẳng tới mu bàn tay cô.
“Còn anh, thì gãy một chân.” Du Nhiên nhìn cái chân bó
thạch cao và chiếc xe lăn anh đang ngồi, cho ra kết luận này.
“Đúng vậy, kết quả là ba người đều bị thương nặng,
phải gọi xe cấp cứu.” Khuất Vân nhớ lại: “Trong phòng khách một người vỡ đầu,
một người gãy chân, trong phòng ngủ trên tầng còn có một người cắt cổ tay tự
sát, suýt chút nữa đã lên trang nhất ấy chứ.”
“Em cứ tưởng anh sẽ bế em lên, từng bước đi tới bệnh
viện cơ.” Giấc mơ lãng mạn của Du Nhiên thật sự tan thành mây khói.
“Tôi không gọi em dậy, bắt em bế tôi đến bệnh viện đã
là may cho em rồi.” Khuất Vân giơ cái chân thạch cao của anh lên.
Du Nhiên có thể tưởng tượng được trận chiến ấy nhất
định vô cùng oanh liệt.
Suy nghĩ tiếp tục quay ngược về trước, Du Nhiên phát
hiện ra rất nhiều nghi vấn.
“Làm thế nào anh phát hiện những việc Cổ Thừa Viễn đã
làm?”
“Theo sự hiểu biết của tôi, Cổ Thừa Viễn tuyệt đối
không tỏ ra yếu đuối như thế, cậu ta không phải loại người như vậy, về chuyện
này, nhất định có điều gì đó không bình thường. Cậu ta liên tục tỏ vẻ yếu ớt,
khiến em không đề phòng, nếu tôi không có hành động gì, đầu óc em chắc chắn sẽ
chọn sai đường, làm sai chuyện. Vì vậy tôi tạm thời rời đi, tránh khỏi sự chú ý
của cậu ta, trong khoảng thời gian đó ngầm điều tra rõ mọi chuyện. Thật ra, tất
cả mọi chuyện cậu ta đã lên kế hoạch rất tốt. Ngay từ đầu tháng Năm, Cổ Chí đã
kiểm tra ra bệnh của ông ta, ông ta khép nép cầu cứu Cổ Thừa Viễn, sau khi chịu
đủ loại sỉ nhục, cuối cùng Cổ Thừa Viễn cũng đồng ý cắt gan cứu ông ta một
mạng, nhưng điều kiện chính là phải liên hợp diễn một vở kịch trước mặt em,
khiến em áy náy, nhẹ dạ, cuối cùng bước xuống vũng bùn.”
“Nói vậy, anh nói từ bỏ em chỉ là một viên đạn khói
thôi hả?” Du Nhiên nhỏ giọng nói: “Cổ Thừa viễn nói, anh và một cô con gái của
cán bộ cấp cao xem mặt thành công, đang cầm tay, sóng vai rảo bước trên con
đường tiến tới hôn nhân… Cô gái đó, không có thật đấy chứ?”
“Gần đây tôi mới phát hiện, đeo kính không số cũng có
thể khiến mắt có vấn đề.” Khuất Vân bỗng chen vào một câu không đầu không đuôi.
“Mắt anh có vấn đề gì à?” Du Nhiên vươn tay vẫy vẫy
trước mặt anh.
“Nếu không có vấn đề, vì sao mỗi lần nhìn em tôi lại
có ý nghĩ không phải em thì không được?” Đôi mắt Khuất Vân đen như mực, sáng
quắc nhìn cô.
Du Nhiên cố gắng khiến giọng nói của mình bình thường,
nhưng cuối cùng khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên thành một nụ cười.
Phải thừa nhận, lời này khiến trong lòng cô cảm thấy
vô cùng hưởng thụ.
“Hơn nữa, tôi cũng là một người rất giữ chữ tín, người
nào đó đã hứa với tôi rằng cô ấy sẽ trở về, tôi nhất định phải chờ cô ấy.”
Khuất Vân hướng đôi mắt đẹp lên, trong đó là màu của nắng.
Em thề, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh, cho dù rời đi
một thời gian nhưng sẽ quay về.
Du Nhiên nhớ chính cô đã nói ra lời thề này trong sự
tính toán của Khuất Vân.
“Lần này, là lỗi của tôi, chọc giận em rời khỏi tôi,
chờ lâu một chút cũng đúng thôi.” Ngón tay Khuất Vân di chuyển trên lớp băng
của Du Nhiên.
Đầu ngón tay anh thật ấm áp.
Du Nhiên biết, Khuất Vân là một tấm vải đen giữa mùa
hè, nhìn có vẻ lạnh nhưng lại hấp thụ nhiệt độ của ánh mặt trời tươi đẹp, nếu
thật sự được anh ôm, toàn thân sẽ thật ấm áp.
“Du Nhiên, em nói xem có đúng không?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên giương mắt, nhìn anh.
Đôi môi anh, có độ dày vừa đúng, cánh môi căng mọng bị
một sức lực nào đó làm cho khẽ mím lại, giống như đang chờ đợi một lời tuyên án
nào đó.
Lời tuyên án đến từ phía cô.
Thế nhưng, còn gì để nói đây?
Trong thời khắc nguy cấp nhất, cô gọi tên anh, điều đó
đã nói rõ tất cả.
Trải qua rất nhiều chuyện, điều gì đó vẫn bế tắc trong
lòng Du Nhiên không biết đã tan biến từ lúc nào.
Còn tránh né cái gì, còn tranh đấu cái gì, còn cố chấp
cái gì, còn che giấu cái gì.
Cô còn yêu anh, còn chú ý tới những tổn thương của
anh, chỉ là quá yêu, chỉ là vẫn đang yêu.
Tuy khởi đầu của câu chuyện rất khó chịu, nhưng kết
cục lại là những lời “không phải em thì không được”, điều này quan trọng hơn
bất cứ thứ gì khác.
Bọn họ là trai chưa vợ, gái chưa chồng, đều là những
đứa trẻ có lập trường chính trị đúng đắn, có cùng một loại tôn giáo tín ngưỡng,
ủng hộ cùng một đất nước, yêu sạch sẽ, thích vệ sinh, đạo đức, trí tuệ, thể
chất, thẩm mỹ, lao động đều phát triển đầy đủ, kết hợp lại với nhau, tuyệt đối
là chuyện tốt của chế độ xã hội chủ nghĩa, kiến thiết văn minh tinh thần và văn
minh vật chất, làm rạng rỡ, thêm vinh dự cho tổ quốc.
Quan trọng hơn cả là anh yêu cô, hơn nữa, cô cũng yêu
anh.
Khó khăn lắm mới được sống một lần, thì cứ mặt dày,
quên hết tiền duyên chuyện cũ, vứt bỏ tự tôn, liều lĩnh khí thế yêu một lần,
như thế cũng không có gì không thể.
Nhưng trước khi nói ra câu nói kia, Du Nhiên vẫn phải
hỏi mấy vấn đề trước,
“Sau này, anh còn tự nhiên bày vẻ mặt mẹ kế ra cho em
nhìn nữa không?”
“Sẽ không.”
“Sau này, anh có còn chuyện gì cũng giấu em nữa
không?”
“Sẽ không.”
“Sau này, anh có còn phạt em rửa bát, lau nhà vì em
lén nhìn trai đẹp nữa không?”
“Sẽ không.”
“Sau này, nếu trong nhà chỉ còn một gói mì thịt bò cà
chua, anh có còn tranh với em nữa không?”
Lần này, Khuất Vân im lặng.
Nước mắt trên mặt Du Nhiên chảy ra như mì sợi, thì ra
đến cuối cùng, địa vị của cô trong cảm nhận của anh vẫn không bằng một gói mỳ
ăn liền, mọi người nói xem khổ khổ sở sở xoắn xuýt hơn hai mươi vạn chữ còn có
nghĩa lý gì nữa?
Đang khóc hứng trí, Khuất Vân bỗng ngồi lên giường
bệnh của cô, sau đó, thành thạo hôn lên môi cô, cái lưỡi trơn mịn lượn một vòng
trong miệng cô.
“Sẽ không… Nhưng chờ em ăn xong, tôi sẽ ăn miếng thịt
có mùi thịt bò cà chua là em.”
“Nếu vậy…” Du Nhiên bỗng nhướn người lên, cắn vào môi
Khuất Vân, sau đó lùi lại, giống như một con mèo xòe móng vuốt trêu đùa người
ta: “Em sẽ quay về.”
Giây tiếp theo, con mèo là cô bị một con thú khác ôm
hôn thật chặt.
Trong sự sung sướng hít thở không thông, Du Nhiên biết
rằng, hai người bọn họ, ai cũng trốn không thoát.
Đây là bài học thứ hai mươi mốt mà Khuất
Vân dạy cho Du Nhiên - Kết quả, anh mới là người cuối cùng kia.