Khuất Vân không lập tức trả lời, ánh mắt anh vẫn dừng
trên người cô gái kia.
Thật ra khoảng thời gian đó không lâu, nhưng Du Nhiên
vẫn cảm nhận được một cảm giác lạnh lạnh mơ hồ, không có lý do.
“Cô ta là bạn gái cũ của Cổ Thừa Viễn… Đường Ung Tử.”
Khuất Vân nói.
Đường Ung Tử, một cái tên rất đặc biệt, Du Nhiên nghĩ.
Đường Ung Tử ngoài cửa sổ vẫn đang đi tới, bỗng nhiên,
một người đàn ông gọi cô ta lại, hai người nói với nhau mấy câu.
Bóng người cao gầy kia chỉ cần liếc mắt một cái Du
Nhiên đã nhận ra, người đàn ông kia chính là người đã an ủi cô trong nhà Cổ
Thừa Viễn.
Xem ra, bạn cũ không chỉ có một người.
Người đàn ông cao gầy kia rất mẫn cảm, dường như anh
ta cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn, quay đầu lại, nhìn thẳng tới chỗ Du
Nhiên và Khuất Vân.
Bông tuyết bay trong không trung, làm cho tầm nhìn trở
nên không rõ, nhưng Du Nhiên vẫn nhìn thấy ánh mắt người đàn ông cao gầy kia có
chút kinh ngạc, hoặc là, còn phức tạp hơn cả kinh ngạc, còn có chút … lo lắng.
Du Nhiên không có thời gian phân tích tỉ mỉ, bởi vì
giây tiếp theo, Khuất Vân đã lên tiếng: “Chúng ta mang đồ ăn về phòng đi.”
Du Nhiên muốn hỏi vì sao, nhưng Khuất Vân đã đi tới,
ôm lấy thắt lưng cô, trong sự dịu dàng còn mang theo chút ép buộc, cứ thế lôi
cô về phòng.
“Ăn đi.” Sau khi về phòng, Khuất Vân cẩn thận bóc giấy
bọc bên ngoài chiếc hamburger, rồi đưa cho Du Nhiên.
Chứng tỏ anh không muốn giải thích chuyện vừa xảy ra.
Du Nhiên cắn một miếng, bánh mì xốp, thịt gà bên trong
rất béo, hòa cùng với rau xanh, vô cùng ngon miệng.
Nhưng trong lòng Du Nhiên có điều suy nghĩ nên cũng
không cảm thấy thèm ăn.
Nhai qua loa đồ ăn trong miệng hai cái rồi nuốt xuống,
Du Nhiên mở miệng hỏi: “Vì sao phải chạy?”
“Chạy cái gì?” Khuất Vân hỏi lại.
“Anh biết rồi còn hỏi.” Du Nhiên nói.
Khuất Vân cắm ống hút vào hộp đồ uống, đưa cho Du
Nhiên, nhưng Du Nhiên không nhận, Khuất Vân để xuống chiếc bàn trước mặt cô.
Nhiệt độ của đồ uống rất cao, chỉ chốc lát sau, dưới
đáy cuốc đã hiện lên một tầng hơi nước, những bọt nước rất nhỏ.
“Người đàn ông kia, tên Vưu Lâm, là bạn thân của Cổ
Thừa Viễn, mà quan hệ của tôi và Cổ Thừa Viễn lại không được tốt, đương nhiên
giữa tôi và Vưu Lâm cũng có chút khó xử.” Khuất Vân giải thích.
Du Nhiên biết, Khuất Vân sẽ không bỏ đi vì lý do như
vậy, đây không phải tình cách của anh.
Bởi vì trong hành động của anh còn có sự lo lắng,
giống như sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Du Nhiên muốn hỏi mọi việc cho rõ ràng, nhưng vừa định
mở miệng, Khuất Vân bỗng đi tới trước mặt cô, khom người ngồi xuống, vươn tay,
bàn tay ôm lấy gương mặt Du Nhiên.
Bàn tay Khuất Vân, ban đầu có hơi lạnh, nhưng một lúc
sau Du Nhiên lập tức quen với nhiệt độ đó.
Cũng không biết ai đã dùng nhiệt độ của mình để thay
đổi nhiệt độ của người kia.
“Em thích tôi phải không?” Khuất Vân lại hỏi vấn đề
này.
“Chuyện này ai cũng thấy.” Tuy đối với nữ sinh, chuyện
này cũng chẳng phải chuyện gì lấy làm vinh hạnh, nhưng Du Nhiên vẫn rất thành
thật mà nói ra sự thực.
“Vậy, em thề đi.” Khuất Vân yêu cầu.
“Thề cái gì?” Du Nhiên tò mò.
“Tôi muốn em nói, em sẽ không rời khỏi tôi… Cho dù rời
khỏi một thời gian, nhưng sẽ trở về.” Giọng nói của Khuất Vân bình tĩnh một
cách kỳ lạ.
“Vì…” Vì sao lại nhắc tới chuyện này, Du Nhiên muốn
hỏi như vậy, nhưng ngay khi âm thanh đầu tiên mới phát ra khỏi miệng cô, Khuất
Vân đã vươn một ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt lên môi cô.
“Nói theo tôi: em thề, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi
tôi, cho dù rời khỏi một thời gian, nhưng sẽ trở về.” Khuất Vân lúc này thật cố
chấp.
Trong lòng Du Nhiên cho dù có vô hạn nghi hoặc, nhưng
đều bị độ ấm trên ngón tay Khuất Vân hòa tan, cô cảm thấy có một thứ gì đó thần
bí khiến cô nói theo Khuất Vân: “Em thề, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh, cho
dù rời đi một thời gian, nhưng sẽ trở về.”
“Thật ngoan.” Khuất Vân nhướng mày cười, khiến cho
không khí trong phòng cũng trở nên thật nhu hòa.
Du Nhiên thừa nhận, chiêu này của Khuất Vân vô cùng
lợi hại, bởi vì cô lúc này đã như bị chuốc thuốc mê, mơ màng, không biết đến
bất cứ chuyện gì khác.
“Ăn xong thì dọn dẹp lại một chút, chúng ta phải đi.”
Khuất Vân xé túi tương cà, dùng cọng khoai tây chấm một ít, đưa vào trong miệng
Du Nhiên.
Du Nhiên vừa nhai vừa hỏi: “Sao lại đi sớm như vậy,
không phải anh nói sẽ ở lại vài ngày sao?”
“Tôi muốn đưa em tới thành cổ Phượng Hoàng ngắm cảnh
tuyết.” Khuất Vân nói: “Nơi đó rất đẹp.”
Du Nhiên vừa nghe được đi chơi, lập tức ăn càng nhanh,
còn Khuất Vân ở bên cạnh thu dọn hành lý của hai người.
Khuất vân làm việc rất có trật tự, rất nhanh đã dọn
dẹp xong hai túi hành lý.
Du Nhiên vừa ăn xong một miếng khoai tây cuối cùng,
Khuất Vân lập tức kéo cô ra khỏi phòng, đi tới đại sảnh thanh toán tiền phòng.
Vừa ăn cơm no, Du Nhiên lại buồn ngủ, cứ thế tựa đầu
trên lưng Khuất Vân nghỉ ngơi.
Khuất Vân và nhân viên khách sạn nhẹ giọng nói chuyện,
những âm thanh này tạo ra những rung động rất nhỏ trong cơ thể anh, truyền tới
mặt Du Nhiên, tê tê, đặc biệt thoải mái.
Tuy trong đại sảnh còn có một số du khách, nhưng Du
Nhiên vẫn tự nhiên làm động tác vô cùng thân thiết này.
Bởi vì, hiện giờ người cô dựa vào chính là người đàn
ông của cô, người đàn ông chỉ thuộc về cô.
Hiệu suất làm việc của khách sạn rất nhanh, chỉ nhoáng
một cái, thủ tục đã xong xuôi, Khuất Vân xoay người, cánh tay tự nhiên khua một
vòng trong không trung, ôm lấy bờ vai của Du Nhiên, mang theo cô ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này, Du Nhiên nghe được một giọng nói:
“Khuất Vân, chờ một chút.”
Du Nhiên muốn dừng bước, nhưng cô không làm được, bởi
vì Khuất Vân ở bên cạnh giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục kéo cô đi tiếp.
Thế nhưng Du Nhiên biết chắc chắc rằng Khuất Vân nghe
thấy, bởi vì sức lực anh ôm lấy cô mạnh hơn, đồng thời bước chân cũng nhanh hơn
rất nhiều, giống như đang né tránh thứ gì đó.
Ra khỏi cửa khách sạn, người kia vẫn không bỏ cuộc,
nhất định đuổi theo.
Du Nhiên muốn quay đầu lại, nhưng Khuất Vân không đồng
ý, anh dùng tay giữ đầu cô lại, lúc này, bàn tay anh khiến Du Nhiên cảm thấy xa
lạ.
Bởi vì nó rất cứng, rất lạnh.
Khuất Vân vươn tay, ngăn một chiếc taxi, mở cửa sau,
để Du Nhiên ngồi vào, ngay lúc anh định ngồi vào theo, người vẫn đuổi theo bọn
họ đã ngăn cửa xe đóng lại.
Là Vưu Lâm, là anh chàng cao gầy kia.
Thật ra, Du Nhiên có một thiện cảm nhất định đối với
anh ta, bởi vì một câu an ủi năm đó của anh ta.
Tuy câu nói đó rất bình thường, nhưng Du Nhiên nghĩ,
Vưu Lâm là một người dịu dàng.
“Buông tay.” Khuất Vân ra lệnh, giọng nói của anh có
nhiệt độ giống như tuyết trên mặt đất.
Vưu Lâm nhìn Du Nhiên ngồi trong xe, nhẹ giọng nói:
“Khuất Vân, cậu không thể đối xử với cô ấy như vậy được.”
Trái tim Du Nhiên vì câu nói của Vưu Lâm, cũng vì ánh
mắt thương xót của anh ta mà trở nên rất nặng.
“Cậu không biết gì cả, tất cả những chuyện này đều
không liên quan đến cậu.” Đôi mắt Khuất Vân nhanh chóng lạnh cứng lại.
“Du Nhiên, anh có lời muốn nói với em.” Vưu Lâm thấy
Khuất Vân không nghe liền chuyển hướng về phía Du Nhiên.
Không đợi Du Nhiên trả lời, Khuất Vân lập tức lạnh
lùng nói: “Vưu Lâm, nếu còn không buông tay, tôi vẫn sẽ đóng cửa.”
Vưu Lâm không nghe, vẫn nhìn Du Nhiên.
Khuất Vân trực tiếp ngồi vào trong xe, đưa tay, đóng
sập cửa lại.
Một cú va chạm như thế, nhẹ thì bầm tím, nặng thì gãy
xương, thế nhưng Vưu Lâm không có dấu hiệu lùi bước, anh ta nhìn Du Nhiên, trên
gương mặt bình thường hiện lên một sự kiên quyết.
Khi cửa gần như đóng lại, Khuất Vân vội vàng dừng động
tác lại – bởi vì Du Nhiên đã đưa tay chặn ở sườn xe.
“Vì sao không cho anh ấy nói?” Du Nhiên nhìn Khuất
Vân.
Trong mắt Khuất Vân như có mây khói lưu chuyển, một
lúc lâu sau, anh quay đầu, nói với Vưu Lâm: “Nói chuyện một lúc, được không?”
Vưu Lâm gật đầu, Khuất Vân lập tức xuống xe, nhưng
chưa đi được mấy bước anh đã dừng lại, mở cửa xe, nói với Du Nhiên: “Ngoan
ngoãn ở đây chờ tôi.”
Du Nhiên chỉ nhìn anh, không đáp lời.
Khuất Vân cố chấp, Du Nhiên không trả lời, anh không
chịu đi.
Những cơn gió hỗn loạn mang theo tuyết thổi tới, nhào
lên trên mặt, lạnh như kim châm.
Giống như vô số lần trong quá khứ, Du Nhiên khuất
phục: “Được, em chờ anh.”
Khuất Vân nhanh chóng lấy ra một ít tiền mặt trong ví,
đưa cho lái xe: “Phiền anh giúp tôi trông chừng cô ấy một lúc.”
Chuẩn bị xong tất cả, anh và Vưu Lâm đi tới một nơi
cách xa hơn mười mét.
Hai người đang nói gì, Du Nhiên không nghe thấy, nhưng
cô biết chuyện này có quan hệ rất lớn với mình.
Khi đang cố gắng quan sát vẻ mặt của hai người qua cơn
mưa tuyết, Du Nhiên bỗng cảm giác được bên người truyền tới một mùi thơm lạnh
lùng.
Nghiêng đầu, cô nhìn thấy một bóng người màu đỏ khiến
người khác phải ngỡ ngàng.
Là Đường Ung Tử, cô ta mở cửa xe.
“Lại gặp mặt.” Cô ta nói, giọng nói hơi trầm thấp
nhưng rất êm tai.
Du Nhiên ngồi trong xe, nhất thời không biết đáp lời
thế nào.
“Có hứng thú trò chuyện với tôi không?” Đường Ung Tử
nói.
Một lúc lâu sau Du Nhiên mới trả lời: “Tôi đã hứa với
Khuất Vân sẽ ở đây chờ anh ấy.”
“Thật là một con búp bê ngoan ngoãn.” Trong đôi mắt
nhỏ dài quyến rũ của Đường Ung Tử mang theo chút trào phúng: “Thế nhưng, chuyện
tôi muốn nói với cô chính là chuyện về Khuất Vân.”
“Chuyện gì?” Du Nhiên hỏi.
“Ví dụ như, vì sao anh ấy lại muốn qua lại với cô.”
Đường Ung Tử nói.
Giọng nói của cô ta rất nhẹ, bởi vì cô ta biết, bất kể
những âm thanh này có nhỏ nhẹ thế nào vẫn giống như một cái đinh đóng vào trong
tai Du Nhiên.
Giống như có một bàn tay lạnh lẽo chạm vào tấm lưng ấm
áp của Du Nhiên, một cảnh giác lạnh đến rùng mình tràn ra tứ chi.
“Nếu muốn nghe thì lên xe.” Đường Ung Tử chỉ chỉ một
chiếc xe ở bên cạnh.
Du Nhiên biết, Khuất Vân là một người có bí mật, cô
vẫn biết, ngay từ khi bắt đầu, cô đã trăm phương nghìn kế tìm hiểu, cho tới sau
này, cô đã không còn hỏi tới bí mật này nữa.
Bởi vì yêu một người là một sự cam tâm tình nguyện mù
quáng.
Lúc này, Du Nhiên cũng muốn giống như trước, che hai
mắt, bịt hai tai, nhưng cô không làm được.
Bởi vì câu nói của Đường Ung Tử.
Du Nhiên làm trái với lời thề, cô không tự chủ được mà
theo Đường Ung Tử lên xe.
Lái xe đã nhận tiền, vội vàng muốn tiến lên ngăn lại,
nhưng Đường Ung Tử nhanh hơn, cô ta móc ra hơn mười tờ giấy bạc, vất lên ghế
lái.
Lái xe lại đóng cửa lại một lần nữa.
Con người luôn luôn chỉ nghĩ cho lợi ích của mình.
Đường Ung Tử lái xe rất điên cuồng, một chân nhấn ga,
bánh xe nghiền nát lớp tuyết đọng, bắn về phía trước như tên rời khỏi cung.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Du Nhiên hỏi.
“Không đi đâu cả, ở ngay khu mua sắm bên cạnh, thuận
tiện nói cho cô biết một chuyện.” Đường Ung Tử nói.
Du Nhiên thở sâu, hệ thống sưởi trong xe có trộn lẫn
mùi nước hoa của Đường Ung Tử khiến ngực cô có chút khó chịu: “Câu cô vừa nói
là có ý gì?”
“Khuất Vân là một người đàn ông ưu tú.” Đường Ung Tử
bỗng nói.
“Tôi biết.” Du Nhiên nhướng mày.
“Bất kể người nào ưu tú, đều có quyền lợi chọn một
người cũng ưu tú như vậy.” Đường Ung Tử tiếp tục.
“Tôi vẫn đang nghe.” Du Nhiên kiên nhẫn nghe từng câu
nói mập mờ của Đường Ung Tử.
“Xin lỗi, tôi nói thẳng, cô không phải kiểu người
Khuất Vân thích.” Đường Ung Tử nói.
Nghe vậy, gương mặt Du Nhiên đỏ lên trong nháy mắt, cô
giống như bị lột sạch quần áo, nhục nhã đến tột đỉnh.
“Xin lỗi, tôi nói chuyện rất thẳng.” Đường Ung Tử nhìn
thấy biểu hiện khác thường của Du Nhiên từ kính chiếu hậu: “Nhưng tôi chỉ nói
sự thật, khi Khuất Vân theo đuổi tôi, tôi đã hỏi anh ấy, vì sao muốn hẹn hò với
tôi, câu trả lời của anh ấy là: bởi vì em rất đẹp.”
Nghe được chuyện này, hơi thở của Du Nhiên cứng lại.
Thì ra, Đường Ung Tử và Khuất Vân… cũng có một khoảng
thời gian như vậy.
“Sau này tôi mới biết, từ khi lên cấp ba, tất cả những
cô bạn gái của Khuất Vân đều đẹp số một số hai trong trường.” Đường Ung Tử quay
đầu, ánh mắt lướt qua trên người Du Nhiên, cái nhìn thoáng qua trong yên lặng
kia giống như vô hình giết chết Du Nhiên: “Còn cô, không phải kiểu người anh ấy
thích, chưa bao giờ.”
Tính cách Du Nhiên rất phức tạp, trước mặt người mình
thích, cô có thể bất kể hình tượng mà bằng lòng biến thành một con mèo, còn ở
trước mặt kẻ thù, cô có thể là một con hổ khát máu, không chịu để người ta ức
hiếp.
Lập tức, Du Nhiên cười lạnh nói: “Thế nhưng, Khuất Vân
vẫn đá cô, qua lại với tôi, chuyện này chứng tỏ nhân cách con người vẫn được đề
cao hơn.”
Sau này nhớ lại, Du Nhiên không khỏi nghĩ rằng khi đó
cô thật sự quá xấu xí so với Đường Ung Tử, thế nhưng khi hai người phụ nữ tranh
giành một người đàn ông, bầu không khí không làm cách nào hài hòa được.
Đường Ung Tử mỉm cười nhìn Du Nhiên: “Ai nói với cô là
anh ấy đá tôi.”
“Nếu là cô đá anh ấy, vậy cần gì phải ra vẻ ghen tức
như thế?” Du Nhiên hỏi ngược lại.
Du Nhiên cũng không kém, cũng là phụ nữ, cô có giác
quan thứ sáu của phụ nữ, cô nhận ra rằng dáng vẻ Đường Ung Tử nhìn cô giống như
nhìn kẻ thù đã cướp con búp bê của mình.
“Đời người ai cũng sẽ bị vứt bỏ vài lần, chuyện này
cũng không có gì đáng để mất mặt, Đường Ung Tử tôi lại chẳng phải một kẻ bị vứt
bỏ. Nhưng lúc đó, quả thật là tôi đã phản bội Khuất Vân, tôi không cần thiết
phải lừa gạt cô.” Giọng điệu của Đường Ung Tử đã bình tĩnh lại.
“Sẽ không liên quan đến Cổ Thừa Viễn đấy chứ?” Du
Nhiên liên hệ tất cả những chuyện trước sau lại, cho ra đáp án này.
“Đúng vậy, tôi đã vì Cổ Thừa Viễn mà phản bội Khuất
Vân.” Đáp án này đã tuôn ra từ đôi môi màu sắc tinh tế của Đường Ung Tử.
Sự thật còn đang tiếp tục được vạch trần.
“Khi Khuất Vân học trong trường quân đội, tôi, chính
là bạn gái của anh ấy, lên giường với Cổ Thừa Viễn, bị anh ấy bắt gặp.”
“Ngày hôm sau, anh ấy đánh Cổ Thừa Viễn trước mặt lãnh
đạo.”
“Bởi vì chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, Khuất Vân bị
ép phải thôi học.”
“Ai cũng biết, anh ấy hận Cổ Thừa Viễn.”
“Thế nhưng, tôi không ngờ rằng, anh ấy lại hận đến mức
không tiếc lợi dụng người khác để tổn thương Cổ Thừa Viễn.”
“Còn cô, bất hạnh trở thành kẻ hy sinh. Khuất Vân hẹn
hò với cô, chỉ để trả thù Cổ Thừa Viễn… Chứ không phải vì thích cô.”
Đây là chân tướng của mọi việc, Du Nhiên nghĩ, đây
cũng chính là tất cả bí mật của Khuất Vân.
Giống như một vở kịch, Cổ Thừa Viễn, Đường Ung Tử,
Khuất Vân, ba người bọn họ là diễn viên, còn Du Nhiên chỉ là một công cụ để
phát triển tình tiết.
Trên sân khấu chưa từng có chỗ cho cô, thật là một vai
diễn bé nhỏ đến đáng thương.
“Tôi nghĩ, cô ghét tôi, đúng không?” Đường Ung Tử nói:
“Năm đó, tôi cũng không biết quan hệ của cô và Cổ Thừa Viễn… Hơn nữa, đến nay
tôi đều không hiểu những suy nghĩ của anh ta.”
“Cho dù biết cũng không thay đổi được gì, hơn nữa,…”
Du Nhiên chậm chạp nói: “Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.”
“Thật ra, Khuất Vân và cô căn bản không phải người đi
chung một đường, nếu không phải vì Cổ Thừa Viễn, hai người đã không ở bên
nhau.” Đường Ung Tử bỗng dừng xe lại.
Vì quán tính, thân thể Du Nhiên nghiêng về trước, cô
không cài dây an toàn, đành phải đưa tay đỡ lấy thân thể trong giây cuối cùng.
Lực đập vào quá lớn, khiến cổ tay Du Nhiên tràn ra một
cơn đau âm ỉ.
“Ý của cô là, bảo tôi rời khỏi anh ấy?” Du Nhiên nhẹ
nhàng chuyển động cổ tay, cảm thấy đau đến tê dại.
“Cho dù cô không rời khỏi anh ấy, anh ấy cũng sẽ rời
khỏi cô.” Đường Ung Tử nói, giọng nói của cô ta dường như cũng nhiễm mùi hương
lạnh lùng.
“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô?” Giọng nói
của Du Nhiên bỗng nhiên thả lỏng.
Ánh mắt lạnh lùng quyến rũ của Đường Ung Tử chuyển
hướng về phía Du Nhiên.
“Tôi và anh ấy có thế nào cũng có liên quan gì đến cô?
Mặc kệ Khuất Vân thật tình với tôi cũng được, giả ý cũng được, nhưng xin cô
hiểu cho rõ ràng, hiện tại, tôi là bạn gái của anh ấy; mặc kệ cô phản bội anh
ấy trước cũng được, anh ấy đá cô trước cũng thế, hiện tại, cô đã là quá khứ của
anh ấy.” Du Nhiên quay về phía Đường Ung Tử nhếch khóe môi, nở một nụ cười điềm
tĩnh: “Vì vậy, bất kể giữa tôi và Khuất Vân có xảy ra chuyện gì, cô cũng chỉ là
cái bóng trong quá khứ, đã nên xuống khỏi sàn diễn rồi. Giữa chúng tôi, giờ đã
không còn chỗ cho cô nữa… Rất xin lỗi.”
Ánh mắt Đường Ung Tử lại lạnh xuống, một lúc sau mới
khẽ hừ một tiếng: “Mấy năm không gặp, mỏ nhọn lên không ít nhỉ.”
“Tôi có cần cảm ơn vì lời khen không?” Du Nhiên mỉm
cười lần nữa.
“Lời cần nói tôi đã nói xong, tin hay không, chỉ cần
tìm vài người biết chuyện năm đó hỏi là biết…” Đường Ung Tử chưa nói xong điện
thoại đã vang lên, cô ta nhận máy, ước chừng chờ bên kia nói hai câu, cô ta mới
đáp lại một câu: “Tôi đã biết.”
Sau đó, cô ta ngắt máy, nói: “Khuất Vân ở trong căn
phòng các người đã ở chờ cô, tất cả mọi chuyện, cô có thể hỏi anh ấy cho rõ
ràng.”
“Tôi đã biết.” Du Nhiên nói xong, mở cửa xe, bước xuống.
Đường Ung Tử nhìn ra ý định của cô, nhướng mày nói:
“Không phải cô định đi bộ về đấy chứ?”
“Nghĩ tới chuyện người đàn ông của tôi từng bị cô chạm
vào, trong lòng tôi không quá thoải mái, vì vậy, tôi vẫn tự mình đi thì tốt
hơn.” Du Nhiên nói xong, cũng không có hứng thú nhìn vẻ mặt Đường Ung Tử, hai
tay thắt chặt khăn quàng cổ, đi dọc theo con đường.
Tuyết còn đang rơi, không lớn, nhưng gió quất lên mặt
vẫn hơi đau đau. Giày tuy dày nhưng vẫn không ngăn được nhiệt độ rất thấp của
lớp tuyết đọng, bàn chân Du Nhiên bắt đầu sưng lên.
Đầu óc, rất hỗn loạn, thế nhưng trong thế giới tràn
ngập bông tuyết này, nó đã đông thành một thể rắn hỗn loạn.
Cô tự nói với bản thân, không nên tin lời của Đường
Ung Tử… Ít nhất, không nên tin toàn bộ.
Cô cẩn thận nhớ lại những ký ức giữa cô và Khuất Vân,
từng mảnh ký ức nhỏ thật nhỏ đều bị cô lật lại, kiểm tra thật tinh tế.
Du Nhiên nhớ, tự cô đã đưa ra lời đề nghị hẹn hò, cho
tới nay đều là cô chủ động.
Nếu như Khuất Vân quyết tâm muốn trả thù, anh hoàn
toàn có thể chiều theo ý cô ngay từ đầu, khiến cho cô cảm nhận được hạnh phúc
vô bờ, rồi lại đưa tay đẩy cô xuống, tàn nhẫn tổn thương cô cho Cổ Thừa Viễn
xem.
Nhưng anh không làm vậy, anh chỉ đợi ở một chỗ, chờ Du
Nhiên tự mình tới gần.
Du Nhiên tin chắc, nếu không phải cô chủ động, quan hệ
của bọn họ có lẽ đã kết thúc, chứ đừng nói đến chuyện trả thù.
Du Nhiên có thể khẳng định một chuyện, Khuất Vân không
giống như Đường Ung Tử nói, làm mọi chuyện chỉ vì trả thù.
Ý thức được điểm ấy, Du Nhiên nên yên lòng, nhưng cô
không làm được, bởi vì trong trái tim cô có một cây dằm, đâm thật sâu, cô phải
tìm Khuất Vân để hỏi cho rõ chân tướng.
Du Nhiên đi trong tuyết không có cảm giác mệt, cô đi
từng bước, trở về khách sạn, trở lại căn phòng bọn họ đã ở hai ngày nay.
Khuất Vân đang ở trong phòng chờ cô, trong mắt anh là
vẻ hiểu rõ, anh biết đã xảy ra chuyện gì.
Hệ thống sưởi trong phòng xông thẳng vào mặt càng
khiến cho Du Nhiên rùng mình một cái.
“Đường Ung Tử nói gì với em?” Đây là câu hỏi đầu tiên
của Khuất Vân.
“Cô ta nói về chuyện của cô ta, anh, và cả Cổ Thừa
Viễn.” Du Nhiên nói.
“Em tin những lời của cô ta sao?” Khuất Vân hỏi, đôi
môi anh hơi mím lại.
“Em không biết… Em chỉ muốn biết một việc, Khuất vân,
chỉ một việc, anh đừng dối em, được không?” Du Nhiên nói, đôi môi của cô vì vận
động vừa rồi mà bắt đầu tê dại, máu ngừng trệ, có cảm giác sưng lên,
“Em hỏi đi.” Khuất Vân vừa nói vừa muốn đi tới, nhưng
Du Nhiên làm một tư thế ngăn lại, vì vậy, anh dừng lại.
“Em chỉ muốn hỏi một câu.” Du Nhiên chăm chú nhìn vào
mắt Khuất Vân, phát âm từng chữ thật rõ ràng: “Buổi tối hôm đó, anh nói “bởi vì
em là Lý Du Nhiên”, đó là ý gì?”
Môi Khuất Vân vẫn mím lại như trước, không có dấu hiệu
buông ra, vẻ mặt của anh đã nói rõ tất cả.
Du Nhiên che mặt, găng tay lông xù chạm vào mặt không
có một chút cảm giác.
Du Nhiên nghĩ, nếu trái tim có thể đông cứng thì thật
tốt biết bao.
“Ngày đó, trước khi anh muốn em, chỉ nói với em một
câu, bởi vì em là Lý Du Nhiên… Em cho rằng, những lời này mang theo ý tứ mà mỗi
người con gái đều mong ước, em thật sự cho rằng như thế, anh vĩnh viễn sẽ không
hiểu được cảm nhận của em khi nghe những lời này, thậm chí em còn nghĩ, em có
thể hạnh phúc đến chết.” Khuất Vân không nhìn thấy vẻ mặt của Du Nhiên, bởi vì
cô đã lấy tay che mặt, nhưng giọng nói của cô thật yếu ớt, bất lực: “Nhưng hôm
nay em mới biết, điều anh muốn nói chính là, bởi vì em là Lý Du Nhiên… Bởi vì
em là em gái của Cổ Thừa Viễn, đúng không?”
“Em đoán, ngày mà Cổ Thừa Viễn và Đường Ung Tử phản
bội anh, chính là ngày sinh nhật của anh, phải không?”
“Anh bắt gặp bọn họ trên giường, anh bị đả kích, anh
mất hồn mất vía, thậm chí, anh đã kẹp chết con mèo của anh.”
“Đó là ngày anh không muốn nhớ lại nhất trong đời anh,
ngày sinh nhật của anh, vì vậy anh mới không muốn lái xe, thậm chí không muốn
nói cho người khác ngày này.”
“Nhưng ngày này vẫn sẽ tới, anh uống rượu để quên nó
đi, anh uống say.”
“Là em không may, là da mặt em quá dày, em tự động
dâng mình tới cửa.”
“Anh mở cửa, nhìn thấy em, anh nhớ tới Cổ Thừa Viễn,
nhớ tới Đường Ung Tử, nhớ tới lúc bọn họ ở trên giường, anh quyết đinh, dùng em
để báo thù.”
“Vì vậy, anh lên giường với em.”
“Khi tỉnh rượu, anh rất hối hận, Khuất Vân anh tuy
không phải quân tử nhưng cũng không hư hỏng đến mức không có thuốc chữa, nếu
không, cũng sẽ không bị Cổ Thừa Viễn ngáng chân một cú đau như vậy. Anh hối
hận, anh cảm thấy có lỗi với em, anh cảm thấy khinh thường cách dùng một cô gái
để báo thù, vì vậy thái độ của anh đối với em bắt đầu thay đổi, dùng muôn nghìn
cách khiến em ở lại, mua cho em đồ ăn em thích, mua truyện tranh cho em, cười
với em… Thì ra tất cả những chuyện này không phải vì anh đã thích em, anh chỉ
đang … bồi thường cho em… không hơn.”
Trên đường trở về, Du Nhiên đã ghép tất cả những mảnh
nhỏ lại, tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Thật ra chuyện này cũng không khó, cô nên nghĩ tới từ
lâu, chỉ là… cô không muốn nghĩ.
Du Nhiên vẫn che mặt, cô không dám nhìn Khuất Vân, cô
sợ phải chính tai nghe anh thừa nhận.
Cô nghe tiếng Khuất Vân đi về phía cô, cô cảm nhận
được anh dùng đôi tay ôm lấy cô, thật chặt.
Một lúc lâu sau, Khuất Vân cúi đầu nói một câu: “Du
Nhiên, tôi yêu em, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em.”
Đây từng là những lời Du Nhiên muốn nghe được từ miệng
Khuất Vân nhất, cô vì nó mà tốn rất nhiều công sức, cuối cùng vẫn không có kết
quả.
Thế nhưng ngày hôm nay, trong thời khắc không tưởng
này, Du Nhiên đã nghe được, thật dễ dàng, cứ thế nghe được.
Khuất Vân dùng những lời này gián tiếp thừa nhận suy
đoán của cô.
Sau khi nghe được những lời này, bàn tay vốn run run
của Du Nhiên trở nên bình tĩnh hơn.
Trong phòng rơi vào một bầu không khí tĩnh lặng, tĩnh
đến mức làm cho người ta sinh ra ảo giác có thể nghe được tiếng bông tuyết rơi
ngoài cửa sổ.
Không ai có thể đong đếm được dòng chảy của thời gian,
trong tình huống thế này, một giây, hay một giờ, đều là quá nhanh.
Trong thời khắc an tĩnh nhất, trong thời khắc đến cả
không khí cũng ngừng lưu chuyển, Du Nhiên đột nhiên đẩy Khuất Vân ra.
Sức lực của cô lớn đến mức khiến người ta phải ngỡ
ngàng, cơn giận này là tảng băng nghìn năm, không có độ ấm, thế nhưng vô cùng
có uy lực.
Trong lúc đẩy Khuất Vân ra, Du Nhiên cũng rất nhanh
móc từ trong túi áo lông ra một chiếc chìa khóa, là chìa khóa nhà Khuất Vân, là
chiếc chìa khóa mà trước kia, dù có nói gì cô cũng không chịu giao ra.
Cô dùng hết sức lực ném nó về phía Khuất Vân.
Chiếc chìa khóa tạo thành một tia sáng đặc biệt của
kim loại trong không trung, sau đó, mũi nhọn của nó đập chính xác vào khóe mắt
Khuất Vân.
Máu, yên lặng tràn ra từ vết thương, nhuộm đỏ đôi mắt
Khuất Vân.
Khuất Vân không né tránh, thậm chí còn không chớp mắt,
cứ để mặc dòng máu nóng đậm chảy vào mắt.
Mắt anh, biến thành màu đỏ, một màu đỏ của máu thật
sự.
Du Nhiên còn nhớ cảm nhận của cô khi lần đầu tiên nhìn
thấy Khuất Vân bỏ kính xuống, cô nghĩ, anh giống một con yêu quái.
Anh hiện giờ, nhiễm hơi thở của máu, yêu khí càng
nhiều.
“Anh tổn thương tôi.” Du nhiên chỉ đang trần thuật một
chuyện thực.
Khuất Vân không trả lời, chỉ dùng đôi mắt nhuốm máu
kia nhìn thẳng Du Nhiên.
“Mà hiện tại, tôi cũng làm anh bị thương.” Du Nhiên
tiếp tục nói lên sự thật.
Gương mặt Khuất Vân, vì máu mà càng trở nên thanh nhã
tuấn tú, làm cho thần thánh cũng phải đui mù.
“Vì vậy.” Du Nhiên nói: “Chúng ta không ai nợ ai, từ
nay về sau, không còn bất cứ liên quan nào nữa.”
Đúng vậy, Khuất Vân là yêu ma, còn cô là người phàm
trần, cô không chống đỡ được sự mê hoặc, cô trêu chọc anh, cô đã bị trừng phạt,
cô mệt mỏi rồi, cô không còn sức lực nữa.
Cô từ bỏ.
Khuất Vân, và cả đoạn tình cảm như có như không kia
nữa, Du Nhiên đều từ bỏ.
Nói xong, Du Nhiên cầm lên túi của mình, chạy ra khỏi
cửa, nhưng ở đầu cầu thang, Khuất Vân đuổi kịp cô.
“Trước khi tôi làm ra hành động gì quá khích, buông
tay.” Du Nhiên không nhìn Khuất Vân, vẫn cố chấp đi về phía trước.
Lúc này, cô bị Khuất Vân kéo lại, hoàn toàn không có
cách nào di chuyển, nhưng chân cô vẫn cố gắng đi về phía trước.
Cô không muốn quay đầu lại, vĩnh viễn không muốn.
Từ khi bắt đầu chất vấn, Khuất Vân vẫn im lặng, anh
không nói gì, chỉ đưa tay, giữ Du Nhiên lại, không để cô bỏ đi.
Vết thương trên thái dương anh còn đang chảy máu, dọc
theo đường viên gương mặt anh, tụ lại chỗ quai hàm, nhỏ xuống.
Khuất Vân không có tay nào để lau đi, tay anh, đã dùng
để níu kéo Du Nhiên.
Bọn họ giống như đang có một trận chiến giằng co, ngay
trên lối đi nhỏ.
“Buông tay.” Du Nhiên nói lại lần nữa.
Khuất Vân vẫn nắm chặt hai tay Du Nhiên.
“Buông tay.” Du Nhiên yêu cầu lần thứ ba.
Khuất Vân dùng một tay ấn Du Nhiên vào lòng mình, tay
anh giữ lấy cổ Du Nhiên, che kín gương mặt cô.
“Buông tay, buông tay, buông tay!!!” Du Nhiên giống
như đã không cách nào nhịn được sự mâu thuẫn của Khuất Vân nữa, điên cuồng giãy
dụa.
Cô nắm lấy tay Khuất Vân, cắn mạnh xuống.
Cô dùng rất nhiều sức, trong nháy mắt hàm răng đã chạm
đến da thịt, chất lỏng gay gay như thủy triều tràn vào trong miệng Du Nhiên,
chảy vào trong cổ cô, khiến cô không hít thở được.
Du Nhiên bỏ tay Khuất Vân ra, ngồi xổm trên mặt đất,
khó chịu ho lên.
Cô không ngừng ho, rơi trên mặt đất đều là máu của
Khuất Vân.
Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, Du Nhiên biết,
đó là tay của Khuất Vân.
Du Nhiên bỗng cảm thấy bản thân thật yếu đuối, giống
như một đứa trẻ gặp phải uất ức rất lớn, khóc rống lên.
Nước mắt của cô tuôn ra như suối, từng giọt, từng
giọt, rơi trên mặt đất, hòa lẫn với máu.
Du Nhiên khóc lớn, giống như dùng tất cả sức lực vào
việc này, nước mắt giống như chà xát cọ rửa đôi mắt, khiến cho nó đau nhức.
Tiếng khóc của cô vang vọng trên lối đi nhỏ.
Du Nhiên khóc, khóc đến mức giọng nói cũng khàn đi,
khóc đến mức thân thể run run, khóc đến mức không còn biết xung quanh xảy ra
chuyện gì nữa.
“Hai người như vậy không được đâu… Tôi đưa cô ấy về…
Đừng cố chấp nữa, Khuất Vân, cậu không muốn nhìn thấy cô ấy khóc chết ở đây
chứ… Cô ấy sẽ bình tĩnh lại thôi… Để tôi đưa cô ấy đi.”
Du Nhiên nhớ mang máng, đó là giọng nói của Vưu Lâm.
Sau đó, cô được Vưu Lâm nâng dậy, đỡ tới xe của anh
ta, anh ta nói: “Em gái, đừng khóc nữa, anh đưa em về nhà nhé.”
Du Nhiên vẫn khóc, nghẹn ngào giống như hít thở không
thông, khóc đến mức mỗi dây thần kinh cũng bất giác giật giật.
Khóc đến mức gương mặt sưng phù, cuối cùng Du Nhiên
cũng mệt mỏi, cô ngừng khóc, dựa vào cửa xe, lẳng lặng hít thở.
Cô cứ như vậy, nửa sống nửa chết hơn một tiếng, cuối
cùng cũng thu được một chút sức lực để mở miệng: “Tôi muốn về nhà.”
“Chúng ta đang trên đường về nhà em.” Vưu Lâm nói,
giọng nói của anh ta rất êm tai.
“Tôi không muốn anh ta đi theo.” Du Nhiên nói.
“Được, anh đã đuổi cậu ta đi rồi.” Giọng nói của anh
ta có một loại ma lực khiến người khác yên lòng.
“Tôi và anh ta, là ai không đúng?” Du nhiên nói.
“Giữa em và cậu ta, anh không có tư cách lên tiếng.”
Vưu Lâm hơi cúi đầu.
“Anh là người xấu.” Du Nhiên dùng đôi mắt sưng đỏ như
quả đào nhìn chằm chằm Vưu Lâm.
“Bởi vì anh nói sự thật cho em?” Vưu Lâm hỏi.
“Không, bởi vì anh luôn xuất hiện vào lúc tôi thảm hại
nhất.” Du Nhiên nói.
“Anh đáng chết.” Vưu Lâm nghiêm túc nhận lỗi.
“Tôi thật ngốc.” Du Nhiên nói.
“Bất cứ ai đã yêu đều trở thành kẻ ngốc.” Vưu Lâm nói,
dừng một chút rồi lại cười nói: “Có lẽ, anh còn ngốc hơn em.”
“Vì sao?” Du Nhiên hỏi.
“Anh ở bên người con gái anh yêu, anh nhìn cô ấy trải
qua vô số đàn ông, nhưng lại chỉ sắm vai một người bạn tốt có rất nhiều thời
gian rảnh rỗi.” Vưu Lâm mỉm cười, hàm răng anh ta rất trắng, khi cười, nó chiếu
sáng cả gương mặt không tính là quá tuấn tú kia.
“Vì sao không nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy?” Du
Nhiên hỏi, nói xong, cô lập tức ngẩn ra, nở nụ cười: “Quên đi, tôi không thể
tổn thương anh, nhìn dáng vẻ của tôi đã biết làm vậy sẽ thảm hại thế nào rồi.”
“Thật ra, cô ấy biết, em hiểu không? Cô ấy biết anh
yêu cô ấy, trong lòng anh và cô ấy đều biết, nhưng không ai nói ra, cùng nhau
duy trì thế cân bằng này.” Vưu Lâm nói.
“Làm như vậy, có được không?” Du Nhiên hỏi.
“Có một số sự thật nên chôn sâu dưới lòng đất.” Vưu
Lâm nói.
Du Nhiên tựa đầu vào cửa sổ, dùng đôi mắt khô khốc
nhìn cảnh vật bên ngoài.
Cô nghĩ, thế nhưng, sự thật vẫn cứ hiển hiện ra.
Đây là bài học thứ mười lăm mà Khuất Vân
dạy cho Du Nhiên – Sự thật, cuối cùng cũng rõ ràng.