Chàng Có Nhớ Ngày Ấy Hoa Đào Rơi

Chương 3: Đông Bình Sơn có mai phục

Cơn gió thoảng qua lá trúc đung đưa xào xạc. Từng phiến lá trúc như lưỡi dao sắc bén lao thẳng về phía nàng. Diêu Khải Ca tung ngọn cờ lên cao, phất vạt áo bào toàn lực ra sức ngăn cản tốc độ của phiến lá trúc, thu gọn chúng trong lòng bàn tay. Nàng chớp mắt nhìn tình cảnh hỗn loạn bên dưới, một tay bắt lấy ngọn cờ vừa đảo một vòng rơi xuống.

Một đoàn hắc y nhân che mặt lao ra tấn công đoàn binh của Ngô Thế Quyền. Diêu Khải Ca nhíu mi, lá trúc trong tay xé gió lao đi, ngân châm ẩn trong gân lá bén ngoạn, loé sáng, chớp mắt chỉ nghe xoàng xoạc vài tiếng đã thấy toàn bộ hắc y nhân ngã xuống, mùi máu tanh nồng nặc tuông trào.

“Thái hậu.”

Ngô Thế Quyền đờ người ngẩng mặt nhìn Diêu Khải Ca một thân khoác áo bào cầu kì diễm lệ, nhẹ nhàng đứng vững trên đầu ngọn trúc, tỏa ra cỗ khí thế khiến người ta sợ hãi, uy nghiêm tột cùng. Nàng dõi ánh mắt ra xa xăm, một khắc cũng không buông lỏng phòng bị. Xen lẫn tiếng xào xạc bên tai Diêu Khải Ca thoáng nghe thấy tiếng tiêu. Nàng liếc mắt nhìn một lượt xung quay, nhanh chóng dời gót khỏi ngọn trúc đáp xuống trước mặt Ngô Thế Quyền.

“Lá trúc bọn chúng phóng ra có giấu ngân châm tẩm kịch độc. Đừng đụng vào thi thể của bọn chúng. Đi thôi.”

Nàng nói nhanh, không để Ngô Thế Quyền kịp trả lời liền cất bước đi, bộ dáng vô cùng vội vã. Binh sĩ nhìn nhau một lúc rồi lập tức theo sát phía sau nàng. Xe ngựa bị phá hư khiến cho tốc độ di chuyển của đoàn người chậm lại. Diêu Khải Ca không nói gì, bọn họ cũng không mở miệng nhiều lời. Chuyện lần này ẩn tình gốc rễ sâu nặng, nhất thời sẽ không tra ra được gì. Quan trọng hơn hết vẫn là nhanh chóng hộ tống ấu chúa hồi kinh. Mọi chuyện về đế đô rồi mới có thể tra cặn kẽ.

Ngô Thế Quyền nhường ngựa cho Diêu Khải Ca cưỡi. Nàng không có khước từ, trực tiếp nhảy lên ngựa, ném ngọn cờ sang cho chàng. Suốt mấy ngày đường ngồi trong ngựa nàng có thể lấy lại được một nửa công lực của kiếp trước. Cũng may Diêu Khải Ca là nữ nhân nhà võ tướng, hấp thụ nội công rất có hiểu quả. Chỉ có điều thân thể lại có chút suy nhược, muốn khôi phục như trước cần phải tốn chút thời gian, không thể vội vàng.

Đoàn người cứ thế tiếp tục lên đường. Ngô Thế Quyền một mực đi sát bên cạnh Diêu Khải Ca, tay phải đặt ở trường kiếm bên thắt lưng, tay trái nắm chặt ngọn cờ phấp phới bay.

Ra khỏi rừng trúc, Diêu Khải Ca nhíu mày nhìn cảnh vật trước mắt. Nàng không quay đầu, mắt nhìn thẳng, chỉ nhẹ giọng hỏi Ngô Thế Quyền:

“Ngô tướng quân, đây là nơi nào?”

“Tâu Thái hậu đây gọi là Đông Bình Sơn, qua khỏi Đông Bình Sơn sẽ đến làng Tây Mạc nơi ấu chúa đang sinh sống.” Ngô Thế Quyền đáp.

“Khanh có nghe thấy gì không?” Nàng lại hỏi.

Ngô Thế Quyền thả chậm cước bộ, lắng tai nghe âm thanh xen lẫn tiếng gió mềm mượt. Sắc mặt chàng khẽ biến.

“Là...tiếng tiêu.”

Tiếng tiêu rất nhỏ. Ngô Thế Quyền nâng mắt nhìn Diêu Khải Ca ngồi trên ngựa. Nàng cũng đang nhìn chàng, bốn mắt đối diện nhau, chút thay đổi trên gương mặt chàng dễ dàng bị nàng nắm bắt.

Diêu Khải Ca rơi vào trầm tư, nở nụ cười nhạt dời ánh mắt nhìn ra xa xăm. Lát sau chỉ nghe nàng khẽ thở dài, bàn tay dưới lớp áo lông ấm áp siết chặt thành nắm:

“Đi thôi.”

Vẫn là hai từ này, ngắn gọn lại nghe có chút bất lực. Diêu Khải Ca thúc ngựa đi phía trước. Vó ngựa giẫm lên con đường mòn đầy đá vụn, hai bên trải cỏ dại xanh mướt, cây cối phủ loạn không nhìn rõ được giống loại, các khối đá lạnh tanh đủ kích cỡ kệch cỡm chắn hai bên đường.

Càng tiến lên phía trước tiếng tiêu càng rõ ràng. Bọn họ cảnh giác cao độ. Trái tim Diêu Khải Ca bất chợt treo trên cao, mi tâm nhíu chặt, bàn tay siết lấy dây cương khiến các khớp xương trắng bệt.

Tiếng tiêu cao vun vút, lá rơi ngập trời. Chiếc lá vàng úa rơi xuống, màu vàng ấm chói mắt giữa sắc xanh của trời xuân. Binh sĩ dao động dàn đội hình bao quanh Diêu Khải Ca.

Lại một đoàn người mặc hắc phục từ trên cao nhảy xuống. Ám khí, phi tiêu bay ngập trời, tiếng binh khí va chạm nhau, hỗn loạn. Diêu Khải Ca giật lấy ngọn cờ nắm trong tay, Ngô Thế Quyền rút trường kiếm bên mình lao vào tác chiến.

Diễn cảnh này lặp lại lần hai khiến Diêu Khải Ca có chút mù mịt. Nàng lắng nghe âm thanh xung quanh. Cọc gỗ, bàn chông từ bên phải lao ra. Diêu Khải Ca ngã sang bên trái tránh né, nào ngờ con ngựa bất chợt hoảng sợ nổi điên. Diêu Khải Ca bị hất ngã, cả người nàng lăn vòng.

“Thái hậu!”

Tiếng gọi hoảng hốt của Ngồi Thế Quyền cao hơn hẳn âm thanh binh khí và chạm vào nhau. Đầu óc Diêu Khải Ca rối loạn. Nàng rơi xuống phần đường dốc phía bên trái. Các phiến đá lồi lỏm nhô lên cắt vào y phục. Nàng trợn to mắt nhìn bụi dây gai phía trước. Cứ đà này nàng sẽ đâm vào đó mất. Diêu Khải Ca vuốt lá cờ ra, dùng cọc tre chắn ngang trước mặt. Kết quả cọc tre bị bụi gai xuyên qua, chẻ làm mấy khúc, gai nhọn đâm vào tay Diêu Khải Ca.

Nàng thở phào nhẹ nhõm. Sát thương đã giảm hết sức, chút thương tích này đã quá nhẹ rồi. Nhưng nàng chẳng thở phào được bao lâu cổ chân đã truyền đến trận nhói đau, trước mắt tối sầm.

Nàng ngất đi.

--- ------ ---------~,~--- ------ ---------

Đến khi tỉnh dậy thứ Diêu Khải Ca nhìn thấy chính là chút ánh sáng rọi qua ô cửa sổ lớn bằng hai nắm tay. Nàng ngồi dậy, toàn thân mỏi nhừ. Cổ chân khẽ động một chút liền truyền đến trận đau nhói thấu xương, kèm theo âm thanh leng keng quen thuộc.

Tiếng xiềng xích.

Cổ chân nàng chẳng những bị thương mà còn bị xích vào tường. Nàng xoa đầu, nâng mí mắt nhìn xung quanh. Căn phòng cũ, khá tối, nguồn sáng duy nhất từ ô cửa sổ giúp nàng nhận thức rõ một chút đồ vật bày trí bên trong. Vỏn vẹn một cái giường cũ trải chiếu mỏng đặt cách nàng hai, ba bước chân, ngoài ra không còn gì nữa.

Diêu Khải Ca đã đúc kết ra được hoàn cảnh của bản thân, nàng bị giam rồi.

Nàng vòng hai tay tự ôm lấy mình, thầm thở phào nhẹ nhỏm. Cũng may áo choàng vẫn còn ở đây.

Nàng cởi áo choàng lông thật dày thật ấm xuống, bên tai truyền đến tiếng bước chân thật khẽ. Nàng nhíu mày, siết chặt áo lông:

“Ai đó?”

Tiếng bước chân dừng hẳn, nàng đảo mắt nhìn. Bên kia mấy song chắn bằng gỗ cao lớn xuất hiện bóng người. Ánh sáng quá kém khiến nàng không thể nhìn rõ gương mặt người đó. Không lâu sau liền có âm thanh từ phía ngoài cửa vọng vào:

“Ngươi không có quyền hỏi ta là ai.”

Diêu Khải Ca ngẩng người. Giọng nói khá trầm lại có phần ồn ồn. Người nói có thể là một thiếu niên đang độ tuổi trưởng thành. Nàng đắn đo hồi lâu mới lên tiếng hỏi:

“Ngươi bắt ta đến đây làm gì?”

Nàng vừa dứt lời nam tử kia đã bật cười thành tiếng. Điệu cười hờ hững, chế giễu:

“Ta khuyên người tốt nhất nên ít nói một chút. Ta thích thì ta bắt, đến lúc ta chán rồi sẽ thả người ra thôi. Người ngoan ngoãn phối hợp một chút, tránh khỏi đau đớn xác thịt có biết không?”

Nói rồi hắn ném thứ gì đó vào. Diêu Khải Ca trợn mắt nhìn thứ đang từ từ trườn về phía nàng. Một con rắn mai gầm toàn thân sọc vàng đen ghê rợn. Nàng hoảng hốt đưa tay lên đầu, nhưng toàn bộ trâm vàng nàng cố tình đội lên đều mất hết. Nàng lui về phía sau, sợ hãi nhìn con rắn đang từ từ tiến lại gần mình. Chân nàng đau nhói, xiềng xích hạn chế khả năng di chuyển của nàng. Diêu Khải Ca run rẩy, nép sát vào góc tường, hai tay ôm mặt hét lên. Nàng sợ rắn, nàng sợ chết, nàng chỉ mới sống lại, nàng không thể chết như thế này được.

“Đừng!”

Nàng gào lên, giọt lệ tràn xuống. Đôi mắt phía bên kia song chắn trợn lên, ám khí trong tay bắn đến. Con rắn vừa há miệng ra đã bị ghim chết như vậy.

Diêu Khải Ca nghe âm thanh kim loại xé gió vang lên liền mở to mắt nhìn. Nàng run rẩy nhìn con rắn bị ám khí ghim vào đầu giãy dụa vài cái rồi chết, một trận rét lạnh chạy dọc khắp người.

“Ngươi chỉ muốn xem không có ta triều đình sẽ loạn đến mức nào thôi đúng không? Ta đáp ứng ngươi. Mọi sự đều theo ngươi.”

Diêu Khải Ca cắn chặt môi, cố gắng ngăn sự run rẩy để cất lời. Hắn đã bắt nàng đến đây, hiển nhiên phải biết nàng là ai. Có thể bố trí bao vây nàng tỉ như vậy hiển nhiên không phải kẻ tầm thường. Nhưng nếu hắn muốn giết nàng thì đã ra tay từ lâu rồi.

Bờ môi nam tử cong lên nụ cười cười nhạt, đáy mắt trầm xuống lạnh hơn mấy phần.

“Người tốt nhất nên nhớ kỹ những gì người đã nói. Ngoan ngoãn ở đây ta sẽ không bạc đãi người.”

Dứt lời hắn quay lưng rời đi, không thèm nhìn đến phản ứng của Diêu Khải Ca. Nàng vòng tay ôm lấy bản thân, tay chân không ngừng run rẩy.

“Thiệu Viêm Đình, ngàn vạn lần đừng là ngươi. Nếu không, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Diêu Khải Ca lẩm nhẩm, tiếng tiêu trong rừng hãy còn vang vọng bên tai. Nàng như thấy lại những tháng ngày yên bình ít ỏi ở Thanh Dương thôn năm nào. Có một tiểu tử thích bám theo nàng, nũng nịu đòi nàng dạy nó thổi tiêu, dạy nó võ công, dạy nó trồng rau nuôi vịt.

Ánh sáng từ ô cửa sổ heo hắt soi rọi bóng dáng nữ tử co rút vào một góc của căn phòng ẩm thấp, và cái xác của một con rắn độc vài khắc trước còn hung hãn múa vuốt giương nanh.

--- ------ ---------~,~--- ------ ---------

Bên trong toà phủ điện hoa lệ, Thiệu Ẩn nằm ngã người trên nhuyễn tháp, đôi mắt rợp hàng mi rũ xuống, gương mặt tuấn lãng thoáng nét buồn thương. Tì nữ, gia nô tự giác lui xuống. Đã bốn năm kể từ khi nghe tin Thụy Vương phi của Thục Quốc mất, Vương gia của bọn họ vẫn luôn treo trên mặt biểu tình như vậy. Số lần nổi hứng giết người của ngài ấy cũng tăng lên. Do vậy bọn hỏi đều tự giác biết điều một chút, tránh xa vị Vương nào đó mỗi khi y bày ra vẻ mặt như vậy, bảo toàn mạng sống.

Thiệu Ẩn cứ đưa đôi mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không vô định, hoàn toàn không để tâm đến bất kì ai, bất kì điều gì. Y mãi mê đắm chìm vào miền ký ức xa xăm nào đó.

Cao quản gia khó xử đứng bên ngoài nhìn y một lúc mới lấy hết dũng khí bước vào viện, quỳ gối thưa:

“Vương gia, có Tần đại nhân đến...”

“Không gặp.” Cao quản gia chưa dứt lời đã bị Thiệu Ẩn phẩy tay cắt ngang.

Cao quản gia rối rắm không biết làm thế nào cho phải. Tần Thừa Dụ là người có ân với ông, hiếm khi thấy chàng mở miệng cầu xin ông điều gì thế này. Cao quản gia siết chặt bức thư trong tay, thu hết can đảm dập đầu nói nhanh:

“Thưa Vương gia, Tần đại nhân mang đến một bức thư và một nút thắt chuồn chuồn đỏ, nói là có chuyện vô cùng cấp bách muốn cầu kiến Vương gia.”

“Cái gì?” Cơn nóng giận của Thiệu Ẩn bị đánh bay mất, y ngồi thẳng dậy, vội vàng nói “Đưa cho ta xem!”

Cao quản gia lập tức dâng bức thư và nút thắt chuồn chuồn đỏ lên. Thiệu Ẩn giật lấy. Y vuốt ve con chuồn chuồn bằng dây gấm đỏ được tết một cách tỉ mỉ. Thứ này có đầy trên phố chợ, nhưng khác biệt ở chỗ con chuồn chuồn này có thể đứng vững trên đầu ngón tay y bằng phần đầu được tết hơi nhô ra. Cách tết này chỉ có nàng mới biết.

Thiệu Ẩn mở bức thư ra xem. Rất nhanh sau đó y lập tức đứng dậy, một bộ dáng gấp gáp hỏi Cao quản gia:

“Tần Thừa Dụ đang ở đâu?”

“Tần đại nhân đang chờ ngoài tiền môn, thưa Vương gia.”

“Tại sao không gọi hắn vào?!”

Thiệu Ẩn gằng giọng, không nói hai lời liền chạy đi. Cao quản gia âm thầm thở dài. Không được sự cho phép của Vương gia thân già này nào dám để ai bước nửa bước qua tiền môn, huống hồ chưa đầy một khắc trước Vương gia đã bảo không muốn gặp còn gì.

Cao quản gia dù ca thán nhưng tâm trạng lại khá tốt khi giúp được ân nhân. Lão vội vàng lui xuống chuẩn bị hai ly trà mai đến thư phòng của Vương gia.