“Tôi cố gắng!” Tài xế taxi trả lời, rồi liền lên tiếng nhắc nhở: “Bám cho chắc nhé.”
Vừa dứt lời, tài xế taxi liền đạp ga, chiếc taxi đột nhiên phóng nhanh như tên lao khỏi cung.
Đường Nhật Khanh tóm chắt tay vịn, tim cô cũng bất giác đập nhanh theo.
Sau khi vượt qua mấy khúc cua, tài xế taxi đã thành công kéo giãn khoảng cách, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của xe bám theo nữa, lúc này tài xế mới cười cười và nói: “Cô gái, cô thấy kỹ thuật lái xe của tôi thế nào?”
“Quá đỉnh.” Đường Nhật Khanh thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn nụ cười giản dị và chân thật của tài xế taxi, bất giác trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Không ngờ cô chỉ mới đến Tân Thành vỏn vẹn hai ngày ngắn ngủi, mà cô đã gặp được nhiều người tốt như vậy.
Cùng lúc đó, ở khách sạn, Bùi Danh Chính đi đến cửa phòng, liếc nhìn vệ sỹ đứng canh ngoài cửa, lạnh lùng hỏi: “Cô ấy thế nào? Có gây chuyện gì không?”
Vệ sỹ lắc đầu: “Sau khi gọi đồ ăn xong, thư ký Đường ở suốt trong phòng.”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính khẽ gật đầu, anh ra hiệu cho vệ sỹ lấy thẻ phòng mở cửa.
Trong phòng tĩnh lặng, đèn phòng mờ mờ, Bùi Danh Chính bước vào, phát hiện trong phòng không một bóng người.
Anh nghiêm mặt, trong tích tắc thần kinh anh căng thẳng, anh lớn tiếng hét: “Đường Nhật Khanh?”
Không có ai trả lời, anh nhìn quanh bốn phía, tìm cả trong và ngoài đều không thấy bóng dáng của cô, Bùi Danh Chính siết chặt nắm tay, rồi bước nhanh ra cửa, căm tức nhìn vệ sỹ: “Người mất tích rồi! Cậu canh chừng kiểu gì vậy!”
“Sao lại như vậy được... em không hề rời khỏi vị trí...” Vệ sỹ hoảng sợ, lắp bắp nói.
Cơn giận dâng lên trong mắt Bùi Danh Chính, anh lạnh lùng nói, giọng như đang quay cuồng trong cổ họng: “Lập tức đuổi theo cho tôi!”
“Cô gái, tôi thấy cô đi có vẻ gấp, có chuyện gì gấp sao?”
Đường Nhật Khanh ngồi ở trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy câu hỏi bất thình lình của tài xế, cô từ từ bình tĩnh lại rồi trả lời: “Vâng.”
Tài xế chủ động nói chuyện với cô, anh hỏi những câu bâng quơ tán gẫu, Đường Nhật Khanh vốn tâm trạng hồi hộp lo lắng, giờ đã thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn thấy phía trước không xa có cửa hàng nhỏ, Đường Nhật Khanh cảm thấy hơi khát, cô bèn hỏi tài xế: “Bác tài, dừng lại phía trước một lúc được không, tôi muốn mua chai nước.”
“Đương nhiên là được.”
Tài xế cười cười rồi giảm tốc độ xe, sau đó cho xe dừng lại ven đường.
Đường Nhật Khanh xuống xe, đi vào cửa hàng mua nước, và còn cố tình mua thêm cho tài xế, vừa thanh toán tiền xong, đúng lúc cô vừa đẩy cửa đi ra, đột nhiên cô nhìn thấy có chiếc xe cách đó không xa đang tăng tốc lao thẳng về hướng bên này.
Chính là chiếc xe bám theo họ lúc nãy!
Đường Nhật Khanh căng thẳng, đột nhiên cô thấy chiếc xe đó tông vào chiếc taxi.
“Bùm!” Tiếng va chạm mạnh vang lên, trong tích tắc đầu óc Đường Nhật Khanh trống rỗng.
Xe taxi bị chiếc xe phía sau tông văng ra khá xa, nguyên phần cốp xe bị tông đến biến dạng, tiếng nổ lớn vang lên, như muốn làm nổ màng nhĩ của cô, cô không thể nào ngờ được mình lại tận mắt chứng kiến cảnh này!
Chiếc xe đó rõ ràng là đã có âm mưu từ trước! Từ làn xe ôtô xông thẳng đến ven đường, mà không hề có dấu hiệu phanh xe, rõ ràng là cố tình tông vào...
Chẳng lẽ...là vì cô sao?
Từ khi cô lên xe ở cửa khách sạn, chiếc xe đó đã bám theo phía sau taxi, rồi sau đó vẫn bám theo bọn họ...
Khó khăn lắm mới cắt đuôi được chiếc xe đó, nhưng không ngờ bọn họ vừa dừng lại không lâu thì chiếc xe đó đã đuổi kịp từ phía sau và tông thẳng vào taxi.
Rõ ràng chiếc xe này... nhắm vào cô!
Dưới chân mềm nhũn, cả người Đường Nhật Khanh suýt thì ngã sụp xuống, vợ chồng ông chủ cửa hàng đang đứng nhìn và xì xầm bàn tán, hai người nhìn thấy cô như vậy, không nhịn được tò mò lên tiếng hỏi: “Cô gái, cô sao rồi? Bị giật mình sao?”
Tiếng nói như cách một lớp bông, tuy Đường Nhật Khanh nghe được rõ ràng, nhưng lại cảm giác như tiếng nói từ xa xăm vọng đến.
Cô ngây người đứng tại chỗ, trong đầu trống rỗng.
Không biết qua bao lâu sau, có người dìu cô ngồi trên ghế bên cạnh, rồi nghe thấy họ gọi điện báo cảnh sát, rồi tận mắt nhìn thấy xe cứu thương đến, khiêng tài xế taxi và người gây tai nạn ra khỏi xe...
Trong lúc hoảng loạn, một chiếc xe dừng lại bên cạnh, một dáng người quen thuộc với vẻ mặt khẩn trương đi đến phía trước xe taxi, sau khi xác định trên xe đó chỉ có mỗi mình tài xế, người đó bắt đầu hoảng loạn tìm kiếm xung quanh.
Cuối cùng, Bùi Danh Chính nhìn thấy cửa hàng nhỏ cách đó không xa, thông qua cửa kính, anh nhìn thấy người phụ nữ mặt tái mét đang ngồi trên ghế...
Trong nháy mắt, mọi lo lắng và căng thẳng trong lòng đều biến mất, Bùi Danh Chính chạy nhanh đến cửa hàng và bước vào trong, sau khi xác nhận Đường Nhật Khanh không bị gì, anh liền ôm cô vào lòng.
“May là em không sao...” Người đàn ông như trút được gánh nặng, cảm giác như vừa chết đi sống lại.
Trong tích tắc, Đường Nhật Khanh giống như được kéo trở về với thực tại, người cô khẽ run, nước mắt không ngừng tuôn ra, giọng cô run run nói: “Chiếc xe đó là nhắm vào em...”
Cô có thể khẳng định: Đây tuyệt đối không phải là tai nạn ngoài ý muốn!
Là có người muốn giết cô!
Bác tài xế trước đó vẫn còn cười nói với cô, chưa quá ba phút đã gặp tai nạn, bị thương nặng được kéo ra khỏi xe đưa lên xe cứu thương...
Cô không dám nghĩ: nếu như cô không xuống xe mua nước, thì lúc này người nằm trên xe cứu thương có thể có cả cô?
Vẻ mặt Bùi Danh Chính căng thẳng, nhưng anh cố kìm nén, vỗ vai cô an ủi: “Đừng sợ... anh sẽ điều tra.”
Chân nhũn ra, trước mắt tối sầm lại, Đường Nhật Khanh ngất xỉu, hoàn toàn không còn ý thức được gì.
Bệnh viện nhân dân Tân Thành.
Bùi Danh Chính nhìn người phụ nữ nằm trên giường với gương mặt trắng bệch gần như là trong suốt, tim anh đau xót từng cơn.
Anh cất bước đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn Trương Phó đang đứng canh ở cửa, lạnh lùng hỏi: “Điều tra được gì?”
Trương Phó đưa tờ giấy và nói: “Đây là thông tin cá nhân của Mạnh Quân, gia cảnh bình thường, vốn là tài xế, hoàn toàn không quen biết với tài xế xe taxi, anh ta nói là do bất cẩn đạp nhầm chân ga mà tưởng là chân phanh nên mới xảy ra tai nạn.”
Bùi Danh Chính siết chặt tờ giấy trong tay và nhíu mày: “Anh ta không thừa nhận?”
“Anh ta nói không ai sai khiến.” Trương Phó ngập ngừng, rồi lại nói tiếp: “Nhưng em có điều tra ra được những tin khác, anh ta bị ung thư phổi, thời kỳ cuối.”
Nghe vậy, mắt Bùi Danh Chính trở nên âm trầm hơn: “Chắc chắn có người sai khiến, tìm cách lôi anh ta ra khỏi bệnh viện, không cần biết dùng cách gì cũng phải hỏi cho ra được tên người chủ mưu phía sau!”
Sắc mặt Trương Phó có chút do dự: “Tổng giám đốc Bùi, chúng ta hiện tại đang ở Tân Thành, e là không tiện nhúng tay vào, dù sao thì chuyện này cũng nên để bộ ngành của Tân Thành có liên quan điều tra trước...”
Sắc mặt Bùi Danh Chính trở nên khó coi hơn, anh kiên quyết nói: “Tôi nói rồi, không cần biết cậu dùng cách gì.”
Không cần biết Mạnh Quân nghe theo sự sai khiến của ai, giờ điều duy nhất anh có thể khẳng định là tình cảnh của Đường Nhật Khanh hiện không an toàn!
“Khụ khụ...”
Tiếng phụ nữ ho vang lên từ trong phòng bệnh, Bùi Danh Chính hít hơi sâu rồi xoay người mở cửa phòng bệnh đi vào.
Đường Nhật Khanh đã tỉnh, chỉ là mặt vẫn còn tái nhợt, cơ thể có vẻ như rất yếu.
Nhìn thấy anh đi vào, cô bất chợt cảm thấy đơ người, đột nhiên cảm thấy hoang mang.
Bùi Danh Chính vẫn chưa phát giác ra, anh đi lên phía trước và nhẹ nhàng hỏi cô: “Em cảm thấy khá hơn chưa?”
Cô không trả lời câu hỏi của anh, mà hít thở sâu và hỏi ngược lại: “Điều tra được gì chưa?”
“Đang điều tra.”
Nghe vậy, cô cắn môi dưới, rồi hỏi tiếp: “Tài xế taxi, ông ấy sao rồi?”
Bùi Danh Chính do dự rồi nói thật cho cô biết: “Vẫn còn đang hôn mê.”
Cuối cùng thì Đường Nhật Khanh không kìm được nữa, cảm giác hối lỗi dâng tràn, cô đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Bùi Danh Chính rồi nói, môi cô vẫn còn chút run run: “Anh biết không? Là em liên lụy đến ông ấy...”
Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến tài xế xe taxi, nếu không phải vì cô thì ông ấy đã không xảy ra chuyện!