"Tổng giám đốc Bùi, tôi đã dặn dò quản lý khách sạn đặc biệt chuẩn bị buffet hải sản, không bằng chúng ta nghỉ ngơi trước đã, buổi chiều lại thảo luận tiếp?" Tổng giám đốc Trần của bên đối tác vô cùng cung kính nói.
Bùi Danh Chính khẽ vuốt cằm nói: "Nơi này là sân nhà của tổng giám đốc Trần, có chuyện gì ngài sắp xếp là được rồi."
Tổng giám đốc Trần nghe vậy, cười nói: "Tổng giám đốc Bùi đúng là khách sáo."
Nói xong, ông ta vỗ tay nhìn mọi người nói: "Cuộc họp tạm dừng ở đây, nhà hàng đã chuẩn bị tiệc buffet hải sản rồi, mọi người có thể nghỉ ngơi thư giãn."
Sau khi dặn dò xong, ông ta đi tới bên cạnh Bùi Danh Chính thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Bùi, để tôi dẫn đường."
Bùi Danh Chính gật đầu, hơi nghiêng đầu nhìn Đường Nhật Khanh bên cạnh, thấy cô không theo kịp, anh vội đi chậm lại.
Lần này Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính đến Tân Thành bàn chuyện làm ăn, tối qua vừa tới, hôm nay đã không ngừng không nghỉ đến chỗ của đối tác họp bàn việc luôn, chỉ là không biết tại sao bắt đầu từ buổi sáng sau khi thức dậy, cô đã cảm thấy đầu hơi choáng váng, luôn ở trạng thái không tỉnh táo.
Bùi Danh Chính nhìn ra Đường Nhật Khanh tựa hồ không khỏe lắm, anh cố ý dừng bước hỏi thăm: "Em sao vậy?"
Đường Nhật Khanh khoát tay: "Em không sao, chắc là hôm qua em nghỉ ngơi chưa đủ."
Tổng giám đốc Trần ở bên cạnh biết rõ mối quan hệ của Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh. Nghe đoạn đối thoại của hai người, ông ta chọn lúc nói: "Có thể là thư ký Đường không quen với khí hậu ở đây, đợi lát nữa tôi bảo trợ lý chuẩn bị trà an thuần và tinh dầu an thần mang đến chỗ của cô nhé."
Đường Nhật Khanh gật đầu cười, nói cám ơn: "Cảm ơn tổng giám đốc Trần."
Cô nói xong thì đoàn người tiếp tục đi về phía trước, bước vào thang máy đi thẳng tới nhà ăn của khách sạn.
Đường Nhật Khanh cầm dĩa đi theo sau Bùi Danh Chính, lúc nghe được tổng giám đốc Trần giới thiệu đặc sản hải sản ở nơi này, cô nhìn các món hải sản mà không muốn ăn lắm.
Đường Nhật Khanh đi tới trước một nồi hầm thịt dê và cá, ngửi thấy mùi tanh, da đầu cô căng ra, cảm giác buồn nôn vọt thẳng lên cổ họng.
Cô cố gắng nhịn lại, nhưng vừa hít thở thì cảm giác buồn nôn lại càng mãnh liệt hơn, cô nhịn không được che miệng sau đó nhanh chân chạy về nhà vệ sinh.
Bùi Danh Chính nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô khẽ nhíu mày, hoàn toàn không nghe được tổng giám đốc Trần bên cạnh đang nói gì. Sau đó anh để dĩa lên bàn, nhanh chóng đuổi theo.
Trong phòng vệ sinh nữ, Đường Nhật Khanh nhoài lên bồn rửa mặt, không ngừng nôn khan.
Sáng nay cô rõ ràng không ăn gì cả, sao có thể buồn nôn được chứ?
Một hồi lâu Đường Nhật Khanh mới cảm thấy bớt buồn nôn, cô mở vòi nước, súc miệng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai mắt đỏ hồng.
Đột nhiên, trong gương xuất hiện thêm một thân hình cao lớn, Bùi Danh Chính bước đến, vẻ mặt lo lắng, hỏi: "Em sao thế?"
Đường Nhật Khanh vội vàng xoay người lại: "Đây là toilet nữ, anh đi ra ngoài..."
Cô mới vừa đưa tay ra muốn đẩy anh thì bị bàn tay anh chuẩn xác túm được: "Em không khỏe để anh dẫn em đi bệnh viện."
Đường Nhật Khanh phản đối, cô kéo Bùi Danh Chính ra khỏi nhà vệ sinh: "Không cần, chắc là do em ăn linh tinh."
Sắc mặt Bùi Danh Chính sa sầm, cuối cùng vẫn không yên tâm, anh mới vừa đi ra khỏi toilet thì thấy tổng giám đốc Trần đang đi tới, anh nói: "Thật ngại quá tổng giám đốc Trần, chắc là tôi phải dẫn cô ấy đi bệnh viện một chuyến."
Tổng giám đốc Trần nghe vậy, hiểu rõ, gật đầu nói: "Để tôi bảo trợ lý đi chuẩn bị xe."
Đường Nhật Khanh thấy có từ chối cũng không được, cô không thể làm gì khác hơn là đi theo Bùi Danh Chính đến bệnh viện nhân dân Tân Thành.
Đến nơi, bác sĩ hỏi tình trạng bệnh của cô, sau đó bảo cô làm một loạt kiểm tra có liên quan, nửa tiếng sau đã có kết quả.
Bọn họ đi vào phòng khám của bác sĩ, bác sĩ nữ quét mắt nhìn một lượt Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính, đáy mắt mang theo ý cười, rồi đẩy kết quả kiểm tra đến trước mặt Đường Nhật Khanh nói: "Cô đã mang thai, chúc mừng hai người."
Đường Nhật Khanh nghe được hai chữ "mang thai" này thì chỉ cảm thấy lỗ tai lùng bình như có tiếng gì đó đột nhiên nổ tung bên tai.
Sao cô có thể mang thai? Rõ ràng mỗi lần cô đều dùng biện pháp tránh thai mà?
Bùi Danh Chính ở bên cạnh nghe vậy, sắc mặt cũng đột nhiên sa sầm...
Từ hơn một tháng nay, anh biết tâm trạng của Đường Nhật Khanh không tốt lắm cho nên căn bản không hề đụng tới cô, sao cô có thể mang thai được chứ? Chẳng lẽ là...
Trong đầu Bùi Danh Chính xẹt qua khuôn mặt của Lục Nghiêu, lập tức lửa giận bốc lên, anh siết chặt nắm đấm, ánh mắt hơi sa sầm, hỏi lại bác sĩ: "Cô ấy mang thai thật sao?"
Dù thế nào bác sĩ nữ này cũng không ngờ hai người bọn họ lại phản ứng như thế, chần chừ một lát nhưng cuối cùng vẫn gật đầu khẳng định: "Mang thai được năm tuần."
Mang thai được năm tuần, như vậy tính ra vừa vặn một tháng. Cũng vừa bằng với thời gian anh bắt gặp Đường Nhật Khanh và Lục Nghiêu đi từ trong khách sạn ra.
Lửa giận dâng lên, Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, gân xanh trên trán nổi lên, giống như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Đường Nhật Khanh quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt này của Bùi Danh Chính, trong nháy mắt ý thức được điều gì, cô chưa kịp phản ứng lại, thì Bùi Danh Chính cũng đã xoay người, cất bước đi ra khỏi phòng khám.
Đường Nhật Khanh cố nén sự lo lắng trong lòng, cô cũng đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Hai người đi thang máy xuống lầu, không ai nói chuyện với ai. Mãi đến khi bọn họ ra khỏi cổng bệnh viện lên xe, khi cửa xe đóng lại Đường Nhật Khanh mới nghe được bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Là của anh ta phải không?"
Trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, nhất thời cảm giác vô lực lan tràn khắp cơ thể. Cô siết chặt tay, ngay cả tờ giấy kết quả kiểm tra kia cũng bị cô vò nhăn nhúm.
Từ hơn một tháng nay, hai người bọn họ đều lựa chọn bỏ qua một số chuyện, ví dụ như cô lựa chọn tạm thời quên đi chuyện của ba mình, còn Bùi Danh Chính thì lại lựa chọn tạm thời quên đi chuyện cô qua đêm với Lục Nghiêu. Nhưng bên ngoài ôn hòa không có nghĩa là bên trong không tồn tại mâu thuẫn.
Bọn họ nhẫn nhịn lẫn nhau, không chịu thẳng thắn mọi chuyện, giống như hai quả bom hẹn giờ ẩn nấp ở đó, có thể nổ tung bất cứ lúc nào và tách rời mối quan hệ càng lcs càng tràn ngập nguy cơ của bọn họ.
"Nói đi!" Giọng nói của người đàn ông lớn hơn mấy phần: "Là của anh ta phải không?"
Đường Nhật Khanh hít thật sâu, gò má bỏng rát như vừa bị tát một cái, cô quay đầu đối diện với Bùi Danh Chính, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Anh nói gì, phiền nói anh nói lại cho rõ ràng."
Đáy mắt Bùi Danh Chính lóe lên lửa giận: "Đứa bé trong bụng em là con của Lục Nghiêu phải không?"
Một câu nói thẳng thắn vạch ra, Đường Nhật Khanh hoàn toàn chết tâm.
Chóp mũi Đường Nhật Khanh hơi chua xót, cô cắn chặt môi, trong lòng vô cùng oan ức.
Đường Nhật Khanh trừ lúc ở cùng anh ra, từ trước tới giờ cô chưa từng xảy ra quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào khác. Lần đó chuyện cô và Lục Nghiêu qua đêm với nhau, cô đã sớm giải thích với Bùi Danh Chính rồi, bây giờ anh không những không tin ngược lại còn cho rằng đứa bé trong bụng cô là của Lục Nghiêu nữa chứ.
Anh hiểu lầm và không tin cô như thế còn tàn nhẫn hơn tát cô một cái, càng khiến cô nản lòng thoái chí hơn.
Đường Nhật Khanh cắn răng hỏi ngược lại: "Anh cho là của ai?"
Huyệt thái dương của Bùi Danh Chính giật giật, lúc này anh đã hoàn toàn mất hết lý trí, nhìn tài xế trước mặt, lạnh lùng ra lệnh: "Quay xe lại, trở về khách sạn!"
Đường Nhật Khanh giận dữ khi thấy anh tránh né không trả lời, cô đưa tay ra kéo mạnh tay của Bùi Danh Chính: "Em hỏi anh, anh cảm thấy đứa bé trong bụng là của ai?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt lạnh lùng xen lẫn sự phức tạp và thất vọng.
Mấy giây sau, Đường Nhật Khanh tự mỉa mai, cười hờ hững nói: "Trong lòng anh chẳng phải đã có đáp án rồi sao?"