Bầu không khí nhất thời lạnh đi, sau vài giây yên lặng, Bùi Duy đột nhiên giơ tay lên, đặt đồ trong tay lên bàn, nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính hỏi: “Anh có ý gì?”
Từ sau vụ Bùi Duy gây rắc rối ở công ty lần trước, quan hệ giữa hai người bọn họ càng trở nên lạnh nhạt và cứng ngắc, bây giờ chỉ bởi vì một chút việc nhỏ, ngọn lửa cuộc chiến lập tức bùng cháy.
Không đợi Bùi Danh Chính trả lời, ông Bùi cũng đã lạnh giọng mở miệng: “Được rồi, không thể ăn một bữa cơm cho xong sao? Vừa về đã cãi nhau!”
Bùi Duy im lặng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng Bùi Danh Chính ở phía đối diện.
“Ầy, quên đi, quên đi, là mẹ lo lắng không chu toàn.” Dương Thu Dung lập tức nhận hết lỗi về mình, một bộ ảo não không thôi: “Nếu Danh Chính không uống rượu, để dì rót cho con nước trái cây.”
Đường Nhật Khanh biết rõ, Bùi Danh Chính từ chối không phải vấn đề rượu hay nước trái cây, mà chỉ cần là Dương Thu Dung rót, anh cũng sẽ không uống.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Vì hóa giải sự xấu hổ, Đường Nhật Khanh đứng lên, mỉm cười với Dương Thu Dung, chủ động vươn tay: “Bác gái, để cháu rót cho, khoảng cách bên dì cũng có chút xa, không tiện lắm.”
Đường Nhật Khanh vừa nói như vậy, Dương Thu Dung xấu hổ cười hai tiếng, sau đó đưa nước trái cây trong tay cho Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh nhận lấy chai nước trái cây, rót cho Bùi Danh Chính một ly rồi đưa đến trước mặt anh.
Lần này, Bùi Danh Chính cũng không nói gì.
Bầu không khí trên bàn ăn thoáng dịu đi đôi chút, sắc mặt ông Bùi cũng hòa hoãn hơn, ông hắng giọng nói: “Được rồi, đều di chuyển đũa đi.”
Mọi người đều cầm lấy đũa, nhưng không khí vẫn rất kỳ quái, nửa ngày cũng không có người nào mở miệng nói chuyện, ông Bùi cau mày, nhìn về phía Đường Nhật Khanh, mở miệng hỏi: “Tiểu Đường, làm việc trong công ty như thế nào? Có mệt quá hay không?”
“Vẫn được ạ, công việc mặc dù có chút nhiều, nhưng trên cơ bản đều có thể ứng phó, hơn nữa cháu ở bên cạnh Danh Chính, cùng anh ấy giải quyết vấn đề, cháu cũng có thể học được rất nhiều.”
Đường Nhật Khanh nói xong, quay đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính ở bên cạnh rồi mỉm cười với anh.
Mỗi hành động của cô đều được ông Bùi xem ở trong mắt, ông vừa lòng gật đầu, cười ha hả nói: “Được, nhưng bình thường cháu cũng phải chú ý đến sức khỏe, đừng quá mệt mỏi.”
Đường Nhật Khanh gật đầu: “Bác yên tâm, cháu sẽ chú ý.”
Chương Tú Tú ngồi bên cạnh Bùi Duy ở phía đối diện, im lặng nghe ông Bùi trò chuyện với Đường Nhật Khanh, nhịn không được đảo mắt xem thường.
Từ lúc cô ta bước chân vào cửa nhà họ Bùi, ông Bùi nói chuyện với cô ta cũng không vượt quá mười câu, hơn nữa nhiều lần đều có vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ không dịu dàng giống như đối với Đường Nhật Khanh bây giờ.
Trong lúc nhất thời, một hơi bị nghẹn trong lòng cô ta, động tác dùng đũa gắp đồ ăn cũng bất giác mang theo sự tức giận.
“Binh!”
Cái thìa trong tay Chương Tú Tú lập tức rơi vào trong đĩa đồ ăn, phát ra tiếng động không nhỏ.
Ông Bùi vốn đang trò chuyện vui vẻ với Đường Nhật Khanh, nghe được tiếng động đột ngột vang lên, lập tức cau mày nhìn về phía Chương Tú Tú: “Chuyện gì vậy? Đồ ăn không hợp với khẩu vị của cô sao?”
Chương Tú Tú dừng một chút, vội cười làm lành nói: “Không có, ba, con không cẩn thận không cầm chắc thìa thôi.”
Sắc mặt ông Bùi trầm xuống: “Binh binh lách cách, một chút giáo dưỡng cũng không có, đại minh tinh thì không biết được lễ nghi cơ bản trên bàn ăn sao?”
Bị quát lớn một câu như vậy, mặt Chương Tú Tú lập tức đỏ, Bùi Duy ở một bên nghe không nổi nữa: “Ba, Tú Tú cũng nói là cô ấy không cẩn thận mà thôi, ba làm gì mà phải nói khó nghe như vậy.”
“Khó nghe, tôi không nói khó nghe một chút thì cô ta nhớ kỹ sao? Binh binh lách cách nửa ngày rồi, tưởng mắt tôi mù sao? Không muốn ăn cơm thì đừng ăn, đừng cầm đồ trong tay để phát tiết sự bất mãn.”
Mấy câu vừa nói ra, nhất thời khiến cho Chương Tú Tú mất mặt, cô nhịn không được cúi đầu, đỏ mặt, nửa ngày cũng không dám nói chuyện.
Vốn không khí trên bên bàn ăn đã dịu đi rất nhiều bỗng lạnh lẽo trở lại, Đường Nhật Khanh thuận thế nói sang chuyện khác, mở miệng khuyên nhủ: “Bác à, bác ăn nhiều một chút, tốt cho sức khỏe.”
Ông Bùi nghe vậy, sắc mặt lúc này mới dịu đi nhiều, ông gật đầu, cũng không nói về chuyện lúc nãy nữa.
Ông nhìn về phía Bùi Danh Chính, rồi hỏi: “Đúng rồi, ba nghe được một vài tin, nói gần đây doanh nghiệp nhà nước có động thái lớn? Con nói ra nghe một chút?”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu: “Ừm, là một dự án công trình của chính phủ, quy mô rất lớn, khả năng phải hợp tác với một công ty mới có thể lấy được, trước mắt cũng đang liên hệ với mấy công ty, còn chưa quyết định...”
Ông Bùi nói chuyện với Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh thỉnh thoảng nói chèn vài câu, mà Dương Thu Dung và Chương Tú Tú ở bên kia, rõ ràng đã vô cùng xấu hổ, Bùi Duy cũng sắc mặt âm trầm, không nói một lời.
Bữa tối sắp kết thúc, Chương Tú Tú tìm bừa một cái lý do, rồi rời khỏi bàn ăn, Dương Thu Dung cũng đứng dậy theo cô ta rồi cùng cô ta lên tầng.
Lên đến tầng hai, Dương Thu Dung nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tú Tú, chuyện lúc nãy con đừng để ý.”
Chương Tú Tú cau mày, ủy khuất rơi nước mắt, lại không dám phát ra âm thanh, kéo Dương Thu Dung vào phòng ngủ.
Cánh cửa đóng lại, Chương Tú Tú kéo Dương Thu Dung ngồi xuống mép giường, ủy khuất nói: “Mẹ, mẹ nói sao ba có thể nói với con như vậy, còn làm trò trước mặt Đường Nhật Khanh, con biết ba không thích con...”
“Được rồi, được rồi, mẹ có thể hiểu mà.” Dương Thu Dung giơ tay vỗ lưng Chương Tú Tú: “Đừng buồn, không tốt cho đứa nhỏ.”
“Đường Nhật Khanh này còn chưa vào cửa, ba đã hướng về phía cô ta, nếu sau này chờ cô ta bước vào cửa, con phải làm sao bây giờ!”
“Yên tâm, chỉ cần có mẹ ở đây, mẹ sẽ không mặc kệ mà ngồi nhìn đâu!” Dương Thu Dung đột nhiên mở miệng cam đoan, giọng điệu chắc chắn.
“Thật sao? Mẹ, mạ thật sự sẽ đứng về phía con chứ?”
Dương Thu Dung gật đầu: “Đương nhiên!”
Bà ta vốn đã không thích Đường Nhật Khanh, bây giờ không ngờ cô ta còn ở bên Bùi Danh Chính, cố tình ông Bùi lại thiên vị cô ta, nếu chờ đến lúc cô ta bước vào cửa nhà họ Bùi, chẳng phải càng không có lợi cho Bùi Duy và bà ta?
Bà ta trải qua bao khó khăn mới có thể để cho Bùi Duy đứng vững gót chân ở nhà họ Bùi như bây giờ, lúc này nhất định không thể xảy ra sai sót nào! Bà ta càng không thể để cho Bùi Danh Chính cưới Đường Nhật Khanh vào cửa!
Bà ta quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Chương Tú Tú, trầm giọng nói: “Nói cho cùng thì mẹ và con là người trên cũng một chiếc thuyền, không phải sao?”
Chương Tú Tú giật mình sững người một lúc, lập tức gật đầu thật mạnh: “Đúng!”
Họ đều chán ghét Đường Nhật Khanh, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!
Dương Thu Dung mỉm cười, đột nhiên ghé sát vào nói: “Thật ra, muốn ngăn cản Đường Nhật Khanh bước vào nhà họ Bùi, cũng không phải là không có cơ hội...”
Chương Tú Tú đáy mắt hiện lên chút ý lạnh: “Mẹ, mẹ nói chúng ta có thể làm gì?”
Dương Thu Dung mỉm cười, kề sát bên tai Chương Tú Tú, nhỏ giọng nói mấy câu, nhất thời, biểu tình trên mặt Chương Tú Tú tựa như thấy được bầu trời sau cơn mưa, hiện ra ý cười...
Cô ta gật đầu: “Chuyện này giao cho con!”
Cơm nước xong, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính cùng ông Bùi tán gẫu nói về dự án công trình, Bùi Duy ngồi một bên, sắc mặt lạnh lùng, nửa ngày cũng không nói câu gì.
Ông Bùi nhìn lướt qua Bùi Duy ngồi trên ghế sô pha không nói câu gì, cau mày, nói: “Chuyện hợp tác lần này không chỉ là một sự thách thức đối với tập đoàn nhà họ Bùi chúng ta mà còn với tình anh em của hai đứa, hai đứa tự mình xem xét đối tác thích hợp rồi tự lấy danh nghĩa của chính mình tranh thủ giành được cơ hội làm công trình kia, cũng cho ba nhìn thấy được năng lực của hai đứa!”
“Mày nói cái gì?” Ông Bùi sắc mặt xanh lét, ánh mắt nhìn về phía Bùi Duy tràn đầy lửa giận: “Vô vị? Tự mày ngẫm lại xem, từ trước lúc mày kết hôn đến bây giờ, đã lần nào hợp tác thành công và thu được lợi nhuận cho công ty chưa? Đã lần nào không phải để cho anh trai mày thu dọn cục diện rối rắm của mày chưa! Mày xem cái dự án quảng trường Hoàng Đạt mày gây rắc rối thành cái dạng gì, nếu không có anh trai mày chống đỡ tập đoàn nhà họ Bùi, chỉ sợ cả công ty đều bị mày làm cho lụn bại hết!”
Sắc mặt Bùi Duy lạnh băng, cúi đầu không nói nửa lời.
Thấy ông Bùi tức giận đến mức cả người phát run, cuối cùng Bùi Danh Chính mở miệng khuyên một câu: “Được rồi ba, mấy chuyện như thế này không đáng để tức giận.”