Chàng Câm - Kính Lý Phiến

Chương 7

Edit: Sa – Meow Team

Gương mặt Trịnh Sở hơi đỏ, sau khi về đến nhà mới từ từ giảm bớt đi phần nào.

Lục Vi Chân quá cao to, lúc anh nhìn người khác với ánh mắt lạnh lùng, tạo nên cảm giác căng thẳng đến ngột ngạt, khiến cô vừa thẹn vừa sợ không thôi.

Xấu hổ là khi bị người khác tóm được, còn đáng sợ là khi không hiểu ý nghĩa đằng sau ánh mắt của Lục Vi Chân.

Thím Lý nhìn bộ dạng kỳ lạ của cô, nghi ngờ hỏi: “Không phải là người câm kia đã trở lại rồi chứ?”

Trịnh Sở lắc đầu: “Không phải. Chỉ là con chó bự của anh ấy tự nhiên nhào tới, lúc ấy con không chú ý.”

Thím Lý thở dài dặn dò cô: “Sau này gặp những thứ gì liên quan đến người đó thì con trốn xa một chút. Có một số thứ, thà tin rằng có còn hơn là không, con về thay quần áo trước đi.”

Trịnh Sở dừng lại một lát rồi gật đầu, cô không nói gì mà vào phòng thay đồ bẩn ra.

Hôm nay thời tiết âm u bất định, sau khi Trịnh Sở đi chưa được bao lâu, trời bắt đầu đổ mưa. Trên mặt đất gập ghềnh có đầy nước bùn, mưa rơi xuống mái hiên rồi thi nhau đáp xuống đất.

Dù sao cô cũng do nhà họ Trịnh nuôi lớn, trải qua những buổi học mà người khác chưa từng được học, da mặt cô cũng chẳng mỏng như cô vẫn tưởng.

Tuy rằng cô mất mặt với Lục Vi Chân, nhưng nếu sau này không ghé qua bên đó nữa thì cái này cũng chẳng tính là chuyện lớn gì, không đáng để mãi trong lòng.

Ném quần áo vào thùng gỗ, không cũ cũng chẳng mới, có thể thấy chất liệu của nó rất tốt, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Sau khi tắm rửa xong, Trịnh Sở thay quần áo mới, gương mặt đỏ bừng vì tắm nước nóng.

Trong sân nhỏ có cái lu lớn, bên trong trồng lan dạ hương, nó đang nở hoa. Trịnh Sở ngồi dưới mái hiên dùng khăn lau khô tóc, tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài như phá tan không gian yên tĩnh xung quanh. Cô đang suy nghĩ đến việc quay về.

Cô và Cố Nguyên Trạch bị những chuyện của bậc cha ông liên lụy, khiến hai người phải đi vào nơi hoang vu hẻo lánh này. Nhưng kể cả như vậy, đám người kia chắc chắn sẽ không buông tha cho bọn họ một cách dễ dàng. Mặc dù những trù tính của nhà họ Cố đã khiến cho hai anh em họ Tống gây ra mâu thuẫn rối bời, nhưng những cái khác cũng không thể không đề phòng.

Ngày thường Trịnh Sở và Cố Nguyên Trạch không dám lên giọng, bọn họ sẽ không gây ra bất kì rắc rối nào và cũng không để người khác chú ý tới.

Bố và bác Cố sẽ không đưa tin giả tới, bởi hai người bọn họ vốn là những người thích sự ổn thỏa. Chờ năm sau trở về thì có lẽ cục diện ở Kinh Thành đã chuyển sang một thế khác.

Trịnh Sở ra thở một hơi, vào thời khắc quan trọng này, việc cô làm nhất định không được khiến cho người khác chú ý quá nhiều. Trưởng làng vẫn luôn nhìn họ chằm chằm, khó đảm bảo tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Thôn này không thích người bên ngoài, nếu có người lạ vào đều sẽ nói thêm vài ngày. Còn nếu những người ngoài thôn muốn âm thầm điều tra bọn họ, e rằng sẽ tốn không ít sức.

Trong mắt mọi người ở đây, Trịnh Sở là một cô gái tốt, không kiêu căng cũng chẳng nóng nảy, cười lên thì dịu dàng đáng yêu, nói chuyện với ai cũng hợp cả, rất dễ hòa nhập với đám đông.

Cố Nguyên Trạch kết hôn với một cô gái trong thôn nên được coi như con rể ở đây, thậm chí còn giống người trong thôn hơn Trịnh Sở.

Bọn họ là giáo viên, mà người nơi đây lại rất kính nể giáo viên, cho dù người khác có muốn điều tra đi chăng nữa thì cũng sẽ không tra được gì. Trịnh Sở sống rất quy củ, ngoài lên lớp thì chỉ ở nhà, cùng lắm là ra ngoài trò chuyện tán gẫu với ai đó. Cố Nguyên Trạch có đứa con hơn một tuổi, như thể anh ta đã chấp nhận số phận của mình.

Mưa phùn rơi xuống dồn dập, nước mưa thi nhau rơi xuống nhanh chóng tạo thành màn mưa, khiến khung cảnh phía xa trở nên mờ ảo vô cùng.

Trịnh Sở xõa tóc trên vai, cô thôi không nhìn nữa mà chuyển hướng nhìn chằm chằm cổ tay mảnh khảnh của mình. Trên phương diện nào đó, Cố Nguyên Trạch không tốt lắm nhưng anh ta thật sự rất quan tâm đến cô.

Cô tới đây lâu như vậy nhưng vẫn chưa phải làm chuyện gì nặng nhọc.

Nơi Trịnh Sở ở nằm sau thôn, phía trước là khu đất bằng phẳng, đi thêm hơn chục mét nữa về phía trước là con suối trong vắt. Nước bên dưới không sâu lắm, nếu đứng gần bờ cũng chỉ cao hơn đầu gối một chút.

Xung quanh đều có hàng xóm. Gia đình bên trái vừa chuyển đến nhà mới, hiện tại xem ngôi nhà ấy như căn nhà cũ dùng để chứa mấy đồ vật cũ không dùng đến. Nhà bên phải có đứa con phải đi học xa, bình thường chỉ thấy hai ông bà khoảng năm mươi sáu mươi tuổi ở.

Trịnh Sở dừng tay một chút, cô chợt nhớ đến tờ giấy gửi cho Lục Vi Chân. Trịnh Sở vỗ mấy cái lên gương mặt hơi ửng đỏ của mình, bây giờ cô chỉ mong anh xem nó như tờ giấy vụn và quên đi những chuyện vừa nãy.

Thím Lý vừa ra ngoài, bà xách theo hai con cá đi đến, ai ngờ vừa vào nhà đã nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ đang trầm tư suy nghĩ của Trịnh Sở. Thím Lý không lên tiếng, bà đứng đó nhìn Trịnh Sở mấy lần, trong lòng cảm thấy thương xót vô cùng.

Cô gái này có gương mặt trơn láng mọng nước, eo nhỏ người đẹp, chân thì vừa mịn vừa trắng, khắp nơi đều mềm mại. Ngay cả mấy lão già nhìn vào cũng đỏ mặt, cả người toát ra phong thái trẻ khỏe mà bản thân cũng chẳng biết làm bộ làm tịch.

Tiếc thay thầy Cố lại không biết nhìn, mặc dù con gái nhà họ Tạ sở hữu dáng dấp ưa nhìn, nhưng vẫn không thể so với cô.

Trịnh Sở thấy thím Lý đang đứng ngoài cổng nhìn mình, cô bèn thở dài, hỏi: “Thím Lý vừa về ạ? Thím sao thế? Có chuyện gì xảy ra hả?”

“Không có gì, vừa nãy thím ra ngoài tán gẫu với thím Nhị Nguyệt thì gặp thầy Cố.” Thím Lý nâng con cá lên cho Trịnh Sở nhìn: “Cậu ấy định đem nó đến đây, nhưng rồi lại nói mình có chuyện phải đi trước, thế nên thím mang về.”

Trịnh Sở gật đầu nói: “Vậy ngày mai lên lớp, con sẽ trả tiền lại cho anh ấy.”

Tiền lương của hai người cũng không cao, người nhà họ Trịnh đã đánh tiếng với thím Lý từ lâu. Cố Nguyên Trạch thường xuyên ghé qua, chuyện này tương đương với việc anh ta ghé qua thăm thím Lý.

Trịnh Sở không chi quá nhiều cho bản thân mình, thứ cô bỏ ra nhiều nhất là tiền thuốc men. Sau khi Tạ Thần chết, một mình Cố Nguyên Trạch nuôi cả nhà lại thường mang theo thịt và đồ ăn tới. Trịnh Sở không muốn mình lợi dụng anh ta, vậy nên cô đã đưa cho Cố Nguyên Trạch một nửa tiền lương của mình.

Cố Nguyên Trạch cũng không từ chối. Quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, không phân anh em.

Thím Lý có hơi nóng nảy, bà nhìn Trịnh Sở rồi thở dài mấy cái.

“Đứa nhỏ này, sao đầu óc con lại chậm chạp như thế chứ? Đồ của thầy Cố sao phải đưa tiền? Đừng trách thím lắm lời, nhưng thầy Cố là người rất tốt, cần cù chịu khó lại có năng lực. Cậu ấy lại tốt với con như vậy, nếu có gả đi cũng không chịu thiệt thòi. Con nhìn ông Tạ xem, trước kia còn ỷ vào chuyện thầy Cố là con rể mà tùy ý sai bảo, bây giờ ngay cả một cái rắm cũng chẳng dám thả.”

Trịnh Sở thấy thím Lý lại bắt đầu muốn khuyên bảo, cô bèn vội khoát tay nói: “Thím đừng nói chuyện này nữa, con nghe là nhức đầu. Con với thầy Cố chỉ là bạn bè thôi, thật đó.”



Lục Vi Chân chạy xuống lầu xử lý con chó. Nhưng chó ta không biết mình sắp bị ăn đánh, nó phấn khích đuổi theo một con bướm quanh sân, kết quả va phải không ít thứ.

Thùng lấy nước ở giếng bị đụng đổ, lực chú ý của nó lập tức chuyển dời sang hướng khác. Trên trán Lục Vi Chân nổi đầy gân xanh, anh dùng món đồ chơi thường ngày của chó để đập nó.

Con chó bị đánh một cái, phát ra một tiếng kêu. Thấy Lục Vi Chân đã xuống, nó quay lại ngậm lấy đồ chơi của mình và phấn khích chạy đến trước mặt anh như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Lục Vi Chân cười, anh thậm chí còn không quan tâm đến con chó sắp thành tinh này.

Anh xoay người nâng thùng nước lên, sau khi đứng dậy thì nhìn thấy một cái ví bình thường, đó hẳn là quà cảm ơn vừa nãy của Trịnh Sở.

Con chó ngậm quả bóng trong miệng rồi từ từ nằm xuống, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ nhỏ giống như nó muốn phân thắng thua với quả bóng này.

Lục Chân Vi không rảnh quay đầu lại, anh cầm túi tiền lên lật trái xem phải. Không biết Trịnh Sở tặng thứ này cho anh là có ý gì, cái túi bình thường đơn giản nhìn mãi cũng không ra chỗ nào đặc biệt, hay là cô còn muốn ám chỉ gì khác?

Chuyện tặng mấy thứ này cũng không phổ biến ở đây, nên Lục Vi Chân cũng không hiểu.

Bên trong có một tờ giấy, chữ viết bên trên vẫn còn rõ ràng, nội dung là mấy câu cảm ơn thông thường cộng với hình vẽ nhỏ ngay bên cạnh. Con chữ trên giấy thanh mảnh, từng nét gọn gàng lưu loát, bức tranh kế bên cũng không tồi.

Lục Vi Chân nhíu mày, có lẽ Trịnh Sở cho rằng anh không biết chữ nên mới vẽ chú thích thêm bên cạnh để biết cô là ai.

Thiện cảm của Lục Vi Chân dành cho Trịnh Sở lại tăng thêm một điểm, nếu nét chữ nết người thì cô giáo Trịnh vẫn có chỗ đáng khen. Dù anh có thái độ với cách đối nhân xử thế của cô, nhưng anh vẫn nhận lòng tốt của cô. Dù sao việc anh cứu Trịnh Sở là thật, nhưng chuyện này cũng có chút mới mẻ.

Lại có người đến cảm ơn anh nữa, đây là lần đầu tiên Lục Vi Chân gặp trường hợp như thế này.

Anh tiện tay ném giấy vào thùng rác rồi ngẩng đầu lên nhìn trời. Cảm thấy trời có thể sẽ mưa nữa, anh đứng dậy vào phòng ăn mấy miếng cơm rồi mang theo áo mưa ra ngoài.

Lục Vi Chân không có hứng thú với Trịnh Sở lắm, càng không quan tâm đến chuyện làm tình với phụ nữ, không có gì quan trọng bằng kiếm tiền.

Chỉ cần Trịnh Sở đừng quấy rầy đến anh thì làm gì cũng không sao.



Trịnh Sở không còn tìm Lục Vi Chân nữa, cô vẫn tin Cố Nguyên Trạch. Nhưng Lục Vi Chân không phải con của nhà họ Hướng, nếu bây giờ điều tra anh thì cũng không có ý nghĩa gì.

Cô vẫn như mọi khi, bình thường lên lớp, sau khi về đến nhà thì ăn cơm đi ngủ, cũng không làm lỡ việc gì. Cố Nguyên Trạch bận hơn cô, Trịnh Sở biết anh ta đang bận cái gì vì đã có thư gửi đến từ bên ngoài.

Nơi này thật nghèo, còn chưa kéo dây điện, không có điện thoại, TV cũng không. Trong trường có điện nhưng thời gian cung cấp không lâu.

Lúc Trịnh Sở vừa tới đây, cô không quen với kiểu sống chẳng khác gì quay lại những năm 70, 80 này, phải mất một thời gian mới từ từ quen dần.

Đêm khuya yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng mèo kêu chó sủa, Trịnh Sở đóng cửa sổ lại, trong phòng đốt đèn dầu.

Đêm ngày càng tối, cô để cây viết trong tay xuống và bỏ bài tập đã sửa sang một bên, sau đó tựa lưng vào ghế ngáp một cái.

Mặc dù người trong thôn kính trọng giáo viên, nhưng lại không quan tâm mấy đến giáo dục. Cô cảm thấy học tiểu học và cấp hai chỉ để viết đầy đủ tên họ của mình, chứ không mong đợi thêm điều gì khác.

Trịnh Sở không có tinh thần trách nhiệm cao như vậy, nhưng dù sao cũng dạy học sinh mấy năm, bình thường cô sẽ dặn dò thêm vài câu.

Cô đứng bật dậy đẩy ngăn kéo lại, sau đó đóng nắp đèn dầu, căn phòng lập tức tối om.

Trịnh Sở đứng xoa mắt, nhẹ nhàng đấm cái lưng ê ẩm của mình. Mặt trăng ẩn mình sau mây đen, không lộ ra ánh bạc trắng thuần.

Cô giơ tay cởi váy ngủ khiến cơ thể trắng muốt lộ ra ngoài, sau đó lại cầm váy ngủ sờ soạng trong bóng đêm, treo lên mắc áo bên giường.

Trịnh Sở đã quen ngủ khỏa thân, cảm giác cơ thể mình bị trói buộc khi ngủ không thoải mái. Lúc mới tới đây trong lòng cô luôn có sự kiêng dè, nhưng bây giờ đã quen với tình hình trong thôn, nên cũng không còn cảnh giác mọi nơi như trước nữa.



Chớp mắt một cái đã mấy ngày trôi qua, cỏ trên mặt đất xanh nhạt, bùn đất cũng thơm ngát sạch sẽ.

Sự thật đã chứng minh, những đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt giáo viên, khi nghịch ngợm cũng đủ khiến người ta nhức đầu.

Thứ sáu ba giờ chiều đã tan học, sớm hơn ngày thường một tiếng đồng hồ.

Thi giữa kỳ dự kiến sẽ bắt đầu vào thứ sáu tuần sau, Trịnh Sở và mấy giáo viên khác ở lại ra đề. Nơi này lạc hậu, bài thi của học sinh tiểu học không cần phải đánh đố sâu xa như bên ngoài, chỉ cần đơn giản dễ hiểu là được nên cũng không mất nhiều thời gian.

Lúc Trịnh Sở về đã gần năm giờ, trời vẫn sáng như ban ngày, dân làng trên ruộng bắt đầu lục tục về nhà.

Cô gặp bố mẹ Lý Tề trên đường về, bọn họ cảm thấy xấu hổ về chuyện Lý Tề bỏ nhà đi bụi làm liên lụy đến Trịnh Sở, hại cô bị trật chân.

Sau đó bố mẹ Lý Tề và Trịnh Sở đứng bên đường nói mấy câu, cô lại được bó rau xanh.

Trịnh Sở hơi bối rối, nhưng cô biết mình không nên từ chối. Cô khen Lý Tề mấy câu, rồi lấy cây bút đưa cho bọn họ để hai người đưa cho Lý Tề.

Cây bút này chắc chắn đắt hơn bó rau xanh, trái lại bố mẹ Lý Tề hơi đỏ mặt vội nói sau này nhất định sẽ trông coi con mình thật tốt.

Trịnh Sở cũng cười, sau đó nói cảm ơn vì sự phối hợp của bọn họ.

Nhưng cô không ngờ thằng nhóc Lý Tề mà mình vừa khen, lúc về đến nhà đã thấy nó đang gây chuyện ngoài bờ sông.

Mấy đứa nhóc cười ha ha, tụi nó nhặt đá lên ném về phía sông. Nước sông gợn sóng, phía bên kia vang lên tiếng chó sủa vô cùng thảm thiết.