Chàng Câm - Kính Lý Phiến

Chương 38: Ngoại truyện 1

Lục Vi Chân và Trịnh Sở cùng nhau trở về, cùng bố Trịnh nhận mặt đám họ hàng xa lạ. Có một ông cụ chống gậy vừa nhìn thấy anh thì nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói vài chữ tốt rồi tốt rồi. Sau đó Lục Vi Chân mới biết đó là ông mình.

Người thiếu nhạy cảm trong phương diện tình cảm như anh, hoàn toàn không cảm thấy thân thiết với ông lão. Hơn nữa anh không thể nói chuyện nên chỉ gật đầu với ông, không cố gắng thân thiết khiến ông lão rơi không ít nước mắt.

Lục Vi Chân không đổi họ. Tên anh là do bố mẹ đặt, anh không muốn đổi chỉ vì máu mủ không thân thiết. Lục Vi Chân không muốn, ông cụ nhà họ Mạnh cũng không thể ép buộc anh.

Còn người con nuôi của nhà họ Mạnh thì thở phào nhẹ nhõm. Lục Vi Chân không đổi họ, lại là người câm nên xác suất anh được thừa kế nhà họ Mạnh sẽ rất nhỏ. Cho dù ông lão nghĩ đến cháu trai ruột, để anh hưởng chút lợi lộc thì chắc chắn cũng không ảnh hưởng đến địa vị của mình. Vậy chẳng bằng đối xử với anh tốt một chút để bản thân không lộ rõ vẻ hẹp hòi.

Con nuôi của nhà họ Mạnh hiểu ra điều đó, thật tâm gọi vài tiếng anh Lục rồi bảo sau này nếu anh có chuyện, cứ nhờ cậu ta giúp đỡ.

Nhà họ Trịnh và nhà họ Cố hiện đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, nhưng có vẻ giai đoạn này sẽ sớm qua đi. Chỉ là giúp người ta một ơn huệ, có lẽ nào lại không ra tay.

Lục Vi Chân đến bệnh viện khám về vấn đề của mình. Anh là người câm, tuy đã nhiều năm không nói chuyện nhưng trong lòng anh vẫn muốn nói.

Lần nào Trịnh Sở cũng bảo cô thích anh, anh lại chưa từng nói câu ấy, Lục Vi Chân luôn cảm thấy thẹn với cô.

Lục Vi Chân mong chờ kết quả tốt, nhưng bác sĩ lại uyển chuyển cho anh biết xác suất ấy cực kỳ nhỏ. Anh bị câm bẩm sinh, cộng thêm bị k1ch thích, đã qua hai mươi mấy năm nên khả năng chữa khỏi là rất nhỏ, gần như bằng không. Cho dù được đi chăng nữa thì e rằng giọng nói của anh sẽ cực kỳ khàn, vô cùng khó nghe.

Lục Vi Chân hơi do dự, cuối cùng vẫn muốn chữa khỏi. Nhưng anh lại đổi ý vì lỡ như chữa khỏi bệnh rồi, Trịnh Sở ghét giọng nói của anh thì sao?

Trịnh Sở không nhìn ra được sự do dự trong lòng Lục Vi Chân, song cô không hối thúc mà chỉ bảo anh rằng không sao cả, đến khi đó anh không nói câu nào thì em cũng biết anh đang nghĩ gì. Đó là ngầm hiểu với nhau đấy.

Hai mắt Lục Vi Chân sáng lên, hình như rất thích những chuyện tình thú thế này. Chỉ cần một ánh mắt đã nhìn ra đối phương đang nghĩ gì, anh mới tưởng tượng thôi mà đã thấy tim mình đập mạnh.

Có thể chữa khỏi bệnh hay không trở thành mối quan tâm thứ yếu của Lục Vi Chân. Dù sao đã qua lâu như vậy, có nói được hay không cũng chẳng sao.

Nhà họ Trịnh và nhà họ Cố đều bận rộn. Ngay cả khi sau khi Cố Nguyên Trạch trở về cũng bận đến chẳng thấy bóng dáng. Xem như Cố Nam Nam nhặt được của hời, tuy không sống trong khu đại viện, nhưng có cái danh nên người làm chẳng dám chăm sóc một cách lười biếng. 

Trịnh Sở tương đối an nhàn. Lần trước cô cùng Lục Vi Chân tới bệnh viện tái khám, ai ngờ phát hiện ra đã có thai hơn một tháng, điều này khiến cả gia đình vô cùng mừng rỡ.

Sau khi nghe được tin này, bố Trịnh lập tức chạy tới bệnh viện. Bố Cố và mẹ Cố gửi một đống đồ đến, còn Cố Nguyên Trạch thì trông cực kỳ sốc.

Lục Vi Chân cũng bất ngờ y như thế.

Người đàn ông sống đơn độc gần hai mươi bảy năm. Mỗi khi người ta nhìn thấy anh, có người mắng thầm có người mắng ra ngoài miệng, anh vì những lời này mà bị tổn thương không ít.

Nhưng sau khi Trịnh Sở tới, cô đột nhiên xông vào cuộc sống anh như một vị thiên sứ, khiến cuộc đời anh chưa từng được viên mãn như bây giờ.

Lục Vi Chân cảm thấy vậy là đủ, ai ngờ hạnh phúc lại dâng trào nhiều hơn nữa.

Lục Vi Chân hiếm khi nghĩ đến chuyện có con với Trịnh Sở, có những lúc sẽ vụt qua trong đầu, nhưng lại thấy hai người vẫn chưa đến tuổi.

Trên đường từ bệnh viện về đến nhà với Trịnh Sở, Lục Vi Chân luôn cẩn thận dè dặt, tài xế nhà họ Trịnh chọc anh một câu cậu Lục thật thú vị.

Lục Vi Chân thiếu điều muốn cung phụng cô như tổ tông, mặc dù trong nhà anh chưa bao giờ cúng tổ tiên.

Buổi tối, anh hay ôm lấy Trịnh Sở, sau đó khẽ chạm vào bụng cô.

Chỗ đó là nơi nghênh đón một sinh mạng mới.

Lục Vi Chân thường ra ngoài rót nước cho Trịnh Sở uống. Đợi khi anh quay lại thì thấy Trịnh Sở trước đó còn nằm trên giường nghỉ ngơi đang tựa vào cửa, nhìn anh cười ngây ngô, anh lại nghĩ tại sao trên đời này lại có người tốt đến thế.

Có vài lần Trịnh Sở còn đỏ mặt, thì thầm bảo anh quay về đi học, nhưng Lục Vi Chân lại không muốn rời xa cô.

Những người giúp việc ở đây đều là người quen, bị mọi người nhìn như vậy, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Lục Vi Chân chưa từng học hành một cách chính thức nên bố Trịnh sắp xếp cho anh một giáo viên.

Chuyện này vốn phải do ông cụ nhà họ Mạnh làm, nhưng ông không thân với Lục Vi Chân, không tiện trực tiếp nói ra những lời này nên ông giao cho bố Trịnh sắp xếp.

Lục Vi Chân rất có thiên phú, học gì cũng nhanh, bận bịu một thời gian, cuối cùng chẳng hiểu sao anh lại dấn thân vào con đường thiết kế trang sức.



Trịnh Sở không quan tâm Lục Vi Chân là người câm, nhưng không ít người vẫn kinh ngạc. Sau khi biết lẽ ra Lục Vi Chân phải theo họ Mạnh, họ lập tức hiểu ra điều gì đó.

Bạn bè của Trịnh Sở đều độc thân, đa số bọn họ theo chủ nghĩa hưởng lạc nên không muốn dấn thân vào nấm mồ hôn nhân quá sớm. Trước khi tới gặp Trịnh Sở, các cô còn cảm thấy Trịnh Sở khá đáng thương, bị gia đình dùng làm công cụ liên hôn.

Nhưng tốt xấu gì cũng là người có giáo dưỡng, các cô tới đây chỉ nói mấy câu với Trịnh Sở như là nếu có chuyện thì cứ tìm bọn họ, đừng sợ phiền phức, cũng không hỏi gì thêm.

Bốn người ngồi trên ghế sô pha dưới lầu, trong đó có một người là tới hóng chuyện nên luôn hỏi vài câu châm chọc.

Trịnh Sở liếc nhìn người đó, cô không để vào trong lòng, nói mình sống rất tốt.

Khi đó, tình cờ Lục Vi Chân ở nhà, cho dù thấy mấy cô gái xinh đẹp cũng không liếc ngang liếc dọc, thỉnh thoảng đi qua xem Trịnh Sở thế nào. Mỗi lần như vậy, Lục Vi Chân bưng đ ĩa hoa quả đã cắt tới cho cô, đưa cô một ít đồ ăn nhẹ, sau đó xoa đầu cô, cúi người cắm tăm vào một miếng trái cây, đút cho cô ăn.

Trịnh Sở ôm gối, co chân ngồi trên ghế sô pha, hôn lên má Lục Vi Chân một cái rồi bảo: “Cục cưng nói con no rồi, ăn không nổi nữa nên muốn bố đi nghỉ ngơi.”

Lục Vi Chân lắc đầu, nhường không gian riêng cho Trịnh Sở và các bạn của cô. Hai tai anh đỏ ửng, thầm nghĩ Trịnh Sở cũng không sợ người ta nói hai người quá sến, sao có thể show tình cảm trước mặt bạn bè như vậy được?

Lục Vi Chân thật sự vô cùng khôi ngô, cả người toàn là bắp thịt nên mặc quần áo đặt may trông rất tuyệt. Ban đầu Trịnh Sở cảm thấy anh sạch sẽ đẹp trai thì người khác cũng cảm thấy y như vậy.

Cho dù anh là người câm, cũng là một người câm anh tuấn. Xét từ ngoại hình và chiều cao, chắc chắn anh không hề thua ai.

Chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chung quy thì Lục Vi Chân cũng nghĩ mình như vậy.

Có người đánh giá anh, cho rằng lấy người câm làm chồng quá mất giá, nhưng làm  tình nhân cũng không tệ. Người phụ nữ vừa nói lời châm chọc cũng nổi tâm tư.

Lục Vi Chân là người khá tự luyến, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể thỏa mãn sự tự luyến của anh.

Khi cô gái kia lén phóng điện với anh, Lục Vi Chân chợt thấy chán ghét cùng cực. Anh lấy cái gối trong tay Trịnh Sở ra rồi ôm cô lên.

Những người ở đây đều giật mình.

Mặt Lục Vi Chân sa sầm. Làm hành động như vậy với người đàn ông đã kết hôn, làm hư cả Trịnh Sở thì làm sao. Anh phải vất vả cỡ nào mới khiến bố Trịnh đồng ý, đưa Trịnh Sở đi lãnh chứng.

Nếu cô đi tìm người đàn ông khác, một mình anh phải sống thế nào? Đứa trẻ mới được mấy tháng?

Trịnh Sở cũng nhìn thấy hành động hồi nãy, cô ngẩn người, sau đó bật cười. Trịnh Sở ôm cổ Lục Vi Chân, nói với đám bạn là mình muốn nghỉ ngơi, hẹn gặp lần sau.

Lục Vi Chân định ôm cô lên lầu, cách xa đám bạn quái gở này ra. Trịnh Sở bảo đợi một chút, cô quay đầu, cười nói với cô gái kia: “Tôi sẽ cùng người khác nói về chuyện mà cô Nghiêm đã làm, để xem họ nghĩ thế nào. Vi Chân có hơi khó tính, không nhìn được những điều không đứng đắn.”

Những người khác quay đầu nhìn cô gái kia, cô ta giận đến xanh mặt, còn gằn giọng nói: “Tôi không biết cô Trịnh đang nói tới chuyện gì, tôi chỉ đến xem xem người bạn vất vả lắm mới trở về sống như thế nào, nếu cô Trịnh không hoan nghênh thì tôi đi là được.”

Người nọ đứng dậy, Trịnh Sở không giữ cô ta lại. Mọi người nhìn nhau, lập tức đoán ra được chuyện gì vừa xảy ra.

Lục Vi Chân cũng mặc kệ họ, anh nhấc chân lên lầu, vững vàng đưa Trịnh Sở về phòng. Sau đó anh tìm giấy bút, bảo cô đừng tiếp xúc với người đó nữa, bởi vì viết nhanh nên nét chữ có hơi lộn xộn.

Trong mắt Lục Vi Chân không có chỗ chứa cho những thứ không sạch sẽ, nên anh cũng không vừa mắt những người muốn làm hư Trịnh Sở. Vả lại, có người giỏi hơn anh sao? Anh học nhiều hơn một chút thì chắc chắn không thua kém ai.

Trịnh Sở nằm trên giường, cười như run lẩy bẩy.

Người khác đều là vợ nói câu đừng lui tới nữa, vợ chồng cũng chẳng quan tâm  đến sự tín nhiệm giữa đôi bên. Còn anh thì hay rồi, nói hết những lời cô nên nói.

Trịnh Sở giơ tay lên lau nước mắt chảy ra lúc bật cười, sau đó bảo: “Người nhà của cô ta rất tốt, nhưng từ nhỏ tới lớn em và cô ta không hợp nhau. Lần này cô ta tới hóng chuyện, ai ngờ gặp phải người sắt đá như anh. Thấy cô ta giận dữ như vậy, em cũng không nhịn được cười.”

Lục Vi Chân thậm chí không nhìn người phụ nữ đó, nên chẳng biết cô ta trông ra sao.

Anh ngồi trên sàn tựa vào mép giường, tay gác lên giường, nhìn Trịnh Sở oán hận, như thể chẳng hiểu tại sao hai người còn gặp nhau.

Lục Vi Chân viết lên giấy: “Loại phụ nữ đó có gì tốt? Nếu hai người không hợp nhau thì sau này tốt nhất là em đừng lui tới với cô ta nữa.”

Trịnh Sở phụt cười. Cô ngồi dậy từ trên giường, nhìn vào mắt Lục Vi Chân: “Về sau em sẽ hạn chế gặp cô ta, thấy cô ta sẽ tránh, không làm bạn với cô ta nữa, được chưa Vi Chân.”

Cô chỉ nói đùa nhưng Lục Vi Chân lại gật đầu.

Trịnh Sở lại bật cười, sau đó ngồi dậy, nắm lấy tay anh.

“Anh thích ứng nhanh thật, em còn tưởng anh sẽ để ý lời của mấy cô ta.” Trịnh Sở khẽ cười: “Các cô ấy tạm được, sau này sẽ biết được điểm tốt của anh, anh nên thích ứng đi.”

Lục Vi Chân gật đầu. Chiếc giường quá mềm mại, lúc anh vừa mới bắt đầu ngủ còn thấy không quen. Bụng Trịnh Sở vẫn chưa quá lớn, có hơi gồ lên vì đứa bé chỉ mới ba tháng.

Trịnh Sở quá tin tưởng anh khiến Lục Vi Chân đỏ mặt. Tuy anh khá tốt, nhưng không tốt như Trịnh Sở nghĩ.

“Mấy ngày nay anh luôn bận học, chẳng có thời gian ở bên em, hôm nay khó khăn lắm có thời gian lại có người tới thăm. Nếu chúng ta đã ở trong phòng rồi thì anh nằm với em một lát đi.”

Trịnh Sở vỗ nhẹ lên giường, Lục Vi chân gật đầu, đứng dậy, đi thay đồ. Anh thích sạch sẽ, từ khi Trịnh Sở mang thai, anh càng chú tâm trong phương diện này hơn.

Từ nhỏ ở nhà Trịnh Sở đã được nuông chiều, tuy cô không có tính công chúa, nhưng thể chất rất yếu. Lục Vi Chân phát hiện ra điều này hồi còn ở thôn.

Anh dựa vào cái gối sau lưng, nằm trên giường ôm lấy Trịnh Sở.

Còn Trịnh Sở ôm eo Lục Vi Chân, nằm trên ngực anh, lắng nghe nhịp tim của Lục Vi Chân.

“Vài ngày nữa em sẽ đi tái khám với anh. Anh đừng để tâm  đến kết quả, em sẽ không vì anh không nói được mà chê anh. Anh xem tính tình của Bình An ôn hòa, gặp ai cũng đùa nghịch được, khi người khác ngoắc nó, em còn sợ nó sẽ bị người ta lừa đi mất. Nhưng tại sao chú Lý lại nhìn trúng nó? Mấy ngày trước em có ghé qua thăm Bình An, trông dáng vẻ khá ổn, chẳng biết hôm nay sao rồi.”

Khi Bình An lần đầu tới môi trường mới, nó còn hơi dè dặt. Trịnh Sở luôn đùa với nó, đi đâu cũng dắt nó theo nên mới từ từ giảm bớt sự căng thẳng. Bình An vốn hoạt bát, vừa trở lại bình thường một cái là lập tức ồn ào ngay.

Mỗi lần bố Trịnh về nhà đều bị nó nhào lên người, ông cũng chẳng tức giận mà còn cười ha ha. Sau đó chú Lý đi theo bác Cố vừa ý con chó này, cảm thấy nó rất hiểu chuyện, có thể dạy bảo được nên hỏi Trịnh Sở có thể cho mình mang về huấn luyện hay không.

Ban đầu Trịnh Sở không muốn lắm. Mặc dù Bình An rất cao to, đen và khỏe, nhưng nó vô cùng ngoan ngoãn, cô cảm thấy như vậy cực kỳ đáng yêu, không cần huấn luyện nữa.

Song Lục Vi Chân lại không nghĩ nhiều như Trịnh Sở. Con chó này có tính quậy phá từ nhỏ, lớn lên ở đây, nó lại càng hiếu động hơn. Vì chẳng ai mắng nó, gan nó ngày càng lớn hơn, bây giờ cho Bình An đi huấn luyện một lần cũng không tệ, để nó đỡ gây thêm rắc rối về sau.

Sau đó Trịnh Sở đành để chú Lý mang Bình An đi, mỗi tháng dắt về một lần.

Con chó cũng rất lợi hại. Lúc Bình An bắt đầu bị tách khỏi hai người, hai mắt nó còn ướt ướt, liên tục sủa gâu gâu. Nhưng chẳng bao lâu đã làm quen được với người mới, còn nhảy nhót như chẳng có gì xảy ra. Trịnh Sở và Lục Vi Chân ghé thăm nó, thấy nó đang vui vẻ chơi với mấy con chó khác. Nếu hai người không gọi Bình An lại thì có lẽ nó cũng chẳng phát hiện ra hai người tới.

Lục Vi Chân đã biết tính cách của con chó này từ lâu, nhưng Trịnh Sở vô cùng thích chó, còn ôm nó mãi không buông. Cô bảo hay là đưa Bình An về, kết quả đương nhiên là không được vì chú chó đã tìm được vài người bạn mới ở đây.

Trịnh Sở cọ vào ngực Lục Vi Chân rồi thở dài.

“Anh không biết đâu, lúc còn sống ở thôn, em cực kỳ thích chú chó của anh, bộ lông xù vô cùng đáng yêu. Nếu em sống cạnh nhà anh, chắc chắn sẽ đến chơi với Bình An mỗi ngày.”

Lục Vi Chân vờ như không quan tâm, nhưng hai tai anh lại ửng đỏ. Tuy trong quá trình anh và Trịnh Sở yêu nhau có xuất hiện vài ý nghĩ không nên có, song kết cục vẫn êm đẹp.

Trịnh Sở hỏi: “Anh nói xem, sau này con mình tên là gì? Mấy ngày trước, lúc em đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo cục cưng rất khỏe mạnh, khi đó em bắt đầu muốn đặt nhũ danh cho con.”

Căn phòng được trang trí với màu sắc ấm áp. Đây là phòng trước kia của Trịnh Sở, Lục Vi Chân muốn ở cùng cô nên không gian của căn phòng được nới rộng thêm một chút.

Cuộc sống của Trịnh Sở là thứ Lục Vi Chân chẳng thể tưởng tượng nổi. Nhưng anh không giống người khác, nảy sinh ra cảm giác gò bó và không xứng, chỉ đơn giản vì đó là tính cách của anh mà thôi.

Anh tin mình cũng có thể cho Trịnh Sở cuộc sống như vậy.

Trời sinh Lục Vi Chân có tính cách kiêu ngạo, lần duy nhất anh để lộ sự rụt rè là trước mặt Trịnh Sở, còn người khác nói bóng nói gió thì hoàn toàn không đáng để anh quan tâm.

Trịnh Sở thấy Lục Vi Chân không có phản ứng, hơi nghi ngờ bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Anh không muốn ư?”

Lục Vi Chân cầm tay Trịnh Sở, viết vào lòng bàn tay cô: “Em đặt đi.”

Anh nên để mẹ của đứa nhỏ đặt tên.

Trịnh Sở chợt mắc phải chứng khó lựa chọn, cô ngẫm nghĩ hồi lâu rồi bảo: “Em cũng chẳng biết tên gì hay, An An không được vì trùng với Bình An, đến lúc đó Bình An sẽ không biết là đang gọi ai. Anh nói xem tên nào mới được?”

Trịnh Sở nhanh chóng động não, đọc ra vài cái tên, nhưng sau một phen do dự, cô lại tự bác bỏ. Lục Vi Chân khẽ vuốt bụng Trịnh Sở, cũng chẳng hối thúc cô, chỉ thầm nghĩ con mình thật hạnh phúc.

Bố rất yêu mẹ, mẹ cũng rất yêu bố.

“Không được rồi Vi Chân, chuyện này khó quá đi mất. Em đặt sao cũng thấy không ổn, đó phải là tên mà bé trai hay bé gái đều sử dụng được.” Trịnh Sở bối rối ngồi dậy: “Nếu tên quá bình thường, lỡ lúc đi học, bị trùng với đứa trẻ nhà khác thì sao? Hay là tụi mình tra từ điển rồi anh chọn ra hai tên đi.”

Lục Vi Chân cầm bút viết: “Nhũ danh, không cần quá quan trọng.”

Trịnh Sở lắc đầu: “Vậy sao được, nhũ danh cũng phải đặt nghiêm túc chứ.”

Cô do dự thật lâu, vấn đề nhỏ này vẫn chưa được giải quyết sau khi đứa nhỏ ra đời.

Hôm Trịnh Sở sinh con là một đêm mưa dầm, thời tiết se lạnh, bầu trời thì âm u. Cô đã sớm được đưa vào bệnh viện, một khi có chuyện y tá sẽ tới ngay. Bố Trịnh ngồi trên xe lăn đợi ngoài cửa, Cố Nguyên Trạch và mẹ anh ta cũng tới.

Còn Lục Vi Chân ngồi một mình một bên, hai tay đan vào nhau, gân xanh nổi lên, anh cúi đầu im lặng.

Lục Vi Chân không thể nói chuyện vì lý do trời sinh.

Tuy những người trong bệnh viện đều không nhắc tới, bác sĩ cũng không phát hiện đứa bé có vấn đề gì, nhưng xác suất đứa bé bị câm giống Lục Vi Chân thật sự tồn tại.

Lục Vi Chân cũng tự biết điều đó.

Trước giờ bố Trịnh luôn tôn trọng ý kiến của Trịnh Sở, cô bằng lòng yêu Lục Vi Chân, Lục Vi Chân cũng là người tốt nên ông không phản đối. Nếu chuyện này không thể tránh khỏi thì bọn họ cũng đành chấp nhận.

Nhà họ Trịnh cũng không đến mức nuôi không nổi một đứa bé.

Trịnh Sở vẫn đang ở trong phòng sinh. Y tá ra vào hai lần, vừa ra lại đi vào. Bố Trịnh hỏi họ Trịnh Sở có sao không, y tá bảo không sao, mọi người cứ chờ đi.

Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Thể chất Trịnh Sở hơi yếu nên họ sợ trong quá trình sinh sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Trịnh Sở bắt đầu kêu đau vào lúc hai giờ sáng, bây giờ là bảy giờ rồi.

Bố Trịnh không thể thức quá lâu nên ông nhắm mắt nghỉ ngơi. Trước kia ông bị tai nạn xe nghiêm trọng, sức khỏe vốn không tốt, nhưng vừa nhận được tin này bèn tức tốc chạy tới, lo lắng suốt nửa đêm nên mệt mỏi là điều khó tránh khỏi.

Chẳng bao lâu sau bố Cố tới, ông mặc bộ quân phục trông kiên cường chính trực, ngồi thẳng lưng trên ghế. Mẹ Cố là người phụ nữ thanh lịch, bà dựa vào bố Cố ngủ thiếp đi.

Còn Cố Nguyên Trạch tựa vào tường, dụi mắt cho tỉnh táo.

Cái chết của mẹ Trịnh Sở không thể không liên quan với Cố Nguyên Trạch. Tuy anh ta không phải người gây hại, song nếu không vì anh ta thì mẹ Trịnh Sở sẽ không gặp chuyện.

Nhà họ Cố hổ thẹn với nhà họ Trịnh.

Cố Nguyên Trạch không thích Lục Vi Chân cho lắm. Dù đã gần một năm, anh ta vẫn cho rằng Lục Vi Chân và Trịnh Sở không hợp nhau. Nhưng lần này anh ta lại đột nhiên bước tới ngồi cạnh Lục Vi Chân, vỗ vai anh một cái.

Lục Vi Chân ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, sau đó lại cúi thấp đầu, mặc kệ Cố Nguyên Trạch.

Trong mắt Lục Vi Chân xuất hiện tia máu, có thế nào anh cũng không ngủ được. Khi bụng Trịnh Sở ngày một to hơn, anh đã bắt đầu lo âu vì cô hơi gầy, mặc dù mang thai có lên chút thịt, nhưng không quá lớn.

Bây giờ công nghệ y học tiên tiến, tình hình kiểm tra của Trịnh Sở vẫn luôn rất tốt, không dễ xảy ra chuyện. Song lúc sắp sinh, Lục Vi Chân bắt đầu mơ thấy ác mộng.

Mấy ngày Trịnh Sở nằm trong bệnh viện, anh phải chạy giữa hai bên, vừa lên lớp học rồi quay lại bệnh viện ở cùng Trịnh Sở. Mỗi khi tỉnh lại, bên cạnh mình không có ai, anh thường không phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, vừa sợ hãi vừa lo lắng.

Cố Nguyên Trạch nhìn Lục Vi Chân, đột nhiên thấy buồn cười, anh ta duỗi chân ra, ngả lưng về phía sau. Bố Cố lạnh mặt nhìn Cố Nguyên Trạch, anh ta sửng sốt ngồi thẳng lại.

Cố Nguyên Trạch thấp giọng nói với Lục Vi Chân: “Sở Sở rất may mắn, có lẽ đứa bé sẽ giống cô ấy, không có chuyện gì đâu.”

Lục Vi Chân không cần được an ủi, anh không thể cảm nhận được lòng tốt của người khác khi khuyên bảo mình, anh đã quen với sự lạnh nhạt rồi.

Có lẽ chỉ khi Trịnh Sở làm nũng với Lục Vi Chân thì mới hòa hoãn được.

“Tuy tôi không biết tại sao Sở Sở chọn cậu, nhưng tôi thấy khó chịu khi cây cải trắng mà mình bảo vệ bấy lâu lại bị heo cướp mất cũng là điều bình thường.” Cố Nguyên Trạch nói tiếp: “Cô ấy chấp nhận sinh con cho cậu là chuyện của cô ấy, nhưng nếu sau này cậu làm ra chuyện có lỗi với Sở Sở thì đừng trách tôi ra tay độc ác.”

Cố Nguyên Trạch vẫn không yên tâm về Lục Vi Chân. Mặc dù bây giờ anh đã kiếm được tiền, còn giấu tên tham gia một cuộc thi về trang sức nổi tiếng, giành được giải tân binh, nổi tiếng dựa vào chính mình. Nhưng đàn ông càng có tiền càng dễ sa đọa, nhất là người chuẩn bị làm trong ngành đó.

Cố Nguyên Trạch không biết Lục Vi Chân đã tặng Trịnh Sở một loạt trang sức do mình thiết kế. Anh còn chọn lựa thật lâu, sau đó làm một cặp nhẫn cưới độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về mình và Trịnh Sở.

Lục Vi Chân vốn có thể mặc kệ Cố Nguyên Trạch, song anh vẫn chậm rãi gật đầu

Hai phút sau y tá đi ra, cùng lúc đó thì phòng sinh vang lên tiếng khóc dữ dội.

Lục Vi Chân ngẩng đầu, đứng lên chặn y tá lại. Bố Trịnh và mẹ Cố cũng tỉnh dậy ngay lập tức.

Y tá bị Lục Vi Chân dọa hết hồn, cũng may cô ấy có nhiều kinh nghiệm làm việc nên lập tức hồi phục lại.

“Tình trạng sức khỏe của người mẹ rất tốt, nhưng vẫn nên để cô ấy ngủ một lát. Là một bé trai, xin chúc mừng gia đình.”

Trịnh Sở sinh được một nhóc mập, mẹ tròn con vuông.