“A? Mẹ nói tiếp đi.” Giang Lưu đúng là đang phân tâm, trong đầu cứ nghĩ đến chuyện muốn xem buổi phát sóng trực tiếp của SS, nên những gì mẹ anh vừa nói anh hoàn toàn không để tâm.
“Hai đứa con cứ như vậy không phải là cách tốt, lời tốt thường khó nghe.”
“Vâng vâng, tạm thời cứ ở đó đã, đợi cô ấy có thai, sinh em bé xong chúng con sẽ chuyển đến dinh thự Đông Hưng có được không?” Giang Lưu không muốn tranh cãi với mẹ nên dỗ dành.
Nghe anh nói thế, lại còn nhắc đến chuyện con cái, sắc mặt Giang phu nhân tốt hẳn lên.
“Thế cũng được, vậy mẹ nói chuyện tiếp theo, hôm nay vợ con đang rất hot trên weibo, con có biết không? Mẹ thấy cô diễn viên, cô ba của nhà họ Hoa ấy, đã đăng ảnh chụp vợ con lên weibo?”
“À, chị em cô ấy đùa giỡn chút thôi mà.” Giang Lưu cũng biết chuyện này.
Bà Giang nghiêm mặt: “Cái này không được. Bây giờ Hoa Sanh không chỉ đơn giản là con gái nhà họ Hoa nữa rồi, nó hiện giờ cũng là con dâu Giang gia, nhà chúng ta không thích để con dâu xuất đầu lộ diện, còn may không phải là ảnh chụp gì quá lố. Con về bảo với con bé sau này chú ý một chút.”
“Haizz, vâng, con sẽ nói với cô ấy.”
Thực ra Giang Lưu cũng chỉ ậm ờ đồng ý yêu cầu của mẹ, đến lúc đó nói hay không ai mà biết được.
Hơn nữa, Hoa Sanh vốn cũng rất ít khi xuất hiện, bức ảnh đó là do Hoa Chỉ tự chụp chứ không phải do cô ấy muốn.
Bà Giang còn định nói thêm nhưng Giang Lưu thấy sắp tới giờ phát sóng trực tiếp nên vội vàng mượn cớ bận việc rồi chạy về phòng mình trên lầu.
Mở điện thoại ra xem anh không khỏi giật mình, chỉ mới bắt đầu ít phút mà lượng người xem đã hơn bảy trăm ngàn người.
Kênh phát sóng chương trình này vốn là một kênh có tiếng trên thế giới, trụ sở chính ở Thụy Sĩ, mỗi tháng chỉ phát trực tiếp một lần. Mỗi lần chỉ kiểm định một món bảo vật, sau khi kiểm định xong sẽ công khai bán đấu giá luôn.
Đài truyền hình sẽ thu 1% phí trên giá bán được. Chuyên gia giám định sẽ được trả công 5%, quy tắc này đã được công khai từ lâu.
Như bình hoa sứ Thanh Hoa được đấu giá tháng trước, kết quả cuộc đấu giá nó được bán với giá một trăm triệu, nhà đài thu hơn một triệu. Còn chuyên gia giám định nhận hơn năm triệu tiền thù lao, số tiền không phải là nhỏ.
Khi Giang Lưu vào xem đã bắt đầu đến màn giám định, món đồ được giám định hôm nay là một chiếc vòng cổ. Buổi giám định được tổ chức ở Thuỵ Sĩ nhưng chuyên gia hiện đang ở một nước khác và sẽ giám định qua online.
Đối với người khác thì chuyện này là một bất lợi nhưng SS lại không, trước giờ cô giám định các cổ vật đều không cần sờ hay chạm vào nó, mà chỉ cần phóng to các chi tiết để xem xét đánh giá giá trị cổ vật. Trước giờ phán đoán của cô đều rất chính xác, chưa từng có một sai sót nào.
Người dẫn chương trình giới thiệu sơ lược: “Đây là một chiếc vòng cổ, mặt dây được làm từ những viên kim cương hình trái tim màu hồng phấn, trọng lượng kim cương ước tính khoảng 7 cara, mà công chúa Ba Tư từng đeo vào 700 năm trước. Chiếc vòng cổ này là vua Ba Tư năm đó đã đặt làm riêng bởi một người thợ vô cùng khéo léo triều đại nhà Minh thời đó để tặng cho cô con gái mà mình rất yêu quý khi cô xuất giá. Trải qua 700 năm gió táp mưa sa nhưng hiện tại nó vẫn rất hoàn hảo, lấp lánh đầy mê hoặc, không hề có một khuyết điểm. Chiếc vòng cổ này đã được cất giữ bởi một người ở nước Pháp, nghe đồn ba mươi năm trước khi anh ta du lịch đến Iran đã mua nó với giá 150 ngàn dola. 150 ngàn đô. Ở thời điểm ba mươi năm trước đây là một số tiền rất lớn đúng không quý vị? Được rồi, sau đây tôi xin mời chuyên gia giám định đồ cổ hàng đầu của chúng ta - chuyên gia SS công bố giá trị của chiếc vòng cổ này ạ!”
Người dẫn chương trình vừa nói xong, màn hình lập tức chuyển sang chuyên gia SS.
Giang Lưu nhìn thoáng qua, là một cô gái đeo mặt nạ thiên sứ màu bạc, mặc một chiếc áo khoát màu vàng kim, rất cá tính.
Chuyên gia SS nhận xét bằng tiếng Anh, giọng cô khàn và nhỏ: “Chiếc vòng cổ này, là đồ giả.” Lời vừa cất lên toàn bộ người theo dõi trực tiếp đều hoang mang, kinh ngạc.