Quan trọng nhất là cũng chẳng có quan hệ thân thiết gì cả, anh còn không biết cô gái này vì sao lại gọi mình là anh Giang Lưu nữa, chức vị này từ đâu rơi xuống vậy?
Tống Mỹ Kỳ cắn môi, trong lòng quyết tâm nói: “Giang Lưu, anh rõ ràng biết em thích anh, tại sao lại còn đi cưới người phụ nữ xấu xí nhà họ Hoa kia? Sao anh lại coi hôn nhân như trò đùa thế. Anh không thấy đến cả anh Đông Dương cũng không thèm cô ta hay sao. Anh tôn quý như thế sao có thể đi nhặt một thứ rác rưởi như vậy được?”
Chỉ cần nghe Tống Mỹ Kỳ nói là đủ biết cô ta là người không có não. Tuổi cũng không nhỏ, lại nói chuyện không có suy nghĩ như thế sao?
Cái gì nên nói, cái gì không nên nói cô ta đều nói ra hết.
Mặc kệ những điều kia là đúng hay sai nhưng cô ta trước mặt nhiều người nói thẳng như thế khác nào vả vào mặt Giang Lưu?
Cái này gọi là tỏ tình sao? Rõ ràng là phá đám thì có.
Nghe xong những lời này Tần Hoàn Dự và Vương Quân Hiển đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Lưu, cứ nghĩ rằng anh bạn này sẽ tức giận.
Thế nhưng không.Giang Lưu vẫn bình tĩnh nhả khói thuốc xì gà, sau đó lạnh giọng hỏi người họ Tống kia: “Tôi với cô rất thân à?”
Tống Mỹ Kỳ: …
Cô ta mở to mắt, không thể tin được Giang Lưu có thể nói lời lạnh lùng như thế.
Thực ra Tống gia và Tạ gia là bà con nhưng chẳng có quan hệ thân thiết gì với Giang gia. Tống Mỹ Kỳ đã gặp Giang Lưu rất nhiều lần, hai người tuy rằng không có quá nhiều dịp gặp gỡ riêng nhưng bà Tống cũng đã không ít lần ngỏ ý với Giang phu nhân rằng con gái họ đang để mắt tới Giang Lưu. Cô ta không tin chuyện này Giang Lưu không biết.
Tháng trước khi hai người họ gặp gỡ ở bữa tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của bà cụ Vương. Tuy rằng không ngồi cùng một bàn nhưng lúc Tống Mỹ Kỳ đến chào hỏi, Giang Lưu cũng đã mỉm cười, gật đầu đáp lại.
Cô ta cho rằng dù Giang Lưu không thích nhưng cũng sẽ không ghét mình. Nhưng sao hôm nay anh lại có thể nói ra những lời vô tình như thế chứ?
Cao Hạc lại có chút hả hê, xua tay: “Ha ha, nhục chưa kìa? Anh tôi chả thân quen gì với cô hết, cô còn muốn nói linh tinh cái gì nữa?”
Tống Mỹ Kỳ không có tâm trạng cãi nhau với Cao Hạc, cắn chặt môi, khuôn mặt tủi thân nhìn Giang Lưu.
“Anh Giang Lưu, nhà họ Hoa bây giờ đang rất cần tiền nên mới tới cầu xin dì em. Họ muốn gả con gái họ cho anh Đông Dương. Anh cũng biết bọn họ là vì tiền, sao lại để cho bọn họ được như ý chứ? Em… nhà họ Tống em…”
Không đợi Tống Mỹ Kỳ nói xong Giang Lưu đã đứng dậy, nhìn bọn người Tần Hoàn Dự và Vương Quân Hiển nói.
“Đổi chỗ khác đi, ở đây ồn ào quá.”
Tần Hoàn Dự và Vương Quân Hiển liền theo Giang Lưu rời đi. Cao Hạc sắp xếp mấy người còn lại xong cũng đi theo luôn.
Tống Mỹ Kỳ vẫn đứng ngây người tại chỗ, vô cùng xấu hổ. Nghĩ lại thì nhà họ Tống cũng không đến nỗi nào, cô ta không biết vì sao mình lại đến tìm Giang Lưu để nói những lời không có não kia.
Giang Lưu thật sự không thích tranh cãi với ai, nhất là với loại con gái không có đầu óc như thế này. Anh quyết định đổi sang một hội quán khác yên tĩnh hơn cùng bạn bè uống rượu và tán gẫu.
Dù ủ mưu bắt Giang Lưu trả tiền nhưng lúc thanh toán Vương Quân Hiển lại giành. Không chỉ vậy, mỗi người còn chuyển ba trăm ngàn qua wechat cho Giang Lưu, nói là tiền mừng cưới.
Giang Lưu chỉ cười không nói gì thêm. Bọn họ tụ họp vui vẻ mãi đến tận 12 giờ Tần Hoàn Dự mới lái xe đưa Giang Lưu về nhà.
Trên đường đi, vẫn còn nhiều thắc mắc nên anh mở lời: “Cậu cứ thế mà kết hôn à?”
“Không thì sao? Muốn ly hôn à?” Giang Lưu ngồi ở ghế lái phụ cười khẩy.
“Không phải, nhưng nhanh quá khiến tôi vẫn chưa thích ứng kịp. Cậu đã hứa cùng tôi độc thân tới già, sao giờ lại lén lút đi kết hôn như thế hả?” Tần Hoàn Dự trêu đùa.
Giang Lưu vẫn chỉ cười không nói.
“Tôi rất tò mò về ngũ tiểu thư nhà họ Hoa, rốt cuộc cô ta là người như thế nào mà có thể khiến cho tâm trí cậu đại loạn như vậy.”
Dựa vào quan hệ bao năm qua của Tần Hoàn Dự với Giang Lưu, anh ta cũng biết người đàn ông này không phải Lôi Phong. Anh chấp nhận vướng vào mớ bòng bong để cưới cô gái kia thì chắc hẳn cô ấy phải vô cùng xuất sắc.