Chốc lát sau, Cổ Thương Nhạc chạy tới Liễu gia, gặp được tộc trưởng Liễu gia Liễu Hóa Nguyên. - Thương Nhạc huynh gần đây khỏe? Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi tới thăm bỉ phủ?
Hai người gặp lại, Liễu Hóa Nguyên lập tức nghênh đón.
Những lời này hỏi tới vô liêm sỉ cực điểm, ai chẳng biết Cổ Thương Nhạc bị bại trong tay Cổ Thương Khung, Liễu Hóa Nguyên còn tham gia yến hội chúc mừng tộc trưởng mới Cổ gia nhận thức, hỏi như vậy rõ ràng là cố ý châm vào nỗi đau của Cổ Thương Nhạc.
Cổ Thương Nhạc không thèm để ý, ôm quyền nói: - Liễu tộc trưởng, hôm nay đến đây chính là muốn cầu Liễu tộc trưởng hỗ trợ.
Khóe miệng Liễu Hóa Nguyên nhếch lên mỉm cười, nói: - Đến, đến, đến, ngồi xuống rồi nói, mời…
Đợi khi Cổ Thương Nhạc ngồi xuống, Liễu Hóa Nguyên mới nói: - Thương Nhạc huynh có điều gì cần ta hỗ trợ, xin cứ nói thẳng.
Cổ Thương Nhạc hiện tại cần người hỗ trợ, còn có thể là chuyện gì? Trong lòng Liễu Hóa Nguyên đã khẳng định được chín phần, nhưng không trực tiếp nói ra.
Cổ Thương Nhạc cũng không quanh co lòng vòng, nói: - Xin Liễu tộc trưởng trợ giúp ta một tay, chém giết phụ tử Cổ Thương Khung, giúp ta đoạt lại vị trí tộc trưởng Cổ gia, sau khi thành công, Cổ gia nguyện dùng phân nửa gia nghiệp dâng tặng.
Phân nửa gia nghiệp? Trong lòng Liễu Hóa Nguyên vừa động, Cổ Thương Nhạc đưa ra hứa hẹn đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hội võ ba nhà cách hai mươi năm diễn ra một lần, tiền cược thắng thua cũng chỉ là một thành gia nghiệp mà thôi, Cổ Thương Nhạc vừa mở miệng, dĩ nhiên trực tiếp tặng đi phân nửa?
Trong đầu Liễu Hóa Nguyên cấp tốc phân tích, Cổ Thương Nhạc bỏ được như vậy là có ý đồ gì?
Thấy Liễu Hóa Nguyên trầm tư suy nghĩ, Cổ Thương Nhạc nói: - Liễu tộc trưởng, nói vậy ngươi cũng biết, có phụ tử Cổ Thương Khung tồn tại một ngày một đêm, trong lòng ta thủy chung có hai cây đinh đâm sâu, không lúc nào không dằn vặt ta, chỉ cần nhổ được hai cái đinh này ra, phải trả giá lớn hơn nữa ta cũng nguyện ý. - Phân nửa gia nghiệp? - Phân nửa gia nghiệp! - Thực sự? - Thực sự!
Liễu Hóa Nguyên cười cười, cho dù Cổ Thương Nhạc không tới tìm hắn, hắn cũng sẽ chủ động đi tìm Cổ Thương Nhạc, để Cổ gia phát sinh nội đấu, hiện tại Cổ Thương Nhạc tìm tới tận cửa, đồng thời còn đưa ra cái giá phân nửa gia nghiệp, Liễu Hóa Nguyên tự nhiên không có khả năng cự tuyệt.
Liễu Hóa Nguyên gật đầu nói: - Tốt, Thương Nhạc huynh muốn ta giúp thế nào?
Cổ Thương Nhạc thầm nghĩ, không sợ hắn không mắc câu, trên miệng lại nói: - Liễu tộc trưởng hẳn biết rõ ràng, Cổ Thương Khung trên lôi dài dùng một ngón tay đánh bại ta.
Liễu Hóa Nguyên gật đầu, Cổ Thương Nhạc nói tiếp: - Ta một mình một người không phải đối thủ với Cổ Thương Khung, hôm nay Cổ Thương Khung thế mạnh, đại bộ phận thành viên Cổ gia đều đứng về phía hắn, ta cần Liễu tộc trưởng tự mình dẫn người giúp ta áp trận, đồng thời đối chiến Cổ Thương Khung.
Liễu Hóa Nguyên nhíu mày, nói: - Cổ Thương Khung thực sự lợi hại như vậy?
Cổ Thương Nhạc gật đầu nói: - Ta đã giao thủ với hắn, quyết không khuếch đại thực lực của hắn, hai người chúng ta liên thủ cũng không thể chiến thắng dễ dàng, nếu như Liễu lão giả tử cũng cùng ra tay, ba người chúng ta đồng thời đối chiến Cổ Thương Khung mới có thể toàn thắng.
Liễu Hóa Nguyên trầm mặc hồi lâu không mở miệng, Cổ Thương Nhạc nói: - Liễu tộc trưởng, nói đúng ra ngươi cũng không muốn Cổ Thương Khung thế mạnh, các ngươi nếu không giúp ta, chờ khi Cổ Thương Khung tiêu diệt ta, các ngươi muốn tìm giúp đỡ cũng không có nữa rồi.
Liễu Hóa Nguyên gật đầu nói: - Được rồi, Liễu gia sẽ toàn lực trợ giúp, lúc nào động thủ?
Liễu Hóa Nguyên gật đầu đồng ý. - Thỉnh Liễu tộc trưởng đúng giờ tới phó ước, chúng ta ở bên trong tiếp ứng, nhất cử đánh chết Cổ Thương Khung.
Cổ Thương Nhạc nói, sau đó rời khỏi Liễu gia. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://Trà Truyện
Sau khi Cổ Thương Nhạc rời đi, Liễu Hóa Nguyên gọi Liễu Bách Sinh đến, dặn dò: - Thông báo cho các vị trưởng lão, đêm nay tại đại sảnh tập họp, có chuyện quan trọng cần trao đổi. - Dạ, phụ thân…
Liễu Bách Sinh khom người nói.
Đợi khi Liễu Bách Sinh rời đi, Liễu Hóa Nguyên chậm rãi tiến về nơi ở của phụ thân Liễu Tinh Ngân.
Cổ Thương Nhạc rời khỏi Liễu gia, lại đi Vân gia, bí mật nói chuyện với Vân Kinh Hồng, nội dung nói chuyện giống y hệt như lúc tới Liễu gia trước đó, cùng là đồng ý dâng lên phân nửa gia nghiệp Cổ gia trả công.
Bất quá, Vân Kinh Hồng so với Liễu Hóa Nguyên rõ ràng là nhát gan hơn, cũng có thể là sáng suốt hơn, nghe xong lời nói của Cổ Thương Nhạc, trầm tư một lúc đáp lời: - Thương Nhạc huynh, vị trí tộc trưởng của Cổ Thương Khung đã định, danh chính ngôn thuận, ngươi phản đối như vậy đối với Cổ gia chỉ có chỗ hỏng, không có lợi ích, Cổ gia nội loạn, lấy lợi ích lớn nhất chính là Liễu gia, đến lúc đó Thương Nhạc huynh hối hận thì cũng đã muộn.
Tư tưởng của Vân Kinh Hồng chỉ dừng lại tại thành Nhạc Thủy, không hề biết được, ngư ông được lợi chân chính là Vạn gia tại thành Thái Dương bên ngoài mấy trăm dặm.
Sắc mặt Cổ Thương Nhạc trầm xuống, nói: - Liễu Hóa Nguyên đã đáp ứng, cùng ta liên thủ, đánh chết Cổ Thương Khung, Vân Kinh Hồng, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu như ngươi không giúp đỡ ta diệt sát Cổ Thương Khung, chờ khi Cổ Thương Khung chết đi, Vân gia các ngươi cũng trốn không thoát… - Ngươi…
Vân Kinh Hồng biến sắc.
Cổ Thương Nhạc hăm dọa nói: - Ngươi phải quyết định, rốt cuộc là theo bên ta và Liễu gia, hay là đứng bên Cổ Thương Khung, khiến toàn bộ Vân gia theo hắn chôn cùng?
Sắc mặt Vân Kinh Hồng liên tục biến ảo, tựa hồ rất khó đưa ra quyết định, cũng không biết trong lòng rốt cuộc suy nghĩ xoay vần bao nhiêu lần, sắc mặt rốt bình tĩnh trở lại, nói: - Cổ Thương Nhạc, ngươi đi đi, nếu thực sự ngươi cấu kết với Liễu gia, mặc kệ ta đứng bên các ngươi, độc thủ của các ngươi cũng tuyệt không bỏ qua cho Vân gia chúng ta, con đường sống còn duy nhất của Vân gia chính là buộc chặt với Cổ Thương Khung, ta chỉ có thể đánh bạc, cược các ngươi không giết được Cổ Thương Khung.
Sắc mặt Cổ Thương Nhạc lạnh lùng, nói: - Ngươi sẽ vì chuyện này trả giá lớn nhất, qua tối nay, Vân gia sẽ máu chảy thành sông…
Hô hấp Vân Kinh Hồng có chút gấp, nhưng sắc mặt không lùi bước, nói: - Ngươi không cần phải lừa mình dối người nữa, trong lòng chúng ta đều rõ ràng. Cổ Thương Khung mới chân chính là thiên tài, trước đây ta đã sai, ta sẽ không tiếp tục sai lầm nữa, ngươi giết không được Cổ Thương Khung, Liễu Hóa Nguyên cũng giết không được, các ngươi đều không giết được hắn, các ngươi nhất định thất bại.
Cổ Thương Nhạc cười cười, rời khỏi phòng, thanh âm từ xa truyền lại: - Vân Kinh Hồng, ngươi đã đưa ra quyết định ngu xuẩn nhất trong đời, thủ đoạn của ta, đâu chỉ dừng lại ở Liễu gia? Nói cho ngươi biết, Cổ Thương Khung chết chắc rồi, Vân gia… Đồng thời xong rồi.
Vân Kinh Hồng xoa xoa cái tràn đầy mồ hôi lạnh, lập tức tìm tới Vân Hiên, bàn bạc với các vị trưởng lão, nói: - Bầu trời thành Nhạc Thủy sắp đổi rồi, từ giờ trở đi, các ngươi nhất định phải bảo trì cảnh giác. - Phụ thân, người muốn đi đâu?
Vân Hiên hỏi. - Ta phải đi Cổ gia một chuyến, thông báo với Cổ Thương Khung, số phận của Vân gia đã buộc chặt một chỗ với hắn rồi.
Nói xong, Vân Kinh Hồng vỗ vỗ vai Vân Hiên, bước ra khỏi phòng, ngự kiếm rời đi.
Vừa mới rời khỏi phạm vi Vân gia, một đạo cương mang phá không bắn đến, tốc độ cực nhanh, khiến Vân Kinh Hồng không kịp né tránh, vội vã ngự kiếm ngăn lại, đinh một tiếng vang lên, Vân Kinh Hồng chấn động toàn thân, nhất thời từ trên không trung lắc lư không vững, rơi xuống mặt đất.
Lại một đạo thanh âm phá không truyền tới, lần này không phải cương mang, Vân Kinh Hồng đưa tay đỡ lấy, đây chính là một tờ giấy gấp làm bốn, mở ra vừa nhìn, trên mặt viết mấy chữ: Người rời khỏi, giết không tha…