Chân Lộ

Chương 258: Vài Năm Trước

Bách Thế trưởng lão này không ai khác mà dĩ nhiên chính là Thiên Họa, là Lãnh Nhất Phong và cũng là Vô Thường.

Mười năm trôi qua, biến cố diễn ra xung quanh hắn tất nhiên cũng có khá nhiều.

Hắn ngày xưa chỉ là một Linh Nhân cảnh nhỏ yếu nhưng nhờ cách thức tu luyện mới, cộng với linh khí xung quanh nồng đậm ở Hải Thần Chi Điện thì nay đã phát triển vượt bậc trở thành Tông cảnh tầng 1 chỉ trong ngắn ngủi mười năm, bản thân đạt mười bảy tuổi. Đây tuyệt đối là lưu danh cổ kim Nhân Giới khi mà chưa từng có một ai ở cùng độ tuổi với hắn đạt được, dù là trời sinh có Thần thể.

Câu nói “năm mươi tư năm có thể đạt đến cấp bậc Thánh cảnh” của hắn là chuyện hoàn toàn có thể làm được. Bất quá thì một vài lý do nên hắn cũng không tận lực tu luyện trong mười năm, vì thế nên đáng lẽ hắn phải đạt đến Tướng cảnh thì chỉ đạt được Tông cảnh tầng 1 nhưng như vậy cũng đã đủ “vô tiền khoáng hậu”.

Hiện tại Bách Thế xuất hiện ở tận Nam Vực, Bát Huyền Tông âu cũng là một câu chuyện dài ly kỳ về cuộc đào tẩu khỏi Hải Thần Chi Điện của hắn và cái chết quái lạ của “Vô Thường” trong lúc tu luyện.

- Và chúng mày, Thiên Thư Viện, Nguyệt Hoa Cung, Kiếm Thiên Điện, Khánh Gia Sơn Trang, Âm Dương Giáo Phái, hãy chuẩn bị đón chào sự viếng thăm của tao. Tao rất mong chờ sự tiếp đón của những thế lực đứng đầu như chúng mày đấy.

Để lại một nụ cười cực kỳ tà ác trên môi, Bách Thế cứ như thế bay đi, bay về ổ của hắn tại Bát Huyền Tông.

Bát Huyền Tông nằm ở vùng đất phía đông nam của Nam Vực, là một tông môn Nhị phẩm đỉnh phong.

(Nhất phẩm Tông cảnh, Nhị phẩm Tướng cảnh, Tam phẩm Tôn cảnh,..)

Phong cảnh Bát Huyền Tông rất rộng. Có núi, có non, có đất, có nước, lại cũng gần biển, quả thật là một phong cảnh đậm chất hơi hướng “hữu tình nhân gian nan thiên lý”.

Trong Bát Huyền Tông, nơi ở của tu luyện giả đều có phân chia theo từng khu vực từ kẻ yếu đến người mạnh. Mỗi khu vực đều có tụ linh pháp trận trợ giúp tích tụ linh khí, mạnh yếu tương ứng với từng khu vực cường giả to nhỏ.

Bách Thế là trưởng lão cấp thấp, chỗ ở của hắn đơn nhiên là ở khu vực trưởng lão cấp thấp với một mảnh lãnh thổ, sơn thủy cũng không hề hẹp, diện tích dài rộng lên đến vài trăm mét yên tĩnh.

Về đến nhà, điều đầu tiên Bách Thế làm chính là chạy đến thăm hỏi cái cây hoa trắng thuần khiết, thơm dịu nhẹ, dễ thương, bụ bẫm, đáng yêu của hắn.

- Yo, khỏe không bé Nụ Trắng của anh. Chừng nào nở thế em, lâu quá rồi đó nha.

Cái cây không lá, dài trên 2m, thân to mập mạp mọng nước này không gì khác hơn chính là cái cây mà Vô Thường đã đào lên ngay trước mặt của Bạch Vĩ Dạ tại khu rừng nhỏ gần Tam Hoa thôn.

Hắn rời đi khỏi Hải Thần Chi Điện dĩ nhiên vẫn không quên mang theo cái cây thần bí này vì giá trị của nó. Có thể sau này nó sẽ nở ra đồ tốt, tiên đan, diệu dược thì hay, hắn lúc đó liền trở thành siêu nhân thì tuyệt.

Nhưng có vẻ như đó chỉ là do hắn mơ, do hắn tưởng. Còn thật chất thì mười năm nay cái cây chưa hề có một lần thay đổi gì hay có dấu hiệu hé nụ, sắp nở. Nói không chừng cho đến khi hắn rời khỏi Nhân Giới mà cái cây vẫn chưa chịu nở thì ôi thôi “nuôi gái khôn lớn để thằng khác ăn”.

Tội nghiệp vô cùng.

- Haizzz, giỏi thì mày đừng nở nhé con. Trước khi bố mày rời đi, bố tuyệt đối thiêu mày ra tro. Muốn há miệng chờ sung của bố thì nằm mơ.

Ngồi xoa nắn, hôn hít cái cây một hồi lâu mà cái cây chẳng có phản ứng gì. Bách Thế chán nản đứng dậy, bước đến ngôi nhà của hắn và đẩy cửa để chuẩn bị bước vào nghỉ ngơi.

Thì…

- Á đù, giờ đã hiểu vì cái gì mà thằng Trung Huân cứ đeo bám bố mãi, thậm chí còn sai cả thằng Thanh Minh giả bộ làm ra lời thách đấu này nọ để danh chính ngôn thuận cưỡng hiếp bố trên Chiến Vân Đài.

- Tất cả đều là tại yêu nữ ngươi.

Nhìn một thiếu nữ xinh đẹp, thanh thuần mặc đồ trắng tinh khôi đang ngủ gật trên bàn mà có lẽ là do ngồi đợi Bách Thế lâu quá rồi không may hít phải hương hoa dịu nhẹ, êm đềm của cây hoa bên ngoài sân nên đã ngủ gục đi.

Bách Thế... hắn cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nhè nhẹ đóng cửa phòng lại để than thở mà không tiến vào phòng giở trò hạ lưu, đê tiện với vị mỹ nhân đang ngủ.

Nữ nhân đang nằm trong phòng này không ai khác mà chính là Lâm Mỹ Huyền, con gái độc nhất của Tông chủ Lâm Chấn Hải và cũng là người Bách Thế đã cứu khi nàng gặp phải vài lão già dê trên đường rèn luyện.

Mười sáu tuổi, thiên phú 87 sợi xích, Linh Nhân cảnh tầng 8, vẻ đẹp sắc nước hương trời, đệ nhất mỹ nữ của Bát Huyền Tông, là người ngoan hiền, thiện lương, sở hữu nụ cười thiên thần, là bông hoa muôn người trong Tông và cả các Tông bên cạnh đều muốn hái.

Thế mà cái đéo nào mà cứ hai, ba ngày lại tìm đến Bách Thế, một hai kêu ngọt Bách Thế trưởng lão này, Bách Thế trưởng lão nọ, tay lúc nào cũng mang theo bánh, thức ăn,… Lúc hỏi thì đều nói là trả ơn cứu mạng nhưng mà vì sao ánh mắt nàng khi nhìn hắn lại lung linh chẳng khác gì Nhược Gia Thủy.

Vậy thì rốt cuộc là đến trả ơn hay đến để thả thính Bách Thế?

- Nữ nhân ơi là nữ nhân, vì cái gì mà cứ ám ta hết lần này đến lần khác. Bộ kiếp trước ta thiếu nợ các người hay đã cưỡng hiếp hết toàn bộ Nữ Nhi Quốc nên giờ đầu thai ám ta, bắt ta phải cưới hết cho đến khi số lượng vợ bằng số lượng người sinh sống của một quốc gia?

Bách Thế lắc đầu, nhảy lên trên mái nhà nằm xuống.

Số hắn xem như cũng khổ, đen to, cao hôi, thối nát.

Bản thân hắn đã biết trước là nếu đi ra đường mang theo vẻ mặt hơi tuấn tú, cử chỉ, tư thế oai hùng, đậm khí chất nam nhân lại cộng với tu vi Tông cảnh thì chắc chắn sẽ bị gái để ý đến, đem lòng yêu thích. Thế nên hắn đã cố tình cải trang thành nam tử 200 tuổi, gương mặt xấu như chó, cử chỉ thì kỳ quái, nói chuyện tục tỉu đến mức khó có thể chấp nhận khi chỉ toàn con kẹt, cái lờ để khiến bản thân 0 điểm trong mắt nữ nhân.

Ấy vậy mà Lâm Mỹ Huyền lại…

Phải chăng người xưa có câu “trai không xấu, gái không yêu”, “thiếu nữ mới lớn chỉ thích trai là du côn, giang hồ”, “nữ nhân chỉ thích trai mạnh mẽ và có tiền” tất cả đều là đúng? Thế thì thật là đinh công mạnh, Bách Thế xin được quỳ lạy sát đất.

Thằng chó, được gái thích còn xạo lờ?

Giả bộ thanh cao?

Không. Bách Thế thật chất không phải người như vậy nhưng đối với nhiều người, hắn lại là người như vậy.

Không xét đến tương lai hay quá khứ thời kỳ đen tối, Thiên Họa, Bách Thế ở giai đoạn còn tỉnh tảo này, hắn vẫn luôn là người nặng tình.

Nặng với người cần nặng, không nặng với người không cần nặng.

Giả dụ Lâm Mỹ Huyền thật sự thích hắn. Hắn tất nhiên có quyền từ chối, không quan tâm như bao người khác nếu hắn không yêu thích nàng. Và điều này chắc chắn sẽ xảy ra vì hắn còn quá nhiều điều phải lo đối với chính bản thân hắn, gái gú đều đã sớm bị hắn từ bỏ qua một bên ngay khi gặp được bóng đen trong hắn.

Nhưng hắn hiểu cái cảm giác của một người đang yêu một người lại bị người đó từ chối tình cảm. Cảm giác đó rất đau, rất thất lạc. Và hắn thì không muốn điều đó xảy ra nhất, đó là lý do tại sao hắn phải tự khiến bản thân xấu đi, đê tiện đi, khốn nạn đi.

Lâm Mỹ Huyền nếu đã thích hắn rồi thì hắn cũng chỉ còn nước than thở với trời, với đất, chứ hai chữ “từ chối” hắn vẫn sẽ gửi cho nàng.

- Haizz…

Bách Thế nhắm mắt lại, tiến vào một giấc ngủ nhẹ đang chờ đợi hắn ở phía trước.



Hai năm trước.

Vô Thường trong một lần di dời địa điểm trồng bé Nụ Trắng ra bên ngoài phạm vi Kim Vương Điện đã gặp phải cường giả Tướng cảnh đánh cướp.

Lúc ấy Vô Thường chỉ là Linh Sư cảnh tầng chín nên dĩ nhiên đánh không lại. Mạc Chi hỏi hắn có cần để lão ra tay giết bọn cướp thì Vô Thường tức giận nói.

- Cứ để bọn chúng đi đi, vì chính ta sẽ tiễn cả dòng họ chúng trở thành cát bụi vào một ngày không xa.

- Chúng ta về!

Và đó là bước đầu Bách Thế mang bé Nụ Trắng rời khỏi Kim Vương Điện một cách quá đổi an toàn mà không có một ai nghi ngờ được.

Bởi lẽ lúc đó họ chỉ tập trung vào câu nói “chính ta sẽ tiễn cả dòng họ chúng trở thành cát bụi” và quan sát, mong chờ hắn sẽ thực hiện điều này như thế nào.



Một năm trước.

Kim Vương Điện, Hải Thần Chi Điện, một nơi nào đó bên trong.

Vô Thường dưới sự thả rông, không một ai trong Hải Thần Chi Điện quản mà chỉ tập trung mũi nhọn vào có bé Nhược Gia Thủy có phần dễ đối phó hơn vì tin tưởng, Vô Thường rất yêu Nhược Gia Thủy.

Hắn lúc này đang đứng trong một căn phòng tối dưới lòng đất, một tay cầm truyền âm phù có kết nối với Nhất, lắng nghe Nhất báo cáo kết quả nhiệm vụ sau chín năm ngược xuôi khắp mọi nơi trong Hải Hoàng tinh cầu.

- Không Tinh Thạch quả thật rất khó tìm và trân quý. Thuộc hạ sau khi đi một vòng Hải Hoàng tinh cầu thì đến nay chỉ sở hữu được có hai viên. Thuộc hạ cũng đã dự tính là tiến vào những vùng nhiễu loạn không gian để tìm nhưng quá nguy hiểm, ở đó chưa từng có người nào sống đi ra được nên không dám mạo hiểm.

- Còn về tin tức của Thánh thú hệ không gian thì xin ngài thứ tội. Thuộc hạ dù đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không hề có tin tức gì của chúng, có chỉ là vài con yêu thú hệ không gian cấp thấp.

Nhận được báo cáo, Vô Thường khẽ suy nghĩ trong giây lát rồi hỏi.

- Thế ngươi nghĩ tổ chức như thế nào sẽ có sở hữu Không Tinh Thạch tựa như Hải Thần Chi Điện?

- Thưa ngài, nếu Hải Thần Chi Điện có thì cũng không ngoại trừ các điện khác của Kim Vương Điện có, ngoài ra còn các tổ chức lớn khác như Thiên Thư Viện, Nguyệt Hoa Cung, Kiếm Thiên Điện, Khánh Gia Sơn Trang và Âm Dương Giáo Phái cũng đều sẽ có.

Nhất không suy nghĩ nhiều mà trả lời.

- Hừm. Vậy ngươi tìm nguyên liệu đột phá như thế nào rồi?

- Vẫn còn thiếu hai nguyên liệu rất khó tìm thưa ngài. Có lẽ sắp tới thuộc hạ sẽ đến một số khu chợ đen để xem thế nào.

- Vậy thì chúc ngươi may mắn. Riêng về nhiệm vụ đi tìm Không Tinh Thạch và Thánh thú hệ không gian vẫn phải tìm cho ta.

- Vâng.

Nghe đến đây Vô Thường liền tắt liên lạc đi. Hắn cầm trong tay một khỏa Dạ Minh Châu tỏa sáng, bước đến một ống nghiệm có chứa một cơ thể giống hệt như “Vô Thường” ở bên trong, cười nhạt nói.

- Vô Thường, cũng đã đến lúc ngươi phải chết để giúp ta hoàn toàn rời khỏi Hải Thần Chi Điện, hoàn thành nghiệp lớn rồi. Khà khà.

- Ngày xưa đọc truyện ta luôn tự hỏi, phải chăng thằng tác giả khi cho thằng nhân vật chính từ thế giới hiện đại giống ta xuyên đến thế giới tu luyện đã lấy mất não của nhân vật chính rồi hay sao nên thằng nào thắng nấy đều trông khá ngáo. Không nhờ các thể loại buff công pháp, bí tịch, thần khí tùm la tùm lum thì vô cùng vô dụng. Trong khi rõ ràng người ở thế giới tu luyện có chỉ số thông minh khá thấp, cao lắm là hơi cao, chắc có lẽ IQ chỉ dưới 150 đổ lại và không có mấy người vượt qua con số này.

- Nhân vật chính xuyên qua lại dường như chẳng nhớ gì về thế giới trước ngoại trừ việc biết được “chết bên đó rồi may mắn xuyên qua đây”. Đầu óc thì chẳng hề có một chút kiến thức về điên thoại, máy tính, súng ống, tên lửa, máy bay, các công trình kiến trúc và vân vân, nhiều thứ. Cứ như là người từ rừng, từ núi mới tu luyện xuống đồng bằng nên không có kiến thức rồi vô tình bị xuyên qua vậy. Mà cũng có thể là do tác giả buff để cho có cái để viết. Mà hẳn là vậy rồi.

- Nếu vậy thì để ta là người khơi mào cho chuyện này.

Đưa ta đặt lên ống nghiệm, miệng Vô Thường cười rộng như cá chê, trông hết sức nguy hiểm.

- Đầu tiên ta xin được phép giới thiệu với các ngươi, đây là công nghệ nhân bản vô tính.

- Nó mặc dù không thể mạnh bằng bản thể bởi thiên phú Tâm Đan là do trời cho, tu vi phải từ từ tu luyện mà thành. Nhưng nó vẫn đủ để ta sử dụng, đem đi lừa tình các ngươi, khiến các ngươi lầm tưởng là ta đã chết.

- Hà hà. Các ngươi cứ yên tâm, đây chỉ là khởi đầu mà thôi.

- …

Thế là ba tháng sau, Vô Thường vì cố gắng đột phá Tông cảnh một cách “dục tốc bất đạt” nên đã nổ tan xác. Máu, thịt văng khắp nơi trong phòng trông vô cùng kinh khủng.

Nhược Gia Thủy nghe tin chạy đến nhìn thấy, lòng liền một mảnh tan nát, cơ thể lung lay bất tỉnh một giấc cực lâu. Mãi cho đến năm tháng sau mới lấy lại được ý thức vốn có nhưng trong trái tim nàng chỉ còn đó là sự vô cảm, lạnh băng với mọi sự vật, sự việc xung quanh.

Cho đến bây giờ, Bách Thế bên ngoài lang thang thì nàng ở Hải Thần Chi Điện đã trở thành một vị thiên tài sánh ngang với một con quái vật khi chỉ với tu vi Linh Sư cảnh đỉnh phong đã có vô số lần giết chết cường giả Tông cảnh cấp thấp, phá vỡ mọi luật lệ lịch sử ghi chép.

Linh Sư cảnh và Tông cảnh khác nhau là về linh lực và môn lực. Thiên tài linh lực dù có thiên phú cao đến đâu vẫn không thể đánh lại môn lực của một tu luyện giả có thiên phú không cao, đây là sự khác biệt về chất đã được thiên địa quy định. Thế nhưng Nhược Gia Thủy lại làm được, mà là còn rất nhanh, gọn, lẹ. Vậy nên nàng mới được các vị tối cường giả trong Hải Thần Chi Điện xưng là quái vật, người sẽ đưa Hải Thần Chi Điện vượt qua mọi thế hệ khác, là hòn ngọc tuyệt đối không thể để mất, là tương lai hùng vĩ của Hải Thần Chi Điện.

Tất nhiên, lý do nàng phá được sự ràng buộc cấp độ giữa linh lực và môn lực chính là nhờ Âm Linh Thái Sơ, một loại Thần cấp công pháp đến từ Thần Giới.



Bách Thế nằm đến trời chiều, Lâm Mỹ Huyền ngồi mãi cũng chịu rời đi nhưng vẫn không quên để lại một lá thư chào hỏi.

“Bách Thế trưởng lão, hôm nay tiểu Huyền có mang một ít bánh tự làm đến để báo đáp ơn cứu mạng của trưởng lão, mong trưởng lão hãy dùng nó để tiểu huyền được vui ạ. Hôm khác tiểu Huyền lại đến thăm trưởng lão”.

Đọc hết những dòng này, Bách Thế… cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ngồi xuống, ăn bánh, uống trà.

- Ừm, tài nấu nướng cũng được. Quả là một tiểu cô nương có tiềm chất vợ hiền dâu thảo. Chập, nếu tiểu đệ của ta có thể n*ng lên khi nhìn thấy cô ấy thì có lẽ đã khác a. Tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà, ài.

- Ngươi là Bách Thế?

////

Cảm tạ Anhbandeghet ủng hộ 5 Kim phiếu.

Cảm tạ SaNgộTịnh ủng hộ 1 Kim phiếu