Chân Lộ

Chương 240: Chỉ Trách Vô Thường Quá Nặng Tình

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bước này hoàn thành, Vô Thường lại một lần nữa đọc khẩu quyết kỳ lạ.

- UU..////s a.] v t…/ I l…[.... e. (Dung)*

Xung quanh hắn, một phần cơn lốc sức mạnh thiên địa vẫn bình thường nhập vào cơ thể hắn, đề thăng nốt những cấp độ cuối cùng cho sức mạnh linh lực của hắn, còn một phần còn lại của cơn lốc lại liên tục hóa thành những chữ nghĩa vô hình, khó hiểu nhập vào khoảng trống giữa vòng tròn lớn với nam nhân trên lưng hắn rồi biến mất như cá lặn xuống nước sau đó.

*Dung này khác Dung kia.

Bảy ngày kế tiếp trôi qua, Vô Thường đến lúc này đã đột phá hoàn mỹ từ Phàm Nhân cảnh lên Linh Nhân cảnh nên sức mạnh thiên địa cũng nhanh chóng yếu đi và đang có xu hướng nhanh chóng tan biến. Bất quá thì trước lúc để nó biến mất hoàn toàn, hắn lại đọc một câ khẩu quyết gì đó.

- / o f… a… e//I d y.... q r v…/. (Đóng)

Môi hắn vừa ngừng thì sau lưng hắn, sức mạnh thiên địa hóa thành những chữ cuối nhập vào khoảng trống rồi ngừng hẳn, không còn bất cứ thứ gì đi vào nữa.

Tuy vậy nó vẫn chưa xong, ngay tiếp sau đó, một chuyện sẽ khiến người nhìn thấy phải hoảng hết cả hồn lên khi chứng kiến chợt phát sinh. Họa tiết sau lưng hắn tựa như là vật có sự sống mà bắt đầu chuyển động. Đầu tiên là chín vòng tròn tròn nhỏ trên đường tròn lớn bỗng quay một vòng từ trái qua phải, sau đó là người nam nhân cũng quay một vòng cũng từ trái qua phải, cuối cùng thì vòng tròn lớn quay một vòng từ phải qua trái, cả ba đều tựa như một ổ khóa có ba chốt đang được đóng lại, không để cho những thứ bên trong có cơ hội mảy may nào được thoát ra bên ngoài.

Thứ họa tiết kỳ lạ trên lưng Vô Thường dĩ nhiên không gì khác hơn mà chính là Đồ đằng, một hình xăm được tạo khắc từ sức mạnh ẩn chứa pháp tắc thiên địa nên tuyệt đối là một thứ kinh khủng. Bất quá hai từ “Đồ đằng” được sử dụng cho hình vẽ trên lưng Vô Thường chỉ là đối với kiến thức của tu luyện giả bình thường, còn đối với Vô Thường đã lấy lại một mảnh ký ức, hay đúng hơn là có lại được kiến thức về con đường tu luyện chính thống thì đây không phải một Đồ đằng như bao người nghĩ, mà nó là một thứ khủng khiếp vô cùng, đồng thời cũng là thứ sẽ giúp hắn tạo bước đà để tiến thăng đến Thần Giới trong truyền thuyết luôn được người cổ đại đồn thổi.

Với việc có lại kiến thức về mọi thứ bao gồm cả cách tu luyện, kiến thức sức mạnh, chế luyện đan dược, phù chú đúng nghĩa,… cũng như toàn bộ lĩnh ngộ, cảm ngộ về mọi vật. Vô Thường bây giờ nếu đem so với ngày hắn có được Thiên Địa Thể, hắn tuy không còn đa năng thuộc tính cho phép hắn dịch chuyển đây đó, hay xuyên tường, tàng hình, hóa bóng, phân giải mọi vật, đưa mọi thứ trở thành cát bụi,... nhưng hắn có được sức mạnh lớn nhất.

Dễ hiểu hơn, ngày xưa hắn có rất nhiều súng nhưng lại không biết xài, còn bây giờ hắn tuy chỉ có một thanh kiếm nhưng ngay cả đường đạn hắn cũng chặn được.

Và tất nhiên thì cùng với kiến thức, ác tính trong người hắn cũng tăng lên gấp đôi. Bây giờ chỉ cần có người không nghe lời hắn, người yếu thì hắn sẽ giết, người mạnh thì xem như người đó may mắn thoát một kiếp nạn, nhưng cũng còn tùy vào tình huống.

Hình xăm được hoàn thành, Vô Thường bình đạm, gương mặt băng lãnh đưa hai ngón tay lên đánh vào nhau tạo thành tiếng “tách” như phong độ ngày nào trước đây tại mảnh đại lục thần bí.

Một ngọn lửa xanh lục ngay lập tức xuất hiện trên khắp người hắn, bao phủ lấy cơ thể hắn nhưng lại không thiêu đốt hắn mà là làm bốc hơi toàn bộ máu đỏ đã đóng thành vảy trên lưng hắn và mọi vết bẩn đang có trên người, trả lại một thân thể sạch sẽ cho hắn.

- Còn 8 ngày nữa, ta nên tích lũy thêm linh lực.

Cũng giống như Nhược Gia Thủy, Vô Thường tranh thủ linh khí trong phòng đậm đặc hơn bên ngoài nên không vội ra, tận dụng số ngày còn dư để ngồi lỳ một chỗ tu luyện.

Tuy nhiên tu luyện này của hắn lại là mộ tu luyện khác hơn so với kiểu tu luyện truyền thống và bá đạo hơn nhiều. Bởi lẽ giờ hắn đã biết, hắn là ai.

Từ ký ức vừa có không lâu, hắn có lẽ không rõ tên tuổi của bản thân, cũng không biết cuộc đời ngày trước của hắn rốt cuộc như thế nào, nhưng từ Đạo Quả, Thế Đạo, linh hồn bất diệt và toàn bộ kiến thức uyên sâu, thâm bác về mọi vật. Hắn ngoài là “Tiên” thì không còn một đáp án nào khác thích hợp hơn.

Tiên, ngay từ đầu khi gặp bóng đen hay cũng có thể hiểu đó là hắn của tiềm thức nhắn gửi đôi lời trước khi quay trở lại tiềm thức, chờ ngày hắn thức tỉnh. Nhất là khi nghe bóng đen nói về Đạo Quả, hắn đã ngay tức thì nghĩ rằng “Đạo chăng phải là của các vị Tiên nhân trong truyện? Vậy bóng đen này và cả ta đều là Tiên?”, tuy nhiên lúc ấy vì mọi thứ trong truyện và đời thực hắn đang sống quá khác nhau nên thành ra hắn không dám tin tưởng, để đó sau này lại tính.

Cho đến bây giờ, khi nhìn vào kiến thức và những điều không hợp lẽ thường, bất hợp lý hắn vừa làm trong lúc đột phá Linh Nhân cảnh, nó cũng đã nói quá rõ, hắn chân chính là một Tiên!

- Tách!

Trở lại làm Linh Nhân cảnh, có được sức mạnh linh lực vượt trội dĩ nhiên cũng là lúc hắn nên quay trở lại với phong cách tự tin, xem thường mọi thứ, chúa tể ban đầu của mình. Hắn bề ngoài một lần nữa đánh hai ngón tay với nhau tạo thành tiếng để làm màu mè hoa lá hẹ, ngầu lòi, bên trong lại điều động sức mạnh khiến bên cạnh hắn lập tức xuất hiện ba vòng tròn lửa màu xanh lục đang quay vòng, tất cả linh khí xung quanh hắn mà hắn không có khả năng hấp thụ thêm đều được ba vòng lửa này hấp thụ, sau đó dưới ý niệm điều khiển của hắn, ba ngọn lửa không ngừng luyện linh khí, biến chúng trực tiếp trở thành linh lực Tâm Đan rồi dự trữ trong không gian nhỏ của ba vòng tròn. Đợi một đoạn thời gian khi linh lực Tâm Đan trong không gian ba vòng tròn đầy, hắn lúc đó sẽ bắt đầu nuốt linh lực Tâm Đan này vào người hắn, giúp hắn tu luyện Hỏa Linh Thể, một dạng cao cấp hơn của Linh Thể.

Đây là một biện pháp tu luyện mà Vô Thường của hiện tại biết được và bắt đầu thực hiện kể từ giờ trở về sau. Và tất nhiên số lượng vòng tròn, không gian dự trữ của vòng tròn sẽ tăng lên khi linh lực của hắn có càng nhiều., tối đa nếu có thể thì sẽ là hàng trăm, hàng ngàn vòng tròn lửa. Tuy nhiên hắn sẽ chú tâm vào chiều rộng không gian của vòng tròn lửa hơn là số lượng nên có lẽ sẽ không nhiều dù hắn là Tông, Đế, Thánh cảnh.

Bảy ngày rất nhanh trôi qua đi. Đêm tối chỉ còn cách vài giờ là sáng, tròn 30 ngày Vô Thường tiến vào Tháp đột phá.

Tại bên trong phòng số 3, Vô Thường sau khi làm cho bốn vòng tròn lửa ẩn mình vào không khí liền đứng dậy vươn vai, miệng nhạt nhẽo nhưng đầy ý lạnh tự thoại.

- Phá Vân tinh cầu, tao sẽ sớm quay lại thôi. Chúng mày hãy cứ ở yên và chờ tin tốt từ tao.

Vô Thường ở Hải Hoàng tinh cầu cho đến thời điểm hiện tại thì không có gì để bận tâm dù là cha mẹ, gia đình, dòng tộc. Họ bỏ hắn thì bỏ, chỉ là thân phận con trai Đế cảnh, hắn không cần phải để tâm vì với thiên phú, năng lực hiện tại, hắn có thể gia nhập vào một tổ chức lớn mạnh hơn rất nhiều. Tuy nhiên thì đối với công ơn sinh thành của họ, hắn cũng phải trả một phần nào đó cho trọn đạo hiếu hắn nên có.

Vì vậy mục tiêu sắp tới của hắn cũng chỉ có thể là những mối thù ở Phá Vân tinh cầu. Hắn tuyệt đối không bỏ qua cho “chúng mày” đã hại gia đình hắn, phá kế hoạch hắn và ngang nhiên cướp mất người tình của hắn. Hắn sẽ giết tất và giết luôn cả những kể bao che chúng.

Còn Thiên giới, nơi ở của ba người Phượng Tiên Nhã. Hắn tất nhiên cũng sẽ đến để trả nợ, những món nợ mà tại thời điểm hiện tại khi nghĩ đến hắn mới cảm thấy bản thân ngày trước ngu hơn một con heo khi tự nhận có nợ với họ, trong khi nếu không có hắn, thiên phú của họ suốt đời chỉ thuộc hạng phế phẩm, bình phàm. Nhất là Vụ Hương Lan, nếu không có một đống “sữa đặc dinh dưỡng” của hắn, nàng làm sao lại đẹp kinh hồn, có thiên phú nghịch thiên mà tỷ người mong ước đều không được như bây giờ?

Xét về mặt lý trí, người hắn nợ nhiều nhất cho đến lúc này chỉ có duy nhất tiểu Nhã đáng thương của hắn và nàng ấy, người ở kiếp Thiên Họa đã luôn bên cạnh, giúp đỡ hắn nhưng hắn chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng khép đôi mắt lại trong vũng máu đỏ thẫm của chính nàng.

- Nhược Gia Thủy, ta nên làm gì với nàng đây?

Tạm gạt bỏ chuyện quá khứ qua một bên, Vô Thường quay trở lại thực tại với một phân vân rất lớn trong lòng. Bỏ hay ở bên cạnh Nhược Gia Thủy.

Lúc trước, Vô Thường có ít ác tính, vả lại khi đột phá Linh Nhân cảnh hắn cũng tự hiểu bản thân không thoát được số phận nên không cần gái, không cần người thân, không cần vân vân, trả xong những món nợ mà hắn có trách nhiệm trả thì hắn sẽ biệt tích.

Nhưng từ khi có kiến thức, hắn lập tức lóe lên một tia hy vọng mong manh sáng sủa cho tương lai hắn, vì hắn đã biết được trên đời có tồn tại một số thứ có thể trợ giúp hắn áp chế ác tính trong người. Nhờ đó, hắn có lẽ sẽ còn cơ hội để có được một cuộc sống yên bình, hạnh phúc mà không phải là tình cảnh hóa thành ma đầu, tự tay giết chết tất cả người bên cạnh.

Nhược Gia Thủy là một cô nương xinh đẹp, tuy là không bằng Tinh Vũ Nguyệt, Vụ Hương Lan hay là Phượng Tiên Nhã nhưng cũng ngang bằng với Mị Ảnh Lam. Da thịt của nàng lại vừa trắng buốt vừa hồng hào mềm mịn, gương mặt nóng bỏng cùng đôi môi ướt át, kết hợp với đó là cặp mắt quyến rũ, mị nhãn như tơ, cứ mỗi lần được hắn sờ trúng điểm yếu liền hóa lấp lánh màu nước thu thủy, hai chiếc lông mày cũng vì thế mà nhảy lên nhảy xuống, uốn lượn phiêu phù phối hợp cùng biểu cảm “sướng” của nét mặt nàng. Tất cả hợp lại liền cứ như là liều thuốc phiện, kích thích hắn chẳng muốn buông nàng ra mà thưởng thức mãi bờ môi ngọt ngào và gương mặt hồng như chảy ra nước đỏ của nàng.

Nàng xinh như vậy thì nào có nam nhân ngu ngốc nào lại không muốn được ôm nàng vào lòng chiều chuộng?

Vô Thường ngay từ kiếp Thiên Họa cũng đã chẳng phải thầy tu thích ăn chay, trước kia không thích gái đầu tiên là vì tưởng bản thân là con bài của ai đó nên hắn mới có thể từ thế giới Pháp thuật dịch chuyển qua thế giới Tu luyện, thành ra hắn sợ làm khổ họ. Thế rồi sau này khi đã nghĩ thoáng, có lẽ là do hắn ảo tưởng quá mà thôi nên định cắn răng chơi liều, thoải mái yêu thương các cô nương có duyên phận với hắn thì lại bỗng nhiên phát hiện bản thân có “ác tính”, khiến hắn lại sợ rằng tương lai hắn có thể sẽ dùng chính đôi tay của hắn giết người hắn yêu nhất nên lại thôi, không dính líu gái gú, thà không có nữ nhân còn hơn đau khổ khi giết họ.

Còn bây giờ, ác tính của hắn đã có một số giải pháp để áp chế nên hắn ngu gì từ bỏ Nhược Gia Thủy. Với lại Nhược Gia Thủy xem ra cũng là một nữ tử có đầu óc, sau này nàng cũng có thể trợ giúp hắn trong việc tạo thế lực, điều khiển thế lực nên lý do để hắn ở bên cạnh nàng càng lớn hơn.

Bất quá thì đứng trước “tâm ma”* của bản thân hắn, hắn bị buộc phải rơi vào thế cục phân vân, không thể đưa ra được lựa chọn một cách dứt khoác và men lỳ.

*Tâm ma của hắn là gì thì mọi người đã biết.

Có lẽ nếu hắn không có tình yêu tận sâu bên trong trái tim, không cần phải quan tâm các nàng sẽ như thế nào, đau khổ ra sao khi hắn bị biến chất thì có lẽ cuộc đời hắn ngay khi ở kiếp “Vô Thường” đã có hướng rẽ mới và không chết, tu vi bây giờ cũng ít nhất đã là Tông cảnh chứ không phải Linh Nhân cảnh yếu nhược, gái đẹp bu xung quanh đếm có khi còn không hết chứ chẳng phải cô đơn lẻ bóng như hiện tại.

Việc đáng trách duy nhất của cuộc đợi hắn, đó là quá nặng tình.

Không tình với người, hắn chẳng màn.

Có tình với người, hắn lại cực nặng, nặng đến nỗi tự làm bàn thân mình khổ cũng không để họ phải khổ…

- Bây giờ cũng chưa phải lúc thích hợp, thôi thì cứ để từ từ. Chuyện cần giải quyết nhất bây giờ phải là…

Để chuyện của Nhược Gia Thủy qua một bên, Vô Thường khẽ đảo đôi mắt sắc lạnh nhìn một vòng căn phòng.

- Các ngươi không thể quan sát được dị tượng và những thứ do tu luyện giả tạo ra bên trong tháp nếu ở bên ngoài, nhưng nhờ vào việc điêu khắc một trận văn có khả năng thu lại hình ảnh dị tương, đo đạc được sức mạnh, linh khí bạo động khi có người trong phòng dẫn đến ở trên bức tường này, các ngươi có thể xem lại mọi diễn biến đã xảy ra trong phòng.

- Từ đó, ta lại thấy được các ngươi có một mạng lưới thông tin vô cùng lớn về hầu hết mọi thế lực, tổ chức trên Hải Hoàng tinh cầu.

Sau khi tu luyện giả đột phá xong tất nhiên họ sẽ quay trở về lãnh địa của họ, không ở lại Nam Linh Khu thêm giây nào trừ phi có việc. Họ rời đi thì Nam Linh Khu mới xem lại đoạn hình ảnh ghi chép lại sự việc diễn ra trong các phòng của Tháp. Vậy nếu như không phải họ có một mạng lưới thông tin về toàn bộ thế lực đã ra vào thành thì làm sao có thể chiêu mộ được tu luyện giả xuất sắc khi được họ nhìn trúng từ hình ảnh xem lại?

- Có lẽ khi ta ra ngoài, các ngươi sẽ phái người tiến vào phòng và…

Một bước chân bước ra, một luồng năng lượng không rõ nhưng chắc chắn không phải linh lực hay sức mạnh thiên địa chợp tụ lại trên người Vô Thường, diệu kỳ hóa thành một bộ com-lê* dành cho trẻ nhỏ khoác lên người hắn, vừa đem lại cho hắn một loại khí chất sang trọng, quý phải và thành đạt, lại vừa che đậy đi thân thể trần như nhộng đã gần 30 ngày của hắn.

*Còn gọi âu phục.



Hóa năng lượng thiên nhiên xung quanh thành vật dụng hay quần áo là một trong các năng lực điển hình, cơ bản và dễ sử dụng của Tiên. Vô Thường không dám chắc hắn là Tiên nhưng hắn dùng được năng lực này.