“Hử, tên tiểu tử này không ngờ lại không bị gì cả? Quả thật là một người khó lường”
Phát hiện được điều đáng ngờ khi một tiểu tử 7, 8 tuổi có tu vi là Phàm Nhân cảnh yếu nhược lại không bị ảnh hưởng một chút gì trước năng lực Đế cảnh của bản thân lão đến từ Vô Thường, Nhược Vĩnh Khanh lưu ý điều này trong lòng bằng một tiếng hừ lạnh. Lão bề ngoài vẫn giữ uy nghiêm, bình tĩnh tiếp tục hỏi.
- Gia thế của người vì sao đến nay chúng ta không điều tra được?
Vô Thường không chút do dự trả lời.
- Tiểu tử từ nhỏ đã không biết mặt mũi cha mẹ, nghe những người hầu bên cạnh nói cha mẹ đã bỏ rơi ta vì thiên phú tu luyện của ta chỉ có một sợi xích, để cho ta cùng người hầu sống ở Yên Bình Phủ trong Lãng Thủy thành. Ta sống yên ổn không được lâu trong Yên Bình Phủ thì bỗng nhiên có người lạ từ trên trời bay xuống, chiếm mất nhà và đuổi tiểu tử ta ra đường ở, từ đó ta mới có cơ may được đến Nhược gia làm cận hầu cho Thủy tiểu thư thưa lão gia.
Đối với gia cảnh của bản thân mình, Vô Thường chẳng có gì để phải giấu diếm khi được một vị cường giả mạnh mẽ hỏi. Nghe xong đáp án của hắn, họ thích kiểm chứng sự thật thì kiểm chứng. Bất quá lúc đó họ có thể còn sống sót sau khi điều tra Yên Bình Phủ hay không lại là chuyện của bọn họ.
Dựa theo tính cách của lão bà điên kia, Vô Thường tin chắc là hai từ “diệt tộc” sẽ đến với những người dám bén mảng đến Yên Bình Phủ tra dữ liệu chứ không phải chỉ chết một người đơn giản.
- Hử, đó là sự thật về gia cảnh của ngươi?
Câu chuyện Vô Thường kể ra đúng là có hơi li kỳ, quái lạ nhưng cũng không phải không có cơ sở để tin, về sau kiểm tra Yên Bình Phủ một chút liền sẽ biết đúng sai. Thế nên Nhược Vĩnh Khanh nghe xong cũng chỉ khẽ nhíu mày hỏi lại xác thực, đồng thời trong lòng lão cũng rất ngạc nhiên với lời tự bạch thiên phú 1 sợi xích của hắn.
Tu luyện giả có thiên phú rác rưởi lão đã gặp nhiều, bên ngoài Lãng Thủy thành có cả đống, trong sách vở thời cổ, thời xưa hay cả hiện tại cũng đều có ghi chép, nhưng mà thiên phú phế thải một sợi xích thì dường như lại chưa bao giờ xuất hiện hay được ghi chép trong những dòng sách lịch sử, vậy mà lúc này lại xuất hiện ở trước mặt lão một người?
Mà khoan đã, nếu tiểu tử này chỉ có một sợi xích thì làm sao có khả năng đột phá Linh Nhân cảnh ở 7, 8 tuổi, chưa kể Nhược Vĩnh Khanh lại cũng không cảm nhận được một chút dao động linh lực nào bên trong người tiểu tử. Đây chẳng lẽ là Nhược Gia Thủy và tiểu tử này đang đùa lão?
- Là thật thưa lão gia. Lão có thể đưa người kiểm tra đến Yêu Bình Phủ ạ.
- …
Vô Thường vừa nói lời khẳng định, làn khói hư ảnh bỗng dưng biến mất trước mắt hắn và đến khi xuất hiện thì đã ngay ở bên cạnh hắn. Tiếp đó, một bàn tay to lớn bội đặt nhanh lên vai hắn, truyền vào một luồng sức mạnh chạy quanh khắp người và hội lại tại vùng đan điền của hắn.
Vài giây sau, giọng nói trầm trầm chợt cất lên trong sự hết sức kinh ngạc.
- Thật sự là thiên phú một sợi xích?
Chỉ là làm một cuộc kiểm tra linh lực và thiên phú của Vô Thường, Nhược Vĩnh Khanh hoàn toàn giật mình khi phát hiện tiểu tử này quả thật là không có linh lực, thiên phú cũng chỉ có một sợi xích.
“Thế này thì…”
Nhược Vĩnh Khanh bắt đầu có cảm giác không được tốt trong người, lão quay trở lại vị trí cũ chỉ trong nháy mắt rồi cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
- Theo ta được biết thì người đang chuẩn bị đột phá Linh Nhân cảnh phải không?
Đối diện lão, Vô Thường bình bĩnh trả lời.
- Mặc dù có lẽ lão gia sẽ không tin, nhưng chính xác thì ngày mai tiểu tử ta chắc chắn đột phá đến Linh Nhân cảnh thưa lão gia.
- Vậy nếu ngày mai ngươi không đột phá được giống như lời ngươi nói thì như thế nào?
Nhược Vĩnh Khanh lộ ra chút âm lãnh nói.
- Lừa dối lão gia, tội chết vạn lần.
Duy trì vẻ mặt bình tĩnh, Vô Thường không nhanh cũng không chậm mà trả lời một cách rành mạch từng chữ một.
Hiện tại sợi xích duy nhất đang quấn quanh Hỏa Tâm Đan của hắn đẫ cực kỳ mỏng manh, dựa theo sự hao mòn từng ngày của nó để làm cơ sở tính toán thì đích xác là vào khoảng giữa trưa ngày mai nó sẽ hoàn toàn tan biến, và hắn chân chính đột phá Linh Nhân cảnh mà không cần đến Thần thông hay linh lực, do vậy hắn rất to mồm khẳng định với Nhược Vĩnh Khanh để lão không làm mất nhiều thời gian khi trò chuyện cùng hắn.
Mà nếu ngày mai hắn không đột phá như lời của hắn, hắn chết nhưng bản thân cũng cảm thấy không tiếc, ngược lại còn tức giận với chính mình. Chỉ là một cái tính toán đơn giản tựa như 1 cộng với 1 là mấy lại sai, vậy thì chết mẹ đi thằng ngu học, sống chỉ mang nhục nhã.
- Được, tốt. Đây là do ngươi tự nói chứ ta không ép buộc ngươi.
Nhếch môi nở một nụ cười lạnh, Nhược Vĩnh Khanh sau khi đã có những thông tin cần thiết về Vô Thường cũng liền đuổi hắn rời đi.
- Đến đây thôi. Ngươi lui ra ngoài bảo Thủy nhi vào đây gặp ta.
- Vâng.
Khẽ cuối người kính ý, Vô Thường rời khỏi phòng, định là quay về phòng của Nhược Gia Thủy mời nàng đến đây theo như lời làn khói hư ảnh căn dặn, nhưng hắn chỉ vừa xoay người thì Nhược Gia Thủy cũng đã đứng ở ngay trước mặt hắn.
- Cô chủ, vị lão gia bên trong muốn gặp cô chủ.
Khom người cúi xuống một chút cho phải phép, Vô Thường truyền tin cho nàng.
- Ta biết rồi, ngươi quay về phòng nghỉ một chút đi. Lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi nói chuyện.
- Vâng, thưa cô chủ.
Vô Thường rời đi vài bước, hắn bỗng khựng người lại nói thêm một câu kỳ lạ.
- Thuộc hạ khuyên cô chủ và các vị lão gia tốt nhất đừng đến Yên Bình Phủ, Thánh cảnh đến nơi đó cũng chỉ một đi không trở về.
Nói xong, Vô Thường rẽ hướng biến mất sau những bức tường.
Nhìn hắn khuất bóng, Nhược Gia Thủy có chút suy tư về câu nói của hắn đôi chút, sau đó cũng ngay lập tức bước vào phòng của Nhược Vĩnh Khanh, đóng cửa lại để căn phòng cách âm này được kín kẽ.
- Thủy nhi, cháu có chắc là cháu không đùa ta đúng không? Cái tên tiểu tử đó ta không nhắc đến xuất thân rất mờ ám của hắn, ta chỉ nói đến thiên phú một sợi xích của hắn, linh lực không có một chút nào dự trữ trong người để sáng tạo Thần thông của hắn thì làm sao hắn có thể sắp đột phá Linh Nhân cảnh đây? Thủy nhi, cháu đã lầm rồi phải không? Chẳng lẽ cháu bị trúng bùa mê của tiểu tử đó rồi?
Phòng chỉ vừa được đóng kín lại thì Nhược Vĩnh Khanh đã lập tức tạo ra liên tiếp các câu hỏi chấp vấn đứa cháu gái Nhược Gia Thủy lão yêu thương nhất.
Lão cho là lão bị điên, cho rằng Vô Thường có thiên phú 100 sợi xích, là thiên tài triệu năm mới sinh ra một lần trên Hải Hoàng tinh cầu. Nhưng mà Vô Thường không có linh lực thì lấy đâu ra khả năng sáng tạo Thần thông, không có Thần thông thì đột phá Linh Nhân cảnh như thế nào? Đó là chưa nói đến sự thật hắn chỉ có một sợi xích.
Vậy đây là chuyện gì? Cháu gái yêu quý của lão lần đầu tiên mắc sai lầm hay đã bị tên tiểu tử kia điều khiển tâm trí rồi nên mới tin theo lời sắp đột phá Linh Nhân cảnh của hắn?
Đáp lại những câu hỏi mà ngay cả chính nàng cũng không biết được đáp án, Nhược Gia Thủy chỉ là nhẹ nhàng hỏi ông nội.
- Nội, hắn có từng nói khi nào hắn sẽ đột phá không ạ?
- Vậy ngày mai tất cả không phải đều sẽ rõ sao Nội?
Thấy nụ cười rạng rỡ tựa hoa liên của nàng, Nhược Vĩnh Khanh hoàn toàn cứng người, ý xấu với Vô Thường lại càng tăng mạnh khi đây là lần đầu tiên cháu gái yêu quý của lão cười vì một nam nhân không chung huyết thống, không cùng gia phả.
Chỉ cần ngày mai Vô Thường không đột phá, lão sẽ dùng một tay nhanh lẹ đánh chết hắn trước khi đứa cháu gái yêu quí của lão cầu xin tha mạng cho hắn.
Cháu gái lão còn nhỏ như vậy mà dám dùng bùa mê hoặc nó, tội tiểu tử kia thập phần đáng muôn chết.
- Phải rồi. Hắn đã khai gia cảnh của hắn thế nào rồi Nội, Nội cho cháu biết với nha.
Sựt nhớ ra câu cuối cùng của Vô Thường, Nhược Gia Thủy vội cách đứt tình trạng môi sậm, lông my đang giật giật liên hồi của Nhược Vĩnh Khanh khi nghĩ đến việc Vô Thường làm với cháu gái của mình, khiến lão tỉnh người.
Lão nhẹ thở một hơi kiềm nén cơn giận, từ từ truyền đạt cho cháu gái về xuất thân khó hiểu, có phần rất hư cấu của Vô Thường.
Gần một phút ngẫm nghĩ lời khai của Vô Thường trôi qua, Nhược Gia Thủy vội nghiêm mặt nói với Nhược Vĩnh Khanh.
- Nội, Nội hứa với cháu điều này nha.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của nàng, Nhược Vĩnh Khanh nhíu chặt mày nói.
- Cháu nói đi, nếu trong khả năng của ta, ta sẽ hứa với cháu.
Nhược Gia Thủy vô cùng nghiêm túc nói.
- Nội hãy hứa với cháu là đừng bao giờ cho người đến tìm hiểu Yên Bình Phủ, chuyện của Yên Bình Phủ và gia cảnh xuất thân của hắn cứ để cho cháu một mình xử lý. Nội hứa đi.
Nhược Gia Thủy tuy chỉ tiếp xúc với Vô Thường vài ngày, nhưng mà một chút hảo cảm cũng như con người hắn thể hiện mấy ngày qua khiến nàng rất tin tưởng hắn, hắn nếu đã nói đừng đến Yên Bình Phủ thì nơi đó chắc chắn có vấn đề, thế nên nàng phải yêu cầu ông nội nàng im lặng, chỉ để nàng hành động nếu muốn Nhược gia không xảy ra chuyện.
- Ừm, Nội hứa.
Lần đầu nhận thấy cháu gái lộ vẻ mặt cầu khẩn nghiêm trọng, vả lại Nhược Vĩnh Khanh cũng rất tin tưởng đứa cháu này nên chỉ đành buông xuôi chuyện Vô Thường, đồng ý để nàng khám phá.
Được ông nội đồng ý, Nhược Gia Thủy vui vẻ hẳn lên nói.
- Cảm ơn Nội. Giờ cháu về thu dọn một chút vật dụng, khoảng một giờ sau cháu và hắn sẽ đến gặp Nội, khởi hành cùng Nội đến Linh Lung Tháp.
- Ừm, vậy một giờ sau ta đợi cháu ở chỗ của đại trưởng lão.
- Vâng.
Cười tươi lần nữa, Nhược Gia Thủy liền rời khỏi phòng, quay về chỗ của mình cũng là nơi gần chỗ của Vô Thường
- Haizzz, xem ta lại tón thêm tài nguyên rồi… mà chờ đã.
Nhược Vĩnh Khanh đang xoay người, chuẩn bị soạn ra các loại tài vật để làm chi phí tiến vào Linh Lung Tháp cho hai người Nhược Gia Thủy thì bỗng nhớ ra một điều rất quan trọng.
- Lỡ như cháu gái mình thật sự bị tên kia bỏ bùa thì không xong, giao cho nó tự tìm hiểu gia cảnh tiểu tử kia vậy chẳng khác gì đưa dao cho cục đá*. Không được, ta phải âm thầm đưa người tìm hiểu Yên Bình Phủ để xem thử thế nào, dù sao nếu ta không nói, nó cũng không biết được.
Theo lão biết thì nữ nhân tầm 8 tuổi đã là biết yêu thích nam nhân rồi, do vậy lão rất nghi ngờ mối quan hệ giữa Nhược Gia Thủy và Vô Thường. Nếu nàng đã yêu, hoặc ít nhất là thích tiểu tử thấp hèn kia thì tất nhiên nàng sẽ có ý định che dấu thân phận thật sự của hắn với lão, tạo điều kiện thuận lợi cho hắn, một người rất có khả năng là mối tai họa ngầm cho Nhược gia được âm thầm phát triển ổn định trong Nhược gia. Đến khi hắn trưởng thành đủ lớn hoặc đã đạt được điều mong muốn thì thật sự rất nguy hiểm cho sự tồn vong của Nhược gia.
Tên tiểu tử này chắc chắn phải bị diệt trừ, nhưng trước đó phải điều tra rõ những điều hắn nói là thật hay là giả. Nếu giả, giết không cần nói nhiều. Còn nếu là thật, nể tình cháu gái lão, không muốn cháu gái buồn nên có thể lão tha cho hắn mạng, bất quá phải cách ly hai người ra, đồng thời tìm về cho cháu gái lão một nam nhân ưu tú để định chung thân tương lai, trợ giúp hai người có tình cảm để dần dần quên đi tiểu tử này, lúc đó hắn chết hay sống sẽ không còn liên can đến cháu gái bé bổng của lão, giết hay không sẽ còn tùy vào hắn có điểm để sử dụng hay không thể sử dụng.
*Đưa dao cho cục đá: hàm nghĩa đưa vật cho người, nhưng người đó lại chẳng bao giờ đụng đến.
- Haizzz, tiểu đó có gì tốt chứ a, người ngượm thì hôi thối, thiên phú nát đến tận cùng cực, vậy mà… chẳng lẽ nữ tử thời nay đã thay đổi khẩu vị, yêu thích nam nhân giống ăn mày?
Gãi đầu khó hiểu khi tự cho rằng đứa cháu gái của mình đang thích tiểu tử “tai họa ngầm”, Nhược Vĩnh Khanh lập rời khỏi phòng tìm người để ra lệnh đến Yên Bình Phủ tìm hiểu sự thật.
Thế nhưng lão không biết rằng chi vì hành động lúc này đây của lão mà Nhược gia biến mất khỏi bản đồ của Lãng Thủy thành một cách đầy bí ẩn mà không ai có thể khám phá ra, còn lão thì trực tiếp trở thành kẻ điên khi tận mắt chứng kiến sự thật tàn khốc hiện hữu trước mặt.
Tại phòng của Vô Thường, Nhược Gia Thủy mặt lạnh băng, dường như chưa từng có biểu hiện đáng yêu, dễ thương trước đó mà nhìn Vô Thường tra hỏi.
- Bây giờ ta cho ngươi cơ hội duy nhất, nói rõ chi tiết về gia cảnh của ngươi cho ta biết. Không nói được thì cũng không cần nghĩ đến việc có được một nơi đột phá yên tĩnh. Chưa hết, từ nay về sau ngươi còn phải ở trong phòng đến suốt đời.
Vì an nguy của Nhược gia, Nhược Gia Thủy phải làm căng lên với Vô Thường, không thì khi có chuyện xấu xảy ra, nàng chính là tội đồ của Nhược gia.
- Cô chủ, gia cảnh của ta chỉ đơn giản như vậy thôi. Cha mẹ không biết là ai, bản thân đang sống yên lành tự dưng có hai người từ trên trời đáp xuống, đạp đít ta ra ngoài. Ta mới tung tăng, lang thang bên ngòai chưa quá một canh giờ thì bị người Nhược gia gom đầu đưa đến Nhược gia tham gia cuộc tuyển chọn cận hầu, sau đó trở thành cận hầu của cô chủ.
- Đừng nói gạt ta!
Nhược Gia Thủy tức giận quát lên, hàn khí tỏa ra khắp nơi trong phòng.
- Người chiếm nhà ngươi sẽ chỉ có một khả năng đó là người chạy nạn, muốn ẩn giấu tung tích của bản thân nên mới trà trộn vào thường dân để có cuộc sống bình thường. Vậy nếu họ đã muốn ẩn giấu tung tích thì việc gì họ lại thả một người như ngươi rời đi mà không phải diệt khẩu ngươi để bịt miệng. Ngươi tưởng ta ngốc lắm hay sao?
Ngắm nhìn Nhược Gia Thủy giận dữ nhưng cũng không xóa đi nét đẹp mê người của nàng vài giây, Vô Thường mắng thầm nàng một câu “làm như ai cũng ác giống cô” trong lòng, còn bề ngoài hắn lộ vẻ chán nản nói.
- Cô chủ tin ta hay không thì đó vẫn là sự thật. Nếu trong lòng đã không muốn tin thì cô chủ cứ đến đó mà điều tra, Yên Bình Phủ cách Nhược gia cũng chỉ vào dặm đường mà thôi, rất gần.
- Được, vậy ngươi chờ, đích thân ta sẽ đi đến Yên Bình Phủ đập cửa điều tra ngay bây giờ.
Nóng giận một câu u oán khi hắn vẫn không nói thật với mình, Nhược Gia Thủy rời khỏi ghế, hậm hực chuẩn bị bước ra khỏi cửa.