Chân Lộ

Chương 200: Chiến Trương Siêu (3)

- Rẹt… soẹt… vụt…

Kiếm vừa chém hụt, Trương Siêu chắc chắn biết được Vô Thường sẽ nhân cơ hội hắn đang rơi xuống vì không có điểm tựa mà phản công, Trương Siêu tức thì dùng Lôi Khiên vừa có khả năng hóa giải 8 phần công kích của Linh Sư cảnh chưa phân tầng, vừa có khả năng gây thương tích nếu người dám chạm vào trực tiếp che chắn ngay trước người, chờ đợi thân thể đứng vững trên đất sẽ tiếp tục giết đến.

Thế nhưng là rất tiếc cho Trương Siêu, Vô Thường hắn lại không cho phép điều hắn mong muốn được xảy ra.

-Giờ đến phiên ta…

-Ùng!

Trương Siêu vừa nghe thấy âm thanh nhạt nhẽo của vang lên bên cạnh, Lôi Khiên đã ngay lập tức bị người đánh trúng một quyền khiến thân thể Trương Siêu bay đi mười mét phía xa.

-Bịch!

Nhờ việc sử dụng thủ thuật trong lúc bay đi, thân thể Trương Siêu vừa đáp xuống đã bình ổn thân thể chuẩn bị đứng dậy, hai mắt khẩn trương tìm kiếm hình bóng Vô Thường để lần nữa giết qua.

Bất quá một giọng nói khá quen thuộc lúc này lại tiếp tục vang lên ngay bên cạnh hắn.

-Phế vật, ngươi đã hết cơ hội.

-…!

-Bùng!

Trương Siêu chỉ kịp phản ứng đưa khiên về bên phải chắn đỡ, cả thân thể của hắn cùng Lôi Kiếm, Lôi Khiên lại bay đi về một hướng, nhưng mà…

-Uỳnh!

Khác với lần trước, lần này Trương Siêu chưa được chạm đất, thân thể chỉ vừa bay đi 2m thì Vô Thường lại đã xuất hiện ngay bên cạnh và đánh tiếp ra một quyền, đẩy thân thể Trương Siêu bay về hướng khác.

-Uỳnh!

Lại xuất hiện bên cạnh Trương Siêu khi hắn chỉ bay được 2m, Vô Thường tung ra một cước.

-Uỳnh!

Cứ thế, Vô Thường sau khi đánh Trương Siêu bay đi thì lại tăng tốc độ lên rất nhiều lần để đuổi kịp Trương Siêu rồi lại đánh ra một cước, bẻ lái hướng bay của Trương Siêu đi, khiến Trương Siêu chỉ có thể nép mình vào Lôi Khiên mà ấm ức chịu đựng cảm giác được bay qua bay lại vì dù sao thì nhờ Lôi Khiên, hắn không bị thương đáng kể sau những đòn đánh quá mức tầm thường của Vô Thường, thậm chí nó còn yếu hơn cả Linh Sư cảnh tầng 1.

Đó là còn chưa nói đến bộ Linh Giáp hắn đang mặc trên người.

-Uỳnh!

-Uỳnh!

-Uỳnh!

-Uỳnh!

-…

Lúc này tại nơi quan sát Vô Thường, lão giả Thái Thái sau một giây trợn mắt khó tin khi chứng kiến tốc độ của Vô Thường nhanh đến biến dạng, tuyệt đối đã không hề thua kém so với các Linh Nhân cảnh đại viên mãn thiên về tốc độ nhờ sở hữu Phong hệ thuộc tính, lão lúc này bỗng hỏi.

-Chúng ta có nên ngăn cản bọn chúng không, hay vẫn ngồi đây tiếp tục xem trận túc cầu (đá banh) người đá người.

Lãng Hùng cười nhạt nói.

-Cứ xem thôi, ai trong hai người kiệt sức trước sẽ là người thua. Vả lại như đã bàn, chúng ta chỉ ra tay cứu người trong tình huống nguy cấp, còn những tình huống khác như lúc này thì không được ra tay, hãy để họ phân thắng bại.

-Hừ!

Biết rõ Vô Thường dĩ nhiên sẽ cạn kiệt thể lực trước vì hắn ngoài tung quyền, cước thì còn dùng sức mạnh để tăng cao tốc độ di chuyển mới có thể đuổi kịp tốc độ bay của Trương Siêu trong khi Trương Siêu lại chỉ mất sức mạnh để duy trì Lôi Khiên bảo vệ quanh người mà không cần làm bất cứ điều gì khác. Nhựt Sầm dù rất cay miệng khi nghĩ đến 70 trái chuối Thái Nguyên, thế nhưng lão chẳng thể phản bác được điều gì ngoài việc đưa mắt già nhìn và nhìn.

Trong lòng lão cũng rất kỳ lạ lý do vì sao Vô Thường lại đánh yếu như vậy, vả lại còn rãnh rỗi tiêu tốn sức đánh qua đánh lại trong khi rõ ràng là những đòn đánh đó chẳng thể làm ảnh hưởng một chút gì đến Trương Siêu.

Một người có tính cách dứt khoác, nói giết là giết như số 1445 lại ngu dốt đến như vậy?

Bốn giây sau.

-Uỳnh!

-Rầm!

Sau khi đá cước thứ 24 cực mạnh, Vô Thường lần nữa di chuyển với tốc độ nhanh đến bên cạnh Trương Siêu, bất quá thì lần này thay vì tiếp tục đánh bay thân thể Trương Siêu đi qua hướng khác, Vô Thường lại nặng tay đấm thân thể Trương Siêu dán chặt lên mặt đất, kỳ lạ phá đi Lôi Khiên, Lôi Kiếm của hắn.

-Nể tình tên phế vật ngươi là người của Thái Ất Tông, ta tha ngươi một mạng.

Nhàn nhạt một câu, Vô Thường thu công lại rồi đi đến vị trí ban đầu, chuẩn bị giải thích sự tình đối với các vị tiền bối Tông cảnh có mặt nơi đây về chuyện tính cách hắn thay đổi, lừa dối mọi người.

-Hết sức rồi sao? Vậy thì bây giờ đến lúc ta trả cả vốn lẫn lãi cho ngươi.

Phía sau lưng Vô Thường vài bước chân, Trương Siêu gượng cơ thể rất khỏe mạnh đứng dậy, đôi mắt tựa như con hồng hoang cự thú nhìn chằm chằm Vô Thường không ngừng.

Vô Thường không hề quay mặt lại, hắn vừa đi vừa nói bình đạm.

-Ngươi tốt nhất đừng nên khởi động linh lực. Nếu không ngươi chắc chắn sẽ trở thành phế vật trong truyền thuyết. Ngươi nên biết hai mươi tư đòn đánh ta đã xuất ra hướng vào ngươi cũng không phải là tùy tiện.

-!!!

Nghe được những lời khá có lý này của Vô Thường, không nói Trương Siêu bỗng khựng người lại, mà bốn vị Tông cảnh cũng lập tức giật mình thầm nghĩ “dựa theo tính cách của tiểu tử này, hắn đúng là không thể tự tiện tốn nhiều sức lực chỉ để đá túc cầu Trương Siêu”. Bốn người ngay tức tốc sử dụng sức mạnh kiểm tra thân thể của Trương Siêu.

Trong khi đó, Trương Siêu vốn có hiềm khích muốn giết Vô Thường, thế nên hắn chỉ thoáng kiểm tra thân thể phát hiện không hề có chuyện gì liền cười gằn nói.

-Ngươi nghĩ ta sẽ tin một kẻ sức cùng lực kiệt như ngươi sao? Chết đi!

-Dừng tay!

-Trương Siêu dừng lại!

Bất ngờ cùng lúc, bốn vị Tông cảnh đều đại biến sắc mặt quát lên, cả bốn nguồn sức mạnh Tông cảnh đều ép đến thân thể Trương Siêu, khiến Trương Siêu bị buộc phải bất động, một chút lực lượng cũng không thể điều động.

Thái Thái vội nói với Trương Siêu.

-Trương Siêu, cơ thể ngươi có tồn tại một lực lượng rất kỳ lạ, ngươi nếu sử dụng linh lực sẽ kích hoạt nó nổ tung, cả cơ thể ngươi lẫn khu vực đan điền đều bị ảnh hưởng ít nhiều. Tồi tệ nhất thì đúng là sẽ biến thành phế vật như lời hắn nói.

-Thật vậy? Trong cơ thể của ta?

Trương Siêu có lẽ không tin tưởng lời Vô Thường nhưng lời của bốn vị Tông cảnh thì hắn không thể không nghe vì chí ít thì họ là người một nha, do vậy Trương Siêu rất điếng người với lời nói của Thái Thái.

Trong lúc đó, Lãng Hùng mang theo uy áp lạnh lùng hướng về Vô Thường quát.

-Ngươi rốt cuộc đã làm gì Trương Siêu?

Bịch.

Biết chắc thế nào cũng có tình huống bị uy áp đè ép như thế này, Vô Thường đã rất thông minh khụy người trước về phia sau, khi uy áp vừa đến cơ thể hắn liền đã nằm dưới ngửa ra đất chứ không phải quỳ.

Có phần “thoải mái” nằm trên đất, Vô Thường rất bình tĩnh trả lời.

-Không phải các vị tiền bối đều đã thấy rồi sao, vãn bối chỉ đơn giản là tung ra quyền, cước tổng cộng hai mươi mấy đòn lên thân thể của Trương Siêu.

-Mắt chúng ta không mù, và chúng ta cũng không hỏi ngươi điều đó. Điều chúng ta hỏi là ngươi đã làm cách nào để có thể tạo ra lực lượng kỳ lạ bên trong thân thể Trương Siêu cùng cách phá giải nó ngay bây giờ.

Lãng Hùng vừa hỏi vừa tăng thêm vài phần uy áp, đè nén Vô Thường khá chặt chẽ trên mặt đất.

Vô Thường không sợ chết, hắn rất bình đạm trả lời với một cách đầy hàm ý.

-Điều vãn bối làm chỉ tựa như một hồ nước. Vãn bối ban đầu tạo sóng nước ở hướng đông, tiếp đó lại nhanh chóng tạo sóng nước ở hướng tây, rồi hướng nam, đến hướng bắc và quay lại hướng đông, hướng tây, hướng nam, hướng bắc cứ thế liên tục tạo các sóng nước bằng tốc độ cực nhanh. Các vị tiền bối cứ nghĩ thử, khi bốn sóng nước ở bốn hướng khác nhau đồng thời tụ tập về một hướng sẽ thế nào. Vãn bối chỉ có thể nói như thế, các vị tiền bối… hình dung sẽ có đáp án.

Thật ra thì ở câu cuối, Vô Thường hắn muốn nói “vãn bối chỉ có thể nói như thế, các vị tiền bối nếu có đầu óc ngu quá, không hiểu thì vãn bối đành chịu” nhưng rất nhanh đã được hắn áp chế lại, không để điều đó xảy ra. Không thì Vô Thường hôm nay có lẽ khó đường bò lết ra khỏi Liễn Ngọc Hồng Lâu.

-À…

-Ta đã hiểu.

-Thì ra là như vậy, hèn chi ngươi phải dùng sức mạnh để nâng cao tốc độ, bắt kịp thân thể Trương Siêu và đánh thân thể hắn bay đi mọi phía nhưng luôn theo quy luật trái, phải, sau, trước.

Cũng không phải hạng người ngu si, bốn vị Tông cảnh theo lời của Vô Thường và hình dung trong một giây thì đều đã hiểu được vấn đề hắn đang nói đến, một vấn đề có liên quan đến một câu điển ngữ “tứ diện đồng kích, hỗn loạn đồng nguyên”.

Khi một tu luyện giả đồng thời chịu đựng sức mạnh có cường độ bằng nhau đến từ bốn phía, một lực lượng gọi là “áp suất hỗn loạn” sẽ xuất hiện tại trung tâm của bốn loại sức mạnh, cũng chính là thân thể tu luyện giả, nó nghiền nát và gây hiện tượng phát nổ từ bên trong thân thể tu luyện giả, khiến họ nổ tung ngay tức khắc.

Bất quá thì trong trường hợp của Vô Thường gây ra đối với Trương Siêu, vẫn có một câu hỏi cần được đặt ra.

-Ngươi làm cách nào để có thể tạm thời phong ấn lực lượng hỗn loạn tại khu vực gần đan điền, chờ đợi Trương Siêu động đậy linh lực mới phát nổ?

Nữ tử Lâu chủ sau một lúc suy ngẫm liền kinh nghi hỏi Vô Thường.

Vô Thường dù nằm trên đất nhưng vẫn cố cười nói.

-Tiền bối, người không lẽ muốn ăn trộm luôn chiêu thức của vãn bối sao?

-Ta… ta dĩ nhiên không phải. Chiêu thức nhỏ yếu của ngươi ta không thèm.

Có chút đỏ mặt khi lỡ lời, vì nếu Vô Thường trả lời câu hỏi của nàng thì cũng xem như chiêu thức của hắn đã lộ thiên trong mắt người khác, ai muốn học cũng đều được. Do vậy nữ tử Lâu chủ hừ lạnh một tiếng, không quan tâm gì nữa.

Đúng lúc này, Lãng Hùng lại lạnh lùng hỏi Vô Thường.

-Làm sao để triệt tiêu lực lượng này trong người Trương Siêu?

Vô Thường vội giơ tay nói.

-Tiền bối, người rủ lòng thương thỏng thả giúp vãn bối một chút, vãn bối có chút đau.

-Nhanh nói đi.

Cũng không có gì gọi là có ác cảm lớn với Vô Thường, Lãng Hùng vừa giảm bớt uy áp cho hắn vừa nói.

Được thư thả thân thể, Vô Thường khẽ ngồi dậy đưa ra câu trả lời.

-Vì đây là một chiêu thức chỉ có đánh ra chứ không có biện pháp thu hồi, nên để làm tiêu biến triệt để nguồn lực lượng này chỉ có một cách duy nhất thưa tiền bối, đó là để thời gian mài mòn dần dần, nó cũng đồng nghĩa là hắn phải làm phế vật trong vòng 1 tháng mà không thể sử dụng linh lực.

-Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì!!!

Nghe được bản thân không thể sử dụng linh lực trong 1 tháng, Trương Siêu bỗng gào thét lên.

Nhựt Sầm cũng biến sắc nói vì lão biết Trương Siêu vì lý do gì phải kêu gào.

-Tiểu tử, ngươi còn biện pháp nào khác không, chí ít là khiến thực lực hắn phải khôi phục trước ngày 27 tới.

Thái Thái cũng nói thêm.

-Vào ngày 27 tháng này, cũng tức là 23 ngày sau, Trương Siêu có một cuộc kiểm tra thực lực do bản tông tổ chức, nếu hắn không thể sử dụng linh lực thì hắn chắc chắn sẽ rớt, và ngươi chắc chắn cũng sẽ phải chết.

Sự tình đôi coi giữa Vô Thường và Trương Siêu tại Liễn Ngọc Hồng Lâu theo quan điểm của ba vị chấp sự Tông cảnh mà họ dường như chẳng có quan hệ gì đối với Trương Siêu thì chỉ là một cuộc tranh cãi của hai trẻ nhỏ, không tính là chuyện gì to tát. Nhưng nếu Trương Siêu trượt cuộc thi kiểm tra thực lực, hắn sẽ bị đuổi khỏi Tông môn.

Đây là một chuyện vô cùng lớn, thế lực sau lưng Trương Siêu và cả sự phụ hắn tuyệt đối không tha cho Vô Thường.

Ngồi trên đất, Vô Thường cũng biết được chuyện này nghiêm trọng, vả lại từ đầu cho đến giờ hắn đối với Trương Siêu chỉ là đùa giỡn cho vui, bản thân lâu lâu lếu láo một lần cho đã người, sướng tinh thần. Thế nên hắn thành thật nói.

-Thật ra còn có một cách nhưng mà trước đó thì tiền bối, người có thể bỏ uy áp đi được không? Vãn bối biết sai rồi, về sau vãn bối không dám nữa. Chuyện vãn bối thay đổi tính cách là bởi vì vãn bối không biết các vị tiền bối luôn quan sát bản thân trong cuộc thi tuyển nên mới làm vậy, hy vọng tiền bối bỏ qua.

Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Nhựt Sầm cũng nói.

-Ối giời, chuyện nhỏ như con thỏ, chúng ta đâu ai để bụng, đúng không tiểu Lãng?

Bên trong hắn lại âm thầm truyền âm với Lãng Hùng.

“Ngươi rốt cuộc có muốn được phần thưởng không? Mà nếu không phải ngươi cằn nhằn cái vụ hắn ngố ngố thì đâu xảy ra chuyện này, lão già ngươi thật khó tính”.

“…”

Lãng Hùng không nói gì với những lời này của Nhựt Sầm. Vài giây qua đi, lão thu lại uy áp nói với Vô Thường.

-Nếu có biện pháp khác thì nói nhanh đi.

-Vâng.

Phủi phủi quần áo sạch sẽ, chỉnh tề, Vô Thường lần nữa đứng thẳng người trong tư thế thường nhật hai tay bỏ vào túi quần. Hắn nhìn Trương Siêu nói.

-Ngươi tốt nhất đừng di chuyển.

Tiếp đó, trong lúc mọi người dõi mắt nhìn Vô Thường chờ đợi đáp án biện pháp, Trương Siêu mặc dù rất rất khó chịu, muốn giết chết tên tặc tử trước mặt ngay lập tức nhưng cũng chỉ biết ngồi im, không di chuyển theo lời Vô Thường. Vô Thường bỗng nhắm mắt lại trong vài giây

Một luồng khí kỳ lạ mà ngay cả bốn vị Tông cảnh đều không thể rõ đó là gì chợt xuất hiện xung quanh thân thể Vô Thường.

Một giây sau, Vô Thường mở mắt ra, hai tay tức thì hợp lại ngay trước mặt rồi dần dần đưa đến ngay tại eo phải để tích tụ những luồng khí kỳ lạ đang nhanh chóng hội tụ lại tại hai lòng bài tay hợp nhất của Vô Thường.

Cảm nhận một luồng sức mạnh kỳ dị đang dần hình thành từ trong lòng bàn tay Vô Thường, tất cả bốn vị Tông cảnh điều hết sức kinh ngạc.

“Sức mạnh gì thế này? Tại sao ta lại có cảm giác…”

“Một loại khí quá quái lạ đến từ bên ngoài đang được thân thể hắn hấp thụ rồi chuyển đổi chúng thành sức mạnh hội tụ xuống hai lòng bàn tay hắn. Đây là một sức mạnh khiến một bậc Tông cảnh như ta phải…”

“Không phải Quyền Ý, không phải một loại Ý Cảnh nào, cũng không phải linh lực gây ra, nhưng rất đáng sợ”.

“Lần đầu tiên ta cảm nhận được một sức mạnh cổ quái phát ra từ Linh Nhân cảnh nhưng lại khiến ta, một vị Tông cảnh….”

Cả bốn người đều rùng mình trong lòng chỉ bởi hai từ.

“Sợ hãi!”.

Một sức mạnh huyền bí đang tỏa ra từ người Vô Thường khiến bốn vị Tông cảnh sợ hãi.