Chân Lộ

Chương 186: Vô Thường... Điên!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xuất hiện trước mắt Vô Thường là một thiếu nữ nhỏ tuổi chỉ cỡ khoảng 12, 13 tuổi với ngũ quan trên gương mặt đầy sự sắc xảo, xinh đẹp, chẳng khác gì tiểu tiên nữ hạ phàm khiến người người bị hấp dẫn.

Và quả thật, từ khi nàng đến và ngồi ở chiếc ghế đối diện nhìn ngắm Vô Thường một cách mê say đến kỳ lạ trong lúc hắn ngủ, hầu như tất cả các ánh mắt nam nhân thấy nàng đều bị hút hồn, không thể rời mắt khỏi nàng dù chỉ một giây.

“Nàng là ai? Nàng thật xinh đẹp dù còn rất nhỏ tuổi” là tất cả những gì mà mọi nam nhân nơi đây đang suy nghĩ.



(Hình ảnh chỉ mang tính minh họa và có tính chất thay đổi trong mai sau khi bé lớn)

-Cô bé, ngươi có chuyện gì với ta sao?

Nhìn nàng mỉm cười, Vô Thường hỏi.

Thiếu nữ đang trong lúc tròn mắt xinh, hai tay chống cằm trên bàn để nhìn chằm chằm hắn bỗng nghe thế liền trợn mắt, chu mỏ hồng nhỏ nhắn lên đầy tức giận nói.

-Cô bé, ai là cô bé hả? Người ta lớn rồi đấy, không tin ngươi nhìn xem.

Ưỡn bộ ngực chưa lớn hết ra trước mặt Vô Thường, nàng trừng mắt với hắn.

Thấy nàng làm hành động vậy, Vô Thường khẽ cười, hai tay cầm đũa gắp một miếng bò xào bỏ vào chén rỗng trước mặt nàng rồi nói.

-Ừm, ngươi là người lớn, một đại mỹ nhân, tiểu tiên nữ chốn thiên cung trên trời vô tình rơi xuống phàm trần. Vậy không biết đại mỹ nhân tìm tại hạ, một kẻ thấp hèn là có việc gì?

Được hắn khen ngợi, thiếu nữ cảm thấy hài lòng, ấm áp trong người. Nàng dùng vẻ mặt đắc ý nói với hắn như ra lệnh.

-Đi về thôi.

-Về, về đâu? Tại sao ta lại phải về? Chúng ta đâu có quan hệ?

Vô Thường dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tiểu nha đầu kỳ lạ hỏi.

Thiếu nữ vểnh mặt lên tút trên trời cao nói.

-Dĩ nhiên là đi về Vũ gia rồi, bởi vì từ nay trở đi, ngươi đã được ta định là phu quân suốt đời của ta đấy.

Cạch!

Làm rơi nửa chén cơm xuống đất nhưng không vỡ, Vô Thường nhìn thiếu nữ trước mặt với ánh mắt đéo biết chuyện gì đang xảy ra.

Vô Thường, hắn bị người nhìn trúng, bị ép buộc làm phu quân tương lai cho một tiểu nữ lông còn chưa mọc đủ?

-Biến đi.

Đặt đôi đũa trầm hương xuống bàn, Vô Thường lạnh giọng nói với thiếu nữ.

-Biến… biến đi? Không, ta không đi đấy, ngược lại ngươi phải đi với ta về Vũ gia cơ.

Thiếu nữ ngồi chặt trên ghế, lườm mắt tức giận nhìn Vô Thường vì dám đuổi một người xinh đẹp, đáng yêu như nàng.

-Aizz… xì…

Bó tay, bó chân một hơi, Vô Thường dứng bật dậy định tiến đến quầy tính tiền rời đi.

-Nha, ai cho ngươi bỏ phu nhân của ngươi.

Ngay lập tức, thiếu nữ nhào đến Vô Thường, hai cánh tay nhỏ nhắn, trắng đẹp gượng gạo ôm trầm lấy eo hổ của Vô Thường, mặt đẹp đỏ lòm vì xấu hổ ép vào ngực Vô Thường để vừa che đi sự e dè, vừa tranh thủ ngửi được mùi hương nam tính của hắn.

-Cút!

Đưa ánh mắt tựa vực sâu không đáy nhìn thiếu nữ, khiến thiếu nữ bị buộc phải bất động trong ba giây, Vô Thường nhanh chóng thoát khỏi bàn tay nàng bước đi.

-Đứng, ngươi đứng lại đó. Ngươi không được đi đâu hết, ngươi phải bên cạnh của ta.

Vừa cử động được cơ thể, thiếu nữ cũng không quan tâm hắn đáng sợ như thế nào khi mà chỉ dùng một ánh mắt đã khiến người đứng im, nàng lại tiếp tục lao đến níu giữ Vô Thường.

-Ngu muội.

Dùng một tay cách không đẩy thiếu nữ bay ra sau gần chục mét, nằm đỗ ngã lên bàn của nhóm bốn người hai thiếu nam, hai thiếu nữ vẫn đang luôn quan sát tình hình “vợ chồng” Vô Thường. Vô Thường đi đến quầy tính tiền, đặt lên bàn một tờ phiếu điểm 1000 điểm loại giấy trắng mực xanh.

-Bấy nhiêu hẳn là đã đủ để trả tất cả các chi phí tổn thát mà ta gây ra.

Nói như thế với nữ tử trực quản quầy, Vô Thường cũng không đợi nàng hồi phục giây thần kinh khi cứ mở to mắt nhìn tờ phiếu điểm mà nàng chỉ có thể thấy chứ chưa từng cầm, Vô Thường nhanh bước xuống tầng lầu để rời khỏi Bạch Liên Quán.

-Đứng lại

Không thể thấy những gì nữ tử đã thấy, hai nam tử không những to con mà còn là Linh Nhân tầng 7 đỉnh đứng ngay cầu thang lập tức chặn Vô Thường, không để hắn rời đi một bước sau khi đã nhìn thấy những gì hắn làm.

-Bịch.

-Bịch.

Thế nhưng là khi hai người vừa bước ra một chân, cả hai bỗng nhiên đồng loạt quỳ xuống đất, “cung kính” một cách bị ép buộc để Vô Thường nhẹ nhàng đi qua, bước xuống lầu hai, lầu một rồi rời khỏi Bạch Liên quán.

Tất cả người bên trong lầu ba nhìn thấy tình cảnh này liền kinh hồn, tròn mắt, loạn não vì không thể giải thích chuyện gì vừa xảy ra. Có phải hay chăng thiếu niên ăn bận khác người vừa rồi là con cha cháu ông gì đó của Bạch Liên Quán nên hai cường giả Linh Nhân cảnh kia mới quỳ xuống?

-Oa, hu hu… quần áo sinh nhật cha ta tặng đều dơ hết rồi… ô… ô…

Phía sau lưng Vô Thường rời đi, thiếu nữ không chút thương tích vì Vô Thường vốn đã nhẹ tay với nàng đứng dậy cùng với trang phục đẹp đẽ màu tím nhạt đều bị lấm lem dầu mỡ, tanh hôi mùi nước mắm liền bật khóc lên.

Bất quá chỉ năm giây sau nàng đã ngừng khóc, tiếp đó nàng nhìn hướng Vô Thường bỏ đi xuống dưới lầu mà ranh ma thầm nhủ.

“Hứ, ngươi tưởng thoát được tay của bổn tiểu thư ư? Hừ hừ, ta sẽ kêu người lật tung Liễu Thanh thành này lên để tìm kiếm được ngươi đấy”.

“Đáng ghét, đáng ghét!!! Ta thích ngươi như vậy, vừa nhìn thấy ngươi liền đã thích ngươi rồi, thậm chí cũng đồng ý để ngươi làm chồng tương lai của ta trong khi có vô số tên cẩu nam nhân quỳ gối cầu xin ta lấy chúng mà ta có chịu đâu”.

-Á!!! Đồ nam nhân đáng ghét!

Thánh thót tức giận một câu giữa hơn trăm người xung quanh, thiếu nữ 12, 13 tuổi lập tức xoáy người bỏ đi, dự định là quay về nhà trước để tắm rửa sạch sẽ rồi mới phái người tìm Vô Thường.

-Kẻ nào dám bắt nạt Vũ nhi của ta?!

Nhưng là khi nàng chỉ đi được ba bước chân, một trung niên đầu bạc vừa từ lầu bốn đi xuống nghe thấy tiếng giận của nàng thì quát lên, âm thanh vang vọng khắp cả Bạch Liên Quán, khiến người người nom nớp sợ hãi, khép nép im lặng tại chỗ.

Bên cạnh trung niên đầu bạc trông xấp xỉ đã 60 tuổi, ông chủ của Bạch Liên Quán vội khuyên can, hy vọng trung niên giải tỏa áp bách đang ập xuống đám con cháu thiên tài của các đại thế gia trong Liễu Thanh thành.

-Hưng huynh bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, chuyện đâu còn có đó a.

-A, gia gia! Người xong chuyện rồi?!

Ngoảnh mặt nhìn trung niên đầu bạc, thiếu nữ 12, 13 tuổi tên gọi Vũ Điệp Vũ reo lên vui mừng. Tiếp đó nàng như chợt nghĩ ra điều gì đó liền vừa chạy đến chỗ vị trung niên, vừa kêu to.

-Gia gia, mau đi thôi, tên kia chắc chắn chưa rời xa, chúng ta sẽ tìm được hắn.

-Hử, tìm hắn? Được, gia gia sẽ mang ngươi đi truy lùng tên tặc tử dám cả gan bắt nạt Vũ nhi của ta.

Hiểu được ý của cháu gái muốn bắt tên hỗn xược kia khi hắn chỉ vừa rời khỏi Bạch Liên Quán, trung niên gật đầu với nàng, sau đó trung niên quay người cáo từ với ông chủ Bạch Liên Quán.

-Hưng Mỗ lần này đến đây chỉ có bấy nhiêu chuyện cần nói, giờ ta có chuyện gấp cần làm nên là cáo từ.

-À, không sao, Hưng huynh có chuyện thì cứ đi thôi, cứ thôi a.

Lão giả cười cười đáp.

-Vậy thì hẹn khi khác ta lại đến.

Nói rồi, Vũ Hưng trung niên có mái tóc bạc trắng nhảy một bước dài tóm lấy Vũ Điệp Vũ rồi lao ra lan cang lầu ba của Bạch Liên Quán nhảy xuống đất để nhanh nhất có thể tìm kiếm tung tích của kẻ đã ức hiếp cháu gái hắn yêu thương dựa theo sự chỉ dẫn của cháu gái trong vòng tay.

-Gia gia, hắn là người có khiếu ăn mặc rất khác người, đầu tóc đen ngắn nhưng lại rất đẹp trai.

Vừa đáp xuống đất, Vũ Điệp Vũ vội khai báo nhân dạng của Vô Thường cho gia gia Vũ Hưng biết để người dễ dàng tìm kiếm người.

-Ta biết rồi.

Gật đầu một cái, Vũ Hưng lập tức sử dụng linh lực lên mắt, nâng cao tất cả khả năng của mắt, thu nhận hình ảnh vào nhanh đến gấp 10 lần bình thường mà đảo qua tất cả những người xung quanh.

-Là tên kia.

Phát hiện Vô Thường đang đứng ở một quầy mỳ xào chuyên buôn bán cho những thường dân nghèo khổ, làm lụng khó nhọc mà phát lỳ xì đỏ cho từng người cách hai người Vũ Hưng gần 200m. Trung niên lập tức ôm Vũ Điệp Vũ chạy nhanh đến.

-Hửm?

Ở bên kia, Vô Thường cảm ứng có người khóa khí tức bản thân đang dần dần tiếp cận, hắn tức khắc dùng linh lực phát nhanh mười bao lì xì cuối cùng cho mười nam tử còn lại, sau đó cũng không đợi bọn họ rơi nước mắt cảm tạ, cả thân thể hắn liền chạy nhanh biến đi, phương hướng là ở một con hẻm nhỏ.

“Muốn chết, vậy thì tao sẽ giúp chúng mày”.

Hai mươi giây trôi qua, Vũ Hưng mang theo Vũ Điệp Vũ đi vào trong hẻm và bắt gặp bóng lưng Vô Thường đứng nghiêm giữa con hẻm tựa như đang chờ đợi bọn họ.

-Gia gia, đúng là hắn rồi đó.

Vì Vô Thường rất đặc biệt cả về ngoại hình, lẫn địa vị nằm trong trái tim nhỏ nhắn, Vũ Điệp Vũ chỉ thoáng liếc mắt thì đã nhận ra chắc chắn là hắn, nàng chợt hô lên với gia gia xác nhậns.

Vũ Hưng nghe thế, hắn liền đặt Vũ Điệp Vũ xuống, mắt lạnh, giọng lùng quát lên với Vô Thường.

-Tiểu tặc tử, ngươi gan chó to bằng trời nên mới dám bắt nạt tiểu Vũ của Vũ Hưng ta!

Cùng với đó thì một luồng uy áp khủng bố đã sánh ngang với nửa bước Tông cảnh cũng từ cơ thể Vũ Hưng phóng ra, uy thế mạnh mẽ tiến về cơ thể Vô Thường đè ép xuống.

Tiêu Châu quốc vốn là quốc gia trung cấp đỉnh phong do cường giả Tông cảnh đại viên mãn nắm quyền, thế nên một vị bán Tông cảnh xuất hiện tại một thành trì lớn như Liễu Thanh thành là điều quá mức hiển nhiên.

Uy áp của Vũ Hưng đi ra, nhưng là chỉ nửa giây sau, Vũ Điệp Vũ vì sợ hãi gia gia tổn thương lang quân nàng rất ưng ý, yêu thích nên kêu hoảng lên.

-Gia gia đừng, mọi chuyện không phải như vậy. Gia gia, người mau thu về khí thế, không thì tiễu Vũ sẽ giận, sẽ ghét gia gia đấy.

-Ế?!!!

Nghe Vũ Điệp Vũ tru mỏ đỏ không son đầy xinh đẹp dỗi, Vũ Hưng tức khắc giật mình, khí thế cũng ùa về rồi biến mất đi, một chút cũng không dám cho đ-ng vào người Vô Thường.

Bị đứa cháu gái bản thân yêu thích nhất hù dọa ghét bỏ, thằng già nào như lão cũng đều phải hoảng hồn.

Vũ Hưng nhìn cháu gái hỏi.

-Chuyện này là như thế nào a? Mau nói cho gia gia ngươi biết a.

-Hì hì hì…

Cười lém lỉnh với gia gia một cái, Vũ Điệp Vũ chỉ tay vào bóng lưng to lớn của Vô Thường đằng trước, tự hào thành tựu của bản thân nói.

-Hắn, chính là cháu rễ của gia gia, là chồng của tiểu Vũ nha. Tiểu Vũ vừa kiếm được đấy, hì hì, thấy tiểu Vũ có lợi hại không?

-Câm mồm lại!

Bất quá thì khi lời nàng vừa dứt, Vũ Hưng vừa trợn trắng mắt, mồm to tựa quả trứng gà với đủ loại á khẩu, Vô Thường cũng đã mặt mày đen như đít nồi quay người quát lên.

-Vụt!

Tiếp đó, hắn còn không đợi thời gian hai người phản ứng, một bước chân đi ra đã đứng trước mặt Vũ Điệp Vũ.

-Bịch!

-Pặc!

Trong lúc Vũ Hưng đột ngột quỳ gối mạnh xuống đất đến nứt cả gạch cứng không rõ lý do, Vô Thường dùng một tay lớn bóp mạnh vào cái cổ nhỏ trắng ngần, mịm màn của Vũ Điệp Vũ, nhấc bổng cả thân thể nàng lên cao 30cm nhằm đưa gương mặt xinh đẹp tựa tiểu tiên nữ của nàng đối diện với gương mặt lạnh lùng của hắn, để hắn có thể chiêm ngưỡng sắc nét gương mặt đau khổ của nàng trước khi chết.

-Khục… khục…

Bị bóp cổ quá mạnh, xương cổ gần như bị nát vụn, Vũ Điệp Vũ mặt đỏ lòm vì nghẹn máu cố gắng cựa quậy để thở, âm thânh giãy giụa từng tiếng ho khan.

-Buô…ng… bu…ông… ư… ự… kh…

Vài giây qua đi, sau khi Vô Thường càng thêm bóp mạnh cổ nàng với gương mặt vô cùng dữ tợn, nàng bắt đầu sợ hãi van xin, hai tay, hai chân cũng kịch liệt cử động, giãy giụa trên không, cào cấu khắp cánh tay lớn của Vô Thường đến cả móng tay xinh đẹp đều chóc ra nhưng chẳng thể gây ra một vết xướt gì trên người hắn.

Tám năm nay Vô Thường chưa tận tay giết người, chưa tận miệng nếm mùi máu tanh, ác tính quái lạ đến từ tiềm thức trong hắn đã dồn nén quá lâu kể từ ngày hợp nhất dẫn đến hắn đang ở bờ vực giữa điên và không điên, buộc hắn là vẫn đang cố ép nó xuống bằng sự yên bình, sự thoải mái không ức chế. Thế nhưng lúc này Vũ Điệp Vũ lại năm lần bảy lượt giỡn mặt với hắn, tự tiện xem hắn như ngựa giống muốn bắt về làm gối ôm liền bắt, hắn mặc dù tha nhiều lần nhưng vẫn làm đến, gây cho hắn một cảm giác ức chế đế cùng cực, vực dậy sự độc ác trong hắn, khiến hắn…

Điên rồi!

-Grừ… uu…u…

-Ư… ư …

Một bên mắt đỏ lòm rơi xuống một hàng lệ vì không muốn nhưng lại phải muốn, một bên mắt chỉ toàn bóng tối bao phủ, Vô Thường một nửa giãy giụa đau khổ, một nửa độc ác đến tàn bạo bóp chặt hơn cổ của Vũ Điệp Vũ, bóp đến cơ thể nàng vô lực, bóp đến miệng, mũi, mắt, tai nàng đều đổ máu, bóp đến nàng phải khóc ra hai hàng nước mắt đầy bi thương mà nhắm mắt chịu chết, chết trong chính bàn tay của mối tình đầu mà nàng yêu…

Bóp đến bầu trời trên Liễu Thanh thành cũng phải mây đen bao phủ, sấm chớp giăng đầy, gió bão nổi lên, giống tố phủ xuống…