Những lời đường mật của mụ Môn chủ vẫn cứ vang vọng, kêu gọi Tiểu Bình như gọi một người thân thiết mà mụ đang rất muốn gặp lại, và nếu như không toại nguyện có lẽ mụ sẽ chết mất vì quá thảm sầu.
Tiểu Bình đành phải bịt kín hai tai, quyết không để cho những thanh âm này lọt vào và dối lừa làm lung lạc ý chí đã rất kiên định của Tiểu Bình.
Thế nhưng, Tiểu Bình vẫn chưa lường hết thủ đoạn của mụ Môn chủ. Do đó Tiểu Bình cũng không thể làm ngơ khi tai chợt nghe chuỗi âm thanh bi thiết của Bạch Phụng vang lên:
- Sư phụ ...! Phụng nhi biết tội rồi! Xin hãy tha cho Phụng nhi ... đừng bắt Phụng nhi phải tan xác nếu bị ném từ đây xuống đáy vực ... Xin hãy tha cho Phụng nhi, sư phụ ...!
Bạch Phụng càng kêu càng làm cho những bước chân kiên định của Tiểu Bình như bị vật gì đó trói buộc, khiến chúng cứ chậm lại dần.
Sau cùng Tiểu Bình phải dừng chân lại, lúc nghe mụ Môn chủ hô to:
- Bình nhi! Dưỡng mẫu biết Bình nhi vẫn ẩn nấp gần đây, và Bình nhi đang hận dưỡng mẫu vì biết dưỡng mẫu đối xử không phải với Bạch Phụng, Bình nhi hãy cho dưỡng mẫu một cơ hội, dưỡng mẫu sẽ không hại gì Bạch Phụng nếu Bình nhi quay lại với dưỡng mẫu! Bình nhi ở đâu, hãy lên tiếng đi!
Ngừng một lúc, mụ lại kêu:
- Nếu Bình nhi thật sự quan tâm đến Bạch Phụng thì hãy mau mau quay lại với mọi người. Dưỡng mẫu xin lập thệ sẽ buông tha ngay Bạch Phụng, sẽ không hỏi gì đến Linh Xà Đơn nữa, dù đó là vật duy nhất bổn môn đang rất cần! Không lẽ Bình nhi cam tâm nhìn Phụng tỷ tỷ của Bình nhi phải chết thảm!
Tự cười thầm vì mụ vừa vô tình để lộ ẩn ý của mụ, đúng như Triệu Thạch Liễu đã nói, mụ tỏ ra quan tâm đến Tiểu Bình chỉ vì Tiểu Bình vẫn còn một chút giá trị cho mụ lợi dụng, đó chính là Linh Xà Đơn, một vật mà đến bản thân Tiểu Bình cũng không biết nó có hình thù như thế nào. Tiểu Bình gào vang:
- Mụ đừng gọi ta là Bình nhi nữa! Ta không muốn có một dưỡng mẫu đầy tâm cơ xảo quyệt như mụ! Ta ...
Tiểu Bình chợt dừng lời, vì ngay trước mắt Tiểu Bình bỗng xuất hiện nụ cười độc ác của lão nhân mà Tiểu Bình từng gọi là Tam lão thúc.
Lão lạnh giọng:
- Hóa ra Môn chủ đã nhận định đúng. Ngươi vẫn còn quanh quẩn gần đây thật! Hãy ngoan ngoãn đi theo lão phu nào!
Những cảm giác lo ngại về Tam lão thúc liền biểu hiện trở lại trong tâm trí Tiểu Bình.
Để tự vệ, Tiểu Bình cầm mũi châm lúc nãy đã lấy từ tay Chu Huỳnh và đưa ra phía trước:
- Lão không được đến gần ta. Bằng không ...
Lão chợt kêu hoảng:
- Tý Ngọ Tuyệt Độc Châm! Làm sao ngươi có vật này nếu Tuyệt Châm Lão Phu Tử vẫn đang bị bọn ta giam giữ ở Lãnh Phong Động?
Tiểu Bình vỡ lẽ và âm thầm ghi nhớ những gì lão vô tình bộc lộ.
Nhưng Tiểu Bình chợt thất kinh khi nghe lão đổi giọng và cười sặc sụa:
- Suýt nữa lão phu bị tiểu tử ngươi lừa! Ha ... Ha ... ngươi không biết võ công, Tý Ngọ Tuyệt Độc Châm có ở tay ngươi cũng chỉ là một phế vật thôi! Ha ... Ha ...
Tiểu Bình nghe xong liền cười lạt:
- Vậy lão nghĩ thế nào khi tự ta dùng vật này uy hiếp chính sinh mạng của ta? Lão thử bước đến gần xem? Hừ!
Lão giận dữ quát lớn:
- Ngươi ...
Chợt có tiếng của mụ Môn chủ vang lên thật khẩn trương:
- Tam thúc chớ hồ đồ! Nên nhớ, Tý Ngọ Tuyệt Độc Châm chỉ cần thấy máu là bộc phát ngay chất độc. Hãy lùi lại nào Tam thúc!
Dù biết thế nào mụ cũng chạy đến nhưng khi nghe thanh âm của mụ, Tiểu Bình vẫn giật mình.
Tiểu Bình vội dịch người, bước chếch qua một bên, vừa đủ để nhìn thật rõ một vòng vây người đang từ tứ phía tiến đến vây Tiểu Bình vào giữa.
Tuy khiếp đảm nhưng Tiểu Bình vẫn gượng kêu:
- Không ai được manh động! Bất kỳ ai nếu có dấu hiệu nào bất lợi, Tiểu Bình này lập tức dùng vật này để tự sát! Tất cả phải lùi xa, xa nữa nào. Không được đến gần ta, chí ít là trong vòng ba trượng! Mau!
Mọi người tuy lùi nhưng Tam lão thúc thì không. Vì lão đang bảo:
- Tiểu tử vốn không ngại độc! Chất tuyệt độc Tý Ngọ cũng không thể hại chết y.
Tiểu Bình thoáng mỉm cười khi phát hiện vì lời nói có phần hớ hênh của Tam lão thúc đang làm cho mụ Môn chủ thất sắc.
Tiểu Bình liền chuyển đầu nhọn của mũi ngân châm vào đến tận bên ngoài vùng tâm thất:
- Vậy nếu ta cắm vật này vào tim thì sao? Đa tạ lão vừa có lời nhắc nhở ta!
Mụ Môn chủ vẫn tỏ ra điềm tĩnh, cho dù mụ đang liếc nhìn Tam lão thúc bằng ánh mắt sắc tợ dao. Mụ bảo Tiểu Bình:
- Đừng xuẩn động như vậy, Bình nhi! Dưỡng mẫu ...
Tiểu Bình quát:
- Ta đã bảo mụ đừng gọi ta như vậy! Mụ chỉ là kẻ nói dối. Hãy nói đi, kinh văn bí kíp Vô Vi từ đâu mụ có để trao cho Triệu Thạch Liễu?
Mụ chối bay chối biến:
- Sao ngươi lại nghĩ ta đã dùng kinh văn Vô Vi để giao cho Triệu Thạch Liễu?
Tiểu Bình vụt nhoẻn cười:
- Vậy là mụ đã tự thú nhận Bạch Liễu vốn có tính danh thật chính là Triệu Thạch Liễu?
Và nếu ta đoán không lầm, Triệu Quang Bích phải là tổ phụ của Triệu Thạch Liễu và cũng là nhân vật mà mụ và những người liên quan đến mụ đã hãm hại?
Mụ biến sắc:
- Ngươi muốn nói ngươi đã nhìn thấy nơi táng thân của gia sư Triệu Quang Bích?
Tiểu Bình bỉu môi:
- Triệu Thạch Liễu nói chẳng sai, mụ mới chính là phản đồ, đã dám hãm hại còn không biết ngượng miệng khi gọi Triệu Quang Bích là sư phụ! Hừ!
Mụ vòng tay ra phía sau lôi một người ra trước mặt mụ. Mụ rít:
- Nói mau, Linh Xà Đơn ngươi giấu ở đâu? Hay ngươi muốn Bạch Phụng sẽ phải chết vì thái độ bướng bỉnh của ngươi?
Tiểu Bình bàng hoàng nhìn Bạch Phụng vốn rất xinh đẹp ngây thơ giờ bỗng hóa thành một người không còn hình dạng một con người. Tiểu Bình buột miệng kêu:
- Phụng tỷ, đệ ...
Mụ Môn chủ cười lạnh, khẽ điểm vào vài huyệt đạo trên người Bạch Phụng:
- Phụng nhi! Đây là cơ hội cho ngươi tự chuộc lỗi lầm. Hãy bảo y những gì ta dặn ngươi!
Mau!
Tiểu Bình phẫn nộ:
- Mụ muốn ta giao Linh Xà Đơn cho mụ? Chớ có hy vọng hão huyền!
Bạch Phụng cũng bật kêu:
- Bình đệ đừng giao Linh Xà Đơn cho mụ! Mụ sẽ không tha chọ.... Mụ bỗng bấm mạnh tay vào người Bạch Phụng:
- Súc sinh, ngươi muốn ta phải giết ngươi như trước đây ngươi từng nhìn thấy ư?
Có lẽ Bạch Phụng vì đang rất đau nên há miệng kêu ngoài ý muốn:
- Ôi chao ...
Tiểu Bình vùng cười ngất:
- Mụ đã từng hạ thủ quá nhiều người? Vậy thì mụ ngại gì nữa mà không giết luôn ta cùng Bạch Phụng? Vì ta không ngại cho mụ biết, ta không hề nhìn thấy bất kỳ vật gì được gọi là Linh Xà Đơn.
Mụ cười một cách tự tin:
- Ta cũng nghĩ ngươi không hề biết Linh Xà Đơn là vật như thế nào. Tuy nhiên ta lại biết rõ ràng ngươi đã từng nhìn thấy, đã từng cầm Linh Xà Đơn trong tay.
Đoạn mụ hất hàm về phía Bạch Phụng vẫn đang nhăn nhó vì đau:
- Vì chính mắt Bạch Phụng từng nhìn thấy hai lần có ánh sáng phát ra từ Vực Xà Cốt.
Đó chính là ánh sáng tự có từ Linh Xà Đơn.
Tiểu Bình giật mình:
- Chính là viên Dạ Minh Châu?
Hai mắt mụ Môn chủ vụt sáng rỡ:
- Ngươi gọi đó là Dạ Minh Châu? Cũng không sai lắm đâu! Nó đâu?
Tiểu Bình chợt nghiêm mặt:
- Nếu viên Dạ Minh Châu ta tình cờ tìm thấy đúng là thứ mụ cần, hãy mau phóng thích Bạch Phụng ra, ta sẽ chỉ cho mụ.
Mụ hồ nghi:
- Ngươi vẫn giấu Linh Xà Đơn ở đáy Vực Xà Cốt?
Tiểu Bình đâu dễ mắc mưu của mụ:
- Có lẽ mụ đã sục tìm khắp đáy Vực Xà Cốt? Vậy mụ có tìm thấy không? Ta không hề giấu ở đó?
Mụ chợt lắc đầu:
- Ngươi nói dối! Vì từ khi đưa ngươi từ dưới Vực Xà Cốt lên có lúc nào ta không cho người giám sát từng động tĩnh của ngươi? Ngươi không hề giấu Linh Xà Đơn ở bất kỳ chỗ nào khác ngoài Vực Xà Cốt.
Dứt lời, mụ quay người ra lệnh cho lão Tam:
- Tam thúc hãy mau đi đi. Cần thiết thì vời cả Đại bá, Nhị thúc và mọi người cùng tìm.
Bổn môn đâu thể để một tiểu tử miệng còn hôi sữa như thế này uy hiếp?
Lão Tam bỏ đi, khiến Tiểu Bình càng thêm mừng!
Và sau đó, lúc lão Tam đã đi thật xa, Tiểu Bình liền hỏi mụ:
- Mụ bảo mụ luôn cho người giám sát ta? Vậy mụ thử giải thích xem, Tý Ngọ Tuyệt Độc Châm này từ đâu lọt đến tay ta?
Tiểu Bình phải thầm kinh hoảng khi nghe mụ bảo:
- Đâu có gì khó hiểu? Ta nghĩ đây là vật mà chỉ mới hôm nay ngươi tình cờ nhặt được!
Và nếu ta đoán không lầm thì giả như Tam thúc của ta đừng nhanh nhảu đoán có lẽ bản thân ngươi cũng không hề biết vật đó được gọi là Tý Ngọ Tuyệt Độc Châm. Đúng không?
Tiểu Bình vẫn cố cãi:
- Mụ đoán sai rồi. Vật này đến tay ta từ lâu và ta còn biết đó là vật do Thần Châm Lão Phu Tử từng sử dụng! Đúng không?
Mụ trợn mắt:
- Hóa ra bấy lâu nay ngươi cũng giả vờ với ta? Và kỳ thực ngươi không hề tin ta, kể cả khi ngươi đọc cho ta nghe kinh văn Vô Vi?
Tiểu Bình nhún vai:
- Mụ muốn nghĩ thế nào cũng được. Và ta nghĩ mụ sẽ phải chấp nhận một sự thật nếu lão quỷ kia, khi quay đầu lại bẩm báo là không hề thấy Linh Xà Đơn.
Mụ thật sự biến sắc:
- Ngươi giỏi lắm. Tiểu Bình! Thật ta không ngờ một người như ta lại bị một đứa bé như ngươi lừa dối! Ngươi giấu Linh Xà Đơn ở đâu? Phải chăng bấy lâu nay Bạch Phụng đã tiếp tay ngươi, cùng lừa dối ta?
Rồi không đợi Tiểu Bình đáp lời, mụ chợt bấm mạnh tay vào người Bạch Phụng:
- Ngươi dám sinh tâm ư, Bạch Phụng? Ngươi có biết ngươi sẽ nhận chịu hậu quả như thế nào không, phản đồ? Hừ!
- Mụ không được hồ đồ, Bạch Phụng không hề có liên quan gì đến hành động của ta.
Đó là sự thật, vì lúc ta nuốt vật đó vào miệng Bạch Phụng vẫn chưa ...
Tiểu Bình chợt dừng lời nửa chừng. Nhưng đã quá muộn vì mụ Môn chủ đang bật cười ác độc:
- Thảo nào ngươi luôn tự tin rằng không ai trong bọn ta tìm thấy Linh Xà Đơn. Ha ... ha ...
Lão Tam chợt quay lại:
- Đã biết chỗ tiểu tử cất giấu Linh Xà Đơn rồi ư?
Tiểu Bình thầm tự mắng và cảm nhận đã thất bại hoàn toàn, không còn biện pháp nào để tự cứu hoặc chí ít giải nguy cho Bạch Phụng. Nhất là lúc Tiểu Bình nghe mụ Môn Chủ đắc ý đáp lời lão Tam:
- Y đã nuốt vào miệng. Tam thúc nghĩ sao, bổn môn còn hay không còn cơ hội xuất thế?
Lão Tam giật nảy người, quắc mắt nhìn Tiểu Bình:
- Tiểu tạp chủng thật muốn chết. Ngươi nuốt Linh Xà Đơn có khác nào hủy hoại toàn bộ bao niềm hy vọng của bọn ta. Ta phải giết ngươi!
Chợt có tiếng quát lanh lảnh vọng đến:
- Tam lão ca chớ có hồ đồ! Môn chủ vẫn chưa nói rõ chủ ý, vội gì Tam lão ca lại hoang mang?
Vút!
Nhìn một lão bà bà vừa xuất hiện, Bạch Phụng dù đang đau đớn, những tưởng không thể làm gì được nữa dù là một cái cất tay hay động chân nhưng nàng vẫn bất giác co rúm người lại. Chứng tỏ Bạch Phụng rất khiếp sợ ngay khi chạm phải mục quang của lão bà bà.
Đó là Thất lão cô cô, có lẽ cũng là người có trách nhiệm cai quản Lãnh Phong Động, nơi từng giam giữ nhiều nhân vật giang hồ, kể cả Bạch Phụng.
Nỗi sợ hãi của Bạch Phụng cũng lây sang Tiểu Bình, khiến Tiểu Bình hoàn toàn mất hết khí sắc khi nghe Thất lão cô cô lên tiếng hỏi mụ Môn chủ:
- Ta đã nghe lão Tam nói rất nhiều về ngươi, nhất là những thất bại gần đây của ngươi.
Nhưng ta vẫn chủ trương trao cho ngươi quyền làm Môn chủ. Và Trưởng Lão Hội đương niên sẽ tin tưởng và tín nhiệm ở ngươi nhiều hơn nếu ngươi ngay bây giờ nghĩ được cách thu hồi Linh Xà Đơn. Hãy cho bọn ta biết chủ ý của ngươi là thế nào?
Mụ Môn chủ khẽ gật đầu với Thiết lão cô cô, nhưng sau đó vừa nhìn vừa hỏi ướm một lão nhân cũng vừa mới xuất hiện:
- Đại bá có thể cho tiểu điệt biết lời của Thất lão cô cô có phải cũng là chủ ý của toàn thể Trưởng Lão Hội?
Lão nhân đó chính là Đại lão bá. Nhân vật từng có nhiệm vụ truyền thụ võ công Bạch Cốt Môn cho Bạch Phụng. Tiểu Bình biết như thế nên cố lắng nghe lão nói. Và lão lên tiếng thật, sau một lúc đủ lâu ngẫm nghĩ:
- Trong Trưởng Lão Hội, ta tin chắc có thể kêu gọi lòng nhẫn nại của lão Ngũ và lão Tứ, cho dù gần đây bản thân ngươi đã phạm nhiều sai lầm. Tuy nhiên nếu Thất lão cô cô của ngươi đã nói như vậy, nghĩa là thêm Thất lão cô cô nữa, phe của ta là đa số, chỉ cần ngươi có đủ bản lãnh đưa bổn môn vượt thoát khỏi nơi sanh cầm bất đắc dĩ này, ta hứa, ngươi vẫn sẽ là Môn chủ và Trưởng Lão Hội bọn ta sẽ phải thuần phục ngươi như suốt thời gian qua đã thuần phục.
Mụ Môn chủ khẽ cúi đầu, cố tình giấu đi nụ cười mãn nguyện:
- Đa tạ Đại bá và chư vị thúc thúc đã khoan dung, tiểu điệt hứa sẽ không để tất cả phải thất vọng.
Ngay sau đó mụ đanh giọng hỏi Tiểu Bình:
- Ngươi vẫn muốn ta tha mạng cho Bạch Phụng, và đương nhiên phải để ngươi toàn mạng?
Tiểu Bình nuốt nước bọt khan:
- Mụ sẽ làm gì để thu hồi Linh Xà Đơn, vật ta đã nuốt cách đây hơn một năm?
Mụ mỉm cười:
- Ngươi có sợ không nếu ta bảo sẽ bằm xác ngươi ra trăm nghìn mảnh vụn, rồi nấu đến tan chảy để thu hồi Linh Xà Đơn?
Tiểu Bình kinh hoảng đến trợn ngược cả hai mắt.
Nhưng mụ chợt cười thành tiếng:
- Yên tâm đi, đó chỉ là lời ta nói đùa thôi! Tuy nhiên chuyện đó cũng có thể biến thành sự thật nếu ngươi tỏ ra thiếu sự hợp tác với bọn ta. Ngươi nghe rõ rồi chứ?
Tiểu Bình hết cả tự chủ, cứ gật đầu như thể đó là biện pháp duy nhất mà bản thân vẫn còn phần nào tự chủ:
- Ta sẽ hợp tác nếu mụ hứa buông tha ta và Bạch Phụng!
Bạch Phụng chợt thét lên:
- Bình đệ đừng tin mụ! Mụ sẽ ...
Thật nhanh, mụ chế ngự huyệt đạo của Bạch Phụng. Sau đó mụ bảo Tiểu Bình:
- Linh Xà Đơn một khi ngươi đã nuốt thì không thể thu hồi. Tuy nhiên do Linh Xà Đơn là nội đơn của một loại Linh Xà nên toàn bộ công năng diệu dụng của nó vẫn còn tiềm ẩn trong người ngươi. Để giúp bọn ta từng người một vượt thoát Độc Phong Tuyệt Khí một cách an toàn, ngươi phải để đích thân ta thúc đẩy nội lực vào nội thể ngươi. Chỉ có cách đó mới làm cho Linh Khí Hoàn Nguyên từ nội thể của ngươi phát tán ra giúp bọn ta thoát hiểm như ta đã giải thích cho ngươi nghe một lần. Ngươi nghĩ sao? Đâu có khó khăn phải không?
Tiểu Bình đăm chiêu tư lự, cố hiểu và cố đoán từng mưu mô thâm độc chắc chắn phải ẩn chứa trong từng lời mụ nói. Và cuối cùng Tiểu Bình cũng nhận ra kế mưu của mụ nên lắc đầu:
- Mụ không được đến gần ta. Cũng không ai được phép đến gần. Vào lúc này ta không tin ai cả. Ta chỉ tin ở ta, và có chăng là tin thêm Bạch Phụng!
Mụ tức tối giẫm chân:
- Bọn ta còn muốn hại ngươi để làm gì? Một khi ngươi chết thì Linh Xà Đơn đang tiềm ẩn trong người ngươi cũng mất tác dụng. Ta đã bảo ta cần sự hợp tác của ngươi mà, một người đã chết thì hai chữ hợp tác còn có ý nghĩa gì nữa? Ngươi thử suy nghĩ đi, ngươi vốn có tâm cơ mẫn tiệp lẽ nào lời giải thích của ta không giúp ngươi phân biệt đúng sai?
Tiểu Bình còn đang chần chừ thì nghe lão Tam quát:
- Ngươi không ưng thuận thì trước hết bọn ta cứ lấy mạng Bạch Phụng, sau đó sẽ đến lượt ngươi.
Tiểu Bình cảm nhận đã có cách phân biệt hư thật, mũi ngân châm liền được Tiểu Bình đâm thật mạnh vào một đầu vai:
- Lão không phải dọa! Tiểu Bình này nào tiếc gì mạng sống! Xem đây!
Mụ Môn chủ thất sắc thật sự:
- Ồ không ...
Và mụ bất ngờ quay qua quát nạt Tam thúc của mụ:
- Tam thúc đừng quên hiện giờ bản nhân vẫn còn là Môn Chủ bổn môn! Hy vọng Tam thúc luôn nhớ đến thân phận này của tiểu điệt, đừng để tiểu điệt phải vận dụng môn quy, khiến tình thúc điệt dù có cũng chẳng còn!
Mụ bà Thất lão cô cô cũng đánh tiếng:
- Sao lão Tam vẫn cứ hồ đồ và không biết nghĩ? Nhỡ tiểu tử chết thật, bọn ta làm gì còn cơ hội tìm ra một hoàn Linh Xà Đơn nào khác thay cho viên đã bị lão làm mất?
Lão Tam hậm hực:
- Nhưng ta hận nhất là lũ già bọn ta lại để cho một đứa bé chưa ráo máu đầu uy hiếp, không nhục nhã nào bằng.
Mụ Môn Chủ cười nhẹ:
- “Phải nhẫn với người và phải nghiêm khắc với chính bản thân”, đó là lời căn dặn của ai, hy vọng Tam thúc vẫn còn nhớ?
Lão Tam tái mặt:
- Ngươi cũng biết câu nói này của sư nương ngươi sao? Ai đã cho ngươi biết?
Lão Đại hắng giọng:
- Là ta! Hay lão Tam ngươi bảo Thạch Quế Trân không đủ cương cường và quyết liệt như Nhị tỷ của lão? Riêng ta luôn nhận thấy ngược lại. Quế Trân thật xứng đáng là hậu nhân đích truyền của Nhị muội, đến ta cũng phải khâm phục!
Lão Tam ngượng ngùng nín lời, đủ cho Tiểu Bình biết lão Tam tuy ngoài mặt đã tỏ ra thuần phục nhưng bên trong vẫn ngấm ngầm chống đối. Tiểu Bình thầm ghi nhớ điều này, hy vọng sau này sẽ có cơ hội tận dụng nếu thật sự có sau này!
Mụ Môn Chủ Thạch Quế Trân lại lên tiếng, và mụ tỏ ra lo lắng thật sự khi hỏi Tiểu Bình:
- Chất độc Tý Ngọ ở Tuyệt Độc Châm có gây tổn hại gì cho ngươi không?
Tiểu Bình cũng bắt chước lão Đại hắng giọng:
- Mụ phải giải thích rõ hơn về việc thúc đẩy nội lực gì đó mà mụ vừa đề cập!
Thạch Quế Trân quả đủ nhẫn nại như lời lão Đại vừa tán dương:
- Là thế này, phàm người luyện võ nào cũng cần phải có một số nội lực, do ngươi không có, nên chuyện làm cho Linh Xà Đơn phát tán Linh Khí Hoàn Nguyên cần phải có người khác thúc đẩy nội lực của họ vào nội thể ngươi. Và điều này vì quá mới lạ đối với ngươi nên có thể khiến ngươi sợ hãi và sinh ra tai họa. Do đó, khi ta bảo cần phải hợp tác là ngươi không được tỏ ra hãi sợ. Ngươi chỉ cần bình tâm là đủ, chuyện còn lại sẽ do người truyền lực quyết định!
Tuy chỉ hiểu một cách mơ hồ, nhưng Tiểu Bình vẫn khăng khăng:
- Nhưng người truyền lực tuyệt đối không phải là mụ. Ta không tin mụ!
Lão Đại lên tiếng:
- Chuyện đó sẽ do lão phu đảm đương.
Tiểu Bình cười lạt:
- Bọn Trưởng Lão Hội của lão cũng vậy thôi, đâu khác gì Môn Chủ của lão! Ta không chấp thuận!
Thạch Quế Trân thở dài:
- Nhất định phải có người trút nội lực vào ngươi. Không phải bọn ta thì ai bây giờ?
Tiểu Bình bảo:
- Bạch Phụng cũng biết võ công, cứ để Bạch Phụng truyền nội lực cho ta!
Mụ bật cười:
- Tại ngươi chưa thật sự am hiểu đó thôi. Đâu phải ai cũng có đủ nội lực để làm cho Linh Xà Đơn phát tán Linh Khí? Nhất là Bạch Phụng chỉ có ba phần hỏa hầu về công phu bổn môn.
Tiếng cười của mụ làm cho Tiểu Bình lúng túng. Mãi một lúc sau Tiểu Bình mới có thể lên tiếng, và Tiểu Bình chỉ bừa vào một môn nhân Bạch Cốt Môn đứng cạnh đó:
- Nếu để y trút truyền nội lực thì sao?
Mụ khẽ gật đầu:
- Cũng tạm được. Nhưng có kết quả hay không vẫn cần phải thử qua. Đi!
Mụ nhấc Bạch Phụng lên và thản nhiên đi đầu, dẫn mọi người đến nơi chỉ cách Bạch Cốt Độc Trận không bao xa.
Mụ đưa tay chỉ xuyên qua trận, nơi có một động khẩu lúc nào cũng phảng phất lớp sương vụ mờ ảo:
- Ta biết ngươi có thể một mình vượt qua lớp Độc Phong Tuyệt Khí để đào thoát, nhưng ta cũng tin vào nhận định của ta rằng, ngươi sẽ không để Bạch Phụng vì ngươi mà bị liên lụy.
Ta không giấu ngươi một sự thật, đó là ta nghiêm khắc với bản thân ta chừng nào thì cũng tàn độc với người nào trái ý ta chừng nấy.
Đoạn mụ bảo:
- Bạch Lưu, ngươi hãy cùng Tiểu Bình tiến vào giữa vùng Độc Phong Tuyệt Khí. Bản nhân hy vọng ngươi biết cách thúc đẩy nội lực vào y và làm cho Linh Khí Hoàn Nguyên được phát tán! Đi đi!
Gã Bạch Lưu chính là nhân vật lúc nãy đã bị Tiểu Bình chỉ định. Gã có phần hốt hoảng:
- Bẩm Môn Chủ, làm thế nào thuộc hạ biết Linh Khí đã được phát tán?
Mụ đáp:
- Nếu Linh Khí phát tán thì trước tiên chính ngươi sẽ không bị Độc Phong Tuyệt Khí gây hại. Còn ngược lại một khi Linh Khí không phát tán, ngươi phải hiểu nguyên nhân đó là vì bản thân ngươi chưa đủ nội lực, ngươi hãy lui ngay và chạy đến Hoàn Nguyên Động để tự hóa giải. Rõ chưa?
Bạch Lưu đương nhiên hiểu rõ, tuy nhiên, sợ thì gã vẫn sợ. Điều này rất dễ nhận ra qua những bước chân rón rén của gã lúc bắt đầu bước vào trong vùng sương mù.
Tiểu Bình đi theo gã. Mũi ngân châm lúc nào cũng đặt ngay phía bên ngoài vùng tâm thất, đề phòng mụ Thạch Quế Trân đột nhiên giở trò!
Nhưng chuyện đó vẫn không xảy ra, chứng tỏ mụ và tất cả bao nhiêu người đương nhiên đang cần sự hợp tác của Tiểu Bình thật.
Việc được thúc đẩy nội lực quả nhiên quá mới lạ đối với Tiểu Bình, nhất là lúc Bạch Lưu đặt một bàn tay vào phía sau lưng Tiểu Bình. Biết rõ Tiểu Bình đang lo sợ, ở bên ngoài mụ lớn tiếng trấn an:
- Ngươi chớ quá lo lắng! Bạch Lưu làm như thế là để thúc đẩy nội lực xuyên qua đại huyệt Linh Đài của ngươi. Cần phải bình tâm, cho dù có bất kỳ chuyển biến lạ nào xảy ra cho nội thể ngươi. Hãy bắt đầu đi.
Vậy là lần đầu tiên chính bản thân Tiểu Bình mới có cảm nhận thế nào là nội lực. Vì từ nơi Bạch Lưu đặt tay, một luồng khí nóng chạy thấm nhập và xuyên vào người Tiểu Bình.
Do đó là một cảm nhận quá mới mẻ nên Tiểu Bình thay vì hốt hoảng thì lại thích thú, cố ý dõi theo luồng khí nóng đó sẽ lan tỏa như thế nào, và sau đó sẽ có hiện tượng gì xuất hiện.
Đang âm thầm dõi xem, Tiểu Bình chợt giật mình khi nghe Bạch Lưu đột ngột kêu:
- Không ổn rồi! Môn Chủ! Thuộc hạ có lẽ không chi trì lâu hơn Độc Phong.
Một môn nhân Bạch Cốt Môn liền tung mình lao vào vùng sương vụ, ngay sau mệnh lệnh của mụ Môn Chủ cho Tiểu Bình biết đó chính là Bạch Vũ.
Đến lượt Bạch Vũ đặt tay vào huyệt Linh Đài của Tiểu Bình và một luồng khí nóng lại từ đó xuất hiện thấm xuyên vào người Tiểu Bình.
Nhưng Tiểu Bình bỗng làm cho Bạch Vũ phân tâm:
- Nhìn kìa, toàn thân của Bạch Lưu tại sao cứ khô tóp dần?
Mụ quát ầm lên:
- Hãy chú tâm vào việc truyền lực. Phân tâm là chết ...
Đó là lúc Bạch Vũ ngã vật ra - Hự!
Tiểu Bình thêm bàng hoàng khi nhận ra sau Bạch Lưu là đến lượt Bạch Vũ phải uổng mạng chỉ vì Độc Phong Tuyệt Khí.
Như hiểu rõ Tiểu Bình đang có tâm trạng như thế nào mụ Thạch Quế Trân vội giải thích:
- Một người thì nội lực chưa đủ hỏa hầu, người thứ hai thì do ngươi phân tâm nên gây tai họa cho y. Thiết nghĩ nếu ngươi thật sự lo cho Bạch Phụng thì hãy chân thành hợp tác, và hãy để một trong Thất Trưởng Lão truyền nội lực cho ngươi.
Miễn cưỡng, Tiểu Bình gọi:
- Ta chấp thuận cho lão Tam truyền lực!
Mụ vội hạ lệnh:
- Xin phiền Tam thúc!
Lão Tam tiến vào. Việc thúc đẩy nội lực lại tái diễn.
Và lần này thật sự có kết quả, đến nổi chính mụ Thạch Quế Trân ở bên ngoài cũng phải reo:
- Có kết quả rồi, Độc Phong Tuyệt Khí đã có dấu hiệu tan biến dần.
Đến Tiểu Bình cũng nhìn thấy như thế. Và Tiểu Bình có thể hiểu tại sao lão Tam đột nhiên cất tiếng cười vang:
- Linh Khí Hoàn Nguyên! Ha ... Ha ... rốt cuộc ta cũng không uổng công chờ đợi một ngày như thế này. Ha ... Ha ...
Nhưng sự thể lại diễn ra khác với những gì Tiểu Bình đang cho là hiểu. Luồng khí nóng lão Tam đang trút vào người Tiểu Bình không hiểu sao bỗng hoá thành một luồng khí lạnh như băng khiến Tiểu Bình dù biết là không thể có bất cứ hành động gì làm cho lão Tam phân tâm cũng phải giật nảy người kêu lên:
- Ôi chao ...
Đúng lúc này, mụ Thạch Quế Trân ở bên ngoài vụt thét lanh lảnh:
- Tam thúc dám trở mặt ư? Vậy đừng trách bổn Môn Chủ đây cũng tuyệt tình.
Tiểu Bình vừa kịp nhìn thấy mụ Môn Chủ từ bên ngoài lao vào như cơn lốc thì toàn thân bỗng rùng bắn lên một lượt, như thể không chịu nổi sức lạnh giá đang lan tỏa cực nhanh khắp thân Tiểu Bình từ luồng khí cực lạnh do lão Tam vẫn tiếp tục trút vào.
Và diễn biến xảy ra thật nhanh. Tiểu Bình vụt hiểu tất cả, khi mắt chỉ nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ chưa từng có của mụ Môn Chủ, còn tai thì nghe mụ bật rít lên từng hồi qua hai hàm răng đang nghiến vào nhau:
- Ngươi đã bất nghĩa thì cớ sao ta lại không bất nhân. Đỡ!
Một luồng cuồng phong uy mãnh chợt xuất hiện từ giữa lòng bàn tay đang sải ra của mụ, cuộn thẳng về phía Tiểu Bình. Mục kích cảnh này và nhất là sắc mặt cực kỳ hung dữ của mụ, tất cả đã tạo cho Tiểu Bình một nỗi kinh hoàng không thể tả. Và bấy nhiêu đó vậy là đủ cho Tiểu Bình chợt ngã vật ra hôn mê, hoàn toàn không còn một chút nhận thức nào nữa ...