Chân Kinh Cửu Cửu

Chương 7: Mưu ma gặp quỷ kế

Lời của Bạch Liễu đang quát vọng xuống có phần nào làm cho Tiểu Bình bất ngờ:

- Sự phụ, Môn chủ, Sư cô! Trong những cách xưng hô này không hiểu loại người giả dối như Môn chủ muốn Liễu nhi phải dùng cách xưng hô như thế nào? Ha ... ha ...

Có tiếng dưỡng mẫu của Tiểu Bình hỏi vọng lên:

- Ta không hiểu ngươi muốn ám chỉ điều gì! Bạch Tiểu Bình đâu?

Bạch Liễu thản nhiên bỏ qua câu hỏi của nhân vật từng là sư phụ của mụ:

- Mụ không hiểu thật hay đang giả vờ? Nếu ta, Triệu Thạch Liễu này không tìm thấy di thư tuyệt mệnh của gia phụ, cũng là tiểu sư đệ của mụ, có lẽ ta đã không biết chuyện gì đã xảy ra và biết mụ chính là sư cô của ta! Mụ nói đi, ai đã bức tử gia phụ lúc người không chập thuận sáng lập Bạch Cốt Môn như trước kia gia tổ Triệu Quang Bích đã từng phản bác?

Tiểu Bình càng thêm hoang mang, khi nghe dưỡng mẫu lớn tiếng quát mắng:

- Phụ thân ngươi là ai, làm sao ta biết được, nếu ngươi vốn là một cô nhi được ta cưu mang giáo dưỡng từ tấm bé? Nói mau, ngươi đã làm gì Bạch Tiểu Bình?

Triệu Thạch Liễu cười vang:

- Ta mà là một cô nhi? Có phải chính vì thế mà ai ai cũng được mụ gán ghép đặt cho mỗi người một họ Bạch, hầu dễ dàng quên đi cội nguồn mà mỗi người đều có chỗ xuất thân?

Hẳn mụ đừng quên Bạch Phụng cũng đã bị mụ biến thành một cô nhi như thế nào! Tương tự ...

Dưỡng mẫu của Tiểu Bình lại quát:

- Câm ngay! Hãy mau nói yêu sách của ngươi, nếu ngươi chấp thuận phóng thích Bạch Tiểu Bình một cách nguyên vẹn!

Triệu Thạch Liễu khinh khỉnh hỏi ngược lại:

- Mụ chưa thỏa mãn vì đã mê hoặc được Tiểu Bình, buộc y phải tự nguyện giao cho mụ toàn bộ bí kíp Vô Vi! Ở Tiểu Bình còn vật gì khác mà mụ nhất thiết phải chiếm đoạt?

- Hừ! Ta hiểu ý của ngươi rồi! Được lắm, nếu ngươi chấp thuận phóng thích Tiểu Bình, ta nguyện giao cho ngươi hai mảnh gỗ mà trước kia Tiểu Bình từng dùng để khắc họa lại những đồ hình luyện công Vô Vi!

Triệu Thạch Liễu cười đắc ý:

- Vậy còn kinh văn bí kíp thì sao? Ta đâu thể luyện nếu chỉ có đồ hình mà không có khẩu khuyết kinh văn?

- Ngươi muốn có kinh văn thì cần phải hỏi ở Tiểu Bình. Bởi ta không thể đáp ứng một khi ta chưa hề có kinh văn đó ...

Triệu Thạch Liễu bật rít:

- Nói dối! Chính tai ta nghe Tiểu Bình từng nói đã đọc toàn bộ kinh văn cho mụ nghe.

Mụ không thể gạt được ta như trước kia mụ từng lường gạt!

- Ngươi nghe không đúng rồi. Để minh bạch, sao ngươi không để Bạch Tiểu Bình lên tiếng? Tiểu Bình sẽ cho ngươi biết là tuy y có đọc cho ta nghe một lần, nhưng chỉ với một lần như vậy liệu có đủ cho ta hoặc ngươi ghi nhớ một cách đầy đủ không?

Không ngờ lại vô tình gây đại họa cho dưỡng mẫu, Tiểu Bình vừa nhìn thấy Triệu Thạch Liễu liếc mắt qua liền gật đầu biểu thị lời của dưỡng mẫu hoàn toàn là sự thật.

Mụ tin hay không, Tiểu Bình thật sự không thể đoán biết, chỉ nghe mụ chợt hét bảo dưỡng mẫu đang ở mãi phía dưới triền núi:

- Mụ luôn luôn là người trá ngụy, tạm thời ta chỉ tin ở mụ có một nửa. Hãy mau ném hai mảnh gỗ đó lên đây. Ta phải xem xét lại trước khi quyết định là có đáp ứng lời cầu tình của mụ hay không? Và nhớ đừng có dùng thủ đoạn nào khác đối với ta. Bằng không mụ chỉ nhận được thi thể của Bạch Tiểu Bình mà thôi.

Lời đáp lại của dưỡng mẫu làm cho Tiểu Bình xúc động:

- Nếu Tiểu Bình có mệnh hệ nào, dù chỉ là suy suyển một chân tơ kẽ tóc, ta nguyện phanh thây ngươi làm muôn mảnh để báo thù cho Tiểu Bình! Hãy xuất hiện và nhận lấy hai mảnh gỗ.

Tiểu Bình thấy Triệu Thạch Liễu đang nghiêng tai nghe ngóng liền đoán có lẽ dưỡng mẫu đã phải hy sinh hai mảnh gỗ và đang vận lực ném lên hầu giải nguy cho Tiểu Bình.

Tiểu Bình đã đoán đúng, Triệu Thạch Liễu chợt nhấc Tiểu Bình lên và lao thật nhanh ra ngoài.

Vút!

Triệu Thạch Liễu vừa chộp được cả hai mảnh gỗ thì Tiểu Bình nghe từ một tảng đá lớn ở bên trên chợt có tiếng quát của Tam lão thúc vang lên:

- Hóa ra ngươi ẩn ở đây? Ngươi đã tự để lộ thân hình còn không mau nạp mạng? Đỡ!

Triệu Thạch Liễu chợt có phản ứng, khiến Tiểu Bình cũng phải thán phục. Mụ vờ ném ngược hai mảnh gỗ về phía Tam lão thúc:

- Lão vẫn không từ bỏ thủ đoạn chuyên ám toán hại người? Hãy đỡ!

Và đến khi thấy Tam lão thúc thản nhiên chực quật một luồng cuồng phong, Triệu Thạch Liễu liền cười vang:

- Quả nhiên vẫn lại là thủ đoạn ấu trĩ độ nào mà bản thân ta từng mục kích! Lão cứ giữ lấy hai mảnh gỗ vô dụng này cho riêng lão! Đỡ!

Triệu Thạch Liễu đến lúc này mới thật sự ném hai mảnh gỗ rời khỏi tay. Vì mụ nghĩ nếu đó là hai mảnh gỗ có giá trị thật sự thì tại sao Tam lão thúc lại thản nhiên giữa nguyên luồng cuồng phong như sẵn sàng phế bỏ báu vật? Và như thế hai mảnh gỗ đều là vật vô giá trị.

Ầm! Ầm!

Hai tiếng chấn động vang len, đủ làm tan tác hai mảnh gỗ đã sẵn ẩm mục từ trước!

Đến lúc này Triệu Thạch Liễu chợt hét:

- Bọn ngươi muốn Tiểu Bình sống hay là chết?

Mụ đặt một tay lên đỉnh đầu Tiểu Bình, thừa đủ để dưỡng mẫu của Tiểu Bình từ phía dưới quát vọng lên thật khẩu trương:

- Dừng tay! Tất cả lùi lại!

Không chỉ có một mình Tam lão thúc bất ngờ xuất hiện. Có tất cả ba nhân vật, cả ba đều vội vàng lùi về khi nghe rõ mệnh lệnh vừa ban!

Vút!

Trước mặt Tiểu Bình liền xuất hiện khuôn mặt đầy lo lắng của dưỡng mẫu vừa mới từ phía dưới lao vọt lên.

Dưỡng mẫu đưa mắt nhìn Tiểu Bình:

- Bình nhi yên tâm. Bằng mọi giá, dưỡng mẫu sẽ không để bất kỳ ai gây hại đến Bình nhi Triệu Thạch Liễu cười lạnh:

- Hãy thôi ngay trò cười vay khóc mướn của mụ. Tiểu Bình hiện đang ở trong tay ta, mụ hãy mau ngoan ngoãn giao bí kíp Vô Vi đây.

Môn chủ Bạch Cốt Môn khẽ chớp mắt:

- Dường như ngươi không hề ngại Độc Phong Tuyệt Khí, có lẽ nhờ nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô, ngươi đã đoạt ngay trên tay Bình nhi?

Triệu Thạch Liễu nghiến răng:

- Mụ định trì hoãn? Lại một mưu kế nào nữa mụ chuẩn bị sắp bày! Hừ! Ta dám quay trở lại Bạch Cốt Cốc này tất không sợ thủ đoạn của mụ nếu sau ba lượt đếm của ta mà mụ chưa giao ta chân kinh bí kíp thì mụ đừng trách ta.

Môn chủ vụt kêu:

- Chậm đã! Kinh văn thì ta không có, đó là sự thật. Không tin ngươi cứ hỏi Bình nhi.

Còn về đồ hình võ học thì hai mảnh gỗ vừa rồi ...

Đến lượt Triệu Thạch Liễu ngắt lời Môn chủ:

- Mụ tâm cơ luôn hơn người, chớ bảo với ta là mụ chưa lưu lại bất kỳ bản sao nào của chân kinh. Nào, ta bắt đầu đếm đây. Một ...

- Chậm đã ...

- Hai ...

Môn chủ Bạch Cốt Môn không thể giấu được nét mặt thật sự khẩn trương:

- Bạch Liễu! Hãy nghĩ tình chính ta đã cưu mang ngươi hơn hai mươi năm dài, hãy chấp thuận một đề xuất nhỏ nhặt của ta.

Triệu Thạch Liễu bật cười:

- Cuối cùng mụ cũng mở miệng van xin ta. Được thôi, ta chấp thuận. Nhưng mụ chớ có nghĩ đó là vì ta cảm kích công ân mụ đã cưu mang ta. Bất quá ta chỉ muốn biết mụ sắp sửa có thủ đoạn độc ác nào sẽ vận dụng với Triệu Thạch Liễu này! Ha ... ha ...

Công phu hàm dưỡng của dưỡng mẫu quả sâu dày, Tiểu Bình nhận định như thế khi thấy dưỡng mẫu vẫn tỏ ra nhẫn nhục cho dù bị Triệu Thạch Liễu nhục mạ và nói như mắng vào mặt.

Tuy nhiên, lúc dưỡng mẫu lên tiếng, Tiểu Bình càng nghe càng cảm thấy bất ngờ.

Dưỡng mẫu đang bảo mụ họ Triệu:

- Để ta và ngươi dễ dàng thương lượng, tốt hơn hết ngươi đừng để Tiểu Bình mục kích sự thất bại của ta. Ngươi nghĩ sao?

Triệu Thạch Liễu cau mặt và cố tình lướt mắt nhìn khắp nơi, hy vọng sẽ đoán ra ẩn ý nào khác mà theo mụ đối phương như đã có ý che giấu:

- Nào phải chỉ có một mình Tiểu Bình mục kích lần thất bại này của mụ, sao mụ chỉ sợ một mình Tiểu Bình không thấy?

Giọng nói của Môn chủ hơi chùn lại:

- Khác với mọi người, Bình nhi hiện là dưỡng tử của ta. Có đấng sanh thành nào chấp nhận cho cốt nhục mình mục kích sự thua kém dẫn đến thất bại nhục nhã của chính bản thân?

Lời nói có lẽ đối với ngươi là khó tin, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Ngươi hãy đáp ứng ta!

- Hừ! Nhưng Tiểu Bình vẫn phải ở bên cạnh ta. Để nếu ta có mệnh hệ gì thì người đầu tiên mất mạng chẳng phải chỉ có một mình ta.

Dưỡng mẫu của Tiểu Bình vội gật đầu:

- Ta cũng không đòi hỏi nhiều hơn, chỉ cần Bình nhi tạm thời không nghe biết chuyện này là đủ.

Triệu Thạch Liễu lại cười:

- Dường như ta vẫn chưa đoán biết ý đồ của mụ. Nhưng không sao, để xem mụ sắp có thủ đoạn như thế nào. Hạ. ha ...

Tràng cười của mụ họ Triệu chính là những âm thanh cuối cùng Tiểu Bình còn nghe được. Sau đó do bị chế trụ toàn bộ huyệt đạo. Tiểu Bình dù vẫn chưa chết nhưng so với người đã chết thì chỉ hơn họ ở mỗi một điểm đó là Tiểu Bình vẫn còn tự hô hấp. Kỳ dư thì toàn thân bất động, mọi nhận thức hóa thành vô tri vô giác, Tiểu Bình chẳng nhận biết điều gì cho đến lúc tri giác bỗng quay trở lại với Tiểu Bình.

Đó là lúc xung quanh Tiểu Bình chỉ là bóng đêm đen duy nhất, chỉ có một âm thanh, chính là giọng nói đầy phẫn nộ của mụ họ Triệu chợt xộc vào tai Tiểu Bình:

- Ngươi nên giả vờ như vẫn còn bị ta chế trụ nếu ngươi muốn biết rõ tâm địa xảo trá và độc các của dưỡng mẫu ngươi. Đó là lời khuyên chí tình nhất ta muốn dành cho ngươi vốn là kẻ đã và đang đi vào vết xe đổ của ta trước đây!

Nói đến đây, Triệu Thạch Liễu vụt đổi giọng và hét toáng lên:

- Tại sao mụ đã chấp thuận cùng ta dùng sinh mạng của Tiểu Bình để đánh đổi toàn bộ kinh văn Vô Vi, giờ lại đổi ý không mở lối cho ta xông ra ngoài?

Thanh âm của dưỡng mẫu vang lên, Tiểu Bình nghe đúng như thế:

- Ngươi vốn là kẻ trá ngụy, chính ngươi đã tạo khó cho ngươi, dù sao đã nhận trọn bộ kinh văn, ngươi lại mang Tiểu Bình chạy đến tận chỗ này? Ngươi chớ tưởng ta dễ dàng lầm mưu kế của ngươi, để ngươi thừa cơ hội mang Tiểu Bình cùng đi với ngươi.

Triệu Thạch Liễu bật cười:

- Giả như lúc nãy ta giao trả Tiểu Bình cho mụ, liệu mụ có cho ta cơ hội chạy đến tận chỗ này chăng? Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mụ dụng mưu há lẽ ta không biết dụng mưu?

Ha ... ha ...

- Chính vì ngươi ngang ngược nên ta sẵn sàng hy sinh tánh mạng Tiểu Bình vẫn hơn là để ngươi sau này tự tung tự tại, gây họa cho bổn môn! Có lẽ ngươi đã biết người của bổn môn sẵn sàng phóng hỏa.

Triệu Thạch Liễu chợt bỉu môi, bật ra một tiếng xì mai mỉa:

- Mụ mà dám lấy mạng Tiểu Bình sao? Ta nghĩ mụ chỉ dọa thế thôi chứ làm gì dám.

Trừ phi ở Tiểu Bình không còn chút giá trị nào để mụ lợi dụng.

- Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng và lấy ba tiếng đếm làm hạn kỳ. Rồi sau đó ngươi sẽ biết ta dám hay không dám! Một ...

Triệu Thạch Liễu cứ lặng im.

- Hai ...

Triệu Thạch Liễu chợt nói khẽ vào tai Tiểu Bình:

- Ngươi nghĩ gì về việc làm này của mụ! Riêng ta, ta sợ mụ thật đấy!

Lập tức Triệu Thạch Liễu đánh tiếng:

- Ta sẽ ném người qua cho mụ, ngược lại mụ cũng phải bảo bọn họ mở rộng lối cho ta.

Dưỡng mẫu của Tiểu Bình cười thành tiếng:

- Lối dành cho ngươi chẳng phải ta đã mở sẵn rồi sao? Nhưng nếu ngươi chẳng phải lao ra một mình thì chớ trách ta cho lệnh phóng hỏa!

Triệu Thạch Liễu bật quát:

- Mụ chỉ chừa cho ta một lối đi quá hẹp, ta không tin mụ sẽ giữ lời. Hãy bảo họ chừa một lối đi rộng đúng ba trượng. Nếu không chấp thuận, hừ, những gì ta và mụ đã thương lượng kể như hủy bỏ, ta buộc phải giải khai huyệt đạo cho Tiểu Bình đây!

- Được rồi, ta chấp thuận! Tam lão thúc và Đại bá cũng nghe rồi đó, hãy mau tạo một lối cho ả, rộng đúng ba trượng như ả muốn.

Được một lúc, Tiểu Bình có cảm nhận Triệu Thạch Liễu đã loay hoay làm gì đó trước khi mụ lớn tiếng quát bảo:

- Hãy chuẩn bị đi! Ta sắp ném người về phía mụ đây! Hãy đón lấy!

Vù ...

Tiểu Bình suýt nữa kêu toáng lên nếu như Triệu Thạch Liễu không kịp vươn tay điểm vào Á huyệt của Tiểu Bình. Bởi Tiểu Bình phát hiện thay vì Triệu Thạch Liễu ném Tiểu Bình đi như đã hô hoán thì lại ném một vật gì khác to, riêng tay kia vẫn giữa Tiểu Bình lại!

Chưa kịp hiểu Triệu Thạch Liễu hành động như thế là có ý gì, Tiểu Bình nghe thanh âm của dưỡng mẫu hô hoán:

- Quả đúng như ta đoán! Phóng hỏa mau, chớ để phản đồ chạy thoát! Ha ... ha ...

Triệu Thạch Liễu cũng cười sặc sụa:

- Mụ cứ phóng hỏa xem! Ha ... ha ...

Liền có tiếng dưỡng mẫu của Tiểu Bình gào thất thanh:

- Ả vẫn đang giữ Tiểu Bình. Dừng lại, không được phóng hỏa.

Triệu Thạch Liễu lại nói như rót vào tai Tiểu Bình:

- Ta biết ngươi nghĩ dưỡng mẫu ngươi vì quan tâm đến ngươi nên mới miễn cưỡng dùng âm mưu hạ tiện này. Trước kia ta vẫn luôn nghĩ về mụ như vậy. Nhưng để ngươi dễ dàng minh bạch hư thật, ngươi đừng quên những gì ta đã nói với ngươi, nhất là về Lãnh Phong Động! Tạm biệt!

Bằng một cử chỉ nhanh nhẹn, Tiểu Bình nhận ra mụ Triệu Thạch Liễu lần này vừa ném Tiểu Bình đi, vừa hô hoán, nhân đó mụ cũng làm cho toàn thân Tiểu Bình bất động, đến nổi tri giác dần dần mờ đi, và chìm vào vô thức:

- Ta ném người ra đây! Mau đón lấy!

Vù ...

Cũng như vật lúc nãy, Tiểu Bình bị ném đi như một phế vật ...