Chân Kinh Cửu Cửu

Chương 15: Thần bang

Sau một lúc truy đuổi và tìm mọi phương kế, cuối cùng bọn Thanh Y giáo gồm năm nhân vật vận y phục tuyền xanh cũng leo lên đến đỉnh vách đá.

Ở đó năm nhân vật này thật ngạc nhiên khi chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ nửa tỉnh nửa mê đang ngồi dựa ngửa vào chân một vách đá khác tiếp nối và hơi thụt vào trong so với vách đá mà năm nhân vật này vừa leo lên.

Và từ chỗ họ đứng đó là một nơi có thể tạm gọi là một lư bằng với một nền đá trống trải chỉ có hơn hai trượng chiều dài, và nhỉnh hơn một trượng chiều nang, họ chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đôi nam nữ kia là hai sinh linh duy nhất có mặt tại lư bằng này.

Họ nhìn nhau:

- Không lẽ gã Tiểu Xú không hề chạy theo lối này? Một nhân vật khác phản bác:

- Mọi nẻo đều bị người của chúng ta phong tỏa, nếu tiểu tử không chạy theo lối này thì chạy vào đâu? Không lẽ bay lên trời?

Đôi nam nữ vẫn nửa tỉnh nửa mê với toàn thân y phục hầu như chỗ nào cũng đẫm huyết.

Nhân vật thứ ba chợt đưa mắt nhìn lên cao, xuôi theo chiều dựng đứng của vách đá đang ở ngay trước mắt họ:

- Nếu bảo tiểu tử có thể kịp leo lên đến tận chỗ này, trước cả lúc chúng ta đuổi kịp y, thì điều này phải hiểu rằng tiểu tử là người quả có nội lực tâm hậu, đủ giúp y chỉ phóng một vài lượt là vượt qua độ cao bảy, tám trượng. Và như thế, hừ, ai dám chắc tiểu tử không nhân đó lao vượt luôn qua vách đá thứ hai, chỉ cao chưa đến sáu trượng?

Rồi không để những nhân vật còn lại có cơ hội lên tiếng, nhân vật vừa phát thoại xong vẫn tiếp tục nói, tiếp tục hỏi:

- Chúng ta vẫn chưa thông thuộc địa hình chốn này, có ai biết phía trên kia còn lối nào khác hay không? Và nếu có thì lối đó dẫn đến đâu?

Những người còn lại nhìn nhau. Sau cùng có người đưa tay chỉ vào đôi nam nữ nọ:

- Chắc chắn chúng bị ngã từ trên kia xuống. Cũng may chúng chưa chết. Sao chúng ta không hỏi chúng về địa hình ở trên kia?

Bọn họ tán thành:

- Nhìn qua cũng biết chúng phải rất may mới không bị va đầu vào đá. Có khi nào đây là đôi cẩu nam cẩu nữ đi tìm chỗ tình tự thì bất ngờ chạm phải Tiểu Xú nhảy lên, nên vô tình gặp thảm họa?

Bọn họ cười với nhau, tỏ vẻ thích thú với lời nói bông đùa của đồng bọn. Và đến khi có người định tìm cách cứu tỉnh đôi nam nữ thì nữ nhân chợt cựa mình:

- Ác tặc ... ác tặc thật nhẫn tâm ... nỡ hãm hại ... hãm hại người vô tội ...

Bọn người Thanh Y giáo lại nhìn nhau:

- Ả vừa gọi ai là ác tặc? Có phải là gã?

Nhân vật đứng giữa ra vẻ thủ lãnh, chợt hất hàm:

- Có lời lẽ này chứng tỏ ả là người võ lâm. Thử kiểm qua kinh mạch của ả xem!

Một người nhanh nhẹn bước tới, và khi vừa chạm vào uyển mạch của nữ nhân, người này liền lùi lại:

- Chân khí của ả nếu thật sự thì lúc này cũng đã suy kiệt. Có thể do ả và tình lang cùng bị đối phương đột kích bất thần.

Nhân vật đứng giữa liền gật và tiếp tục ra lệnh:

- Hãy hỏi ả về địa hình ở trên. Chỉ cần phát hiện tung tích của tiểu tử nọ thì lo gì chúng ta không được giáo chủ trọng thưởng?

Người nọ lại bước đến, dùng tay điểm vào vài huyệt đạo trên người nữ nhân:

- Cô nương hãy tỉnh lại đi! Cô nương ...! Cô nương!

Nữ nhân gượng mở mắt và đó là đôi mắt lờ đờ của người cạn kiệt chân lực thật sự:

- Chư vị là ... là Thanh Y giáo ... Thanh Y giáo?

Người nọ gật đầu:

- Cô nương thật có kiến thức. Chẳng hay cô nương và vị tiểu huynh đệ đây thuộc môn phái nào?

Nữ nhân chợt rùng bắn thân hình, miệng lẩm bẩm; - Bạch Cốt ... Thần Bang ...! Bọn họ ... bọn họ đông lắm ... đông lắm ...

Những nhân vật Thanh Y giáo cũng rùng mình:

- Bạch Cốt Môn đến rồi ư? Có lẽ nào cũng là do Thần Bang tung tin, họ đã làm như thế với chúng ta?

Nhân vật đứng giữa vụt cau mặt:

- Chuyện này tuy khó tin nhưng Thần Bang thường nổi tiếng là có nhiều thủ đoạn. Hãy mau phát lệnh tiễn gọi tất cả triệt thoái. Thà tin là có còn hơn đợi đến lúc trở tay không kịp!

Đi nào.

Bọn họ định theo con đường đã lên, chợt có người hỏi:

- Còn đôi cẩu nam nữ này thì sao?

- Khỏi phải bận tâm, cứ để số phận định đoạt cả hai. Chúng ta bất tất phải dây vào!

Từ chỗ có lư bằng họ lần lượt nhảy xuống dưới, nhanh hơn hiều so với lúc họ leo lên.

Chính lúc này gã nam nhân choàng tỉnh. Gã nhìn nữ nhân:

- Tại hạ quá vụng về, khiến cô nương phải bị chúng ngộ nhận và sỉ nhục. Tại hạ ...

Nữ nhân đưa một tay lên, yếu ớt xua:

- Ngộ biến phải tùng quyền. Chỉ biết rằng tuy đây là kế quá mạo hiểm nhưng chứng tỏ các hạ thật sự có tâm cơ hơn người. Bây giờ các hạ định lẽ nào? Chờ ở đây hay tiếp tục lao vượt qua vách đá thứ hai?

Gã cười gượng:

- Đến bọn Thanh Y giáo dù đông nhân số cũng chưa biết địa hình ở trên kia là thế nào.

Tại hạ dù có gan tày trời cũng không dám mạo hiểm đưa cô nương đến một chỗ chưa hề biết có những hiểm nguy gì chờ sẵn.

Nữ nhân ngập ngừng:

- Ý các hạ muốn lưu lại đây?

Gã thở ra:

- Như vậy càng thêm nguy hiểm một khi bọn Thanh Y giáo phát hiện không hề có người của Bạch Cốt Môn hoặc Thần Bang xuất hiện.

Nữ nhân chớp mắt:

- Không thể lưu lại thì phải làm gì?

Gã quay đầu nhìn xa xăm:

- Trước sau cho thấy cô nương mang sẵn bên người đến bốn lớp giả diện. Hy vọng cô nương vẫn còn nhiều lớp giả diện khác để chúng ta có thể tiếp tục thay đổi diện mạo.

Nữ nhân thở dài:

- Các hạ bảo không ưa mạo hiểm nhưng thực chất vẫn muốn mạo hiểm. Các hạ định nhân lúc bọn họ còn giữ nguyên lệnh triệt thoái để bám theo họ và đi thoát chỗ này?

Gã quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt nữ nhân:

- Tại hạ chưa hề là người võ lâm, càng chưa hề bôn tẩu giang hồ. Phải chăng cô nương không tán thành ý định của tại hạ?

Nữ nhân gượng cười:

- Hiện ta đang phó thác sinh mạng vào các hạ. Dù ta không tán thành nhưng các hạ cứ thử xem, biết đâu đây là cách duy nhất mà mọi người vẫn thường gọi, là có vào chỗ chết mới tìm thấy con đường sống? Chỉ tiếc ta không còn lớp giả diện nào khác ngoài bốn cái đã sử dụng.

Gã nọ gật gù:

- Vào tử lộ để tìm sinh lộ? Câu nói nghe thật hay. Vậy thì thế này ...

Gã tự lột bỏ lớp giả diện gã đang mang trên mặt, để lộ ra một diện mạo thật của Tiểu Bình. Sau đó Tiểu Bình còn đeo vào mặt một lớp giả diện già nua, chính là lớp giả diện đã biến Nam Cung Yến thành lão cô cô độ nào!

Tiểu Bình quay bộ mặt nhăn nheo về phía Nam Cung Yến, chính là nữ nhân từ nãy giờ cũng vừa lột bỏ lớp giả diện để trở lại gương mặt thật thuở nào. Tiểu Bình bảo:

- Qua lần mạo hiểm vừa rồi, tại hạ có thể tạm nhận là thông hiểu thuật khinh thân. Và lần này nếu muốn dễ dàng đào thoát, tại hạ đành phải cõng cô nương ở sau lưng. Chỉ ngại cô nương không chấp thuận làm tiểu điệt nữ của lão phu mà thôi.

Tiểu Bình giả giọng ồm ồm, thật giống giọng của người đã cao niên, khiến Nam Cung Yến cười thích thú:

- Phải thừa nhận các hạ là người thích ăn miếng trả miếng, quyết không để thua thiệt bất kỳ ai về bất cứ phương diện nào, dù nhỏ. Được thôi, ta đã một lần làm lão cô cô thì bây giờ có làm tiểu điệt nữ cũng đúng. Vậy các hạ có muốn ta phải mang một diện mạo xấu xí không, bù lại lần ta đã bắt các hạ thành gã Tiểu Xú?

Tiểu Bình lắc đầu:

- Không cần. Làm như thế có khác nào chúng ta tự “lạy ông tôi ở bụi này”, vì hai khuôn mặt đã dùng đi dùng lại, có dù đã tráo đổi thân phận. Theo tại hạ thì lần này cô nương cứ xuất hiện với diện mạo thật, không phải cải trang như thế càng giống người đang mang bệnh trầm kha không thể tự đi đứng được.

Nàng gật đầu:

- Nhưng đừng nói là mang bệnh trầm kha mà phải nói là mang thương tích nghiêm trọng, như thế mới đúng điệu của giới giang hồ. Vì chuyện mang nội thương là chuyện thường xảy ra cho người võ lâm.

Tiểu Bình lại hướng mắt nhìn xa xăm:

- Tại hạ chỉ ngại chạm phải lão Quái Y. Khi đó chúng ta dù cố giấu vẫn bị lão nhận ra lai lịch.

Nam Cung Yến trầm giọng:

- Lão đã bất nhân thì đừng trách Nam Cung Yến này bất nghĩa. Các hạ yên tâm, với nội lực có lẽ ngoài một Giáp tý như các hạ chỉ cần ta chỉ điểm cho một vài chiêu thức Vô Vi thì dù có chạm mặt lão vẫn dễ dàng chuyển nguy thành an.

- Công phu Vô Vi?

Tiếng kêu bất chợt của Tiểu Bình do được phát ra với âm hưởng khác nên tạo nghi ngờ cho Nam Cung Yến. Nàng hỏi dò:

- Các hạ kêu như thể đã từng nghe nói đến danh tự bổn cung?

Tiểu Bình thầm lo sợ những nghĩ suy và nhận định quá tinh tế của Nam Cung Yến. Để tránh những nghi ngờ hoàn toàn không cần thiết trong lúc này của Nam Cung Yến, Tiểu Bình nhanh nhẹn lắc đầu:

- Nghe thì tại hạ chỉ nghe những gì do cô nương và lão Quái Y đối thoại. Còn kêu như thế vì tại hạ ngại lão Quái Y cũng quá am hiểu công phu Vô Vi.

Nam Cung Yến cũng lắc đầu:

- Vậy thì vô ngại. Vì ta sẽ chỉ điểm cho các hạ riêng những chiêu thúc chỉ có Cung Chủ Vô Vi cung mới có quyền luyện.

Tiểu Bình nhìn nàng:

- Cô nương thật sự là Cung Chủ Vô Vi cung?

Nàng thở dài và đáp một cách mập mờ như không muốn giải thích rõ thêm cho Tiểu Bình, vốn là người kkhông có liên quan gì đến Vô Vi cung hiểu:

- Theo di mệnh kéo dài từ đời này đến đời kia thì đúng như các hạ nói. Nhưng đúng như lão Quái Y nhận định, hai chữ Vô Vi giờ chỉ còn là hư danh mà thôi.

Cũng không muốn hỏi gì thêm, kẻo lại làm Nam Cung Yến nghi ngờ, Tiểu Bình chợt bảo:

- Có lẽ đã đến lúc chúng ta lên đường. Cô nương hãy chịu khó ngồi phía sau tại hạ.

Cũng là chuyện bất đắc dĩ đó thôi, cô nương đừng nghĩ ngợi gì khác về tại hạ.

Nàng quàng hai tay ôm ngang cổ Tiểu Bình. Và khi được Tiểu Bình xốc lên, cho ngồi yên vị ngay phía sau lưng Tiểu Bình, nàng chợt thốt ra một lời làm Tiểu Bình có phần nào rúng động. Nàng thỏ thẻ:

- Bảo Nam Cung Yến này đừng nghĩ ngợi gì khác cũng không thể được. Bởi đây đâu phải lần đầu ta và các hạ phải động chạm nhục thể vào nhau, do biết tất cả chỉ là điều bất đắc dĩ.

Không dám nói và càng không thể nói, Tiểu Bình đành nín lặng, hít vào một hơi thật dài để vận dụng chân lực, sau đó bật tung người lao xuống phía dưới vách đá thật nhanh.

Vút!

Vượt qua cốc núi là tiến vào sơn đạo, qua sơn đạo, Tiểu Bình lại xuất hiện ở vùng chân núi, ngoại vi của dãy Kim Sơn, một nơi có địa hình hầu như bằng phẳng để bất kỳ ai hễ chịu đưa mắt lia qua là dễ dàng phát hiện Tiểu Bình đang di chuyển nhanh như cơn gió cuốn.

Vút!

Phần Tiểu Bình thì nhờ đang đi vào vùng có địa hình bằng phẳng nên cũng dễ dàng nhận ra ở xung quanh hoàn toàn không có bóng người ẩn hiện.

Vậy là ổn, Tiểu Bình nghĩ, cước chân nhân đó cũng chậm lại dần.

Nam Cung Yến thì nghĩ khác. Thấy Tiểu Bình chậm lại, nàng lo ngại:

- Vết thương ở đầu vai các hạ vẫn không ngừng chảy huyết. Có phải chất độc hoặc do thương tích đã ảnh hưởng đến thân pháp các hạ?

Tiểu Bình cười thành tiếng, buộc phải nói lớn để Nam Cung Yến phía sau dễ dàng nghe:

- Tại hạ vốn có tấm thân bách độc bất xâm, đừng nói là độc tiễn, chọ.... Chợt ở phía tả, nơi có nhiều khuất lấp do những lùm cây hoang dại tạo ra, một tràng cười đắc ý bỗng vang lên lồng lộng:

- Bọn ta chờ ở đây đã lâu, Bạch Tiểu Bình, ngươi nên ngoan ngoãn theo bọn ta về hội diện Thần Bang bang chủ. Ha ... Ha ...

Vút! Vút!

Có khoảng mười nhân vật đột nhiên xông ra ngăn lối.

Tiểu Bình giật thót mình dừng lại:

- Sao chư vị biết tại hạ là ...

Nam Cung Yến bỗng hét vào tai Tiểu Bình:

- Thần Bang xuất hiện nhất định không có thiện ý. Đừng chần chừ nữa, chạy!

“Thần Bang vốn nổi danh là có nhiều thủ đoạn!”. Câu nói của một nhân vật Thanh Y giáo từng nói chợt hiển hiện trong tâm trí Tiểu Bình. Lại dồn lực lên thượng bàn, Tiểu Bình tiếp tục dấn nhanh cước lực.

Vút!

Những nhân vật đó cũng chợt động thân hình:

- Đã lọt vào Thiên La Địa Võng, Bạch Tiểu Bình ngươi còn mong chạy được ư? Đứng lại!

Bốn chữ Thiên La Địa Võng làm Tiểu Bình phần nào nao núng.

May thay, Nam Cung Yến liền làm Tiểu Bình tỉnh ngộ và tăng thêm đởm lược:

- Đó chỉ là lời trá ngụy, ngoại tổ chớ để chúng lừa. Chạy!

Tiểu Bình bất chợt điểm mạnh chân vào nền đất:

- Cứ yên tâm và tin vào ngoại tổ! Lũ hậu bối vô dụng này đâu dễ làm ngoại tổ chùn chân? Xem đây!

Bảo Tiểu Bình có thông hiểu phần nào thuật khinh thân quả nhiên có chỗ đúng. Vì Tiểu Bình chỉ vừa điểm chân một cái là thân hình liền theo đó bắn vọt lên không và dĩ nhiên sau đó lao vùn vụt qua đầu bọn người đang hùng hổ định chắn lối.

Vút!

Bọn kia kinh tâm vỡ mật:

- Ôi chao! Khinh thân pháp quả là bất phàm?

- Phải chăng đã có điều lầm lẫn. Tiểu tử Bạch Tiểu Bình đâu lẽ nào có công phu đạt đến mức tối thượng như thế này?

- Hừ, phải hay không vẫn cứ đuổi theo! Bang chủ đã có lệnh, không để bất kỳ sinh linh nào còn sống thoát ra khỏi Kim Sơn. Mau đuổi!

Họ ùn ùn đuổi theo.

Tuy nhiên, trước mắt họ, bốn nhân ảnh của một lão nhân và một nữ lang được lão nhân cõng theo chỉ còn là vệt mờ ở phía xa xa.

Tiểu Bình vẫn tận lực chạy.

Vút!

Tuy gió vẫn thổi ào ào qua tai nhưng Tiểu Bình cũng nghe rõ câu Nam Cung Yến chợt hỏi:

- Các hạ họ Bạch, và là Bạch Tiểu Bình?

Rồi lại sợ Tiểu Bình nói lớn tiếng như lúc nãy, sẽ gây kinh động không cần thiết, Nam Cung Yến lại bảo:

- Người có nội lực thâm hậu như các hạ nếu biết điều tiết chân nguyên vào âm thanh tất sẽ có lúc quát to như tiếng sấm động, và khi cần vẫn có thể làm cho thanh âm phát hành chuỗi mỏng như tơ để chỉ lọt vào tai người cần đối thoại. Cách thứ nhất gọi là sư tử hống, cách thứ hai gọi là truyền âm nhập mật! Sao các hạ không thử luyện qua hai bí thuật này để tiện dùng lúc cần?

Đoạn nàng thỏ thẻ nói vào tai Tiểu Bình cách vận dụng âm công, để luyện hai bí thuật như vừa bảo.

Nhờ đó, Tiểu Bình dễ dàng dùng bí thuật Truyền âm nhập mật để đối đáp với Nam Cung Yến. Tiểu Bình đáp lại câu hỏi lúc nãy của nàng:

- Tại hạ tình cờ lọt vào Bạch Cốt Cốc, và sau gần hai năm lưu lại đó, Môn Chủ Bạch Cốt Môn vì muốn lợi dụng tại hạ đã gọi tại hạ là Bạch Tiểu Bình, thực ra Bạch Tiểu Bình này từ bé đến lớn chỉ là một cô nhi, do không biết chỗ xuất thân nên chỉ có tên mà không có họ!

- Môn Chủ Bạch Cốt Môn lợi dụng các hạ trong việc giúp họ ly khai Bạch Cốt Cốc?

Tiểu Bình thở ra:

- Càng va chạm với giới giang hồ, tại hạ càng vỡ lẽ rằng ai trong họ cũng có lắm mưu mô thủ đoạn. Chẳng ai thật tâm với Tiểu Bình này cho bằng đại ca Đoan Mộc Ngũ và tỷ tỷ Bạch Phụng.

- Bạch Phụng? Có phải vị cô nương đã đưa các hạ đến Kim Sơn cầu y? Nghe nói cô nương chính là nữ ái đồ thân tín nhất của Môn Chủ Bạch Cốt Môn?

Tiểu Bình cười gượng:

- Điều này có lẽ đúng với trước kia, lúc tại hạ chưa xuất hiện tại Bạch Cốt Cốc. Còn sau này, vì việc của tại hạ mà Phụng tỷ tỷ đã bị mụ Môn Chủ Bạch Cốt Môn trừng phạt. Và hiện giờ Phụng tỷ đang là người bị Bạch Cốt Môn truy nã.

- Có vẻ các hạ rất tin tưởng ở vị tỷ tỷ này?

Tiểu Bình thừa nhận:

- Đưa tại hạ đi khỏi Bạch Cốt Cốc sau đó, và bôn ba khắp nơi hầu cầu y chữa trị cho tại hạ, đại ân của Phụng tỷ, Tiểu Bình này nào dám quên.

- Vậy còn vị đại ca Đoan Mộc Ngũ? Y cũng là người Bạch Cốt Môn?

Tiểu Bình phì cười:

- Nói về Đoan Mộc đại ca, chuyện xảy ra phải nói là rất lý thú. Đoan Mộc đại ca không hề khinh Tiểu Bình này là hạng thấp hèn, đã nguyện kết thân và còn hứa sẽ giúp tại hạ thành người hữu dụng.

- Nói vậy Đoan Mộc Ngũ quả là một hảo ca ca. Chuyện xảy ra như thế nào?

Đang lúc vui vẻ, Tiểu Bình thuật lại cho Nam Cung Yến nghe chuyện đã cùng Đoan Mộc Ngũ gặp mặt và sau đó là kết nghĩa.

Kể mãi cho đến lúc nói về việc đã xảy ra ở Bạch Cốt Cốc, khi Đoan Mộc Ngũ phải cùng bọn Tuyết Sơn Thất Sát, Bạch Phát Đầu Đà và Tam Ma Tái Bắc ... Tiểu Bình chợt thở dài:

- Đại ca phải một mình đối đầu với đủ loại ác nhân, không hiểu kết quả đã như thế nào.

Liệu đại ca có kịp thoát hay không, hoặc chuyện lần đó đã khiến đại ca mất mạng?

Nam Cung Yến chợt nín lặng một lúc lâu sau đó mới bất ngờ lẩm bẩm:

- Thất Sát, Tam Ma và Bạch Phát Đầu Đà đều là những hung nhân từng thất tung nhiều năm dài ở Bạch Cốt Cốc. Giờ đã rõ chúng bị Bạch Cốt Môn giam giữ! Hóa ra đó là lý do khiến bọn chúng sau khi thoát khỏi Bạch Cốt Cốc đều tự ý đầu nhập Thần Bang, giúp Thần Bang tăng thêm thực lực, trước mắt là để đối phó với bọn đã giam giữ chúng là Bạch Cốt Môn!

Tiểu Bình giật thót người:

- Cô nương bảo những nhân vật này hiện là người của Thần Bang? Chẳng trách Thần Bang biết rõ tại hạ là Bạch Tiểu Bình và còn tung tin này cho Thanh Y giáo biết?

Nam Cung Yến cũng giật mình:

- Theo lời các hạ kể thì bọn Thất Sát chỉ gặp các hạ có một lần và đó là lần các hạ chưa kịp nhìn rõ mặt họ thì đã hôn mê? Vậy tại sao họ biết các hạ là Bạch Tiểu Bình để bây giờ tìm thiên phương bách kế hầu hãm hại các hạ.

Tiểu Bình đáp sau một thoáng ngẫm nghĩ:

- Có lẽ do đại ca Đoan Mộc Ngũ lúc cùng họ giao đấu đã lỡ lời nói ra chăng?

Nam Cung Yến hừ nhẹ:

- Là ai nói ra, điều đó giờ đây không còn quan trọng nữa. Có chăng là cần phải tìm hiểu xem Thần Bang có thái độ như thế đối với các hạ là có mưu đồ gì? Muốn các hạ chết để sau này không còn ai nhờ máu huyết của các hạ để xuất nhập Bạch Cốt Cốc nữa, hay tung tin này ra để dẫn dụ quần hùng vì quan tâm đến các hạ sẽ phải lũ lượt xuất hiện, và sau cùng là đều lọt vào mẻ lưới do Thần Bang giăng sẵn?

Tiểu Bình thêm hoang mang khi nghe Nam Cung Yến kết luận:

- Cho dù đó là mưu mô như thế nào thì cũng rõ Thần Bang đối với các hạ chỉ có địch ý, chứ không hề có thiện ý. Huống chi ...

- Huống chi thế nào?

Nam Cung Yến ngập ngừng:

- Nếu ta có nói ra thì các hạ đừng nghĩ là ta nghi ngờ này nọ. Vì theo lời giang hồ đồn đãi thì lão bang chủ Thần Bang quả đã có khoảng thời gian gần mười năm bị lâm vào cảnh một phế nhân, có phần nào giống tình cảnh của sư phụ Đoan Mộc Ngũ mà y đã cho các hạ biết!

Tiểu Bình lắc đầu quầy quậy:

- Đoan Mộc đại ca mà là bang chủ Thần Bang? Cô nương muốn ám chỉ Đoan Mộc đại ca đang cố tình dùng thế lực Thần Bang để gia hại tại hạ, kẻ đã nhiều lần giúp đại ca tìm giải dược giải nguy cho sư phụ của đại ca?

Nam Cung Yến chợt bảo:

- Ta không ám chỉ cũng không nghi ngờ, chẳng phải ta đã nói trước như vậy rồi sao?

Nhưng có điều này ta thật tâm muốn khuyên các hạ.

Tiểu Bình phản bác:

- Nếu là lời khuyên có liên quan đến Đoan Mộc đại ca hoặc Bạch Phụng tỷ tỷ ...

Nam Cung Yến ngắt lời:

- Sao các hạ vẫn nghĩ ta có ý nghi ngờ những nhân vật được các hạ tin tưởng? Không hề có chuyện đó. Bất quá ta chỉ xin mượn một lời các hạ từng dùng, để khuyên các hạ mà thôi.

Tiểu Bình xẳng giọng:

- Tại hạ đã nói gì?

- Các hạ từng nói:

“Càng va chạm với giang hồ, các hạ càng vỡ lẽ rằng ai trong họ cũng có mưu mô thủ đoạn”, đúng không?

Tiểu Bình miễn cưỡng thừa nhận:

- Và tại hạ cũng nói, chỉ có ...

- Phải, chỉ có Phụng tỷ và Đoan Mộc đại ca là thật tâm với các hạ. Nhưng dẫu sao họ vẫn là những nhân vật thuộc giới giang hồ, đúng không?

- Nhưng ...

- Đủ rồi, ta cũng không muốn nói gì thêm, trừ việc các hạ chưa cảm thấy đói hay sao mà không tìm chỗ dừng lại?

Nói đến đói Tiểu Bình cảm thấy đói thật, đói đến sắp lả.

Nhưng khi Tiểu Bình định tìm chỗ dừng lại thì nghe:

- Bình đệ! Nếu Bình đệ nghe tiếng ta gọi thì hãy mau đáp lời ta! Ta là đại ca của Bình đệ đây!

Thanh âm văng vẳng vọng đến làm cho Tiểu Bình rùng mình từng chập.