*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
biết quân thượng còn nhớ hay không, là y nữ năm ngoái quân thượng gặp ở biên giới trong chuyến màu thu năm ngoái? Mấy ngày trước thần gặp cô ta ở trong đám tù binh, vì thiếu quân y nên cố tình yêu cầu cô ta đi ra phục vụ, coi như là tận dụng cô ta.”
Canh Ngao bước một đoạn, cuối cùng ngừng lại, ngoảnh lại, ánh mắt lần nữa lướt về phía A Huyền.
Nàng cúi đầu nhăn mày.
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt nàng trong chốc lát.
“Nếu quân thượng cảm thấy không ổn, ngày mai thần sẽ bảo cô ta không cần đến nữa.”
“Do ngươi bố trí à?”
Canh Ngao thản nhiên hỏi một câu, lập tức thu lại ánh mắt, quay đầu tiếp tục bước nhanh đi về phía trước.
“Quân thượng, đúng lúc Tề Huy cũng ở Thiên Thủy, biết được quân thượng đến đây vô cùng vui sướng, y đang ở trong thành chờ được yết kiến quân thượng.” Thành Túc lại nói.
Dòng họ Tề Huy vốn là người nước Tức, họ Tự, sau này rời sang nước Tề, bị người khác gọi tên Tề quan. Thương mại nước Tề cực kì phồn thịnh, dòng họ Tề Huy buôn bán mấy đời, đến đời Tề Huy, y buôn bán lật lọng, chẳng qua trong mấy năm đó, y trở thành đại thương nhân nước Tề, của cải tích lũy giàu có nhất cả nước, học trò thực khách hơn một nghìn, được người người gọi là nhà giàu nhất thiên hạ. Nghe đâu Tề vương cũng từng yêu cầu y vào triều làm sĩ, song lại bị Tề Huy lấy tuổi trẻ đức mỏng khéo léo từ chối, năm nào y cũng đích thân đến Thiên Thủy một chuyến. Ở đó không ai biết tên y.
(BT: Sĩ là một trong những tầng lớp thời xưa)
Canh Ngao hơi trầm ngâm, nói: “Thế thì cô sẽ đi gặp y một lần.”
…
Buổi đầu Chu thất lập thiên hạ, để thuận tiện đường đi đến thành trì, các nước chư hầu đều xây dựng nơi nghỉ chân, cung nhân đi đường xa nghỉ qua đêm trong các quán trọ. Xây dịch xá trên đường đi, nhà khách trong thành, còn ở kinh thành và các thành trì quan trọng thì là truyền xá, chuyên tiếp đón sứ thần các quốc gia qua lại và khách quý. Mỗi quốc gia đều muốn thể hiện thực lực quốc gia hùng mạnh trước các sứ thần nước ngoài, cho nên truyền xá đều được tu sửa tráng lệ vô cùng khí thế, ngay cả vua của một nước nhỏ yếu sống trong cung điện thấp bé đổ nát nhiều năm chưa được sửa chữa cũng dùng truyền xá để tiếp đón sứ thần nước ngoài, trùng tu đồ sộ tráng lệ, khí thế như vương cung nước mẹ.
Thiên Thủy là một thành quan trọng của nước Mục, nhưng truyền xá trong thành lại rất bình thường, cao lớn rộng rãi nhưng không được trang hoàng lộng lẫy, chẳng có chỗ nào khiến người khác đặc biệt chú ý.
Thế nhưng đêm nay lại có hai nhân vật nổi tiếng đương thời đến truyền xá.
Một người là tân quân nước Mục nổi danh khắp thiên hạ nhờ trận chiến Mục – Sở – Canh Ngao.
Và người còn lại là đại thương nhân phương Đông giàu có nhất thiên hạ, khách mời danh dự của vua các nước – Tề Huy.
Trời còn chưa tối, điện nhân trong truyền xá lại thắp mỗi góc phòng một cây đuốc và chúc trượng, quán nhân lại một lần nữa đích thân tuần tra quán thất, để chắc chắn mỗi một chuyện gia nhân làm tốt phân công.
(BT: Điện nhân, quán nhân là cách gọi người hầu phục vụ trong một cung điện hay một quán, cũng giống như cung nhân)
Ánh lửa lập lòe, Canh Ngao ngồi ghế chủ vị, Tề Huy đối diện, hai bên tùng thần ngồi theo sau.
Tuy Tề Huy lấy thân phận đại thương nhân khoe danh thiên hạ, người tài cùng lắm cũng chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà thôi, mày ngài mắt phượng, tóc búi cài trâm ngọc trên đỉnh, áo sam trắng, áo bào bay bay đầy phóng khoáng. Sau qua vài lần rượu, bỏ bình rượu khảm thác long vân trong tay xuống, y cười nói: “Tuy thời gian qua thần không ở gần Đông Di nhưng cũng nghe danh tiếng của quân thượng, có lòng muốn tiếp kiến, khổ nỗi không ai giới thiệu, lần này đến đây Thiên Thủy trao đổi chút hàng hóa, vốn chưa dám ước ao nhìn thấy mặt quân thượng song không ngờ lúc này có thể cùng ăn với quân thượng, thật là may mắn! Thần có một cặp bảo vật, nguyện hiến quân thượng, coi như thể hiện sự kính trọng và ngưỡng mộ.”
Dứt lời vỗ nhẹ hai cái.
Đầu tiên là một cây đèn ngọc cao hơn đầu người do hai gia nhân khiêng, dưới chiếc đèn ngọc chạm trổ rồng cuộn khúc, vảy rồng hơn trăm, trông rất sống động, miệng rồng ngậm một ngọn đèn. Gia nhân kia thắp sáng ngọn đèn lên, vảy rồng cuộn khúc chuyển động, những đốm sáng của ngọn đèn lấp lánh theo, phát ra ánh sáng tựa như ánh sao trời tràn ngập khắp chốn, sáng bừng cả phòng, có thể coi là một vật hiếm có.
Đám quần thần ngồi cùng thấy thế đều kinh ngạc, tấm tắc khen ngợi.
Tề Huy tươi cười: “Đây là vật báu của nước Ly Chi ở phương Tây, thần phải dùng số tiền lớn mới cầu được……” Y nhìn sang phía đối diện khuôn mặt kia từ đầu đến cuối đều mỉm cười, nhưng thần sắc của vị Mục hầu trẻ tuổi dường như không hề thay đổi, ngừng lại một chút, bỗng chốc lại vỗ hai cái.
Hai cô gái trẻ tuổi sóng bước đi vào, cánh tay cùng bê một bộ áo lông cừu màu trắng như ngọc. Cô gái có tướng mạo vô cùng xinh đẹp, càng khó kiếm được hai người lại giống nhau như đúc, như là một cặp song sinh.
Hai nàng chầm chậm đi vào, quỳ gối trước sảnh.
“Mời quân thượng xem, cừu này nhìn như bình thường, thực ra rất kì diệu, tên Cát Quang, vào nước không thấm, vào lửa không cháy, hiếm có trên thế gian.”
Y nói xong, một trong hai cô gái đứng dậy, lấy môt vật dễ cháy hướng về phía da cừu, đốt một lát, quả nhiên lông cừu không hề bị tổn hại chút nào. Lại lấy một bát nước, nước chảy ào ào xuống, áo lông cừu cũng không bị ướt.
Mọi người trong phòng lại rỉ tai thì thầm với nhau, phát ra tiếng thán phục vo ve.
Tề Huy chắp tay nói: “Không dám dối lừa quân thượng, Tề hầu nghe nói thần có hai bảo vật này, từng đề cập trước mặt thần mấy lần, lời nói có chút tẻ nhạt, đều bị tôi từ chối rồi. Thần nguyện hiến cho quân thượng, xin quân thượng vui lòng nhận cho.”
Canh Ngao mỉm cười: “Quân đã biết cô, giờ cũng nghe nói qua, nước Mục của cô chẳng qua chỉ là một chi bang của vùng Tây Bắc bần hàn, đất cằn cỗi làm cuộc sống khó khăn. Cô mới yên vị, nào có thể hưởng thụ đồ chơi quý hiếm như thế? Vật hiếm của quân, cô vừa ý ngóng trông, song cũng không dám nhận, mời quân thu về thì hơn.”
Tề Huy nao nao.
Hai món đồ này, gọi và vật hiếm, cũng không quá đáng. Y có lòng kết thân với quốc vương nước Mục trẻ tuổi này, cho nên lần viễn hành này cố ý mang theo bên mình. Vốn lo lắng không có cơ hội gặp gỡ, nếu có thể gặp nhau, y chắc chắn mình nhất định có thể làm quốc vương động lòng.
Nhưng không ngờ lại bị từ chối.
Mặc dù Tề Huy đứng không đến nơi đến chốn, thuở nhỏ sẽ theo đội buôn trong nhà vào Nam ra Bắc, từng trải và có nhiều kinh nghiệm không phải người bình thường nào cũng có thể sánh kịp, bị từ chối, trong lòng mặc dù thất vọng nét mặt lại không lộ ra nửa phần, cười nói: “Trước đây đã nghe sơ sơ danh mục hầu tài trí hơn người, hôm nay có diễm phúc gặp mặt quân, quả không lừa thần!” Nói xong lại vỗ tay, gia nhân và hai mĩ nữ kia từng người mang theo bảo vật lui ra ngoài.
…
A Huyền quay về chỗ ngủ.
Thành Túc cho phép nàng ngủ trong quân trướng, buổi tối ngoại trừ nàng và Ngỗi Mô còn có mười mấy phu nhân lớn tuổi ngủ cùng, bỗng chốc trở nên đông đúc.
Đêm khuya, bên cạnh có phu nhân cãi vã, ngâm, nàng rất lâu không có cách nào yên giấc, dần dần cảm thấy bực mình, đang muốn ra ngoài lều hít thở một hơi, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
“Huyền tỷ!”
Tiếng Thành Túc vọng lại.
A Huyền bỗng nhiên trợn mắt.
“Mau ra đây! Theo tôi vào thành, có người nguy cấp!”