Chạm Vào Ánh Dương

Chương 23

Cộc... cộc...


David khó chịu mở cửa. Đập vào mắt hắn là khuôn mặt lúng túng của Mika. Cô nàng vân vê góc áo, cúi gằm mặt không dám nhìn hắn. Đến khi David sắp mất kiên nhẫn chuẩn bị đóng cửa lại, Mika mới lúng túng lên tiếng:


"Em... em thấy hôm nay anh có vẻ không vui... nếu anh có tâm sự gì có thể... có thể nó với em..."


David dựa người vào cửa đánh giá Mika từ đầu đến cuối. Hắn thừa nhận cô nàng cũng không đến nỗi tệ nhưng quá ngoan, hắn không thích! David luôn ấn tượng với những cô nàng nóng bỏng đầy mạnh mẽ vì vậy vừa nhìn thấy Selina, hắn liền bị nàng ta thu hút. Nhưng lỡ rồi biết làm sao, hắn vừa xác lập quan hệ với cô nàng chưa đầy 24 giờ nếu bây giờ nói ra lời chia tay quả thực chẳng khác nào thằng cặn bã. Bất đắc dĩ, David đành phải chịu đựng cái việc có một cô gái nhỏ luôn theo đuôi mình. Dù điều này làm hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.


"Tôi không có tâm sự cái khỉ gì hết."


Hắn nói với giọng điệu thô lỗ rồi đóng sầm cửa vào.


****


Eric nằm trên giường thích thú đọc cuốn sách vừa mới lục được trong phòng. Đây là một cuốn sách kinh tế đã ngừng xuất bản từ rất lâu rồi, anh đã mất rất nhiều thời gian chỉ để chạy quanh khu Camden và tìm cuốn sách này. Không ngờ trong sự cố lần này anh lại tìm được nó, điều này khiến Eric cảm thấy chuyến đi này không đến nỗi tệ.


Cộc... cộc...


Eric hơi ngẩn người. Ai còn tìm anh giờ này nhỉ? Alice sao? Không đúng! Nếu có chuyện gì xảy ra thì người cô nàng tóc hung đỏ này tìm đầu tiên là Mạc Dương. David cũng không phải. Hắn chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn để gõ cửa mà trực tiếp xông thẳng vào.


Đoán già đoán non không ra, Eric quyết định mở cửa để chứng thực. Cửa vừa mở, xộc vào mũi anh là mùi sữa tắm thơm ngào ngạt.


"Vivian?" – Eric bất ngờ kêu tên cô.


"Không phải tôi thì là ai?" – Vivian cong môi nhìn hắn. Lúc này cô chỉ khoác trên mình một chiếc áo tắm mỏng để lộ vòng một đẫy đà của mình.


"Tôi nghĩ là Alice."


Eric thành thực đáp lại. Điều này đã khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô gái tối sầm lại. Vivian lướt qua anh rồi tự nhiên ngồi lên giường.


"Được rồi Vivian, nói cho tôi biết em tìm tôi có chuyện gì?"


"Về tối hôm đó..."


Cô vừa ngập ngừng lên tiếng Eric đã trực tiếp cắt ngang lời cô:


"Nếu nói về lần đó thì tôi không có gì để nói. Hôm đó cả hai chúng ta đều quá say!"


"Không phải!" – Nàng tiểu thư liền phản bác. – "Lúc ấy tôi không hề say, tôi cực kì tỉnh táo và nhận ra người đang làm tình với mình là ai."


Cô thừa nhận bản thân đã bị vẻ ngoài học thức của Eric thu hút. Cô thích sự dịu dàng của anh khi đối xử với mình. Khi nhìn thấy anh đi cùng cô gái khác cô sẽ tức điên lên và không ngừng tìm cách chia rẽ họ. Vivian biết bản thân mình đã thua, thua hoàn toàn dưới tay anh. Vì vậy khi Eric uống say, cô đã nhân cơ hội đó tiến thêm một bước với anh. Tưởng rằng, nhà kinh tế tương lai này sẽ đổ gục trước mình nhưng không ngờ ngay khi tỉnh rượu anh đã phủi sạch quan hệ với cô. Điểu này khiên nàng tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ cảm thấy không cam tâm!


"Vivian, em cũng biết chúng ta không thể đến với nhau được. Tôi chỉ xem em như một người bạn."


"Nhưng tôi đã có thai!"


"Tôi đã nói... Em nói gì cơ?!" – Eric kinh ngạc nhìn cô. Cái quái gì vậy? Làm sao có chuyện một lần là trúng thưởng luôn được. – "Em chắc nó là con tôi không?"


"Eric! Anh coi tôi là loại người gì vậy hả?"


Trước biểu cảm gần như muốn khóc của nàng Eric liền giơ hai tay đầu hàng:


"Đứa trẻ... được bao tháng rồi?"


"Ba tháng..."


Ba tháng...


Eric thở dài vuốt ngược tóc ra sau.


"Vậy em muốn tôi làm gì? Em biết tôi không thể lấy một người mà tôi không yêu."


"Tôi sẽ làm cho anh thích tôi. Chỉ cần anh cho tôi thời gian..."


"Được rồi tùy em. Nhưng em không được nói chuyện này với đám Shine."


Vivian nhíu mày nhìn chàng trai trước mặt. Vì sao không được nói? Bọn họ chẳng phải là bạn sao? Những chuyện như vậy bọn họ mới là người có quyền biết đầu tiên chứ. Hay là Eric không muốn tiết lộ chuyện này với ai đó trong nhóm? Vivian đột nhiên nghĩ đễn Alice. Cô ả chẳng phải thân với Eric nhất sao.


*****


Cửa phòng tắm bật mở, hơi nước từ bên trong bốc ra. Mạc Dương thoải mái xoa xoa tóc mình. Sau một ngày vật lộn ở trong rừng, được ngâm mình trong nước nóng quả thật chẳng có gì sướng bằng.


"Quần áo bẩn đâu rồi?"


Mạc Dương ngạc nhiên nhìn quần áo mình vứt trong giỏ đã không cánh mà bay. Chẳng lẽ bà Clement đã cho người đem đi giặt? Như thế thì quá làm phiền bà ấy rồi. Mạc Dương đang muốn ra ngoài tìm bà quản gia để xin lại quần áo thì một tập giấy trên giường nhanh chóng níu chân cậu lại.


Đây là một tập giấy viết tay vẫn còn thơm mùi mực... hmm, có lẽ là mực Pilot Iroshizuku, một loại mực nổi tiếng. Dường như bị nét chữ thu hút, Mạc Dương liền cầm tập giấy lên. Nó được buộc bằng một sợ ruy băng màu đỏ chỉ cần kéo phần thừa ra là chiếc nơ xinh đẹp đã bung ra hoàn toàn.


Chữ của người này thật đẹp...


Mạc Dương khẽ cảm thán. Nhưng khi biết rõ nội dung của tập giấy người bí ẩn gửi cho cậu, nụ cười tán thưởng trên môi chàng trai liền cứng đờ lại.


Đây chẳng phải phần tiếp theo của câu chuyện Skadi đang viết dở sao? Chẳng lẽ thật sự là người bạn qua mạng của cậu?


Mạc Dương dần trở nên bối rối. Cậu đã nghĩ mối quan hệ của hai người chỉ dừng ở việc qua mạng, đó là khoảng cách an toàn nhất. Nhưng giờ cậu và Skadi chỉ cách nhau một bức tưởng và cậu chỉ cần sang gõ cửa và chào cô ấy một câu. Và rồi một tờ giấy rơi ra từ trong tập viết tay của Skadi. Đó là một tấm card bằng giấy cứng được đóng một con dấu hình chữ C ở bên mép. Cậu cúi xuống nhặt tấm card lên rồi ngẩn người. Là hoa hồng! Hương hồng Damask cổ xưa hòa lẫn vị ấm áp của Midas Touch tạo cho người khác cảm giác vừa gần gũi vừa xa cách.


Tôi ở ngay bên cạnh em nhưng chúng ta lại cách nhau một bức tường.


Và rồi Mạc Dương bất giác nghĩ đến kẻ đột nhập bí ẩn. Hắn cũng mang hương hoa hồng... nhưng rồi cậu lại gạt phăng cái suy nghĩ ấy đi. Mạc Dương vẫn cho rằng Skadi là con gái và cậu cảm thấy việc so sánh nàng với một tên biến thái là một hành vi xúc phạm. Rồi cậu nhét mấy cái suy đoán vớ vẩn như Skadi thật ra chính là kẻ đột nhập và hắn ta lập ra nick ấy chỉ đến tiếp cận cậu hay Skadi đang bày trò để thu hút cậu, ra khỏi não. Cậu cảm thấy mấy cái suy đoán ấy thật vớ vẩn và buồn cười. Sau đó cậu bắt đầu chuyên tâm đọc lời nhắn trên tấm card.


"Đừng tìm tôi. Tôi sẽ theo sát cậu."


Chỉ vậy thôi! Một lời nhắn ngắn gọn đến bất ngờ.


Xem ra Skadi không muốn lộ diện trước mặt cậu rồi. Chàng trai tóc đen thở dài. Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa vang lên.


"Cậu nhóc phương Đông? Cậu có đó không?"


Là bà Clement. Mạc Dương để tập giấy lên trên bàn rồi chạy ra mở cửa.


"Ui chao, tôi tưởng cậu đang tắm nên đứng chờ ngoài cửa tận 10 phút." – Bà quản gia già mỉm cười thân thiện với cậu. – "Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi. Bà chủ muốn mời các cậu xuống ăn tối cùng."


"Chúng tôi ư?"


Chẳng phải bà ấy không ưa chúng tôi sao?


Mạc Dương ngạc nhiên nuốt về sau vào trong lòng.


"Chà, ai biết được. Có lẽ bà chủ suy nghĩ lại và thấy các cậu đáng yêu cũng nên." – Bà Clement trêu chọc nói. – "Cậu cứ xuống tầng một rồi rẽ trái nhé. Tôi phải xuống giúp nàng hầu Godiva, cô ấy hậu đậu lắm."


Sau đó bà quản gia chạy đi mất để lại Mạc Dương còn đang ngơ ngác. Cậu thở dài tắt điện trong phòng rồi ra ngoài. Đúng lúc này căn phòng cuối góc cũng mở ra. Một thiếu nữ tóc nâu xinh đẹp bước ra. Nàng có vẻ hoảng hốt trước sự có mặt của Mạc Dương liền cảnh giác nhìn cậu.


"Cậu là Dorothy phải không?" – Cậu liền gọi tên nàng khiến cho cả người thiếu nữ khẽ run lên. Thấy vậy cậu liền mỉm cười chấn an cô gái bé nhỏ. – "Tôi bị lạc đường và được quản gia Clement cho tá túc tạm. Cùng nhau xuống ăn tối chứ?"


Thiếu nữ tóc nâu ngập ngừng nhìn cậu và bị vẻ bề ngoài đầy thiện ý của Mạc Dương thu hút. Sau đó cô gái rụt rè bước về phía chàng trai tóc đen.


Cạch. 


Cánh cửa phòng bên cạnh cô hơi hé ra nhưng rồi liền đóng sầm lại.


Dù động tác của chủ nhân căn phòng có nhanh đến đâu, Mạc Dương vẫn có thể nhìn thấy một mái tóc trắng cùng đôi mắt hơi đỏ. Cậu gãi đầu phân vân không biết vừa rồi có phải là ảo giác không nhưng thiếu nữ tóc nâu đã bước đến bên cạnh cậu và đang chờ cậu xuống tầng, Mạc Dương đành phải quăng chuyện này ra sau đầu.


Đến khi chàng trai cùng cô gái đi rồi, cánh cửa bên cạnh phòng Mạc Dương bắt đầu động đậy.


*****


Natasha dùng móng tay sơn màu cam chói lọi của mình găm sâu vào da thịt. Bà ta không ngừng lầm bầm mấy câu chửi rủa không phù hợp với hình tượng của bà ta chút nào. Thật đáng giận! Skadi có hứng thú với chúng nó. Không. Một giọng nói từ sâu trong lòng bà ta phản bác lại. Skadi có hứng thú với kẻ nào đó trong đám người nhếch nhác kia. Bà ta bắt đầu đánh giá. Sẽ là ai đây? Con nhỏ ngực bự với cái đầu rống tuếch? Hay con bé tóc hung đỏ đang dùng đôi mắt nâu chết tiệt của nó mà cố đào bới cái bí mật của gia tộc này? Hay con bé người Nhật đang bày ra vẻ mặt bị cả thế giới bỏ rơi?


Mẹ kiếp! Dù là ai cũng khiến cho người phụ nữ bị xúc phạm sâu sắc. Bà ta luôn tự hào rằng chỉ bà ta có thể chịu đựng cái sự xấu xa của của cái gia tộc tởm lợm này, bà ta không có hứng thú với mấy hành động cuồng dại của đám người này nhưng cũng không có ý tứ ngăn cản. Cho đến khi bà ta gặp Skadi. Ôi cái sự xấu xa chết tiệt của hắn khiến bà ta cảm thấy đây là một nghệ thuật trời sinh. Khác với cái sự vụng về nguệch ngoạc của gã Benjamin, mọi tội ác của hắn đều thực hiện thật gọn gàng và đẹp đẽ. Và rồi bà ta đã cho mình cái quyền nghĩ, bà ta là người duy nhất có thể thấy hiểu cái vẻ đẹp đầy chết người của hắn. Bà ta biết Skadi chả phải cháu hay có họ hàng gì với gã Benjamin khỉ mốc kia. Hắn đến đây chỉ để thưởng thức nghệ thuật sau đó lại biến mất như chưa từng tồn tại.


Nhưng... quỷ tha ma bắt chúng nó đi. Rốt cuộc cái của nợ gì đã níu chân hắn ở lại đây và chờ đợi con mồi chứ? Bà ta biết hắn đang quan sát bọn chúng. Skadi xinh đẹp mà quý bà Natasha tự nhận là của mình đang bị một thứ khác quyến rũ.


Trong lúc quý bà váy đỏ còn đang chìm trong ảo tưởng của mình thì trên bàn ăn mọi việc cũng không diễn ra suôn sẻ. Bên cạnh Natasha là hai cô nhóc trong bộ váy loli, cả hai cô gái đều có gương mặt giống hệt nhau. Điều này nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Riêng David, hắn chẳng buồn quan tâm mấy con bé ngực nhỏ xinh xắn kia, hắn chỉ chăm chú nhìn đĩa thức ăn của mình. Và rồi khi hai cô bé song sinh quay sang nói chuyện với Eric, Vivian đã sừng cồ đứng dậy kéo anh đi ra ngoài.


"Cái mẹ gì vậy?" – David nhếch môi nhìn bóng hai người khuất sau hành lang. – "Cô ả lại bắt đầu dành sự chú ý lên Eric sao?"


David chưa bao giờ ưa cái sự phóng túng của nàng tiểu thư kiêu kì Vivian, hơn nữa bây giờ cô ả đang tìm mọi cách để theo đuổi thằng bạn thân của hắn. Hắn sẽ chẳng bao giờ trơ mắt nhìn thằng bạn mình bị cô ta chơi xong rồi ném như một món đồ chơi hỏng đâu.


"Này Jack, mày mau cản con bạn gái tương lai của mày đi." – David huých người ngồi bên cạnh mình. Nhưng Jack lại chẳng buồn động đậy. – "Làm gì mà thừ người ra thế? Shock đến nỗi mặt trắng bệch rồi à?"


Nhưng Jack vẫn tiếp tục duy trì vẻ mặt sợ hãi của mình tựa như hắn vừa nhìn thấy một thứ gì đó rất kinh khủng...


"David..." – Mika khẽ gọi tên hắn. David quay sang nhìn cô nhưng đập vào mắt hắn là Selina ngồi bên cạnh Mika. Đột nhiên David chẳng muốn công khai cái mối quan hệ này tí nào và rồi hắn lại cúi đầu tiếp tục ăn.


"Có thể lấy hộ tôi lọ muối được không?"


Một giọng nói ngọt ngào vang lên. David ngẩn người nhìn Emily, con gái lớn của Natasha. Cô nàng thật xinh đẹp và nóng bỏng. Khi hắn đưa lọ muối cho cô ta, nhưng ngon tay mảnh dẻ khẽ chạm vào tay hắn. Như có điện giật, David liền rụt tay lại. Hắn vội quay đi mà không chú ý nụ cười cứng đờ trên môi cô gái người Nhật.


Mạc Dương im lặng nhìn sự khác thường trên bàn ăn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?