Chạm Tay Vào Hạnh Phúc (Miêu Nữ)

Chương 9

…Rengggg

Chuông báo vào lớp, Thiên Ngạo cũng từ cửa bước vào,hắn luôn mang vẻ kiêu hãnh thật yêu mị. Đây là tiết sinh hoạt đầu giờ nên giáo viên không lên lớp. Cả lớp ai việc nấy, kẻ chăm thì ôn bài, lười nhác thì ngủ, nói chuyện, lướt web… đa số đều đang nói về câu lạc bộ bóng rổ sắp tới.

Thiên Ngạo lại ngủ, Hoàng Vũ đang nghe nhạc,… Miêu Nguyệt đưa tay để quyển sách vào ngăn bàn định ngủ thì cô bỗng kinh ngạc, mặt có chút thất sắc.

Hoàng Vũ liếc sang thấy cô như vậy thì nhất thời lo lắng hỏi:

- Sao vậy?

Hắn đang ngủ cũng ngóc đầu dậy ngó sang, chăm chú nhìn cô

-Không có gì- Miêu Nguyệt từ từ rút tay từ trong ngăn bàn ra để lên mặt bàn, trên bàn tay cô là một nhện khá to, màu nâu cát

-Nhện cát 6 mắt? – Cô nhíu mày.

Loài nhện độc này khi cắn sẽ gây ra hiện tượng hoại tử và đông máu cục bộ, dẫn đến cái chết. Nhưng nó chỉ sống ở biển, hiếm gặp, rất ít tiếp xúc với con người, sao lại xuất hiện ở đây được chứ? Trừ phi, có kẻ muốn hại cô rồi.

-xem ra lần này cô khó sống rồi! đồ cóc ghẻ- Thảo Mạt từ phía xa bước lại, cực kì đắc ý

Cả lớp chỉ biết im lặng nhìn sự việc đang diễn ra. Miêu Nguyệt đắc tội với ai không đắc lại đắc tội với Phùng Thảo Mạt, cô ta là con gái của tập đoàn Phùng kinh doanh đá quý, quyền lực như thế nên chẳng ai dám lên mặt với cô ta.

-Là cô làm sao? – Miêu Nguyệt lạnh lùng hướng cô ta hỏi

-Đúng thì sao mà không thì sao?

-Không phạm ta, ta không phạm ngươi, phạm đến ta, tất ta sẽ phạm ngươi- cô lãnh khốc nhìn Thảo Mạt đang giương giương tự đắc

-Hahaha – Thảo Mạt cười điên dại như vừa nghe được một câu chuyện thật nực cười. Phạm tao ư? Trong trường trường này không kẻ nào dám phạm đến Phùng Thảo Mạt tao,

-Vậy sao?- Miêu Nguyệt trầm giọng, nhìn xuống con nhện độc đang bò trên tay mình.

Nếu con nhện này trên tay kẻ khác, có lẽ đã sớm ngất rồi, nhưng nó lại là trên tay cô. Được huấn luyện đặc biệt, đối với những thứ này cũng đáng để ngất thì thật đáng xấu hổ, hơn nữa, trong bốn người, cô giỏi nhất về độc, nếu vì chút độc cỏn con này mà chết há chẳng phải trò cười sao. Miêu Nguyệt khóe môi khẽ nhếch lên, lạnh lùng nhìn còn nhện đang bò cười thâm sâu như những kẻ chuyên huấn luyện nhện độc, khiến cho người nhìn sởn cả gai ốc.

Bỗng Miêu Nguyệt lật tay lại, mượn theo quán tính hất con nhện về phía Thảo Mạt đang chằm chằm nhìn cô

-Aaaaaaaa! cô ta hoảng hốt hét lên, nhảy nhảy như điên dại dãy bỏ con nhện xuống đất, miệng co rúm, mặt xanh mét không còn sức sống.

Con nhện cát 6 mắt vừa rớt xuống đất bò đi, Hoàng Vũ liền phóng một cây kim nhỏ cắm vào lưng nó, Cơ bản không ai hay biết.

Thảo Mạt trợn to mắt hung hăng bước xuống gần Miêu Nguyệt, nói như hét thẳng vào mặt cô

-Đồ đê tiện, mày còn dám hại tao sao? Mày đã không biết thân phận còn cư nhiên dám hại tao- Cô ta vung mạnh tay định tát Miêu Nguyệt thì

“ Phặc””Phặc”

Âm thanh va chạm phát ra, Cả Hoàng Vũ và Thiên Ngạo đều đồng thời chụp lấy tay Thảo Mạt, giữ thật chặt. Cả lớp trố mắt nhìn. Không phải chứ? Cả hai anh chàng đẹp trai đều đang ra tay giúp Miêu Nguyệt. Hoàng Vũ thì đã đành, từ đầu đã thấy anh luôn giúp cô. Nhưng còn hắn? Thiên ngạo…hắn không tốt bụng đi giúp người bao giờ, thậm chí có chết trước mặt hắn, hắn cũng không bận tâm. Lần này vì sao lại ra tay giúp Miêu Nguyệt chứ?

Miêu Nguyệt cũng kinh ngạc nhìn hắn, nhưng hắn và Hoàng vũ đang bốn mắt nhìn nhau rất căng thẳng… cả hai đều là lãnh khốc, hai tảng băng va chạm nếu không hút vào thì sẽ vỡ tan tành.

Thảo Mạt nãy giờ đang thất thần vội lấy lại bình tĩnh vùng vẫy tay ra, Thiên Ngạo cùng Hoàng Vũ nhất tề buông, không nói câu nào. Cánh tay trắng nõn liền hiện rõ mười đầu ngón tay.

-Mày giỏi lắm! ngay cả Thiên Ngạo cũng giú..p….Ááaaaá! – chưa nói hết câu thì Thiên ngạo đã chụp lấy tay cô ta lần nữa, đẩy văng vào tường.

Một phen nữa trố mắt

-Anh…anh…vì nó mà anh xuống tay với em- Thảo Mạt mếu máo

-Tôi không thích đánh con gái…nhưng tôi cảnh cáo cô…đừng động vào cô ấy…nếu không tôi không nương tay đâu- Thiên ngạo lãnh khốc nhìn cô ta

-Anh…vì…vì sao chứ

-Tôi không thích ai đụng vào bất cứ thứ gì mà tôi hứng thú!

Một câu nói ra, không khí ngột ngạt hẳn, không ai nói tiếng nào, chỉ trơ mắt nhìn những gì đang diễn ra