Chạm Tay Vào Hạnh Phúc (Miêu Nữ)

Chương 7

Thiệu Liên gật gật đầu, gõ gõ dòng chữ cô vừa nói xong, trên màn hình lập tức hiện thông tin hắn cùng hình ảnh

-Hoắc Thiên Ngạo, con trai của tập đoàn bất động sản lớn nhất nước- tập đoàn Đông Thị, được coi là một thiên tài, học lực xuất sắc, học tại trường Blue, sau đó chuyển sang trường sky vào cuối năm ngoái

-Chuyển vào cuối năm ngoái sao? Hoàng Vũ khá ngạc nhiên

-Đã bảo hắn không hề đơn giản mà…- Miêu Nguyệt khoanh tay suy nghỉ

Liếc xuống chiếc đồng hồ thạch anh, đồng thời là la bàn định vị, Hoàng Vũ khẽ cười lạnh

-bắt đầu đi

-Em có việc rồi. em đi đây – cô quay sang Thiệu Liên cười rồi bước ra ngoài

....

Miêu Nguyệt bước vào phòng mình, thay bộ đồ bó sát màu đen, ôm lấy thắt lưng ong cùng đôi chân dài thon kiêu hãnh của cô, bên tai trái đeo một khuyên bạc, khuôn mặt cô được che phủ bởi một chiếc mặt nạ bằng bạch kim được thiết kế tinh xảo, mái tóc ánh đỏ thả tung bay khiến cô trở nên quỷ mị nhưng vô cùng quyến rũ.

Bước ra sảnh chính, Hoàng Vũ cũng đã trang bị xong,mái tóc cũng óng đỏ, mặt nạ bạch kim cũng giống cô và bên tai trái cũng đeo khuyên, khuyên bạc ấy thực ra là thiết bị liên lạc với nhau.

Trước cánh cổng được đóng kín với 3 lớp rào của trường Sky, hai thân ảnh màu đen liền xuất hiện.

Miêu Nguyệt liếc sang Hoàng Vũ, khẽ gật đầu, từ cổ tay hai người bắn ra hai sợi cáp mỏng, nhưng sức chịu đựng và sự dẻo dai được thiết kế rất công phu. Hai sợi cáp bắn vào nóc nhà dãy A, không gây một tiến động, mượn lực co giãn của cáp, cả hai nhún nhẹ một cái liền bay lên mái nhà., không hề bị phát hiện. Liếc nhìn nhau, Miêu Nguyệt bước đi trước, Hoàng Vũ theo sau quan sát phía sau, bước chân nhẹ như lông vũ.

Cả trường có 3 dãy A,B,C mỗi dãy có một phòng bảo vệ, một phòng có 2 người. Bước thật mau lẹ nhưng không gây bất cứ âm thanh nào, Miêu Nguyêt đã chạm đến mép mái của dãy A, ba dãy nhà thiết kế theo hình chữ U nên dãy B chính là dãy giữa, sân thượng nằm bên dãy A, các mái nhà xếp sát nhau,nối tiếp. Không do dự, cô liền xoay người nhảy qua dãy B, lực rơi gần như không gây ra âm thanh, Hoàng Vũ phía sau cũng liền nhảy qua rất nhẹ nhàng. Cả hai khẽ gật đầu ra hiệu

Miêu Nguyệt cổ tay khẽ động bắn ra dây cáp bám vào nóc nhà kho,mượn lực phi thân ra phía sau, khuất tầm nhìn phòng bảo vệ. Hoàng Vũ lộn mèo xuống góc tường phòng bảo vệ, quan sát bên trong, một người đang đọc báo, còn người kia đang ngủ. Anh rút nhẹ chiếc ống nhỏ bên hông, đặt nhẹ nhàng lên khe cửa sổ, kê miệng thổi nhẹ. Một làn khói mờ ảo liền theo đó vào phòng, tản ra khắp, trong suốt không một chút nghi ngờ. Người kia đang đọc báo, tay liền cầm không chắc, mắt cũng dần nhắm lại, gục xuống bàn. Người còn lại đang ngủ vẫn tiếp tục ngủ ngon lành.

Nhẹ nhàng rút ống nhỏ ra, anh liền bước đến phía Miêu Nguyệt, nháy mắt báo hiệu đã giải quyết ổn thỏa, cả hai tiến về phía trước cánh cửa nhà kho. Trước mắt là một ỗ khóa 3 lỗ. Xem ra đúng là có gì trong căn nhà này, nếu không, việc gì phải khóa cẩn thận như vậy chứ. Khóe môi khẽ nhếch lên, Miêu Nguyệt kéo từ bên hông ra một que sắt nhỏ, nhẹ nhàng cầm lấy ổ khóa… “Răng rắc” chưa đầy một phút, ổ khóa ba lỗ liền bị cô mở ra, đặt nhẹ xuống đất, mở cánh cửa nhà kho ra bước vào

Hoàng Vũ cũng bước vào theo, căn phòng tối đen như mực, không nhìn thấy gì. Anh liền tháo một con chíp được dấu phía sau lưng áo ra, gắn lên vách tường, bấm vào một nút đỏ, phút chốc cả căn phòng được con chíp nhỏ chiếu sáng.

Miêu Nguyệt khẽ cau mày? Giấy lộn sao? Toàn bộ căn phòng chỉ chứa toàn giấy lộn, tài liệu bỏ, không hề cất giữ vật gì đáng giá cả. Cả hai chia nhau ra tìm. Lục tung hết căn phòng cũng không thấy điễm gì đáng nghi, cô nhìn anh cau mày? Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Không thể, nếu không lão ta ( tức lão hiệu trưởng) đã không cần canh khóa cẫn mật như thế. Lục cả gần tiếng đồng hô mà vẫn không thấy gì, cô mệt mỏi tựa lưng vào bức tường bên phải, …”bụp” âm thanh vang lên, rất nhẹ nhưng khiến cho anh và cô cùng cau mày. Hoàng Vũ bước đến bức tường cô vừa dựa vào, gõ gõ, “ cộc cộc”…là một bức tường rỗng…thảo nào, đây lại có một mật thất à?

Không nói lời nào, nhưng cả hai đều hiểu ý, đứng dậy,bắt đầu dò 4 bức tường tìm nơi mở mật đạo.. đang sờ xoạng bức tường, Hoàng Vũ đột nhiên để ý đến kệ sách cũ kia, đẩy kệ sách lệch sang một chút, a khẽ quan sát. Một viên gạch tự nhiên lồi ra bên ngoài, không chần chừ, anh đưa tay dùng lực ấn mạnh, viên gạch đột hiên lõm hẵn xuống, đồng thời, bức tường ban nãy rung chuyển, tách ra làm hai, mở ra một lối đi xuống bên dưới. Hoàng Vũ quay lại tháo con chíp xuống, căn phòng đang sáng trưng đột nhiên tối đen. Miêu Nguyệt bước tới lối đi cùng Hoàng Vũ, cả hai cùng dùng tay ấn vào chiếc đồng hồ mình đang đeo, hai chiếc đồng hồ liền phát sáng như đèn pin

Chậm rãi bước xuống bậc cầu thang, tỉ mẩn quan sát hai bên dọc lối đi., hết cầu thang là một căn phòng rộng khoảng hai trăm mét vuông, trống rỗng. Quan sát kĩ càng không thấy gì Hoàng Vũ nhíu mày lên tiếng

-Quả thật lắm chuyện, không có gì sao? Hay còn có cửa nào khác

-Khó nói lắm…- Cô khoanh tay trước ngực trả lời

-Dù sao vẫn kém xa mật thất của chúng ta nhỉ-

Miêu Nguyệt khẽ bật cười, quả thật, nơi này so với mật thất cô sống cùng đồng đội 13 năm trời, không đáng để so sánh. Đang bước về phía trước, cô cảm giác mình dẫm phải thứ gì đó. Cúi người, cô rọi đèn xuống nơi mình vừa dẫm lên. Là một thứ bột màu trắng. bàn tay đã được đeo găng trong suốt, cô dùng ngón cái và ngón trỏ xoa xoa thứ bột đó, đưa lên gần mũi ngửi..khẽ nhăn mặt lại, cô nhìn lên Hoàng Vũ nãy giờ đang quan sát mình:

-Là thuốc phiện

-Thuốc phiện? anh ngạc nhiên hỏi lại

-Ừ…- Cô dùng một tờ giấy gói một ít thuốc phiện lại rồi đứng dậy

Đi thôi…nơi này không tiện ở lâu

Hoàng Vũ xoa xoa trán:

-Đây chắc là nơi bọn chúng từng tàng trữ thuốc phiện, giờ có lẽ đã chuyển đi nơi khác rồi.

Miêu Nguyệt chỉ ừm một cái rồi khoát tay ra hiệu đi ra ngoài.

Bước ra mật thất…Hoàng Vũ bước đến viên gạch đang lõm xuống ấn mạnh, viên gạch lại lồi ra như ban đầu, kéo kệ sách về vị trí cũ, anh và cô bước ra ngoài

Miêu Nguyệt dùng thanh sắt ban nãy khóa cửa lại, khẽ gật đầu với anh như ra hiệu đã hoàn thành, đang định bắn cáp thì bỗng có tiếng người bước đến

Là một bảo vệ? không phải chứ? Nảy không phải Hoàng Vũ đã cho bọn họ ngủ say rồi sao? Thấy hắn bước ra từ phía nhà vệ sinh, cô khẽ hướng phía anh nhăn mặt. Có lẻ là có tới ba bảo vệ rồi, nơi này được cảnh gíac hơn mà,chắc hắn ta vừa đi giải quyết về.

Tên bảo vệ thấy hai người liền la toáng lên

-A..có ó..- Chưa kịp la lên thì Hoàng Vũ đã cho hắn ăn một mũi kim, nằm lăn ra đất

Miêu Nguyệt bước đến gần hắn, đặt tay lên cổ tên bảo vệ. Chết rồi sao? Từ phía ngực trái của hắn đang cắm một chiếc kim cực nhỏ, không để ý thì không hề nhận ra, kim tẩm độc đâm vào tim ắt hẳn phải chết, không gây chảy máu, cách giết người như thế quả thật tốt, nhưng với bây giờ thì không. Không lẽ để xác hắn như thế này, chẳng phải ngày mai sẽ có người đến điều tra sao? Hoàng Vũ này ra tay hơi quá rồi.

Miêu Nguyệt liếc xéo anh một cái rồi đứng dậy, rút ra bên hông một bình sứ nhỏ. Cô nghiêng bình, một giọt chất lỏng trong suốt rớt xuống xác tên bảo vệ. Lập tức, thi thể hắn ta liền bị phân hủy, chưa đầy một phút đã hóa thành tro bụi bay vào không trung. Quả thật đáng kinh người. Đậy nắp bình lại, dắt vào bên hông có chiếc túi nhỏ, cô đặt bình sứ vào trong đó rồi phóng cáp, mượn lực nhảy lên nóc nhà, Hoàng Vũ nhún vai một cái rồi cũng nhảy lên theo cô. Cả hai yên lặng rời khỏi trường