Cố Thanh Bùi tiếp tục cười tủm tỉm uống trà, một bên uống một bên đem Nguyên Dương cao thấp đánh giá một phen, sau đó nói: "Quần áo thế này cũng không hợp lệ a, về sau không thể mặc quần bò đi làm. Sáng ngày mai, mang một bản sơ lược lý lịch đến cho tôi."
Nguyên Dương cứng rắn nói: "Không có sơ lược lý lịch."
"Không sao, đêm nay về nhà viết đi." Cố Thanh Bùi rút khăn tay lau bàn tay bị nước trà dính ướt, "Đi thôi, theo tôi đi làm quen một chút hoàn cảnh công ty."
Nguyên Dương khoát hai tay trước ngực, khiêu khích nhìn hắn, cũng không có ý định nhúc nhích.
Cố Thanh Bùi cười nói: "Nguyên công tử, cậu lớn như vậy rồi, sao lại hợp tác kém đến vậy a."
"Nếu hợp tác không tốt, ông đi nói với ba tôi, đừng bắt tôi đến đây nữa."
"Tôi hôm nay mới vừa đáp ứng Nguyên đổng, thật sự không có cách nào đổi ý, chi bằng tự cậu đi nói đi?"
"Tôi mà nói được, thì còn ngồi ở chỗ này lãng phí thời gian với ông làm gì nữa?" Nguyên Dương trừng mắt nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói: "Nếu cậu còn không thay đổi được, thì tôi cũng không thay đổi nổi. Biện pháp tốt nhất chính là cậu tĩnh tâm ngoan ngoãn ở lại công ty, cậu chính là đang ở độ tuổi hấp thu tri thức tốt nhất, mọi chuyện cậu làm, cũng không phải là lãng phí thời gian đâu."
Nguyên Dương kéo khóe miệng lạnh lùng cười, y đứng dậy, duỗi tay, ôm lấy bả vai Cố Thanh Bùi, y cúi đầu, hạ giọng nói bên tai Cố Thanh Bùi: "Anh bạn, tôi đến nói cho anh biết biện pháp tốt nhất đây, đó là anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi, anh phối hợp với tôi ứng phó với ông già, tôi phối hợp với anh báo cáo kết quả công tác, cùng chung sống bình an vô sự."
Cố Thanh Bùi cười nói: "Ở công ty gọi Cố tổng, lúc riêng tư thì gọi chú, đừng để tôi lặp lại lần nữa."
Nguyên Dương hung hăng trừng hắn, "Ông đừng có mà kiếm chuyện."
"Nguyên Dương, đừng tưởng rằng người lớn đều là đồ ngốc, nhất cử nhất động của cậu, cha cậu so với tôi còn rõ ràng hơn nhiều, vứt bỏ cái tính cách thiếu gia của cậu, ngoan ngoãn theo tôi công tác đi."
Ngữ khí của Cố Thanh Bùi nghe ra tựa như đang giáo huấn một cậu bé đang trong thời kỳ phản nghịch, khiến cho Nguyên Dương nổi cáu. Nguyên Dương không giỏi ăn nói, tính cách thô bạo thẳng thắn, khẳng định là nói không lại Cố Thanh Bùi. Nếu người khác dám đụng chạm y như vậy, y sớm đã quăng cho một nắm đấm. Y liều mạng kiềm nén lửa giận, thu cánh tay lại, không đếm xỉa tới Cố Thanh Bùi, xoay người đi về phía cửa.
"Cậu đi đâu đấy?"
Nguyên Dương nhắm mắt bịt tai.
Cố Thanh Bùi một bước dài vọt đến, vươn tay muốn tóm lấy bả vai Nguyên Dương, hai mắt Nguyên Dương lóe sáng tinh quang, theo phản xạ có điều kiện trước khi xoay người, liền đưa tay chế ngự cổ tay Cố Thanh Bùi. Khi y xoay người lại, cánh tay Cố Thanh Bùi đã muốn bị y vặn ra sau lưng, không chút do dự ngăn chặn.
Trên mặt Cố Thanh Bùi hiện vẻ kinh ngạc, ngay sau đó cánh tay cảm nhận một trận đau đớn, tay Nguyên Dương giống như chiếc kìm sắt, hắn thậm chí không thể đứng thẳng người. Hắn quay đầu lại nhìn Nguyên Dương, mồ hôi trên trán túa ra, "Sao thế, tính toán động thủ với tôi nhanh đến vậy sao?"
Nguyên Dương nhăn mày thật sâu, buông lỏng tay ra, "Đừng mẹ nó đập tôi từ sau lưng."
Cố Thanh Bùi đứng thẳng người dậy, trên mặt có một tia xấu hổ. Hắn cũng coi như tuổi trẻ tài cao, mới ngoài ba mươi đã ngồi vào chức vị quản lý cao cấp, người bên cạnh đại đa số đối với hắn đều tôn sùng kính nể tán thưởng. Hắn không biết đã bao năm rồi không phát sinh xung đột tay chân với người khác, hoàn hảo không ai nhìn đến, bằng không mới nhậm chức ngày đầu tiên đã mất sạch thể diện như vậy, sau này sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nguyên Dương bỏ lại một cái nhìn, xoay người mở cửa bước đi.
Cố Thanh Bùi qua gương chỉnh trang lại quần áo, thở dài, "Thật đúng là khó đối phó a."
Hắn đi đến bên cửa sổ văn phòng, nhìn xuống lầu, chỉ chốc lát sau, liền thấy Nguyên Dương đi ra khỏi cửa lớn tòa nhà văn phòng, đang tiến về bãi đỗ xe. Hắn móc di động, gọi đến điện thoại của Nguyên Lập Giang.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, hắn gọi điện thoại nội bộ cho Trương Hà, bảo cô báo cho hậu cần không cần chuẩn bị cơm trưa cho hắn, lại thông tri cho nhân viên công ty đi họp hội nghị sau giờ nghỉ trưa.
Sau tầm mười phút, cửa văn phòng hắn bị thô bạo đẩy ra, Nguyên Dương đầy mặt sát khí đã trở lại.
Cố Thanh Bùi giả bộ kinh ngạc nói: "Ai, sao đã quay lại rồi? Nghĩ thông suốt rồi hả?"
"Vờ vịt làm đ* gì, là ông gọi điện cho ba tôi chứ gì." Nguyên Dương hung hăng đem chìa khóa xe quẳng lên sofa, phẫn nộ lườm Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cười khổ nói: "Oan uổng quá a, tôi đâu có thông tri cho Nguyên đổng. Tôi sớm đã nói, nhất cử nhất động của cậu, Nguyên đổng so với tôi còn nắm rõ hơn nhiều, công ty này từ trên xuống dưới có đến trăm người, cậu làm sao biết người nào là tai mắt Nguyên đổng an bài chứ. Tôi khuyên cậu vẫn nên an phận một chút mới tốt, kỳ thật chỉ cần cậu có thể cho cha cậu thấy một biểu hiện tốt, ông ấy cũng sẽ không nỡ quản cậu như vậy đâu. Có thời gian cậu nên tĩnh tâm mà hảo hảo suy nghĩ một chút dụng tâm của cha mẹ, cậu hẳn là học được cách thấu hiểu bọn họ."
Nguyên Dương nheo mắt, nhất thời cũng không phân biệt nổi lời Cố Thanh Bùi nói là thật hay giả, bất quá mặc kệ thật giả, xem ra ý muốn mặc kệ bỏ chạy lấy người của y là không thể thực hiện được.
Cố Thanh Bùi cười đứng dậy, "Tôi thấy cậu a, hiện tại chính là dỗi hờn với Nguyên đổng. Nếu cậu có thể nghĩ thông suốt, cậu sẽ phát hiện chỗ này cũng không có gì không tốt, chỉ là vấn đề tâm lý thôi. Ai, đã đến giữa trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, tôi biết phụ cận có một quán món cay Tứ Xuyên nấu rất chính thống, cậu là đóng quân tại Tứ Xuyên đúng không?"
"Sao ông biết?"
Cố Thanh Bùi cười nói: "Nghe nói qua thôi, đi nào, người trẻ tuổi đừng có suốt ngày nghiêm mặt như vậy." Hắn vốn nghĩ muốn kéo tay Nguyên Dương, bất quá nhớ tới trải nghiệm mới nãy, liền thu tay lại, sửa thành tư thế xin mời.
Nguyên Dương nhìn nhìn đồng hồ, quả thật đã muốn giữa trưa. Sáng sớm hôm nay, ông già y chạy đến nhà đem y dựng dậy khỏi giường, lôi thẳng đến chỗ này, y ngay cả cơm cũng chưa ăn. Dạng hình thể như y thật sự chịu không nổi đói bụng, hơn nữa bụng rỗng uống trà, cả buổi sáng bị ức hiếp, y hiện tại bắt đầu cảm thấy được dạ dày không quá thư thái, là nên ăn cơm, y xoay chuyển con ngươi, "Được, tôi có mấy bằng hữu ở tại phụ cận, tôi gọi bọn họ đến cùng ăn."
Cố Thanh Bùi cười nói: "Được, tôi mời khách."
Quán món cay Tứ Xuyên cách công ty rất gần, Cố Thanh Bùi từng tới vài lần, hương vị rất tốt, hắn ấn tượng khắc sâu. Giữa trưa người không nhiều lắm, các gian ngồi đều trống, Cố Thanh Bùi tiến vào quán liền bảo nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào một gian.
Nguyên Dương lại nói: "Không cần, ngồi ngoài luôn đi."
Cố Thanh Bùi nói: "Trong gian phòng có điều hòa đấy."
"Tôi không thích không gian nhỏ như vậy, ngồi ngoài đi."
Cố Thanh Bùi cũng không để ý, liền chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Nguyên Dương còn muốn ngồi ở chính giữa quán ăn, bất quá xem diện tích quán ăn nhỏ này cũng không lớn, tầm nhìn chỗ nào cũng rất tốt, như vậy hẳn cũng đủ rồi.
Nhân viên phục vụ đặt trước mặt mỗi người một phần menu. Cố Thanh Bùi một bên dùng khăn nóng lau tay, một bên hơi hơi nghiêng cằm nhìn menu, hành động vô tình này lộ ra một cỗ tao nhã thành thục, cô bé phục vụ nhịn không được vẫn luôn dùng khóe mắt ngắm hắn.
Nguyên Dương cũng nhìn hắn nhiều thêm hai mắt. Cố Thanh Bùi quả thật là một người đàn ông ưa nhìn đáng ngưỡng mộ, song bởi vì quan hệ đối lập trước mắt của hai người, hết thảy ưu điểm của Cố Thanh Bùi ở trong mắt Nguyên Dương đều thành giả vờ giả vịt. Hơn nữa bởi vì y lăn lóc trong quân đội quá lâu, không quen nhìn kiểu đàn ông nhã nhặn như vậy lắc lư trước mắt mình, tóm lại, y nhìn Cố Thanh Bùi chính là nhìn ngang nhìn dọc cũng đều không vừa mắt.
Nguyên Dương gọi vài món ăn, toàn bộ đều là thịt.
Cố Thanh Bùi sau khi gọi hai món rau, nói với Nguyên Dương: "Tôi quên không hỏi, bằng hữu của cậu có mấy người? Không biết ngần này đồ ăn có đủ hay không."
"Bọn họ......"
Không đợi Nguyên Dương trả lời, cửa lớn quán ăn bị đẩy ra, bốn năm gã đàn ông mặc quân trang, lớn tiếng cười nói rầm rầm tiến vào. Bọn họ cũng không phải không cố ý ồn ào, chính là giọng nói quá lớn khiến toàn quán ăn đều nhịn không được liếc xéo.
Cố Thanh Bùi nhíu mày, không biến sắc cười nói: "Tổng cộng bảy người, xem ra còn phải gọi thêm vài món ăn."
"Nguyên Dương, hắc, thằng ranh mày ngồi bên cửa sổ để làm cái đ* gì, nhỡ có cô em nào đi ngang qua nhìn thấy, xiêu lòng luôn thì sao a."
"Ha ha ha ha."
Nguyên Dương cười mắng: "Xéo mẹ mày đi*, nếu có cô em nào xiêu lòng, thì cũng bị bầy lưu manh chúng mày dọa đến phát khiếp, bỏ chạy còn không kịp."
*Nguyên văn là 滚犊子: Cách chửi mắng bạn bè thân thiết có phần thô tục.
"Ai, ai vậy a? Bạn mày à?" Mấy người đi tới, có chút kinh ngạc nhìn Cố Thanh Bùi.
Loại người đeo kính mắt viền vàng, mặc tây trang cầu kỳ như Cố Thanh Bùi, thật sự là không cùng một thế giới với loại lính lưu manh vô lại như Nguyên Dương.
Nguyên Dương ngượng ngùng nói: "Thủ trưởng của tao." Nói xong liền dùng vẻ mặt xem kịch vui nhìn Cố Thanh Bùi.
"A, xin chào xin chào." Một gã đàn ông làn da ngăm đen trong đó một phen cầm tay Cố Thanh Bùi, dùng sức lắc hai cái.
Cố Thanh Bùi tuy rằng không biết quy củ quân đội, nhưng căn cứ theo trực giác đàn ông, nhóm người này nghe nói hắn là thủ trưởng của Nguyên Dương, bữa cơm này khẳng định sẽ không thoải mái. Đây là một loại tâm tính bảo hộ có phần dễ lý giải, tỷ như cha mẹ bình thường đem con đưa đến trường học, sẽ thông qua thiện ý đối đãi thầy cô để đạt được mục đích chiếu cố con cái mình. Mà với mạch suy nghĩ của đám kiêu binh này, sẽ áp dụng phương thức, đại khái là ra oai phủ đầu hắn, làm cho hắn không dám "bắt nạt" Nguyên Dương.
Quả nhiên, Cố Thanh Bùi cảm thấy bàn tay đang nắm tay hắn xiết chặt lại. Mặc dù chưa đến mức quá đau, song với tâm tính tranh cường háo thắng của đàn ông, thời điểm này như thế nào cũng sẽ muốn cùng đọ sức, người kia chính là đang đợi phản ứng của hắn. Chỉ số thông minh của Cố Thanh Bùi khẳng định không cùng một đẳng cấp với gã, hắn bất động thanh sắc, chính là cười nói: "Ai da, lực tay của trai trẻ thật là lớn a."
Người nọ ngược lại có điểm ngượng ngùng, xấu hổ cười cười, buông lỏng tay ra.
"Nào, mọi người đứng làm gì, ngồi xuống đi." Cố Thanh Bùi cười ha ha tiếp đón mọi người, "Phục vụ, mang thêm bát đũa lên."
Nguyên Dương vẫn quan sát phản ứng của Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi cùng y trong chớp mắt bốn mắt giao nhau, lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa.