Nơi đây ngựa xe như nước, là đường lớn nối tới mười chín cổ thành khác nhau.
Đường lớn Tấn quốc là dùng để vận chuyển tài nguyên, công văn tin tức, không phải quan viên triều đình thì không thể đi đường này.
Nhưng người tu tiên là ngoại lệ, có thể đi lại trên đường lớn.
Tô Trường Ngự đi song song với Diệp Bình.
Trên con đường lớn, ngựa xe như nước, những thương đội đi lại ở nơi này đều là người tu tiên, hoặc là thương đội tu tiên.
Có thể nói đại hội kiếm đạo ở Thanh Châu Cổ Thành là buổi lễ long trọng mấy chục năm một lần, không chỉ ở Thanh Châu, mà tu sĩ ở các khu xung quanh đều sẽ đi qua đi thăm một phen, học tập một chút.
Cũng vì vậy, đối với các thương hội, Đại hội kiếm đạo Thanh Châu vô cùng quan trọng.
Không chỉ là để mua bán đồ vật, có đôi khi giá trị thương hiệu cũng cực kỳ quan trọng.
"Nghe nói gì chưa? Có một người mạnh tới Thanh Châu Cổ Thành, lập kiếm đài ở ngay cửa thành, ai muốn đi vào lối đi dự thi thì nhất định phải thắng hắn."
"Cái gì? Còn có người điên rồ như vậy? Thanh Châu chúng ta nhân tài đông đúc, mà còn dám cuồng vọng như vậy?"
"Cuồng vọng? Các ngươi còn không biết nhỉ, người này đã thắng một trăm bảy mươi trận, đệ tử của Tứ Lôi kiếm tông, Bạch Vân kiếm tông đều bị hắn đánh bại, những tông môn có mặt mũi của Thanh Châu về cơ bản đều bị hắn đánh bại hết."
"Thắng liên tiếp một trăm bảy mươi trận? Tứ Lôi kiếm tông cũng thua?"
Trên đường lớn, vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, có rất nhiều người đang ồn ào bán tán chuyện ở Thanh Châu Cổ Thành.
Có thể nói rằng, việc này không chỉ nóng bỏng ở Thanh Châu, mà toàn bộ Tấn quốc cũng đều đang thảo luận chuyện này.
Mỗi việc đứng kiếm đài đã đủ gây chú ý, thế mà lại còn thắng liên tiếp một trăm bảy mươi trận, thì càng hút chuyện hơn.
Trên đường lớn, Tô Trường Ngự nghe mọi người bàn tán, nhưng không có một chút bận tâm nào.
Chuyện giữa đám gọi là thiên tài đó, thì mắc mớ gì tới hắn.
Đâu phải mình tới tham gia náo nhiệt, có mất mặt cũng đâu tới phiên mình.
Đúng lúc này, đột ngột sau lưng bọn họ vang lên tiếng nào động ồn ào.
"Cổ thú chiến mã?"
"Ghê nha, một con chiến mã như vậy ít nhất cũng phải mấy trăm lượng bạc nhỉ?"
"Đại ca, đừng làm mất mặt nữa! Đây là cổ thú chiến mã, là do yêu thú lai giống mà thành, một con chiến mã như vậy, ít nhất nghìn vàng."
"Nghìn vàng? Mi tưởng ta ngu hả? Thứ ngựa này mà giá trị nghìn vàng?"
"Nói nhảm, ngươi tự nhìn đi. Con ngựa này có giống ngựa thường hay không? Đây là chiến mã, có thể ra chiến trường đó, có thể sống trong mọi hoàn cảnh khó khăn, hơn nữa nói nó ngày đi nghìn dặm là còn sỉ nhục nó cơ, cổ thú chiến mã một ngày có thể đi được ba nghìn dặm, giá trị nghìn vàng chỉ là nói đại khái hình dung thôi, một con chiến mã như này ít nhất phải là ba ngàn lượng hoàng kim, hiểu chưa?"
"Quan trọng nhất là, loại chiến mã này chỉ có hoàng thất Tấn quốc mới được dùng mà thôi. Nói cách khác, chính là có tiền cũng mua không được, người ở trong xe ngựa này đương nhiên không phú cũng quý. "
"Ba ngàn lượng một con? Ôi, sắp bằng giá bữa cơm trưa của ta!"
"Huynh đệ, đừng chém gió nữa, không có gì hay đâu."
"Thì ra một con ngựa cũng có nhiều chỗ đặc biệt như vậy, ô, giờ thì biết rồi, biết rồi."
Đám người sôi trào, bàn tán ồn ào.
Lúc này, đám chiến mã đi ở phía sau cũng đã dần dần vượt lên phía trước.
Chúng đều mặc áo giáp, mỗi một con ngựa đều to lớn, cường tráng hơn ngựa thường rất nhiều.
Hơn nữa mắt con nào cũng rừng rực vẻ hung hãn.
Tiếng vó ngựa chỉnh tề vang dội trên đường lớn, vô cùng thu hút ánh mắt của mọi người.
Đội ngũ này có hai mươi người tùy tùng, cưỡi cổ thú chiến mã, mỗi một người tùy tùng đều mặt mày lạnh tanh, tạo cảm giác từ chối người từ ngoài ngàn dặm.
Nhưng thứ xa hoa nhất không phải là đám cổ thú chiến mã này, mà là chiếc xe ngựa đi giữa đội ngũ.
Cỗ xe ngựa này do sáu con cổ thú chiến mã kéo, thân xe được làm từ hoàng kim bảo thạch chế tạo thành.
Đi ra ngoài như thế này, có thể nói là vô cùng khoa trương.
Tất cả mọi người đi trên đường lớn đều bị cỗ xe ngựa này thu hút ánh mắt.
Đường lớn của Tấn quốc cho phép người tu tiên đi lại, nhưng không cho phép người tu tiên ngự kiếm phi hành, vì vậy thứ duy nhất có thể đi đường hoàng ở đây chỉ có xe ngựa.
Tính toán đại khái, không tính những thứ khác, chỉ tính đám chiến mã này, tổng cộng hai mươi sáu con, mỗi con ba ngàn lượng vàng, vậy chính là bảy mươi tám ngàn lượng hoàng kim.
Tô Trường Ngự thầm tính nhẩm trong lòng, nét mặt đầy rung động.
Bảy mươi tám ngàn lượng hoàng kim.
Đây là khái niệm gì?
Thu nhập cả đời của Thanh Vân Đạo tông cũng còn không tới con số đó.
Kẻ có tiền đúng là không giống bình thường.
Tô Trường Ngự nhìn đám chiến mã, trong lòng đầy hâm mộ, nhưng rất nhanh Tô Trường Ngự lại cảm thấy khó chịu.
Hắn không biết đời này của mình có cơ hội được ngồi trên loại xe ngựa này không.
Đại trượng phu, phải nên như vậy.
Tô Trường Ngự im lặng nhìn.
Nhưng hắn biết rõ, loại xe ngựa này, nếu đời này không có, thì cũng chỉ đành đợi kiếp sau.
Tô Trường Ngự không nói gì, dẫn Diệp Bình đi về phía trước.
Trong đầu Diệp Bình hiện giờ toàn là nghĩ tới lực công đức.
Mười ngày trước, hắn đã độ hóa oan hồn tròn cả bảy ngày ở mộ quỷ Lâm Hà.
Trong phạm vi cả trăm dặm, nhìn thấy con nào là độ hóa con đó.
Cũng vì vậy, mà trong người Diệp Bình có chừng bảy trăm đạo lực công đức.
Không sai, chính là bảy trăm đạo lực công đức.
Dù sao oan hồn ở đó không phải là quỷ hồn bình thường.
Tuy mộ quỷ Lâm Hà được đồn là có trăm vạn oan hồn, nhưng trên thực tế những oan hồn cũng có giết chóc lẫn nhau, thôn phệ lực oán của nhau để tăng sức mạnh của bản thân.
Nên nói trăm vạn oan hồn thì hơi quá, trong bảy ngày đó, Diệp Bình độ hóa được bảy trăm oan hồn, đã coi như là chiến tích tương đối rất giỏi.
Nhớ tới Không Hải, Tấn quốc tiếng tăm lừng lẫy đệ tử cửa Phật, bảy ngày thời gian có thể độ hóa một trăm oan hồn cũng đã coi là may mắn rồi.
Bảy trăm đạo lực công đức này, Diệp Bình đang ngẫm nghĩ thật kĩ xem nên sử dụng như thế nào.
"Dừng xe, dừng xe."
Nhưng ngay lúc này.
Chợt có một giọng nói vang lên.
Từ trong xe ngựa, một nam tử tuấn mỹ thò ra, la to dừng xe.
Cỗ xe ngựa dừng lại rất nhanh, hai mươi người tùy tùng cảnh giác nhìn chung quanh.
Thủ lĩnh thị vệ vô cùng khó hiểu, hỏi.
"Thượng vị, đây là?"
Trong mắt hắn đầy thắc mắc.
Không chỉ hắn, hình như tất cả tu sĩ xung quanh cũng hết sức tò mò.
"Sư phụ, sư phụ."
Thanh âm vang lên.
Diệp Bình đang suy nghĩ về lực công đức bừng tỉnh lại.
Nhìn qua theo hướng phát ra âm thanh.
Giọng nói này nghe hơi quen quen, hắn nhìn sang phải.
Một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt Diệp Bình.
"Lý Ngọc?"
Diệp Bình kinh ngạc.
Hắn biết nam tử tuấn mỹ ở trên xe ngựa, quan hệ xem như cũng không tệ.
Lúc hắn mới xuyên việt, hắn chuyên tâm đọc sách, sau đó có tham gia những buổi tụ họp văn nhân mấy lần.
Vì gặp người là khoa trương, nên trong những cuộc tụ họp đó, Diệp Bình cũng được nhiều người khen ngợi, cộng với thỉnh thoảng hắn lại tung ra vài câu nói, câu thơ hay, dẫn tới tiếng tăm càng lúc càng nổi, người quen biết cũng càng ngày càng nhiều.
Cũng vì vậy, Diệp Bình từng tham gia tụ hội văn nhân cỡ lớn mấy lần, có một lần hắn say, đấu rượu, đấu văn với người ta suốt ba tháng, từ đó một trận chiến thành danh.
Sau khi thành danh, Diệp Bình mới trong vô tình tiếp xúc với tu tiên, biết được trên cái thế giới này còn có người tu tiên.
Thế là vứt bỏ văn theo tiên, cuối cùng đi tới Thanh Vân Đạo tông.
Nam tử tuấn mỹ trên xe ngựa là một cậu em mê tài của hắn, quen được ở một cuộc tụ hội như thế.
Từ hôm hắn viết ra một bài văn ở cuộc tụ hội kia, hôm nào Lý Ngọc cũng quấn lấy hắn, nói muốn bái hắn làm sư phụ, nhưng Diệp Bình không có nhận y làm đồ đệ, chủ yếu là vì y nhỏ hơn hắn chỉ có mấy tuổi, hắn không có mặt mũi gì nhận người ta làm đồ đệ, nên mãi vẫn không đồng ý.
Sau đó tiểu Lý có việc rời đi, hắn cũng đi tu tiên, tính ra đã có hơn nửa năm không gặp nhau.
Không ngờ lại gặp nhau ở nơi này, điều này làm cho Diệp Bình kinh ngạc.
"Đệ tử Lý Ngọc, ra mắt sư phụ."
Nhìn thấy Diệp Bình, Lý Ngọc lập tức vui mừng quá đỗi, nhảy luôn ra khỏi xe ngựa, dáng vẻ cực kỳ kích động, đi tới trước mặt Diệp Bình, cung kính cúi đầu chào hắn.
"Cẩm tú kim văn sơn hà trường bào?"
Lần đầu tiên Tô Trường Ngự nhìn thấy bộ quần áo trên người Lý Ngọc, trong lòng tràn ngập rung động.
Còn rung động hơn cả khi nhìn thấy cổ thú chiến mã.
Bởi vì bộ đồ Lý Ngọc mặc trên người, chính là loại trường bào cẩm tú sơn hà số lượng có hạn của Thiên Y Các, quý gấp mấy chục lần bộ đồ hắn đang mặc, thậm chí có thể gọi là có thị trường mà không có hàng, muốn mua cũng mua không được, chỉ có đúng sáu trăm bộ trong cả mười nước.
Người mặc được bộ áo này mới thật sự là người đẳng cấp, người trên người.
Cái tên này có lai lịch gì?
Hình như có quen biết tiểu sư đệ?
Rốt cuộc tiểu sư đệ là ai?
Một bức tranh vẽ trị giá vạn lượng vàng.
Một người quen gặp đại trên đường mà cũng là nhân vật có tiền?
Trong lòng Tô Trường Ngự đầy kinh ngạc.
Hắn phát hiện hình như tiểu sư đệ trước mặt vẫn còn rất nhiều bí mật.