"Sư đệ, bây giờ sư tỷ truyền thụ cho ngươi thuật luyện khí vô thượng, nhưng trước khi truyền thụ, có mấy chuyện muốn nói với ngươi."
Tiêu Mộ Tuyết nghiêm túc nói.
"Thỉnh sư tỷ chỉ giáo."
Diệp Bình nhìn nàng chăm chú.
"Thuật luyện khí này có thể coi là Thuật luyện khí đệ nhất thiên hạ, nhưng quá trình tu luyện cực kỳ gian nan. Không chỉ bước khởi đầu gian khó, mà càng sau này càng thêm khó, nhưng nếu ngươi thật sự tu luyện thành công, thì luyện khí chiến trúc cơ, trúc cơ chiến kim đan gì đó đều là chuyện nhỏ. Ngươi có đồng ý học hay không?"
Tiêu Mộ Tuyết nghiêm túc hỏi.
Mắt Diệp Bình liền rực lên tia kích động.
Đương nhiên hắn muốn học thuật luyện khí tuyệt thế này rồi!
Khó khăn duy nhất chính là, tư chất tu hành của mình hơi kém.
Nghĩ vậy, Diệp Bình không khỏi mở miệng hỏi.
"Sư tỷ, sư đệ đương nhiên nguyện ý học, chỉ là thiên phú tu hành của sư đệ cực kém, không biết có thể học được không?"
Diệp Bình mở miệng, nói nỗi lo của mình.
Nghe hắn nói thế.
Tiêu Mộ Tuyết không khỏi sửng sốt.
Thiên phú tu hành kém?
Nàng cảm thấy bất đắc dĩ.
Cái này mà gọi là tư chất kém, thì nàng thật không biết thế nào mới được gọi là tư chất tốt.
Thần ma thể.
Loại thể chất này chỉ tồn tại trong thần thoại. Tuy Tiêu Mộ Tuyết không rõ lắm, tư chất của Thái cổ thần ma thể là như thế nào.
Nhưng nàng biết, loại thể chất này là muôn đời khó gặp, nên có lẽ về mặt tu hành cũng sẽ không kém lắm.
Không sai, Tiêu Mộ Tuyết mới vừa kiểm tra thể chất của Diệp Bình, đã biết Diệp Bình có thân thể thần ma. Loại thần thể này rất bí ẩn, rất hiếm người biết tới, nàng cũng chỉ là ngẫu nhiên mới biết được trên thế gian có loại thể chất này.
Nhưng Tiêu Mộ Tuyết có chút tò mò.
Thần ma thể, dù tư chất thiên phú có kém, thì khi mỗi đại tông môn kiểm tra, ít nhiều gì cũng phải nhìn ra một chút chứ?
Loại thể chất này, sinh ra là đã có sức mạnh vô thượng, không cần phải tu luyện, sau khi trưởng thành, một quyền cũng đủ đánh bay một tu sĩ luyện khí.
Nên về mặt lý thuyết, dù tư chất có kém, thì các đại tông môn nhìn thấy loại thể chất này cũng sẽ tận lực mà giữ người ta lại.
Dù thể tu nhất mạch đã suy yếu, nhưng không có nghĩa là không có, hơn nữa rất nhiều tông môn khi đệ tử còn ở trong giai đoạn luyện khí cảnh, sẽ yêu cầu bọn họ chú trọng tu hành nhục thân.
Vậy thì tại sao cuối cùng lại để chưởng môn túm được?
Tiêu Mộ Tuyết nghĩ không ra, nhưng nàng cũng không thích dùng đầu óc để đi suy nghĩ loại vấn đề này.
Loại vấn đề này dù có biết đáp án cũng không có ý nghĩa gì.
Dù sao thể chất này của Diệp Bình cũng không thể cầm đại một quyển bí tịch nào đó luyện lung tung mà ra được!
"Sư đệ yên tâm, dù tư chất của đệ có kém tới cỡ nào, thì có đại sư tỷ ở đây, vẫn sẽ có thể giúp ngươi có thu hoạch."
Tiêu Mộ Tuyết cười khẽ.
Nụ cười này, khuynh quốc khuynh thành, khiến Diệp Bình không khỏi rung động, nhưng hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chỉ là có hơi bối rối.
Ha ha ha.
Nhìn thấy Diệp Bình ngượng ngùng như thế, Tiêu Mộ Tuyết càng thêm cười ra tiếng.
"Được rồi, nhắm mắt lại, nghe đại sư tỷ nói."
Diệp Bình nghe lời, nhắm mắt.
"Sư đệ, đại sư tỷ nhấn mạnh lại một lần. Thiên công pháp này là vô thượng luyện khí pháp, tu luyện môn công pháp này, tiền đồ không biết được. Thứ duy nhất sư tỷ có thể đảm bảo được chính là, nếu ngươi thật sự tu luyện được môn công pháp này, ngươi sẽ vượt qua tất cả mọi tu sĩ."
"Còn một điểm nữa, là thiên công pháp này…"
Nói đến đây, Tiêu Mộ Tuyết im bặt.
"Làm sao?"
Diệp Bình khó hiểu, sao mới nói có một nửa rồi ngừng? Còn nửa nữa đâu?
"Ừm… ngươi tu luyện thử trước đi. Chuyện sau đó, thì sau này nói tiếp."
Tiêu Mộ Tuyết không nói hết, chỉ bảo Diệp Bình thử tu luyện trước.
Nói xong, một làn ánh sáng chui vào trong đầu Diệp Bình.
Một lát sau, nhìn Diệp Bình vẫn còn đang giác ngộ, Tiêu Mộ Tuyết đứng dậy, nhìn về phía xa.
Công pháp nàng truyền thụ cho Diệp Bình không có tên, cũng không phải là công pháp lai lịch bất minh.
Mà là công pháp nàng tự sáng lập ra.
Không sai, là công pháp nàng tự sáng tạo ra.
Nhưng Tiêu Mộ Tuyết không sáng tạo lung tung.
Nàng đã xem bí tịch mười tâm pháp luyện khí tuyệt thế hàng đầu, kết hợp với rất nhiều bí tịch và lý luận, mới tự sáng chế ra thiên tâm pháp này.
Tâm pháp này tuyệt đối không có vấn đề gì cả, chỉ là người bình thường thì không thể tu luyện nổi.
Thậm chí có thể nói dù có là kỳ tài chưa từng có thì cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ học tập được.
Bởi vì thiên công pháp này cực kỳ khác thường.
Tất cả tâm pháp luyện khí hiện thời đều là hấp thu thiên địa linh khí, sau đó luyện hóa.
Nhưng bộ tâm pháp Tiêu Mộ Tuyết thôi diễn ra này không phải hấp thu thiên địa linh khí rồi mới luyện hóa.
Mà là khiến thiên địa linh khí tự động tiến vào trong cơ thể.
Loại tự động tiến vào trong cơ thể này, không phải là thả lỏng linh mạch, lôi linh khí nhập thể, mà là khiến linh khí có ý thức tự mình tiến vào thân thể.
Vì loại linh khí có ý thức, tự nguyện như vậy, mới là linh khí thật sự không tì vết, không tạp chất.
Nhưng chỉ với cửa ải đầu tiên này, Tiêu Mộ Tuyết đã tin rằng trong thiên hạ, không có mấy ai có thể làm được.
Ví dụ như chính bản thân nàng.
Suốt mấy tháng nay, Tiêu Mộ Tuyết đều tu luyện môn tâm pháp này, nhưng phát hiện ra ngay từ bước đầu nàng đã làm không được, nên Tiêu Mộ Tuyết đoán, có lẽ điều này có liên quan tới thể chất.
Có chút thể chất khi sinh ra đã có thể hấp dẫn linh khí chú ý, cũng có một số thể chất trời sinh đã bài xích linh khí.
Chính vì Diệp Bình có thần ma thể, nên Tiêu Mộ Tuyết mới nảy ra ý niệm này, nếu không, nàng đã không truyền thụ thiên tâm pháp này cho Diệp Bình.
Đương nhiên, cửa ải này vẫn chưa phải là cửa ải khó nhất.
Sau khi linh khí nhập thể, bước kế tiếp mới là gian nan.
Mọi người đều biết, luyện khí cảnh là cảnh giới đầu tiên phàm nhân bước vào tu hành.
Luyện khí cảnh phân chia mười tầng.
Đương nhiên có một ít tông môn còn diễn hóa ra tới tầng mười một, mười hai.
Cực hạn là mười hai tầng.
Nghe đồn, vào thời thượng cổ có một bộ tâm pháp tuyệt thế có thể khiến tu luyện một cảnh giới luyện khí, mà đạt tới chín ngàn tầng.
Nhưng mà đó chỉ là truyền thuyết.
Vô thượng luyện khí pháp Tiêu Mộ Tuyết truyền cho Diệp Bình, có cực hạn luyện khí là mười tầng.
Nhưng nếu tu luyện đến tầng mười, thì sẽ không thể đột phá lên trúc cơ cảnh, mà sẽ trùng tu.
Không sai, chính là trùng tu.
Trùng tu đi trùng tu lại.
Cho đến khi nào đạt đến viên mãn mới có thể đột phá đến trúc cơ cảnh.
Tiêu Mộ Tuyết đã tự mình thôi diễn, ít nhất phải trùng tu ba trăm sáu mươi lăm lần, mới có thể đột phá đến trúc cơ.
Đương nhiên số lượng ấy cũng thay đổi tùy theo loại người. Số lần trùng tu càng nhiều, pháp lực sẽ càng hùng hậu, linh mạch trong cơ thể cũng sẽ càng mạnh, lượng linh khí dung nạp được càng nhiều.
Đây mới chỉ là ưu điểm cơ bản nhất.
Tiêu Mộ Tuyết đã tính toán được, nếu tu luyện thiên luyện khí pháp này đến hoàn mỹ, có lẽ sẽ đạt được lợi ích không thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây, Tiêu Mộ Tuyết không khỏi tràn đầy mong đợi. Đương nhiên nàng hi vọng Diệp Bình sẽ học được thiên luyện khí pháp này.
Nghĩ mà xem, đến lúc đó sau khi Diệp Bình trùng tu một trăm tám mươi lần, thoạt nhìn thì giống tu sĩ luyện khí tầng một, nhưng vừa ra tay, thì ngay cả tu sĩ trúc cơ cũng có pháp lực không bằng, cảnh tượng đó hẳn sẽ thú vị lắm?
Nhưng điểm khó nhất của thiên tâm pháp này không phải cái này.
Mà là phần tâm pháp tiếp theo của nó, Tiêu Mộ Tuyết không có.
Đúng vậy. Đây chỉ mới là phần vỡ lòng dành cho luyện khí cảnh, phần tiếp theo của trúc cơ cảnh, rồi kim đan cảnh, Tiêu Mộ Tuyết đều không có.
Nói cách khác, Diệp Bình chỉ có thể dựa vào mình để giác ngộ, sáng tạo ra phần pháp môn mới tiếp theo.
Đây mới là phần khó nhất.
Phương pháp chỉ có giai đoạn vỡ lòng, phần tiếp theo mình phải tự nghĩ ra.
"Thôi. Cũng chưa chắc tiểu sư đệ luyện được. Thần ma thể đương nhiên đáng sợ, nhưng cũng không có nghĩa nhất định sẽ luyện thành thiên tâm pháp này."