Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 194: Truyền thừa Kiếm Vương, Tô Trường Ngự lại phát bệnh

"Tiền bối, không thể qua được, không được nhìn giếng kiếp này!"

Đại Húc kêu to, cố gắng cản người.

Tiếc là, Hứa Lạc Trần đã tới nơi.

Hơn nữa còn không cho Đại Húc cơ hội, vừa tới là nhìn luôn vào trong giếng.

"Đại Húc, tại sao không thể nhìn?"

"Một cái giếng thôi mà ngươi cũng sợ? Rốt cuộc nó có lai lịch gì?"

"Nhìn thấy được tương lai tại sao không nhìn?"

Vương Trác Vũ, Trần Linh Nhu và Thái Hoa đạo nhân đều cau mày.

Cảm thấy Đại Húc hơi bị nhát gan quá.

Cái này cũng sợ, cái kia cũng sợ, thì còn tu tiên cái lông gì!

"Không phải, các tiền bối, giếng kiếp này, có thể nhìn thấy được tương lai của kiếp này, nhưng mà, tương lai là thứ không thể xem được, vì nó rất dễ ảnh hưởng tới đạo tâm, lỡ như nhìn thấy trong tương lai mình chết, vậy chẳng phải sẽ khiến mình lo lắng hay sao? Sẽ ảnh hưởng tới tu hành!"

Đại Húc nói, hắn không biết phải giải thích thế nào.

Đúng là giếng kiếp này có thể giúp nhìn thấy tương lai, nhưng loại vật này đối với rất nhiều tu sĩ, chính là vật cấm kỵ.

Nhiều khi nhìn thấy tương lai của mình, ngược lại không phải là chuyện tốt.

Nếu nhìn thấy trong tương lai mình chết oan chết uổng, vậy có còn tâm tư tu luyện nữa hay không? Hay là ngày nào cũng suy tư, rồi sinh ra tâm ma, tự làm mình bị ảnh hưởng.

"Ta là tu sĩ, chẳng lẽ lại không thể nghịch thiên cải mệnh hay sao? Cần gì phải nói dọa người như vậy?"

Thái Hoa đạo nhân cau mày.

Ông biết, thiên cơ bất khả lộ, nhưng vấn đề là, nếu tự nhìn số mạng của mình trong tương lai, vậy thì đâu phải là chuyện gì to tát.

Chưa kể, nếu biết được tương lai, chẳng phải có thể hóa nguy thành an, giúp tránh tai họa hay sao?

"Không phải, chưởng môn, giếng kiếp này có thể nhìn thấy số mạng chủ chốt của mình, trên căn bản rất khó mà tránh được, cổ tịch từng ghi rằng, từng có tiên nhân xem tương lai mình, phát hiện mình sẽ bị lôi kiếp đánh chết."

"Cuối cùng sinh ra hoang mang không dứt, sinh ra tâm ma, đến khi gặp phải lôi kiếp thật, vì trong lòng đã sẵn khiếp đảm, nên dẫn tới thân tử đạo tiêu, trừ phi là người có đại khí vận, nếu không thì không nên nhìn giếng."

Đại Húc cố gắng giải thích, sợ mọi người không hiểu.

Nhưng hắn nói vậy, lại làm mọi người càng không sợ.

Ngươi nói đại khí vận?

Chúng ta không phải là người mang đại khí vận hay sao?

Nhất là Trần Linh Nhu, nàng vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng là cái gì khó, chỉ vậy thôi à?

Đại Húc có chút bối rối.

Đám người này là người gì vậy chứ?

Nhưng dù rất có tự tin, mọi người vẫn không hành động tùy tiện, đều tập trung tinh thần nhìn Hứa Lạc Trần cách đó không xa.

Thời gian từng chút trôi qua.

Nửa nén hương sau, Hứa Lạc Trần từ giếng kiếp này đi về.

Y cau mày, không biết suy nghĩ cái gì.

"Thế nào? Nhị sư huynh, huynh nhìn thấy gì?"

"Nhị sư huynh, huynh có nhìn thấy ta trở thành trận pháp sư đứng đầu thiên hạ không?"

"Nhị sư huynh, huynh nói chuyện đi."

"Lạc Trần, đệ mau nói đi, thần thần bí bí cái gì?"

Mọi người mở miệng, hết sức tò mò thứ Hứa Lạc Trần nhìn thấy.

"Không đúng, đại sư huynh, sư phụ, ta nhìn thấy Thanh Vân Đạo Tông chúng ta bị hỏa thiêu."

Hứa Lạc Trần nhíu mày nói.

Y vừa nhìn vào giếng kiếp này, vốn tưởng sẽ nhìn thấy tương lai của mình, không ngờ lại nhìn thấy lửa cháy bừng bừng, thiêu hủy sạch sẽ cả Thanh Vân Đạo Tông.

"Cái gì? Thanh Vân Đạo Tông bị hỏa thiêu? Lúc đi các ngươi không phong lò hả?"

Thái Hoa đạo nhân giật mình gấp gáp.

Nghĩ chắc do mọi người quên không phong lò, làm đạo tông bị hỏa hoạn.

Trong tông hiện giờ có không ít vật đáng tiền, nếu mà bị cháy, vậy thì thiệt hại lớn lắm!

"Ta không biết nữa, hình như cái ta thấy chính là Thanh Vân Đạo Tông chúng ta, hay mọi người cũng đi qua xem thử đi."

Hứa Lạc Trần không dám chắc chắn, rốt cuộc cái mình nhìn thấy có phải là Thanh Vân Đạo Tông hay không.

Ai nấy vội vã chạy qua, nhìn vào trong giếng.

"Đi từng người thôi, đừng có đi cùng một lúc."

Đại Húc vội nhắc.

Mọi người dừng lại.

"Ta là chưởng môn, để ta đi coi trước."

Thái Hoa đạo nhân nghĩ nghĩ, lên tiếng trước tiên.

Mọi người gật đầu, không nói gì.

Thái Hoa đạo nhân vội đi tới, nhìn xuống giếng.

Ông cúi đầu nhìn, mặt giếng đang phẳng lặng nhanh chóng gợn sóng rung rung, cuối cùng hiện lên hình ảnh.

Thanh Vân Đạo Tông, lửa cháy, tất cả kiến trúc đều bị đốt cháy.

Ông nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Là Tô Trường Ngự.

Khác ở chỗ, thần thái khí chất của Tô Trường Ngự lúc này đã thay đổi, khí chất tuyệt thế kiếm tiên tỏa ra nồng đậm, nếu không phải biết đây là đồ đệ của mình, Thái Hoa đạo nhân còn tưởng mình nhìn thấy một tuyệt thế kiếm tiên thật.

Tô Trường Ngự ở trong giếng, mắt thấy đạo tông bị đốt, đứng sững ra, hình như là đang khóc.

Thái Hoa đạo nhân nhíu mày.

Tông môn bị như thế, còn lo lắng cái gì?

Khóc cái gì? Còn không mau đi dập lửa!

Bóng người Tô Trường Ngự ở trong giếng chợt dần dần biến mất, sau đó tất cả hình ảnh biến mất.

Thái Hoa đạo nhân thu hồi ánh mắt, cau mày, đi về chỗ mọi người.

"Thế nào? Thế nào? Sư phụ, tông môn có phải thật bị đốt không?"

Hứa Lạc Trần hỏi ngay, đầy tò mò nhìn Thái Hoa đạo nhân.

" Ừ." Thái Hoa đạo nhân gật đầu, mọi người còn chưa kịp nói gì, ông đã không nhịn được nhìn Tô Trường Ngự.

"Sư phụ chẳng những thấy tông môn bị đốt, mà còn thấy Trường Ngự đứng ở tông môn khóc nữa."

Thái Hoa đạo nhân cau mày nói.

Mọi người nghe thế, càng thấy kỳ quái.

Nhất là Tô Trường Ngự.

Hắn kinh ngạc nhìn Thái Hoa đạo nhân.

"Sư phụ, người có nhìn rõ không vậy? Sao ta mà lại khóc được?"

Tô Trường Ngự có chút bối rối, mình là tuyệt thế kiếm tiên, chảy máu không đổ lệ, làm gì có chuyện khóc?

"Có đại sư huynh ở đó? Vậy chứng tỏ, đúng là cảnh tượng ở tương lai. A, ta hiểu rồi."

Lâm Bắc chợt kêu lên.

"Ngươi hiểu cái gì?"

Mọi người quay qua nhìn Lâm Bắc.

Hắn đáp.

"Chưởng môn, người nói xem, có thể nào là một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta không có mặt trong tông môn, đại sư huynh vô tình gây ra hỏa hoạn, nên cảm thấy áy náy, nghĩ tới khi người về sẽ đánh huynh ấy, nên không nhịn được khóc hay không?"

Lâm Bắc nói.

Mọi người đều cảm thấy hình như nghe có lý.

Thái Hoa đạo nhân quay phắt qua nhìn Tô Trường Ngự chằm chằm, đầy nghiêm túc nói.

"Trường Ngự, sau này khi nào sư phụ xuống núi, ngươi nhất định cũng phải đi xuống núi với ta, nếu ngươi mà không cẩn thận gây ra hỏa hoạn đốt đạo tông, từ nay về sau sư phụ sẽ không có tên đồ đệ là ngươi nữa."

Thái Hoa đạo nhân vô cùng nghiêm túc nói.

Thanh Vân Đạo Tông là căn cơ của ông, nếu Tô Trường Ngự đốt nó, ông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tô Trường Ngự.

Tô Trường Ngự: "..."

"Sư phụ, ta ăn no không có chuyện gì làm đi đốt nhà à?"

Tô Trường Ngự không biết phải nói gì, nhưng hắn cũng không có gì để giải thích, nên quay người, đi tới giếng cổ, nhìn vào giếng.

Mặt giếng phẳng lặng nhanh chóng gợn sóng, hình ảnh xuất hiện.

Khác một điểm là, người Tô Trường Ngự thấy lại là Diệp Bình.

Đúng vậy, trong giếng, hắn nhìn thấy Diệp Bình, sau lưng Diệp Bình có bốn thanh phi kiếm, đang đối mặt với rất nhiều yêu ma.

Hình ảnh này vô cùng chấn động, chỉ có một điểm không được hoàn mỹ chính là, người đó không phải mình.

Hình ảnh nhanh chóng biến mất.

Tô Trường Ngự cũng nhíu mày.

Quả thực là không đầu không đuôi, có trời mới biết đây là cái quỷ gì, không thể hiểu nổi là xảy ra chuyện gì.

Tô Trường Ngự thu hồi ánh mắt đi về, kể lại điều mình nhìn thấy cho mọi người nghe.

Tô Trường Ngự nói xong, mọi người cũng cau mày không kém.

"Tiểu sư đệ một mình đối mặt với nhiều yêu ma như vậy? Xem ra tiền đồ sau này của tiểu sư đệ quả thật là không thể đo đếm được."

"Chậc chậc, không hổ là gương mặt đại diện của Thanh Vân Đạo Tông chúng ta, ra sân đúng là khác người."

Mọi người cũng không biết nên nói gì.

Cái giếng kiếp này, chỉ cho bọn họ nhìn thấy một góc của tương lai, không chiếu hết toàn bộ tiền căn hậu quả, nên dù có nhìn thấy được góc nhỏ tương lai kia, cũng không làm gì được cả.

"Để ta tới xem."

Vương Trác Vũ đứng dậy, đi về phía giếng kiếp này.

Chốc lát sau, hắn quay về, chau mày.

"Ngươi nhìn thấy cái gì?"

Mọi người tò mò.

"Cái ta nhìn thấy càng kỳ quái hơn, ta thấy lão Ngũ đi lên một cái cầu là cầu vồng."

Vương Trác Vũ đáp, tự cảm thấy lời nói của mình có hơi kì dị.

"Cầu là cầu vồng?"

"Là cái quỷ gì?"

"Được rồi, để ta đi xem."

Lâm Bắc đứng dậy, đi tới giếng kiếp này nhìn.

Một lát sau, hắn rì rì đi về, mặt cũng đầy cổ quái.

"Đừng hỏi gì hết, ta nhìn thấy Tứ sư huynh biến thành một tấm phù."

Không đợi mọi người hỏi, Lâm Bắc đã mở miệng.

"Ta biến thành một tấm phù? Có lầm hay không?"

Tiết Triện bối rối, sao mà càng lúc càng cổ quái vậy.

"Để ta đi xem."

Tiết Triện đi tới.

Một lát sau, tới lượt y cau mày đi về, đầy hiếu kỳ nói: "Ta nhìn thấy Tam sư huynh bịt mắt á."

Y nói.

Lần này mọi người càng thấy kì dị hơn.

"Rốt cuộc là cái gì với cái gì đây, sao các huynh càng nói càng kì quái vậy."

Trần Linh Nhu thật sự là không hiểu nổi lời của các sư huynh, nàng quyết định đi tới giếng nhìn.

Nàng nhìn chăm chú vào trong giếng cổ.

Rất nhanh, hình ảnh xuất hiện.

Mưa to đầy trời.

Có một người đàn ông mặc áo dài trắng nằm trên một cái đài đá, toàn thân đẫm máu, một thanh phi kiếm rơi một bên, đã gãy lìa, trên mặt đất có khắc hai chữ... thiên mệnh.

Trần Linh Nhu nhíu mày.

Vì nàng phát hiện, người đàn ông mặc áo dài trắng kia, hình như là... Thái Hoa đạo nhân.

Rất nhanh, hình ảnh biến mất.

Trần Linh Nhu trầm mặc.

Nàng không muốn nói ra cảnh mình nhìn thấy, hơn nữa, cái chính là nàng không chắc được người đó có phải là Thái Hoa đạo nhân hay không.

"Tiểu sư muội, muội nhìn thấy gì?"

"Đúng thế, tiểu sư muội, muội nhìn thấy cái gì?"

Mọi người tò mò, rối rít nhìn Trần Linh Nhu.

"Ta thấy đại sư huynh phóng hỏa đốt phòng."

Trần Linh Nhu không nói cảnh mình thấy, nàng sợ là mình nhìn lầm, hơn nữa nàng lo nếu mình nói ra, sẽ đưa tới hậu quả không hay, nàng quyết định sẽ chỉ nói điều này cho Đại sư tỷ biết.

Có lẽ Đại sư tỷ sẽ biết nhiều hơn.

Nên nàng mới bịa đại một câu để trả lời.

Tất cả ánh mắt đồng loạt quay qua nhìn Tô Trường Ngự.

Nhất là Thái Hoa đạo nhân, ông chỉ chỉ vào Tô Trường Ngự, nói.

"Hay ha, quả nhiên là ngươi thả lửa, Trường Ngự à Trường Ngự, ngươi lại còn muốn phóng hỏa đốt phòng?"

Thái Hoa đạo nhân tức giận.

"Nga, ta hiểu hết rồi. Sư phụ, ta nghi ngờ là, tương lai hẳn là người không truyền chức chưởng môn Thanh Vân Đạo Tông cho đại sư huynh, nên đại sư huynh mang hận trong lòng, đốt Thanh Vân Đạo Tông chúng ta, đại sư huynh à đại sư huynh, huynh thật đúng là lòng dạ hẹp hòi."

Hứa Lạc Trần nhanh nhảu.

"Đại sư huynh, là thật sao?"

Vương Trác Vũ không nhịn được hỏi.

Tô Trường Ngự: "..."

"Ăn nói lung tung."

Tô Trường Ngự lười để ý mọi người.

Chuyện này rõ ràng là chuyện không thể nào.

Mình ăn no không có chuyện gì làm đi đốt tông môn?

Dù không làm được chưởng môn, làm gì tới mức vô sỉ như vậy được?

Chợt, tiếng lão Cổ vang lên.

"Thiên địa luân hồi, vạn vật nhân quả, kiếp trước kiếp này, ai có thể kết luận được? Một cái giếng cổ, làm sao có thể kết luận tương lai của người khác?"

Lão Cổ lên tiếng, hiếm khi ông mở miệng, lại giúp mọi người hồi thần.

Mọi người chìm vào trầm tư.

Suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy cũng đúng, chỉ là một cái giếng cổ sao có thể giúp cho người ta nhìn thấy tương lai, quả là có hơi hoang đường.

"Cho nên, những điều này đều chỉ là ảo giác, hơn nữa những thứ lộn xộn kia, cái gì mà đốt tông môn, cái gì mà phóng hỏa, đơn giản đều chỉ là những lời nói vô căn cứ, chúng ta vẫn nên đi tìm đường ra còn hay hơn."

Trần Linh Nhu gật đầu, đồng tình với lời của lão Cổ.

Đại Húc liếc nhìn lão Cổ, hắn biết ý nghĩa của giếng kiếp này là như thế nào, nhưng vì thấy các tiền bối đều không nói gì, nên hắn cũng không nói thêm nữa.

Nhưng trong lòng lại có chút đánh giá về lão Cổ.

Nếu không phải thấy mọi người đều là người mình, Đại Húc rất muốn lôi lão Cổ ra luyện một chút.

"Được rồi, đừng lãng phí thời gian với thứ này nữa, đi tìm đường ra đi."

Thái Hoa đạo nhân cũng gật đầu.

Mọi người bị truyền tống tập thể đến cái nơi quỷ quái này, ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, tìm được đường đi ra ngoài sơm sớm một chút mới là tốt nhất.

Mọi người rối rít gật đầu.

Hứa Lạc Trần dừng mắt vào bảy cái đài đá.

"Sư phụ, dưới mấy cái đài đá này cũng khắc chữ cổ, hay là đi qua coi thử đi?"

Hứa Lạc Trần chỉ bảy cái đài đá, nói.

"Mấy chữ cổ này ta biết, từ trái sang phải theo thứ tự là kiếm, đan, trận, lục, bảo, thiên, vận."

Trần Linh Nhu mở miệng, nàng nhận ra được bảy chữ này.

"Sao muội biết?"

Mọi người thấy tò mò. Họ luôn nghĩ Trần Linh Nhu là một phế vật chỉ biết ăn, không ngờ nàng lại có thiên phú về mặt này.

"Coi bao nhiêu sách như vậy, cũng phải có chút tác dụng chứ. Không phải mọi người đều nghĩ ta chỉ là phế vật đó chớ?"

Trần Linh Nhu khẽ cau mày.

Mọi người im lặng, không nói gì, ý tứ rất rõ ràng.

Trần Linh Nhu: "..."

"Kiếm? Đây đã là cửa ải cuối cùng, thường tới đây đều toàn là phần thưởng, hoặc là truyền thừa, ta là đại sư huynh, phải nên làm gương, để ta tới coi thử trước."

Tô Trường Ngự trầm tư, mơ hồ cảm thấy nơi này là một bí cảnh, cửa ải này hẳn là cửa ải cuối cùng rồi.

Nếu cửa ải này thật sự là cái cuối cùng, vậy đương nhiên những thứ này đều là phần thưởng.

Nên hắn vừa nói xong, liền đi về phía kiếm đài.

Mọi người nhìn theo, im lặng.

"Thật không hổ là đại sư huynh, muốn chiếm hời của người ta mà còn ăn nói đường hoàng đến như thế, cũng chỉ có huynh ấy mới làm được."

"Chậc chậc, da mặt dày cỡ này, bọn ta vẫn phải nên học hỏi đại sư huynh thêm."

"Đúng vậy, nói về độ dày da mặt, chúng ta có cộng lại cũng không bằng đại sư huynh."

Mọi người bàn tán, không kiềm được đều khen ngợi khả năng mặt dày vô sỉ của Tô Trường Ngự.

Nhưng không phải họ có ý giễu cợt, chỉ là nói cho đã miệng vậy thôi. Tô Trường Ngự chủ động đi qua, bọn họ cũng không giận gì cả.

Ngược lại họ còn tò mò, chuyện gì sẽ xảy ra đó.

Lúc này.

Tô Trường Ngự đã tới kiếm đài.

Hắn đứng trên kiếm đài, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, dù trong lòng có hơi sợ hãi, nhưng luận về khí thế, Tô Trường Ngự không thua bất kỳ ai.

Oanh!

Tô Trường Ngự vừa bước lên kiếm đài, cả sơn động lập tức sáng bừng lên.

Một giọng nói vang dội vang lên.

"Người hữu duyên, ngươi có thể đi tới bước này, hẳn đã trải qua rất nhiều thử thách, tốt lắm, rất là tốt."

Mọi người biến sắc.

Giọng nói kia nói tiếp.

"Có phải ngươi đang tò mò thân phận của ta không?"

"Nếu ngươi đã muốn biết, vậy ta nói cho ngươi biết."

"Ta là Kiếm Vương, ba tuổi bước vào kiếm đạo, bốn tuổi ngưng tụ kiếm thế vô thượng, năm tuổi ngưng tụ kiếm ý vô thượng, sáu tuổi vô địch kiếm đạo một nước, mười tuổi quét ngang hai trăm bảy mươi lăm nước, hai mươi tuổi đã là kiếm đạo vô địch thiên hạ, ba mươi tuổi bắt đầu chứng đạo."

"Đáng tiếc, năm ba mươi lăm tuổi, ta chứng kiếm đạo tuyệt thế bị thất bại, sau đó bị kẹt trong cảnh giới kiếm đạo ba ngàn năm trăm năm, mãi mà không thể đột phá, cuối cùng liên thủ với sáu người bạn thân, tự đột phá."

"Sợ mình lỡ như thất bại, thân tử đạo tiêu, nên lưu lại bí cảnh truyền thừa này, chờ người hữu duyên, ngươi có muốn lấy truyền thừa của ta không?"

Giọng nói vang vang.

Đám Thái Hoa đạo nhân vô cùng hưng phấn.

Bọn họ cũng đã từng đoán nơi này là bí cảnh, nhưng không có chứng cớ xác thực.

Tới lúc này, mọi người đã có thể hoàn toàn chắc chắn, đây là bí cảnh.

Mọi người đều cười.

Ngay cả Tô Trường Ngự cũng không nhịn được muốn cười, tiếc là, hắn không cười nổi, hắn trời sinh đã là như vậy, càng hưng phấn thì lại càng bình tĩnh.

Cả sơn động, chỉ có một mình Tô Trường Ngự là còn bình tĩnh.

Cả Cổ kiếm tiên, nghe thấy danh hiệu của đối phương, cũng không nhịn được thay đổi nét mặt.

Đại Húc thì hít sâu vì kinh hãi.

"Kiếm Vương, Thất Vương của nhân tộc?"

Đại Húc có nghe được lời đồn, biết Thất Vương trong truyền thuyết của nhân tộc.

"Ngươi biết Kiếm Vương?"

Trần Linh Nhu không nhịn được, hỏi Đại Húc.

"Biết một chút, bảy đại cao nhân tuyệt thế của nhân tộc, được gọi là Thất Vương, là bảy người mạnh nhất thời thượng cổ, nghe nói bọn họ đã phi thăng tiên giới từ lâu, không để lại một truyền thừa nào, không ngờ họ có lưu lại truyền thừa."

"Lần này giàu to rồi."

Đại Húc có biết một chút, nhưng không biết nhiều, chỉ là nghe nói mà thôi.

"Bảy người mạnh nhất thời Thượng cổ?"

"Oa, đã phi thăng tiên giới từ lâu?"

Thái Hoa đạo nhân, Hứa Lạc Trần, Vương Trác Vũ vô cùng hưng phấn.

Truyền thừa của Tiên nhân?

Đây là khái niệm gì?

Ngày thường đừng bảo là truyền thừa của tiên nhân, dù có là truyền thừa của tu sĩ Kim Đan, bọn họ cũng còn cầu mà không được.

Lần này kiếm hời to rồi.

Đừng nói bọn họ.

Tô Trường Ngự cũng kích động muốn khóc.

Đã bao nhiêu năm.

Đã bao nhiêu năm.

Hắn mơ tưởng cầu được truyền thừa.

Rốt cuộc cũng tới tay rồi?

Truyền thừa của Thất Vương.

Truyền thừa của Kiếm Vương Nhân tộc?

Mình lấy được rồi, chả phải sau này sẽ phất lớn sao?

Tuyệt vời!

Lên tiên!

Tô Trường Ngự kích động muốn khóc.

Ngay lúc này.

Tiếng của Kiếm Vương lại vang lên.

"Ngươi có muốn lấy truyền thừa của ta không?"

Kiếm Vương hỏi lại Tô Trường Ngự.

Muốn!

Rất muốn!

Vô cùng muốn!

Tô Trường Ngự hét to trong lòng.

Nhưng lời ra tới miệng, lại thay đổi.

Chỉ trong nháy mắt đổi mùi.

"Ngươi xứng sao?"

Ba chữ vô cùng hờ hững.

Thế là.

Cả sơn động im lặng.

Yên tĩnh như chết.

Tô Trường Ngự ngây người.

Hắn biết, mình lại phát bệnh rồi.