Từ đầu tới lúc này, ông ta chưa bao giờ lo tới việc Diệp Bình sẽ chạy thoát được. Là tu sĩ Kim Đan Hậu Kỳ, nói thật, nếu không phải vì đồ nhi, ông ta đã giết chết Diệp Bình chỉ trong chớp mắt.
Nhưng không ngờ, Diệp Bình ném ra một mớ linh thạch, lại có thể mở ra trận pháp truyền tống!
Chuyện này quả thực đã phá vỡ tri thức về trận pháp trụ cột của ông ta.
Là một người thích trận pháp, Hàn Mặc đối với trận pháp cũng có hiểu biết một hai, tuy không phải là đại sư trận pháp, nhưng ông ta có hiểu biết về trận pháp chi đạo.
Muốn bố trí một trận pháp, đầu tiên phải có trận khí, sau phải có tài liệu bày trận, trận pháp sư bình thường, thì phải làm từng bước, không được làm sai bước nào, nếu không sẽ không thành công.
Còn Trận Pháp đại sư, đã quen tay hay việc, còn có pháp lực mạnh mẽ gia trì, sẽ có thể bày trận nhanh hơn.
Nhưng muốn bày xong trận chỉ trong nháy mắt, thì chỉ có Trận Pháp Sư tuyệt thế mới làm được, cho dù có là trận pháp sư đệ nhất Tấn quốc, cũng chỉ có thể trong nháy mắt bố trí mấy cái trận pháp mình giỏi nhất mà thôi.
Diệp Bình đã bày trận như thế nào?
Ném ra hơn mười miếng linh thạch, trận pháp liền xuất hiện!
Đây quả thực là không hợp thói thường.
Trận khí đâu?
Tài liệu bày trận đâu?
Ít nhất ngươi cũng phải bày ra một cái trận đồ chớ? Cứ ném một mớ linh thạch ra liền truyền tống được là sao?
Hàn Mặc thật sự là mộng mị.
Ông ta chưa bao giờ thấy thủ đoạn như này, đây quả thực là thần kỳ.
Đột nhiên, không gian xung quanh vặn vẹo.
Trong tích tắc, trên ngọn núi hoang vu đã đứng đầy người.
Bọn họ đều mặc áo đen, đều mang mặt nạ giống nhau, không nhìn ra dung mạo, ai cũng tỏa ra khí tức âm lãnh.
Đứng hàng đầu có ba người.
Không nhìn rõ được là nam hay nữ, nhưng mặt nạ trên mặt thì mang màu sắc khác nhau, theo thứ tự là màu đỏ, tím, xanh.
Hàn Mặc thấy họ xuất hiện, nhẹ nhàng đặt Vương Minh Hạo nằm xuống, sắc mặt vô cùng khó coi nói.
"Bái kiến ba vị đại nhân."
Hàn Mặc chủ động hành lễ, dáng vẻ rất nghiêm túc.
"Thập công chúa đâu?"
Một giọng nói trầm khàn vang lên, nam tử mang mặt nạ màu đỏ mở miệng, ánh mắt nhìn Hàn Mặc đầy nghi hoặc.
"Hồi đại nhân,... Thập công chúa đã được người cứu đi rồi."
Hàn Mặc cúi đầu, giải thích.
"Ngươi nói gì?"
Nam tử mặt nạ đỏ thò tay ra bóp cổ Hàn Mặc, trong mắt đầy sát cơ.
Hắn rất hung tàn, không hề cho Hàn Mặc mặt mũi.
"Đại nhân... Khụ khụ, người kia tới quá đột ngột, đánh đồ đệ của ta bị thương, dùng trận pháp truyền tống chạy mất, mong đại nhân thứ tội, bây giờ ta sẽ đi tìm hắn ngay."
Hàn Mặc bị bóp chặt cổ, mặt đỏ lên.
Ông ta là tu sĩ Kim Đan, bị bóp cổ không sao cả, chủ yếu là vì sợ hãi.
"Hàn Mặc, ngươi biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không? Thập công chúa là lá bài lớn nhất của chúng ta, không ngờ ngươi lại để mất, ngươi đáng chết!"
Nam tử mặt nạ đỏ hét lên giận dữ, quanh người xuất hiện ma khí cuồn cuộn, ánh mắt đầy sát ý.
"Đại nhân, ta cũng không ngờ lại như vậy."
Hàn Mặc thấy khó chịu, đâu ai ngờ Diệp Bình lại bất ngờ xuất hiện, nhất là hắn còn mạnh như vậy, chỉ một quyền đã đánh tàn phế Vương Minh Hạo.
"Được rồi, nếu chyện đã đã xảy ra, đừng làm mất thêm thời gian nữa. Hàn Mặc, ngươi nói là hắn dùng trận pháp truyền tống chạy mất đúng không? Trận đồ ở đâu?"
Người mang mặt nạ màu xanh là một nữ tử. Ả lên tiếng hỏi.
"Trận đồ... Trận đồ…"
Nghe thấy hai chữ trận đồ, Hàn Mặc càng thêm khó chịu.
Hắn biết ả muốn hỏi cái gì. Diệp Bình dùng trận pháp truyền tống chạy trốn, vậy nhất định sẽ phải bố trí trận đồ, nếu có bố trí trận đồ, người hiểu được trận pháp có thể căn cứ vào trận đồ đó…
… đoán ra phương hướng và vị trí đối phương sẽ truyền tống tới. Tuy không thể chắc chắn cả trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng nắm được đại khái.
Nhưng vấn đề là, Diệp Bình bố trí Truyền Tống Trận không có bày trận đồ.
"Hàn Mặc, rốt cuộc ngươi đang giấu giếm cái gì? Ngươi thật không sợ chết?"
Thấy Hàn Mặc cứ mãi ấp úng, nữ tử mặt nạ xanh bước tới một bước, ánh mắt âm lãnh.
"Chư vị đại nhân, nói ra chỉ sợ các ngươi không tin."
"Diệp Bình kia, không hề bố trí trận đồ, hắn chỉ ném hơn mười miếng linh thạch lên trời, sau đó trận pháp xuất hiện, hắn dẫn Thập công chúa chui vào đó biến mất."
Hàn Mặc quỳ xuống, ông ta thật sự không biết phải giải thích thế nào.
Vì những lời này, ngay cả ông ta nghe cũng không tin nổi.
Quả nhiên, ông ta vừa nói xong, nam tử màu đỏ mặt nạ đá cho ông ta một phát, cú đá chấn gãy mấy cái xương ngực của Hàn Mặc.
"Hàn Mặc, ngươi coi bọn ta là đồ ngu hả? không có trận đồ, cứ thế truyền tống? Giờ ta cho ngươi mấy trăm thượng phẩm linh thạch, ngươi bố trí một cái cho ta xem?"
"Hàn Mặc, ngươi thực nghĩ bọn ta không dám giết ngươi phải không? Thập công chúa rất quan trọng với Ma Thần Giáo chúng ta, nếu nhiệm vụ lần này thất bại, không chỉ ngươi, ngay cả bọn ta cũng phải chết, ngươi có hiểu không?"
Đám người giận dữ.
Không phải bọn họ không tin Hàn Mặc, mà là lời như này không ai tin được!
Ném hơn mười miếng linh thạch ra, là bố trí xong trận pháp?
Dù có là người chả hiểu gì về trận pháp, cũng biết như vậy rất không hợp thói thường.
Trận pháp nhất đạo, trận khí, trận đồ, trận quyết, trận tài (tài liệu bày trận), thiếu một thứ đều không được.
Dù ngươi là đại sư Trận Pháp tuyệt thế, không cần trận quyết, không cần trận khí, cũng không thể chỉ ném hơn mười miếng linh thạch ra liền truyền tống được!
Ngươi hù ai hả?
"Đại nhân, ta thật sự là không nói dối, nếu quả thật muốn nói dối, sao ta lại nói như vậy được? Hàn Mặc ta không phải là người ngu."
Hàn Mặc thật sự là oan lắm. Đồ đệ mình bị đánh phế thì thôi, Thập công chúa bị cứu đi mất, giờ còn bị người một nhà nghi ngờ, cái này bảo sao không làm người ta muốn khóc?
Hắn vừa nói xong, mọi người quả nhiên trầm mặc.
Đúng vậy. Hàn Mặc đã nói những lời mà người bình thường không bao giờ nói, muốn nói dối cũng không phải là nói như vậy.
Nhưng mà, thà bọn họ tin rằng Hàn Mặc nói dối, còn hơn bảo họ tin Hàn Mặc nói thật.
"Sư muội, ngươi tinh thông trận pháp nhất đạo, có khả năng này hay sao?"
Nam tử mang mặt nạ đỏ hỏi.
Nữ tử mang mặt nạ xanh bước tới mấy bước, vừa đi vừa nói.
"Bố trí trận pháp, nhất định phải có trận khí, trận tài, và trận đồ, nhưng trận pháp sư cường đại thật sự, có thể khắc trận đồ lên người mình, có thể không cần dùng tới trận khí và trận tài cũng có thể tiến hành bày trận."
"Nhưng nếu Trận Pháp Sư đã tới cấp độ này, chỉ cần đưa tay ra, là bố trí được cả sát trận tuyệt thế, Kim Đan Nguyên Anh gì đó, chỉ cần một ý niệm là giết chết được ngay, nên nếu quả thật xuất hiện trận pháp sư như vậy, cơ bản là chúng ta chả còn thời gian để mà ở đây suy tính."
"Khả năng duy nhất chính là, trong thân thể người kia đã bị Trận Pháp Sư tuyệt thế khắc trận đồ vào, chỉ cần có đủ linh khí, là có thể kích hoạt trận đồ trong người chạy trốn."
"Phải rồi, Hàn Mặc, người ngươi mới nói tên gì nhỉ? Diệp Bình à?"
Nữ tử mở miệng, ả là cường giả về trận pháp, hiểu rất rõ về trận pháp chi đạo.
"Phải, tên là Diệp Bình."
Hàn Mặc gật đầu, vội trả lời.
"Diệp Bình? Cái tên này nghe quen lắm."
Ả cảm thấy rất quen, nhưng không nhớ nổi.
"Đại nhân, nếu không nhớ lầm, Diệp Bình hẳn là tu sĩ đã đồ sát đệ tử giáo ta ở đại hội kiếm đạo Thanh Châu, nhưng sau này có tin đồn rằng, kẻ giết đệ tử Thánh giáo ta là Tư Không Kiếm Thiên, chứ không phải là Diệp Bình."
"Diệp Bình còn được xếp thứ bốn mươi bốn trong {Tất Sát Bảng} cấp Luyện Khí của chúng ta."
Có người lên tiếng bẩm báo.
"Ra vậy, hèn gì nghe quen tai."
"Xem ra, đại hội kiếm đạo Thanh Châu bị tập kích thất bại, là do tên Diệp Bình này giở trò quỷ, thăng hạng cho hắn đi, đưa lên hạng đầu phải giết."
"Có thể cứu được Thập công chúa từ trong tay Hàn Mặc, nhất định không phải hạng người bình thường."
Nữ tử mang mặt nạ xanh nói.
Ả vung tay lên, một cái la bàn màu xanh xuất hiện trong tay.
La bàn to cỡ lòng bài tay, lập loè hào quang, rất nhiều chữ cổ hiện ra, bao phủ cả một phạm vi mấy trăm thước, ả đang suy diễn trận pháp.
Một lát sau, ả nói.
"Đúng là có dấu vết trận pháp truyền tống, Hàn Mặc không nói dối chúng ta."
"Xem ra Diệp Bình này có lai lịch không nhỏ, trong thân thể có cao nhân trận pháp tuyệt thế bố trí trận đồ, thủ đoạn ghê thật."
"Tiếc là, lại gặp phải ta."
Ả ta lẩm bẩm, hai tay múa may trên la bàn, sau đó la bàn chuyển động, xuất hiện mấy chữ cổ.
【 Tây】
【 ba ngàn】
Chừng ba ngàn dặm về phía tây.
Nữ tử mang mặt nạ xanh lẩm bẩm, đột nhiên, có những tiếng quát lớn vang lên.
"Quả nhiên là Ma Thần Giáo các ngươi, mau giao Thập công chúa ra đây."
"Quả thật là Ma Thần Giáo, các ngươi quả thật không sợ chết nhỉ?"
"Giao Thập công chúa ra, tha cho các ngươi một mạng."
Những tiếng hét giận dữ vang lên ở phía xa, họ là cường giả Tấn quốc, trong đó có cả trưởng lão của Tấn quốc Học Phủ.
Bọn họ không ngừng tìm kiếm khắp trong cảnh nội Thanh Châu, phát hiện tung tích của Ma Thần Giáo, lần tìm theo dõi tới đây, lại phát hiện Thập công chúa không có ở đây, bị bất đắc dĩ phải hiện thân.
"Khốn kiếp, bị phát hiện rồi."
"Bị phát hiện là chuyện bình thường, tiếc là, Thập công chúa lại chạy mất."
Nam tử mang mặt nạ đỏ và nam tử mang mặt nạ tím mở miệng, bọn họ nhíu mày nhưng mà không hề lo lắng, chỉ cảm thấy rất bực bội, vô cùng bực bội mà thôi.
"Chúng đệ tử nghe lệnh."
Nữ tử mang mặt nạ xanh lên tiếng, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, có vẻ ả ta mới là đầu lĩnh, ra lệnh.
"Ta mở đại trận truyền tống, truyền tống các ngươi rời khỏi, tới nơi, các ngươi lập tức tìm tòi chung quanh trong phạm vi năm ngàn dặm, nếu thấy có người khả nghi, hoặc nếu phát hiện Diệp Bình, giết chết bất luận tội, nhưng dù thế nào, cũng không được làm thương tổn tới Thập công chúa, phải bắt sống, Thập công chúa mà bị tổn thương, các ngươi sẽ chết."
Nữ tử mang mặt nạ xanh nói, ngữ khí lạnh băng.
Nói xong, la bàn trong tay ả nháy mắt to ra, chừng cả mấy trăm mét. Một tiếng nổ to vang lên, những luồng ánh sáng xanh rực sáng, một trận đồ khổng lồ xuất hiện.
"Sắc!"
Nữ tử trong nháy mắt đánh ra một trăm lẻ tám trận quyết thủ ấn, la bàn khổng lồ bắn ra một luồng ánh sáng màu xanh, che khuất cả khu vực.
Rồi hàng ngàn tu sĩ biến mất ngay tại chỗ, truyền tống tới một chỗ khác cách đó hơn ba ngàn dặm.
Những thanh phi kiếm bắn vụt tới, cả đỉnh núi bị chém nổ nhừ, chỉ có một số đệ tử Ma Thần Giáo chưa kịp truyền tống là bị thịt nát xương tan ngay tại chỗ.
"Để kệ bọn họ đi tìm, chúng ta đi giải quyết phiền toái này trước, nếu không để bọn họ tìm được Thập công chúa, thì không xong."
Nữ tử mang mặt nạ xanh không rời đi, ngược lại ở lại đó, xông vào chiến đấu với cường giả Tấn quốc.
Hai người còn lại cũng tế pháp bảo, xông vào đánh nhau.
Hàn Mặc cũng biến mất theo trận pháp. Không phải ông ta sợ cường giả Tấn quốc, mà là ông ta không thể để lộ thân phận của mình. Vì nếu bị lộ, ông ta sẽ xong đời.
Thông đồng với Ma Thần Giáo, tội còn nặng hơn là gia nhập Ma Thần Giáo.
Cùng lúc đó.
Phía tây, cách đó hơn ba ngàn năm trăm dặm.
Dưới một thác nước.
Diệp Bình ngồi xếp bằng chữa thương.
Quanh người hắn là vầng sáng vàng, linh khí cuồn cuộn di chuyển, tụ vào những vết thương.
Trong phi kiếm của Hàn Mặc có pháp lực của ông ta, chúng đang xông vào khuấy đảo trong cơ thể hắn, nếu không xử lý, sẽ phá hư nhục thân của hắn.
Diệp Bình không muốn để lại nội thương, nên sau khi truyền tống, hắn chạy tới đây, tìm chỗ chữa thương.
Cách đó không xa, Thập công chúa Hạ Thanh Mặc nhìn hắn chằm chằm.
Dù đã qua hơn một canh giờ, mà Hạ Thanh Mặc vẫn còn rung động.
Vung tay ném ra hơn mười miếng linh thạch, là bố trí xong trận pháp truyền tống, năng lực này hình như chỉ có Trận Pháp đại sư Đại Hạ vương triều mới làm được thì phải?
Không ngờ, Diệp Bình tuổi còn trẻ, mà lại có trận pháp chi thuật mạnh như vậy.
Nàng lặng lẽ nhìn Diệp Bình, rất tò mò về hắn.
Diệp Bình ở trần, làn da nhẵn nhụi bóng loáng, trên lưng có chục vết máu, là vết thương do phi kiếm tạo thành.
Những tia sáng vàng đang chen chúc ở những vết thương, chữa trị chúng.
Dù có là Đại Hạ vương triều Thập công chúa, tuy tư chất tu luyện của Hạ Thanh Mặc không tốt lắm, nhưng thường ngày những khi rảnh rỗi đều thích xem sách. Từ năm năm trước, nàng đã xem hết Tàng Kinh Các của Đại Hạ vương triều.
Nên Hạ Thanh Mặc chỉ nhìn một cái là nhìn ra được, thực lực của Diệp Bình rất mạnh, dùng từ thiên tài tuyệt thế hình dung Diệp Bình cũng không quá.
Tuổi còn trẻ, tinh thông trận pháp, lại còn có thân thể vô địch, hai mươi tuổi đã ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, người thiên tài này đã vượt qua những yêu nghiệt kia của Đại Hạ vương triều.
Nếu để Hạ Thanh Mặc biết, Diệp Bình mới chỉ tu hành chưa tới nửa năm, chắc nàng còn chấn động hơn.
Cứ như thế, một nén nhang sau.
Diệp Bình phun ra một hơi trọc khí, vết thương trên lưng đã khép lại, làn da lại nhẵn nhụi như cũ.
Hắn đã bức hết kiếm khí của Hàn Mặc ra ngoài, tinh khí thần lại viên mãn.
Diệp Bình mở mắt, khoát tay mặc áo vào.
Hắn quay qua nhìn Đại Hạ vương triều Thập công chúa, Hạ Thanh Mặc.
Nàng cảm ứng được ánh mắt của Diệp Bình.
Hai người đối mặt.
Hạ Thanh Mặc xấu hổ, hơi nghiêng mắt đi.
Diệp Bình vẫn còn nhìn nàng ta đánh giá.
Không thể không nói, Đại Hạ công chúa không hổ là công chúa Đại Hạ.
Lý Nguyệt là công chúa Tấn quốc, rất xinh đẹp, khí chất tốt, tư thái tốt, nhưng đem ra so với Hạ Thanh Mặc, vẫn còn thua xa chục ngàn dặm.
Hạ Thanh Mặc tỏa ra khí chất thư hương nhẹ nhàng, tĩnh như xử nữ, duyên dáng yêu kiều, nhan sắc phải nói là tuyệt mỹ, không kém gì Đại sư tỷ và Trần Linh Nhu.
Chỉ khác ở chỗ, cái đẹp của Đại sư tỷ là loại băng hỏa kết hợp, cái đẹp của Trần Linh Nhu là loại không rành thế sự, xinh đẹp đơn thuần, còn cái đẹp của Hạ Thanh Mặc là vẻ đẹp của sự trầm lắng qua năm tháng.
Chỉ một cái liếc mắt.
Đã có một cảm giác như tình đầu, làm người ta không khỏi tim đập thình thịch.
Sự thẹn thùng nhè nhẹ và chút sợ hãi kia càng làm người ta mềm cả lòng, có thể nói là sát thủ của giới mãnh nam.
"Ngươi thật là Đại Hạ Thập công chúa?"
Nhưng Diệp Bình chỉ là thưởng thức, hắn không có ý đồ gì cả, hắn chẳng có thứ gọi là nhi nữ tình trường, chỉ là có rất nhiều thiện cảm với Hạ Thanh Mặc ngay lần đầu tiên gặp mặt mà thôi.
Hắn đứng dậy nhìn Hạ Thanh Mặc, giọng tò mò.
"Phải. Đa tạ các hạ đã ra tay giúp đỡ, ân tình này, Thanh Mặc nhất định khắc ghi trong tâm khảm. Sau khi trở về cung, ta nhất định sẽ tìm mọi cách, báo đáp ân nhân."
Hạ Thanh Mặc trả lời, giọng nói của nàng cực kỳ êm tai, dịu dàng và bình tĩnh, dù trên mặt không hề cười, nhưng vẫn mang tới cho người khác cảm giác rất ôn hòa.
"Báo đáp thì không cần, tại hạ là Diệp Bình, chỉ là đi ngang qua gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi."
Diệp Bình lắc đầu, hắn không có suy nghĩ cần báo đáp gì cả, dù sao hắn cũng không thiếu cái gì.
Với lại, Diệp Bình không muốn có liên quan gì với Đại Hạ vương triều, lỡ Thanh Vân Đạo tông thật sự là người bị hại trong cuộc chiến diệt vận năm đó, vậy thì rất phiền.
Nên Diệp Bình sẽ cứu Hạ Thanh Mặc, nhưng nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì cả.
"Các hạ khách sáo rồi. Đại Hạ vương triều luôn thưởng phạt phân minh, các hạ xuất thủ cứu ta, chính là có ân với ta, ơn này, Thanh Mặc đương nhiên sẽ không quên."
Hạ Thanh Mặc tiếp tục nói.
"Được rồi, nếu ngươi thật muốn báo đáp, chờ khi ngươi trở về Đại Hạ vương triều, cho ta nhiều linh thạch chút là được."
Diệp Bình không hề khách sáo. Qua trận chiến ngày hôm nay, hắn đã nhận ra điểm còn thiếu sót của mình.
Dù mình chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, đối phương là tu sĩ Kim Đan Hậu Kỳ, nhưng đi ra ngoài, chẳng có ai cảm thấy lấy lớn hiếp nhỏ như vậy là vô sỉ.
Nhất là đối với người trong ma đạo, ngươi nói về đạo đức với đệ tử Ma Môn, chẳng phải muốn chết sao?
Đây là một sự cảnh báo.
Mình nhất định phải tăng thực lực nhanh hơn.
Không chỉ nhanh chóng tăng thực lực, mà còn phải nâng cao sức mạnh thân thể, kiếm đạo, trận pháp, vân vân.
Vô địch cùng cảnh giới thì sao? Nhìn ra khắp thiên hạ, vô địch Trúc Cơ có là gì đâu? Gặp phải tu sĩ Kim Đan vẫn phải chết.
Hơn nữa sau còn có Nguyên Anh, nếu hôm nay không phải gặp tu sĩ Kim Đan, mà là gặp phải cường giả Nguyên Anh thì còn sống nổi không?
Nên Diệp Bình quyết định, phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, ít nhất là phải tranh thủ thời gian tăng Kim Đan cảnh, như vậy ít nhất sau này gặp phải kẻ mạnh hơn mới có khả năng bỏ chạy giữ mạng.
Mà muốn tăng thực lực lên, thì phải có linh thạch.
Thứ như lực công đức chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, linh thạch mới là đồng tiền mạnh, nên nếu công chúa Đại Hạ thật muốn báo ơn, cứ đưa vài triệu thượng phẩm linh thạch là được rồi, hắn không chê đâu.
"Linh thạch? Được, nhưng ân nhân, hiện giờ có thể hộ tống ta tới Ly Châu được không, trong triều có người chờ ta ở Ly Châu, chỉ cần ta tới Ly Châu, ta sẽ được an toàn."
"Tới lúc đó ta trở về nội cung, sẽ tặng tất cả tích góp của mình cho các hạ."
Hạ Thanh Mặc nói.
Tất cả tích cóp?
Diệp Bình nghe thấy bốn chữ này thì hơi động tâm.
Đại Hạ Thập công chúa đó, đường đường là công chúa, tất cả tích cóp chắc phải nhiều lắm nhỉ? Hẳn phải là một con số thiên văn ấy.
Diệp Bình còn chưa kịp nghĩ thêm.
Chợt có mấy bóng người xuất hiện.
Thân thể Diệp Bình rất mạnh, đương nhiên cảm nhận được, số lượng này rất nhiều, từ khắp bốn phương tám hướng đang chạy tới.
"Chạy!"
Diệp Bình tóm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Thanh Mặc, bỏ chạy.