Tấn quốc Học phủ, đây là Học phủ cao nhất của Tấn quốc, bao nhiêu thiên tài, tuấn kiệt, đều tha thiết ước mơ được vào Tấn quốc Học phủ.
Khi có thiên tài nào không được Tấn quốc Học phủ chọn, người đó đều trở nên chán chường, đạo tâm tan vỡ.
Không ngờ là, Diệp Bình lại không buồn để mắt tới Tấn quốc Học phủ, thậm chí giọng nói và dáng vẻ còn như cảm thấy Tấn quốc Học phủ quá bình thường.
Nghiệt đồ!
Nghiệt đồ!
Nghiệt đồ!
Lòng Thái Hoa đạo nhân rỉ máu, ông có thể bỏ qua những Linh thạch này, nhưng Tấn quốc Học phủ thì không thể.
Tấn quốc có văn bản quy định rất rõ, những tông môn nào bồi dưỡng ra được đệ tử được nhận vào Tấn quốc Học phủ, tông môn đó sẽ được thăng làm nhị phẩm. Những tông môn nào đang là nhị phẩm...
Thì sẽ được thăng làm nhất phẩm tông môn.
Chưa nói tới việc Diệp Bình vào Tấn quốc Học phủ ra sao, chỉ nhiêu đó thôi đã là chuyện làm rạng rỡ tổ tông đối với Thanh Vân Đạo Tông.
Chỉ cần được thăng lên làm nhị phẩm.
Đã là một vấn đề vô cùng quan trọng với Thái Hoa đạo nhân.
Nhị phẩm tông môn!
Mười tám đời Thanh Vân Đạo Tông chưa bao giờ đạt tới nhị phẩm tông môn, nếu ông mà làm được, vậy quả thực là vinh quang vô thượng.
Thế mà Diệp Bình lại từ chối.
Thái Hoa đạo nhân vô cùng đau đớn.
Ông biết vì sao Diệp Bình từ chối.
Vì Diệp Bình đã trúng độc quá sâu, hắn thực cho rằng nơi này là tông môn ẩn thế.
So với tông môn ẩn thế, Tấn quốc Học phủ hoàn toàn chẳng hề hấp dẫn, nhưng vấn đề là nơi đây không phải tông môn ẩn thế!
"Sư tổ, phải làm sao bây giờ?"
Lý Ngọc chợt lên tiếng, y nhìn Thái Hoa đạo nhân.
"Đừng nóng ruột, chắc mấy ngày nay sư phụ ngươi gặp chút vấn đề, cứ từ từ vài ngày, để ta đích thân nói chuyện với hắn."
Thái Hoa đạo nhân trấn an Lý Ngọc, ông biết, loại chuyện này tuyệt đối không thể nóng vội, nhất định phải từ từ dụ Diệp Bình đồng ý đi Tấn quốc Học phủ.
Vì nếu ép buộc, nhất định Diệp Bình sẽ không vui, hơn nữa còn dễ bị lộ tẩy, nên nhất định phải tiến hành theo chất lượng, thư thư vài ngày cái đã, sau đó sẽ từ từ nói chuyện với Diệp Bình.
"Dạ, sư tổ, vậy ta sẽ đợi ở đây. Sư tổ, nếu có việc gì cần ta giúp thì cứ nói, tuy ta có lẽ không làm, nhưng ta sẽ chỉ huy người khác làm."
Lý Ngọc vội gật đầu.
Y thật lòng hy vọng Diệp Bình đi Tấn quốc Học phủ.
Thứ nhất là để báo thù cho muội muội mình, thứ hai là để kiếm chút mặt mũi cho Tấn quốc. Tấn quốc Học phủ tuyển sinh, nghĩa là trận thi đấu mười nước đã sắp tới.
Những năm qua, thi đấu mười nước lần nào Tấn quốc cũng xếp hàng kế cuối. Nếu Diệp Bình đi, y tin rằng dù không giành được hạng nhất hạng nhì, thì ít nhất cũng phải lọt vào năm thứ hạng đầu!
Nếu lấy được thứ hạng cao trong thi đấu mười nước, Thái tử là y coi như đã lập được đại công.
Nói túm lại, về công về tư, Lý Ngọc đều hy vọng Diệp Bình đi Tấn quốc Học phủ, nhưng y biết, sư phụ mình không có hứng thú với Tấn quốc Học phủ, nên không thể nóng vội.
Để sư tổ sắp xếp vậy.
"A, không có việc gì đâu, Lạc Trần, Linh Nhu, đưa Thái tử điện hạ đi nghỉ ngơi đi, đừng làm khách phải đợi."
Thái Hoa đạo nhân mở miệng.
Hứa Lạc Trần vội làm theo.
"Sư tổ, ngài đừng gọi ta là Thái tử điện hạ nữa, nếu ta đã bái Diệp Bình làm sư phụ, vậy ta là đồ tôn của ngài, sau này ở Tấn quốc, có cái gì ta có thể làm được, xin ngài cứ lên tiếng."
Lý Ngọc vỗ ngực, nói.
Thái Hoa đạo nhân cười khổ, gật đầu, bảo Lạc Trần đưa Lý Ngọc đi nghỉ ngơi, Lý Ngọc nói gì cũng được.
Ông không có gan đi chỉ huy Lý Ngọc, nếu không phải Lý Ngọc chết sống muốn bái Diệp Bình làm sư phụ, nói thật ông còn không có cả dũng khí nói chuyện với Lý Ngọc nữa cơ.
Dù sao y cũng là Thái tử Tấn quốc!
Là quốc quân tương lai!
Sớm muộn gì y cũng sẽ trở thành quốc quân Tấn quốc, trong khi ông chỉ là chưởng môn một tông môn nhỏ bé còn không được xếp loại, trước mặt Lý Ngọc, ông chỉ như một hạt bụi nhỏ bé mà thôi.
Chuyện này, Thái Hoa đạo nhân vẫn còn hiểu rõ.
Cứ như vậy, tám trăm cận vệ quân rời đi. An nguy của Lý Ngọc đã có người bảo vệ, bọn họ tới đây chỉ để trang trí mà thôi, giờ làm xong nhiệm vụ rồi, có thể đi về.
Lúc này.
Sau sườn núi Thanh Vân.
Diệp Bình đã trở lại nơi này, tiếp tục ngộ trận đạo.
Vốn ban nãy đã sắp ngộ ra rồi, nhưng đột nhiên dao động linh khí bị cắt ngang, làm mất thời gian.
Nay đã biết chuyện gì xảy ra, Diệp Bình lại tiếp tục an tâm ngộ trận đạo.
Mấy ngày nay, Diệp Bình đã xem quyển bách khoa toàn thư trận pháp trụ cột tới hơn trăm lần, thuộc làu làu mười hai cái trận đồ trong ấy.
Mười hai trận pháp này, theo thứ tự là bốn sát trận, bốn khốn trận, hai phòng ngự trận, một yên linh trận, và một trận pháp không gian.
Nếu so với mười một trận pháp đầu, trận pháp không gian cuối cùng thâm sâu hơn hẳn.
Diệp Bình cảm thấy hứng thú với trận pháp không gian này nhất.
Cái gọi là trận pháp không gian, chính là chỉ cần một ý niệm, là có thể vượt qua ngàn dặm thậm chí là vạn dặm.
Nói thí dụ như khoảng cách giữa Thanh Vân Đạo Tông và Thanh Châu Cổ Thành là ba ngàn dặm.
Với tốc độ lúc trước của Diệp Bình, cần phải mất khoảng ba ngày mới tới được.
Nếu ngự kiếm phi hành, thì mất một ngày.
Nhưng nếu dùng được trận pháp, thì chỉ cần một ý niệm là sẽ vượt qua ba ngàn dặm đó.
Nhưng trận pháp không gian là trận pháp phiền toái nhất và khó khăn nhất.
Tuy nhiên, Diệp Bình vẫn muốn thử nó.
Không sai, chính là làm thử.
Dù sao thử thôi mà, đâu có mất gì đâu.
Nghĩ vậy, Diệp Bình phất tay, mười mấy cục đá lơ lửng bay tới, rơi vào tay hắn.
Bố trí trận pháp, phải có trận khí.
Nhưng Diệp Bình không có trận khí, nên hắn dùng cục đá làm trận khí.
Dù sao lúc trước trong quyển tâm đắc của Tam sư huynh từng viết, có thể lấy vạn vật làm trận khí, thiên địa vạn vật đều có thể hóa thành trận khí.
Nên Diệp Bình mới dùng cục đá làm trận khí để thử. Nếu thành công, vậy coi như mình có thiên phú, còn nếu thất bại, là chuyện bình thường.
Diệp Bình dựa theo trận đồ, sắp xếp vị trí hai mươi bảy cục đá, tạo thành một trận văn.
Sau khi trận văn hình thành.
Hắn nhắm mắt lại.
Bắt đầu lĩnh ngộ trận pháp không gian.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ.
Diệp Bình chìm vào trạng thái ngộ đạo.
Dẫn trận đồ xuất hiện trong đầu hắn. Hắn muốn thử xem có thể kích hoạt trận văn không gian trước hay không.
Nếu kích hoạt được trận văn không gian, vậy không chừng tỷ lệ bố trí trận pháp thời gian thành công sẽ tăng lên không ít.
Vô số trận văn dần dần hiện ra, trăng sao, sông núi, trời đất, ngôi sao, thảo mộc, tinh hoa, vân vân đủ loại.
Đúng lúc này.
Có hai chữ bỗng nhiên lập loè hào quang.
Không gian
Một khắc sau.
Hai mươi bảy cục đá xung quanh Diệp Bình đều rung lên.
Sau đó, Diệp Bình biến mất ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó.
Trên một ngọn núi lớn.
Mấy ngàn người đang tụ tập ở đây.
Họ đều là học sinh Tấn quốc, mặc áo bào Tấn quốc, thêu hai chữ Nhị Đại hoặc Tam Đại.
Mấy ngàn người, đang xúm quanh một tế đàn cổ xưa.
Một nam tử trung niên chợt xuất hiện ở dưới tế đàn.