Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 100: Bố cục của Tư Không Kiếm Thiên, thi đấu bán kết

Dịch: Tiểu Băng

Trước giờ đại chiến.

Đêm khuya.

Sao sáng khảm đầy trời.

Trong một phủ đệ, Tư Không Kiếm Thiên ngồi im trong đại điện.

Trước mặt hắn có một người đang quỳ.

"Tư Không đại nhân, Giám Thiên Viện truyền tới tin tức mới nhất, Ma Thần Giáo đã phái ra bảy mươi hai Địa Sát, đến Thanh Châu Cổ Thành."

"Phía trên lên tiếng, lần này tổn thất thế nào, Tư Không đại nhân ngài đều phải chịu trách nhiệm."

Thanh âm vang lên, không chút tình cảm.

"Bảy mươi hai Địa Sát? Bọn chúng quả thật là để mắt tới ta."

Tư Không Kiếm Thiên kinh ngạc, hắn không ngờ mình lại có thể khiến Thánh giáo phái tới bảy mươi hai Địa Sát.

Ma Thần Giáo là ma giáo nổi danh nhất của Đại Hạ vương triều, lý do nổi danh không phải vì mạnh mẽ, mà vì Ma Thần Giáo là giáo phái hung tàn nhất, bọn chúng đang cử hành một lễ tế, muốn khiến Ma Thần xuất thế, dùng người sống để làm vật tế, vi phạm tới điểm mấu chốt của tu sĩ chính đạo.

Trong Ma Thần Giáo có Giáo chủ và Phó giáo chủ, tứ đại Minh Vương, mười hai Kim Cương, ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát, dưới nữa là vạn thống lĩnh, nghìn thống lĩnh, và trăm thống lĩnh.

Bảy mươi hai Địa Sát đều là tu sĩ Kim Đan, những người đứng hàng đầu có thể còn đạt tới Nguyên Anh cảnh.

Nên Tư Không Kiếm Thiên không ngờ, bản thân hắn lại có thể khiến phái tới bảy mươi hai Địa Sát.

Nhưng điểm chính không phải là cái này.

“Ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm? Vậy nếu ta giải quyết được một cách hoàn mỹ, Giám Thiên Viện sẽ thưởng gì cho ta?"

Tư Không Kiếm Thiên hỏi.

"Phía trên nói, đây là nhiệm vụ công việc của ngài, nếu ngài làm tốt, vậy là điều đương nhiên, còn nếu không làm tốt, mời Tư Không đại nhân trở về lãnh phạt."

Giọng người kia vẫn cực kì bình tĩnh, không hề dao động.

Tư Không Kiếm Thiên không khỏi cau mày.

Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, nói.

"Trở về nói với phía trên, lần này ta cố ý hiện thân, là muốn khiến bọn chúng lộ ra chân tướng, ngày mai bọn chúng nhất định sẽ tới Thanh Châu Cổ Thành để xem trận đấu, đến lúc đó sẽ gậy ông đập lưng ông."

"Bọn chúng đang bị dao động, nhưng có lẽ bọn chúng không biết suy nghĩ thật sự của ta."

"Thực cho là ta đến Thanh Châu Cổ Thành, mà không có chuẩn bị nào sao? Ta sẽ diệt hết tất cả nanh vuốt của bọn chúng trước khi bảy mươi hai Địa Sát tới, tới lúc đó sẽ treo thi thể của bọn chúng trên cửa thành, để cho người của mười nước nhìn thấy, kết cục của việc gia nhập Ma Thần giáo."

Tư Không Kiếm Thiên nói tới chỗ này, thì đứng dậy: "Được rồi, ngươi trở về báo cáo lại đi."

"Tuân mệnh."

Người kia chẳng chút cảm xúc, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Cứ thế, thời gian chậm rãi trôi qua.

Giờ dần.

Trời dần về chiều.

Thanh Châu Cổ Thành vẫn người đông nghìn nghịt, nhất là hôm nay, Diệp Bình quyết đấu với Vương Minh Hạo, và Tư Không Kiếm Thiên quyết chiến với Tô Trường Ngự, đã khiến dư luận càng thêm xôn xao.

Chỗ ngồi xem Đại hội kiếm đạo nào cũng bị đẩy giá lên tới nghìn lượng hoàng kim, Thanh Châu Cổ Thành lại có thêm một lần buôn bán siêu lợi nhuận.

Nhưng có một bóng người lại vô cùng cô đơn.

Lý Trường Dạ cả người mệt mỏi, rời khỏi Thanh Châu Cổ Thành.

Ánh mắt của hắn cực kỳ phức tạp.

Hắn vốn cho rằng đây là nơi bắt đầu con đường vô địch của mình, nhưng không ngờ, nó lại là nơi chấm dứt.

Nhưng Lý Trường Dạ không hề nghĩ kiếm đạo của mình yếu, hắn nghĩ chỉ là vì hắn đã quá khinh địch mà thôi.

Nhưng mà thua là thua.

Dù trong lòng vô cùng vô cùng không cam lòng ngàn vạn lần, Lý Trường Dạ vẫn quyết định rời khỏi nơi đau lòng này.

Hắn phải đi về, đi tìm sư phụ hắn, hắn không biết rốt cuộc mình có thất bại hay chưa.

Chỉ có thể đi về tìm sư phụ.

Nhưng ngay lúc Lý Trường Dạ mới vừa đi ra khỏi Cổ Thành, một bóng người vội vàng đuổi tới.

Là Dược Sư chữa thương.

"Lý Trường Dạ, Lý Trường Dạ."

Dược Sư đuổi theo sau lưng, rõ vẻ vội vàng.

Lý Trường Dạ liền quay đầu lại, tò mò không biết đối phương tìm mình làm gì.

"Lý Trường Dạ, xem trí nhớ của ta này, quên nói với ngươi một chuyện, ngươi còn nhớ Diệp Bình chứ?"

Dược Sư thở hồng hộc nói.

"Nhớ kỹ..."

Vừa nghe thấy cái tên Diệp Bình, Lý Trường Dạ liền thấy buồn bực, nhưng cân nhắc đối phương là Dược Sư, đã cứu mình một mạng, Lý Trường Dạ chỉ đành chịu đựng.

"Diệp Bình nhờ ta nhắn lại với ngươi. Hắn nói hắn không hề cố ý, nói là vì lúc đầu hắn không hiểu ý ngươi muốn nói, nên nhờ ta hỏi dùm ngươi sống ở đâu, sau này hắn nhất định sẽ tới nhà xin lỗi."

Dược Sư nói, vô cùng nghiêm túc.

Lý Trường Dạ: "???"

Có ý tứ gì?

Còn muốn đến nhục nhã ta?

Giết người diệt tâm luôn?

Diệp Bình, ta liều mạng với ngươi!

Lý Trường Dạ nghe xong, giận tới mức mặt đỏ bừng.

Hắn tức giận.

Ta đã đi rồi, mà ngươi còn muốn tới tận nơi để sỉ nhục ta?

Phụt.

Lý Trường Dạ lại hộc máu.

Dược Sư vội lấy ra một lọ Bổ Huyết Đan, nói: "Lý tiểu hữu, thương thế của ngươi nặng lắm, ngươi cầm lấy bình dược này để đi đường dùng, sau này nhất định đừng có cậy mạnh háo thắng, đao kiếm không có mắt."

"Lý tiểu hữu, sao ngươi lại khóc?"

"Đừng khóc, đừng khóc, nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc, không phải chỉ là thua một trận thi đấu thôi sao? Cùng lắm thì năm sau lại đến, năm nay đúng là có nhiều người mạnh quá, lần sau không chừng ngươi sẽ may mắn hơn, vào được vòng năm trăm hạng đầu ấy chứ."

"Đừng khóc, đừng khóc."

Dược Sư không ngừng an ủi Lý Trường Dạ.

Lý Trường Dạ không nói gì, quay đầu đi ngược hướng vào trong thành.

Hắn không đi về nữa, hắn phải đợi đại hội kiếm đạo kết thúc, tìm tên kia đơn đấu.

Không thắng trở về, Lý Trường Dạ nuốt không trôi cơn giận này.

A a a a a!

Lý Trường Dạ đi về hướng nội thành, trong lòng vô cùng kích động.

Lúc này, trong Cổ Thành.

Ánh nắng chiều vung vãi lên người Diệp Bình.

Diệp Bình mở mắt.

Hắn vẫn không ngừng lĩnh ngộ kiếm ý cho tới tận trước giờ chiến đấu.

Ngày đó, ở bên ngoài Thanh Châu Cổ Thành, Diệp Bình đã ngưng tụ được kiếm ý, nhưng cuối cùng hắn quyết định không ngưng tụ kiếm ý, bởi vì Tứ Lôi kiếm pháp và Thiên Hà kiếm pháp không phải là kiếm ý phù hợp nhất với hắn.

Cũng chính vì vậy, trong khoảng thời gian này, Diệp Bình vẫn luôn không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc hắn cần kiếm ý thế nào.

Muốn ngưng tụ ra dạng kiếm ý gì.

Kiếm tu, có ba cảnh giới.

Kiếm chiêu, kiếm thế, kiếm ý.

Một khi ngưng tụ ra được kiếm ý, thì dù kiếm thế của ngươi có mạnh tới mức nào, ta cũng trấn áp hết.

Nên Diệp Bình rất khát vọng sớm ngưng tụ được kiếm ý của mình.

Nhưng đau khổ suy tư bảy ngày, hắn vẫn không ngưng tụ được kiếm ý, cũng may Đại hội kiếm đạo Thanh Châu sắp kết thúc rồi.

Chờ tới khi đại hội kiếm đạo kết thúc, trở về tông môn, mình sẽ đi lãnh giáo Đại sư huynh.

Nghĩ tới đây, Diệp Bình chỉnh đốn lại tâm tình, đi về phía đại hội kiếm đạo.

Một đường xông thẳng tới trận thi đấu bán kết, phải nói rằng tâm tình của Diệp Bình rất là không tệ.

Tuy nói ngồi không cũng tới thẳng bán kết, nhưng ai thèm quan tâm hắn có ngồi không hay không, dù sao Chưởng môn đã nói, chỉ cần lấy được thứ hạng tốt là có thể chuyển thành đệ tử chính thức.

Diệp Bình chẳng có yêu cầu xa vời là giành hạng nhất, chỉ cần có thể chuyển thành đệ tử chính thức, đứng hạng hai ba tư gì cũng được.

Hắn mang theo suy nghĩ này, đi tới đại hội kiếm đạo.

Hôm nay, đại hội kiếm đạo, đã trở thành một bức tường người, trong trong ngoài ngoài cả mười tầng đều đầy ắp người, những quán rượu quanh đó cũng đều kín người hết chỗ, có thể nói là một cảnh tượng hiếm thấy.

Diệp Bình vừa xuất hiện, lập tức những tiếng reo hò đinh tai nhức óc đã ầm ĩ vang lên.

"Diệp Bình, Diệp Bình!"

"Diệp Bình đến rồi! A a a, Diệp Bình sư huynh hôm nay anh tuấn quá."

"Sư huynh? Tỷ tỷ, ngươi không nhìn lại xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi, kêu sư huynh không ổn đâu?"

"Ngươi quan tâm ta bao nhiêu tuổi làm gì, có biết cái gì gọi là thiếu phụ thiếu phụ, đằng vân giá vũ không hả?"

"Ý gì? Ta thật không hiểu, nữ tu các ngươi sao mà lắm từ khó hiểu vậy"

"Van xin các ngươi đó, đừng nói chuyện nữa, ta không chịu nổi."

Trong đại hội kiếm đạo, có thể nói là tiếng người huyên náo, mồ hôi rơi như mưa.

Diệp Bình đã quen với cảnh thế này, dù gì hắn cũng đã từng có không ít người hâm mộ trong văn đàn Tấn Quốc, tuy không khoa trương đến thế này, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu, giống như Lý Ngọc vậy.

Cứ như vậy.

Một lúc lâu sau.

Một giọng nói vang lên.

"Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, trận thi đấu bán kết, Diệp Bình đối chiến Vương Minh Hạo."

Thanh âm vang lên.

Hai bóng người từ từ xuất hiện trên lôi đài chính.

Diệp Bình dáng vẻ nho nhã hiền hoà, rõ ràng là khí chất của Nho tiên.

Vương Minh Hạo thì trông bình thường không có gì đặc sắc, nhưng y đã thắng liên tiếp tám trận, đương nhiên thực lực không tầm thường.

Trận chiến này, vạn chúng nhìn chăm chú.